Ngay khi anh nói ra lời, chính Hạ Dương Ba cũng bị doạ phải sửng sốt.Mới nửa tiếng trước anh đã hạ quyết tâm sẽ không giẫm chân vào vũng nước đục này, nhưng tại sao lúc này, điều anh thốt ra lại hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ trước đây?Có phải là vì Hứa Ngụy Trì?Anh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Ngụy Trì.Thật kỳ lạ là khuôn mặt này đã từng xuất hiện trong mộng của anh không biết bao nhiêu lần, lúc này đây nó đang cận kề trước mắt nhưng bỗng nhiên lại trở nên mơ hồ không rõ ràng.Hạ Dương Ba nhận ra vị trí của Hứa Ngụy Trì trong lòng mình càng ngày càng ít đi, đến nỗi khi anh nói ra câu trả lời khẳng định, cho dù người này ở ngay trước mặt, trong đầu anh cũng không nghĩ tới cậu ta dù chỉ một giây.Mà sau khi nói xong, anh nhận ra rằng trái tim này đã bị chàng trẻ ngoài cửa chiếm giữ rồi.Bọn họ mới quen biết nhau bao lâu?Còn chưa đầy hai tháng.Mà tổng cộng lại họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.Nhưng chỉ trong ba lần gặp mặt ngắn ngủi này, cậu ấy như ánh mặt trời mùa hạ, cứ vậy mà xông vào trái tim Hạ Dương Ba, cậu ấy khiến cho cái người làm cho người ta khó quên Hứa Ngụy Trì kia gần như bị xóa sạch trong trái tim Hạ Dương Ba.

Dễ dàng làm ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Dương Ba.Đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng tạm biệt với Lưu Nhất Hàng.

Trong tháng này, Hạ Dương Ba hiếm khi nghĩ đến Hứa Ngụy Trì, cũng hiếm khi nghĩ đến Lưu Nhất Hàng.Nhưng vừa rồi, vào đúng giây phút khi nhìn thấy cậu, anh mới nhận ra rằng người thực sự làm cho người ta khó quên không phải là Hứa Ngụy Trì mà là cậu nhóc cao lớn hơn mình nửa cái đầu này.Hạ Dương Ba không còn là một cậu nhóc trẻ trung hai mươi tuổi, sau năm nay, anh đã hai mươi chín tuổi rồi.Khi anh hai mươi tuổi, anh không có đủ dũng khí để điên cuồng theo đuổi tình yêu, bây giờ anh cũng không cho rằng mình có thể yêu điên cuồng vào năm hai mươi chín tuổi nữa.Nhưng không hiểu sao anh lại có quyết định bốc đồng như vậy, trong lòng không hề cảm thấy hối hận mà còn có chút háo hức và mong đợi.Hạ Dương Ba luôn là một người có suy nghĩ chín chắn, một khi đã đưa ra quyết định, anh sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ đơn giản là nghiên cứu các vấn đề một cách nghiêm túc với Trịnh Quốc Khiêm và Hứa Nguỵ Trì.Các đối tác chính của "Khiêm Bằng", ngoại trừ Trịnh Quốc Khiêm còn có Vương Bằng.


Việc mở văn phòng chi nhánh tại Thành phố Lâm, ban đầu là do Vương Bằng đề nghị.Trong những năm qua, Vương Bằng thường lo công việc nghiệp vụ bên ngoài trong khi Trịnh Quốc Khiêm chủ trì công việc nội bộ.Việc mở chi nhánh văn phòng tại Thành phố Lâm, hai người đã lên kế hoạch từ mấy năm trước.Thành phố G là thành phố thủ phủ của tỉnh, sự phát triển kinh tế đương nhiên dẫn đầu tỉnh.

"Khiêm Bằng" đã có một chỗ đứng vững chắc ở Thành phố G, trong các lĩnh vực liên quan cũng có vị trí rất cao, vì vậy tự nhiên là phải nghỉ tới việc mở rộng nó.Thành phố G dù có phát triển tốt đến đâu, có bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì thị trường cũng dần trở nên bão hòa, ngược lại, Thành phố Lâm trong những năm gần đây lại phát triển rất nổi bật so với các thành phố khác trong tỉnh.Ở một thành phố mới nổi đang phát triển như Thành phố Lâm, mọi thứ vẫn còn ở mức ban đầu.Các doanh nghiệp mới phát triển cùng tốc độ phát triển kinh tế đi lên nhanh chóng sẽ không chỉ tạo ra nhiều cơ hội và việc làm mới mà còn nảy sinh nhiều tranh chấp và vấn đề pháp lý.Vương Bằng đã sớm nhìn trúng miếng thịt béo bở Thành phố Lâm này rồi nhưng Trịnh Quốc Khiêm lại không bằng lòng thông qua.Trịnh Quốc Khiêm không biết nhiều về thị trường, ông chỉ cảm thấy rằng bước đi này có chút rủi ro.Sau nhiều năm nghiên cứu thị trường và chuẩn bị sơ bộ, cuối cùng hai người đã đạt được thỏa thuận mở chi nhánh tại Thành phố Lâm trong vòng ba năm.Nhưng đại bản doanh của "Khiêm Bằng" vẫn ở Thành phố G, cả Vương Bằng và Trịnh Quốc Khiêm đều không thể rời đi.

Vương Bằng không có nhiều ý kiến về việc ai sẽ tiếp quản văn phòng chi nhánh ở Thành phố Lâm.

Mà việc quản lý nội bộ luôn là do Trịnh Quốc Khiêm phụ trách.


Ai có khả năng làm việc này hoàn toàn phụ thuộc vào ý kiến của Trịnh Quốc Khiêm.Trịnh Quốc Khiêm đương nhiên là thích hai học trò dưới trướng của mình nhất, Hạ Dương Ba còn chưa tốt nghiệp đã vào Khiêm Bằng rồi, nhiều năm như vậy, năng lực chuyên môn của anh hoàn toàn không có khuyết điểm, tuy rằng Hứa Ngụy Trì vào phòng kiểm sát viên sau đó mới quay về làm luật sư nhưng có sao đâu? Mối quan hệ mà anh đã xây dựng được chỉ làm choKhiêm Bằng" ở Thành phố Lâm càng như hổ thêm cánh mà thôi.Khi Trịnh Quốc Khiêm nói về ứng cử viên cho Vương Bằng, Vương Bằng đã đồng ý ngay mà không cần suy xét.

Khuôn mặt của Trịnh Quốc Khiêm nghiêm nghị: "Không sợ ba thầy trò chúng tôi hợp lại lừa gạt anh sao?"Vương Bằng nhún vai lãnh đạm: "Mọi người đều làm theo thủ tục, hợp đồng viết rõ ràng, điều khoản tuân theo quy củ.

Tôi còn sợ cái gì? Hơn nữa, lão Trịnh ông làm người như thế nào qua nhiều năm như vậy, tôi có thể không biết sao?" Học trò mà ông dạy ra dù không phải rồng phượng trong loài người thì cũng không thể thành rắn được! Tôi không biết tiểu Hứa thế nào, nhưng mấy năm nay tôi có thể thấy được khả năng của Dương Ba! Chúng ta cứ như vậy mà làm đi!"Vậy thì chọn thời điểm đầu năm, Trịnh Quốc Khiêm chỉ đang tính toán trong lòng, chưa bàn bạc với hai người học trò, suy nghĩ một lúc rồi nói với Vương Bằng: “Cho tôi một chút thời gian.

Tôi phải hỏi ý kiến hai tên nhóc đó.


"Vương Bằng gật đầu: "Vậy ông đi càng sớm càng tốt.

Còn bên tôi, cuối năm nay tiền vốn sẽ tới đúng nơi."Năm trước, Hứa Ngụy Trì đến Thành phố G để gặp Trịnh Quốc Khiêm, ông đã nói chuyện với hai người về đề xuất này, nhưng lúc đó Hứa Ngụy Trì có vẻ không hứng thú nên Hạ Dương Ba cũng không tỏ thái độ.Mà lúc này, ba thầy trò cuối cùng đã đạt được sự nhất trí.Ba người họ, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không biết ai là người cười đầu tiên, nhưng tiếng cười nhẹ này dường như đã mở ra một cánh cổng nào đó, cuối cùng cả ba đều phá lên cười.----------------------------------------------Vốn dĩ nên chờ Vương Bằng về cùng ăn cơm, nhưng vừa lúc Vương Bằng đang ở thành phố Z về không kịp, Trịnh Quốc Khiêm lại muốn về nhà ăn cơm cùng vợ, đành để Hạ Dương Ba chiêu đãi hai người Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Hàng.Khi ba người từ "Khiêm Bằng" đi ra, Lưu Nhất Hàng đã bị đói đến nỗi ruột dán vào lưng, đi theo phía sau hai người Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba, đầu rũ xuống, một bộ dáng buồn bực không vui.Hạ Dương Ba xoay xoay chìa khóa xe trên tay, hỏi hai người: “Muốn ăn gì? Tôi mời khách!"Hứa Ngụy Trì cười nhẹ, xoay đầu qua hỏi Lưu Nhất Hàng: “Cậu muốn ăn gì?""Tùy đi." Lưu Nhất Hàng bỉu môi, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, chắc là đói bụng rồi, nhìn gì cũng không thấy ngon miệng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương