Đammỹtơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
-
Chương 7
Hai chàng trai Hứa Ngụy Trì lần lượt xuất hiện trước mặt anh, qua lại chập chờn, lúc ẩn lúc hiện."Ngụy Trì..." Anh không khỏi lẩm bẩm gọi anh ta.Đôi lông mày rậm của người trước mặt nhíu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn anh."Ngụy Trì..." Anh lại gọi một tiếngNgười đàn ông cúi đầu, hai tay ôm hai bên đầu, mặt gần như chạm vào mặt anh.“Anh nói cái gì?” Người đó lạnh lùng hỏi, Cố Dương Ba thậm chí có thể cảm giác được cậu ta nhẹ nhàng thở ra hơi nóng trên mặt mình.Hạ Dương Ba cảm thấy trong lòng nhói lên không chịu nổi, đưa tay cẩn thận vuốt ve gò má của người đàn ông, như thể một ngọn núi chịu đựng lâu nay đột nhiên bùng phát, híp mắt, xúc động nói: “Ngụy Trì...!Tôi thích cậu...!Tôi chết tiệt vậy mà lại thích cậu! Hứa Ngụy Trì! "---------------------------------------------Khi Hạ Dương Ba tỉnh dậy thì trời vừa tối, rèm cửa đã đóng gần hết, chỉ để lại một khe hở rộng bằng lòng bàn tay.Trong phòng không có đèn, có chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên vào, tuy rằng không phải là tối đen như mực, nhưng trong phòng mờ mịt, làm cho Hạ Dương Ba không nhìn thấy thứ gì.Bỗng nhiên vụt sáng trong nháy mắt, anh nhìn thấy một chấm tròn đỏ tươi trên ghế sô pha cách giường không xa.“Tỉnh rồi à?” Người đàn ông ngồi trên sô pha ấn nửa điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn cà phê, vô cảm hỏi anh.Cái gạt tàn thuốc vốn sạch sẽ như mới lúc này đã bị bảy tám tan thuốc nằm lên.
Giọng người nói rất khàn, không biết có phải do hút quá nhiều hay không, hay là do cả đêm không ngủ được.Hạ Dương Ba mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh cho rằng sau khi sai mình bị ảo giác nên nghe lầm, anh vươn tay xoa xoa thái dương rồi chậm rãi nhắm mắt lại.Người đàn ông dường như đang áp chế cơn giận, cao giọng nói: “Tại sao đã tỉnh rồi lại còn giả vờ như chưa tỉnh?” Sau đó bước về phía cửa và bật đèn trong phòng.Trong tích tắc, căn phòng bừng sáng.Hạ Dương Ba phát hiện ra rằng tất cả những điều này không phải là ảo ảnh, người vừa nói là...!Lưu Nhất Hàng!Trong đầu anh vang lên một tiếng ầm, gần như muốn nổ tung.Tất cả chuyện này đều không phải là một giấc mơ!Hứa Ngụy Trì...!Hứa Ngụy Trì không thể ở đây...vậy thì...!cái người đó...Là Lưu Nhất Hàng!Ký ức về đêm qua từ từ sống dậy trong tâm trí Hạ Dương Ba.Anh nhớ...!anh nhớ rằng anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Ngụy Trì...Mười năm trước, khi anh quen biết Hứa Ngụy Trì, gương mặt niên thiếu của cậu ấy.Nhưng mà, hôm qua rõ ràng là đám cưới của Hứa Ngụy Trì, làm sao cậu ấy có thể đến được?"Nhất Hàng...!em đi tiễn anh ta đi..."Giọng của Lưu Nhất Ngôn vang lên bên tai Hạ Dương Ba.Vì vậy, người đêm qua là Lưu Nhất Hàng...Mà sau khi say, chẳng thèm quan tâm xem đó là ai, anh mơ mơ hồ hồ đi tỏ tình với một người, người đó cũng là Lưu Nhất Hàng!Anh chỉ cảm thấy nhức đầu không dứt, dùng bai tay ôm đầu, tức giận gầm lên một tiếng.Lưu Nhất Hàng bước đến bên giường, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt vô cảm, đứng theo tư thế từ trên cao nhìn xuống anh.Cảm thấy có một luồng áp lực đang đến gần mình, Hạ Dương Ba buộc mình phải mở mắt.Anh vẫn luôn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời, nghiêng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng, mang theo chút t lý may mắn hỏi: "Cậu...!biết rồi đúng không?"Lưu Nhất Hàng cau mày: "Anh là...!người đồng tính?"Hạ Dương Ba nhìn cậu chằm chằm, mặt không cảm xúc gật gật đầu.“Anh… anh thích… anh Hứa phải không?” Lưu Nhất Hàng dường như không thể tin được, như là muốn xác nhận, hỏi lại lần nữa.Giọng cậu hơi ngập ngừng, có chút khó hiểu, thậm chí còn hơi run rẩy.Hạ Dương Ba nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, mới phát hiện ra râu xanh mọc ra từ chiếc cằm cứng rắn của cậu, dưới mắt có màu đen, sắc mặt tái nhợt, lông mi dài khẽ run.Cậu nhóc này có lẽ đã bị mình làm cho sợ hãi rồi, Hạ Dương Ba thầm nghĩ.“Anh Hứa đã kết hôn rồi.” Lưu Nhất Hàng nhắc nhở Hạ Dương Ba.Hạ Dương Ba nhắm mắt lại gật đầu: "Tôi biết."“Anh Hứa… không phải gay… anh ấy không thích đàn ông.” Lưu Nhất Hàng liếc anh một cái rồi nói.Hạ Dương Ba nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi cũng biết."Lưu Nhất Ngôn nghi hoặc nhìn anh, ánh mắt như muốn nói, nếu như anh biết tất cả, vậy vì sao phải làm chuyện ngu ngốc như thế?Lưu Nhất Hàng do dự một lúc rồi nói: "Anh Hứa và chị gái tôi có quan hệ rất tốt...!Anh ấy rất yêu chị tôi...!tôi nhớ rằng khi tôi còn rất nhỏ, anh ấy đã yêu chị tôi rồi ...!"Hạ Dương Ba ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt như sáng lên: "Tôi biết..."Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, như thể chắc chắn rằng anh đang nói dối.Một lúc sau, cậu bất lực thở dài, ngồi xuống mép giường bên cạnh Cố Dương Ba, nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì anh...!định làm gì?"Anh định làm gì?Lúc này, Hạ Dương Ba dường như nghe thấy tiếng trái tim mình đang nứt ra rồi lại nhanh chóng được ghép lại.Trong một khắc này, anh biết được, cái nơi vốn cất giấu Hứa Ngụy Trì giờ phút này đã tan rã trong tiếng thở dài của cậu thanh niên trẻ tuổi, tan rã trong câu nói mang chút lo lắng Anh định làm gì kia.Anh vô thức vươn tay che đi vị trí trong lòng.Anh biết chính lúc này đây, anh đã chôn vùi những chuyện đã qua liên quan đến Hứa Ngụy Trì trong lời thú nhận không thể kiềm chế vào đêm qua, trái tim đập loạn nhịp cũng chỉ vì thiếu niên đẹp trai và mang theo vẻ mặt mệt mỏi cực kỳ trước mặt.Chỉ vài phút trước, trong đầu anh đã tưởng tượng ra rất nhiều loại phản ứng của Lưu Nhất Hàng.Sau khi vô tình nghe được lời tỏ tình của mình với anh rể mới cưới, sau khi nam thanh niên sợ hãi mất ngủ cả đêm, bình tĩnh hút thuốc thì sẽ chỉ vào mũi mắng mình biến thái, nếu không thì cũng sẽ lao tới, dùng nắm tay to lớn chào hỏi mình?Dù là ai đi chăng nữa, Hạ Dương Ba cũng sẵn sàng chịu đựng không nhúc nhích, ai bảo bản thân lại làm ra loại chuyện ghê tởm trong ngày trọng đại như vậy chứ?Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Lưu Nhất Hàng lại không có bất kỳ phản ứng nào kể trên.Trong mắt cậu hiện lên sự tức giận, bối rối, quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng lại không có sự chán ghét.Cậu ấy rất thiện lương..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook