Đammỹtơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
-
Chương 48
“Cậu cảm thấy cậu bây giờ còn không có thể phân rõ giới tính của anh sao? Anh là anh trai hay chị gái của cậu, cậu vẫn chưa biết rõ sao? ”Thấy Lưu Nhất Hàng vẫn còn vẻ mơ mơ màng mang, Hạ Dương Bá tốt bụng giải thích: "Nhất Hàng, Ngô Thịnh là anh trai của em, là con của anh ấy, cho dù đó là bé trai hay là bé gái, đều phải gọi em là chú nhỏ.""Con của chị gái em, Tiểu Mộ và Thần Thần, mới phải gọi em là cậu." Như thể sợ rằng Lưu Nhất Hàng vẫn nghe không hiểu, anh lại nói thêm một câu.Lưu Nhất Hàng lúc này mới phản ứng lại, biết bản thân náo ra một trận ô long lớn, trong lòng thầm trách mình thật sự là kẻ háu ăn, vô tình bán đứng sự ngớ ngẩn của mình, bây giờ cũng không biết trong lòng Hạ Dương Ba đang cười nhạo cậu như thế nào nữa đây.Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua nói: "Tôi, tất nhiên là tôi biết! Tôi chỉ...!chỉ nói đùa với mọi người thôi ..."Nói đến câu sau, chính mình cũng cảm thấy không thể chấp nhận được, giọng nói cũng càng nhỏ hơn.Không biết ai đã cười trước, trên bàn ăn liên tục không ngớt tiếng cười thiện ý khiến mặt Lưu Nhất Hàng đỏ bừng lên, thậm chí ngay cả Tiểu Mộ và Thần Thần không biết rõ tình hình, cũng ngốc nghếch cười theo.Giờ khắc này, Lưu Nhất Hàng hận không thể chui xuống gầm bàn, thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu lại không chỗ che thân, đành phải vùi đầu hết sức chuyên chú ăn cơm.Bỗng chốc, Hạ Dương Ba hơi nghiêng đầu, ghé ở bên tai cậu nói: “Tôi cũng biết em đang nói đùa mà.”Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Lưu Nhất Hàng, khiến cậu sững sờ trong nháy mắt.
Chờ khi cậu tỉnh táo lại thì Hạ Dương Ba bên cạnh đã nâng chén trà, mỉm cười nói với Ngô Thịnh: "Chúc mừng, chúc mừng!"Ngô Thịnh nhẹ nhàng cụng vào chén anh một cái, đáp lời: "Cảm ơn!"Sau bữa ăn, Lưu Nhất Hàng xem như được thỏa mãn, tâm trạng sa sút trước đó biến mất không còn sót lại chút gì, vừa lòng hả dạ xoa xoa bụng.Hai đứa trẻ ban ngày chơi mệt rồi, nằm trong xe đẩy khò khò say ngủ, Hứa Ngụy Trì lái xe.
Lưu Nhất Ngôn một tay không thể đối phó hai viên thịt tròn đang ngủ say, Ngô Thịnh và Phòng Kha dứt khoát lên xe của Hứa Ngụy Trì, đưa bọn họ về nhà.Lưu Nhất Ngôn có chút lo lắng nhìn Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba vì thế xung phong nhận việc: "Tôi sẽ đưa Nhất Hàng trở về trường học, vừa hay tôi cũng tình cờ sống ở gần khu làng đại học." Nói xong còn sâu hiểm khó dò liếc nhìn Lưu Nhất Hàng một cái.Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn biết Hạ Dương Ba sống ở làng đại học, vì vậy họ cũng không khách sáo với anh, vậy là lập tức giao Lưu Nhất Hàng cho Hạ Dương Ba, rồi cứ thế rời đi.Lưu Nhất Hàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn về hướng bọn họ rời đi rồi đứng yên bất động, trong mắt hiện lên vẻ ao ước, nhưng cũng tựa như có chút mất mác.Hạ Dương Ba trong lòng không khỏi run lên, lặng lẽ đứng bên cạnh cậu một lúc.Không biết qua bao lâu, Lưu Nhất Hàng mới phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy bóng dáng cao lớn an tĩnh đứng sừng sững ở bên người, nhịn không được mà cong cong khóe miệng, nói đùa, "Anh Hạ, sao anh vẫn còn đứng ở đây vậy?""Đưa em về nhà!" Hạ Dương Ba đáp.-------------------------------------“Thế nào rồi, tâm trạng không tốt sao?"Sao khi lên xe, Hạ Dương Ba phát hiện Lưu Nhất Hàng từ lúc rời khỏi đến giờ tâm trạng không được tốt lắm, trước khi khởi động xe cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng hỏi.Lưu Nhất Hàng thoáng sững sờ rồi nhanh chóng nở nụ cười giả bộ như không sao cả nói: “Không có đâu!”Hạ Dương Ba cũng không hề tin lí do thoái thác này của cậu, vẫn giữ nguyên vẻ gắt gao nhìn chằm chằm cậu, tựa như muốn nhìn thấu cậu vậy.Lưu Nhất Hàng bị anh nhìn đến chột dạ, thở dài một tiếng, như thể cam chịu số phận nhìn anh, rồi lại cúi đầu xoay xoay nặn nặn tay mình nói: "Tôi...!Tôi chỉ là..."Hạ Dương Ba hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng, bình tĩnh, vậy mà lại có thể xoa dịu những phiền muộn của Lưu Nhất Hàng một cách thần kỳ.“Anh Hạ, anh nói xem có phải tôi rất vô lương tâm không?” Trong xe yên tĩnh một lúc bỗng nhiên Lưu Nhất Hàng lên tiếng nói.“Hả?” Hạ Dương Ba quay đầu, khó hiểu nhìn cậu.Lưu Nhất Hàng nhìn dòng xe không ngừng chạy ngoài cửa sổ, giọng nói có chút khàn khàn: “Chị dâu mang thai, tôi hẳn là cũng nên cảm thấy vui vẻ giống bọn họ mới đúng, không phải sao?”“Em không vui sao?Lưu Nghiêu cáu kỉnh túm tóc cào loạn một phen, cúi đầu mờ mịt bất lực nói: "Tôi cũng không biết ..."Hạ Dương Ba không lên tiếng, không khí yên lặng tựa chân không, nhưng chính sự im lặng mất tự nhiên này khiến trong lòng Lưu Nhất Hàng như được tiếp thêm một chút dũng khí.
Cậu khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Lúc đó...!khi chị gái tôi mang thai, tôi còn rất hạnh phúc...!Sau này Tiểu Mộ và Thần Thần ra đời...!Bọn nhỏ rất ngoan, rất nghe lời và khiến cho người ta yêu thích...!Nhưng mà...!Nhưng từ sau khi sinh con, chị gái của tôi...!Tôi, tôi cũng không biết là làm sao nữa ...!Chị dâu tôi...!anh trai tôi..."Lời nói của Lưu Nhất Hàng ngắt quãng, một số đoạn còn rời rạc không ăn khớp, nhưng chỉ dựa vào đôi câu vài lời này, Hạ Dương Ba lại dễ dàng hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu.“Nhất Hàng…” Anh thả chậm lại ngữ điệu của mình, cố gắng dùng chất giọng ôn hòa, uyển chuyển nhất nói với Lưu Nhất Hàng: “Em sợ đúng không?”“Sợ?” Lưu Nhất Hàng quay lại mờ mịt nhìn anh."Em rất thích Tiểu Mộ và Thần Thần, cũng mong anh chị đều được hạnh phúc...!Nhưng mà em cũng sợ bọn họ có gia đình riêng, sau khi có con riêng của mình, sẽ không còn quan tâm đến em được nhiều như trước..." Hạ Dương Ba nói.Lưu Nhất Hàng giống như bị giẫm phải cái chân đau, lập tức đỏ bừng mặt, hai mắt trợn lên, thẹn quá hóa giận nhìn Hạ Dương Ba, mở miệng phủ nhận: “Tôi không có!”Hạ Dương Ba mỉm cười, giơ tay xoa đầu Lưu Nhất Hàng, nhưng lại bị cậu cáu kỉnh né tránh."Không sao đâu, Nhất Hàng..." Hạ Dương Ba bất đắc dĩ, lại tiếp tục nhẹ giộng nói: "Đây là một việc rất bình thường...!Em lớn lên dưới sự chăm sóc của các anh chị em của mình, anh cũng có thể nhìn ra được họ rất cưng chiều em, rất quan tâm đến em...!Giờ họ đều đã có gia đình riêng của mình, tất nhiên sẽ chuyển một phần lực chú ý sang gia đình...!Họ có nửa kia, có con riêng của mình và họ có thể sẽ ít quan tâm đến em hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu của họ dành cho em cũng giảm đi...!""Ngược lại, gia đình em sẽ càng lúc càng lớn mạnh và cũng sẽ càng ngày càng có thêm nhiều người yêu thương em hơn.""Em không mất đi ai cả, chỉ là sẽ càng được yêu thương nhiều hơn thôi.”Lưu Nhất Hàng sững sờ, không nói nên lời, cứ duy trì tư thế vặn vẹo kỳ quái nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.“Thật… thật sao?” Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi.Hạ Dương Ba lại cười: “Đương nhiên, tôi sẽ không gạt em đâu mà.”Lưu Nhất Hàng lại bị nụ cười của Hạ Dương Ba chọc giận.Rõ ràng đó chỉ là một nụ cười cưng chiều ôn nhu, nhưng trong mắt Lưu Nhất Hàng lại biến thành nụ cười chế giễu bỡn cợt.
Khuôn mặt vốn ửng hồng trong phút chốc tái nhợt, cậu cắn chặt môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook