Edit: UrielJul

Bạch Vô Thường vạn lần không ngờ rằng phán quan không những không chịu trả số tiền mà anh nợ, lại còn trả thù hắn bằng cách này.

Đường đường là chưởng ti của Vô Thường ti lại khóc lóc om sòm trước mặt mọi người, tuyên bố rằng nếu không phải ép hắn đi điều tra Đông Phương Hữu Tuyết, hắn sẽ treo cổ tự tử trước Diêm La điện giữa thanh thiên bạch nhật.

Phán quan quả nhiên rất là sợ hãi: "Việc này sẽ gây thêm bao nhiêu rắc rối cho cô quét dọn? Thật đáng sợ, chi phí hậu cần đã rất lớn rồi!"

"Ai cũng đừng cản ta!" Bạch Vô Thường nắm lấy sợi dây thừng, "Ta sẽ thắt cổ tại chỗ!"

Vẫn là Âm Thiên Tử có lòng tốt: "Quên đi, để ta đi."

Phán quan: "Không thể, trong miếu Thành Hoàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Bệ hạ thân quý ngàn vàng, sao có thể đi tìm nguy hiểm được?"

"Để tránh cho bệ hạ gặp nguy hiểm, không bằng Thôi Tuyệt cậu tự mình đi đi." Bạch Vô Thường cười lạnh, "Dù sao cậu cũng nhiều ngày không xuống xem cơ sở, vừa vặn đi dương gian một chuyến, hút chút nhân khí."

Ngụ ý: Thôi Tuyệt ngươi quỷ khí dày đặc, thập phần không có nhân tính.

Âm Thiên Tử nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Bạch Vô Thường lập tức sửa miệng, dùng giọng điệu trịnh trọng mà nói: "Không bằng phán quan đại nhân đi theo bệ hạ, khảo hạch thành tích quan viên, an ủi vạn quỷ ngoài kia, thuận tiện săn sóc dân tình, hơn nữa... "

"Hm?"

Bạch Vô Thường vẻ mặt nịnh thần: "Hơn nữa, ngày mai chính là Thất Tịch."

Phán quan mỉm cười.

Bạch Vô Thường trong nháy mắt sởn gai ốc, lăn lông lốc trốn sau lưng Hắc Vô Thường: "Hảo huynh đệ, cậu đừng như vậy, ta thật sự không thể đi, đừng nói ta không vào được miếu Thành Hoàng, ta ngay cả quỷ môn quan cũng không qua được."

Hắc Vô Thường lạnh lùng nói: "Ngươi ở quỷ môn quan cũng có nợ tình?"

"Không có không có," Bạch Vô Thường luôn miệng phủ nhận, "Chỉ là... chỉ là đánh một trận với Đề đốc Quỷ Môn... mà thôi, sau đó hắn kéo ta vào danh sách đen, khiến cho ta hiện tại xuất nhập cảnh đặc biệt phiền toái."

Đề đốc Quỷ Môn là đại tướng âm binh trấn giữ ở quỷ môn quan, chưởng quản công việc xuất nhập cảnh của quỷ hồn, chịu sự trực thuộc quân bộ, theo lý không nên có xích mích gì với quan kinh là Bạch Vô Thường trực thuộc mười hai cục trung ương.

Phán quan giải thích: "Đề đốc Quỷ Môn là sư đệ Đông Phương Hữu Tuyết."

Âm Thiên Tử hiểu được.

Hắc Vô Thường: "Xem ra ngươi đáng đời."

Bạch Vô Thường: "Im đi, không liên quan tới ngươi."

Đôi mắt Hắc Vô Thường trầm xuống, không lên tiếng trả lời nữa, Bạch Vô Thường mơ hồ cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, xem ra không nên mắng hắn, y hắng giọng, lôi kéo nói về công tác sắp xếp gần đây của Vô Thường Ti, vẻ mặt "Ta muốn nói sang chuyện khác", ánh mắt Hắc Vô Thường càng trầm xuống.


Âm Thiên Tử không để ý tới hai người bọn họ nữa, chuyện thường ngày nhìn đến thành quen, quay sang nhìn phán quan, muốn mời anh cùng đi dương gian, nhưng ánh mắt quét đến lượng văn kiện khổng lồ chờ phê duyệt trên mặt bàn lại do dự.

——Phán quan của hắn là một người nghiện công việc, so sánh với công việc trên bàn của anh, yêu cầu vô lễ của mình không có sức cạnh tranh lắm.

"Lời kiến nghị của Bạch Vô Thường ngươi cũng có vài phần có lý."

Âm Thiên Tử ngước mắt nhìn về phía anh.

Phán quan cười khổ nói: "Đông Phương Hữu Tuyết là thành hoàng Bạch Nghiệp do tôi bổ nhiệm, công việc của hắn xảy ra vấn đề, tôi phải chịu trách nhiệm."

Âm Thiên Tử trầm giọng: "Không phải trách nhiệm của em."

"Tôi muốn đích thân điều tra," Phán quan suy nghĩ hồi lâu, "Nhưng tôi không tiện giao việc này cho người khác. Trước mắt, tổng tư lệnh đang huấn luyện ở Nghiệp Hải, Tổng đốc chủ ở Ma giới đang chấp hành nhiệm vụ đặc thù, chưởng ti nhàn rỗi để xử lí đống văn kiện này chỉ có..."

Ánh mắt của Âm Thiên Tử và Hắc Vô Thường cùng chuyển sang Bạch Vô Thường.

"???" Bạch Vô Thường kêu lên: "Nhìn ta làm gì? Đừng tăng lượng công việc cho ta, ta đã rất vất vả rồi, cậu xem vành mắt thâm quầng của ta này!"

Phán quan nhìn quầng thâm của hắn với ánh mắt thương hại, gật đầu: "Ừ, vất vả vất vả, như vậy đi, vẫn là ta ở nhà phê duyệt văn kiện, ngươi đi miếu Thành Hoàng điều tra. Nếu nhìn thấy Đông Phương Hữu Tuyết thì giúp ta hỏi han y..."

"Cậu đi!!!"

"Vậy những công việc này..."

"Ta làm!!!"

"Thật sao?" Phán quan vẻ mặt vô tội, "Ta không muốn ép ngươi."

Bạch Vô Thường nghiến răng nghiến lợi: "Cậu không ép ta, là ta tự nguyện!"

Phán quan lấy ấn tỷ ra đưa cho hắn, chậm rãi dặn dò hơn tám mươi điều cần chú ý, Bạch Vô Thường vừa ghi vừa mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, trật tự rõ ràng như vậy, sao nghe không giống như là đi một chuyến ngắn.

Cánh cửa bị gõ hai lần, Ngưu Đầu Công đưa tới một xấp văn kiện: "Phán quan, thủ tục nhập cảnh của cậu và bệ hạ đi dương giới đã làm xong."

Phán quan: "Được rồi, đưa nó cho ta."

"Chờ một chút." Bạch Vô Thường đột nhiên phản ứng lại, cầm lấy văn kiện trong tay Ngưu Đầu Công, dùng sức lật xem, "Ngay từ đầu cậu đã có ý định tự mình đi, cậu là cố ý trêu chọc ta sao?"

"Ài, đừng nói khó nghe như vậy," phán quan cười nói, "Chúng ta vừa mới thảo luận kết quả là phái ai đi?"

"Cậu."

"Cho nên ngươi nhìn xem, không có gì sai trái." Phán quan lấy tài liệu từ trong tay, cúi đầu kiểm tra từng phần một, xác định không có vấn đề gì.


Bạch Vô Thường sửng sốt một chút: "Cậu mẹ nó..."

Phán quan: " 'Quy tắc ứng xử của nhân viên Diêm La Điện' Chương 17, Điều 23 là gì?"

Ngưu Đầu Công: "Ngôn ngữ lễ phép văn minh, nói một câu thô tục thì đi nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát niệm kinh."

"Nghe chưa?" Phán quan cười đến ôn nhu dễ gần.

Bạch Vô Thường: "A a a..."

Vô Thường Ti ta sớm muộn gì cũng phải dọn ra khỏi Diêm La điện!!!

Ngày hôm sau, Hắc Vô Thường bưng một tách trà đi vào văn phòng phán quan, liếc mắt một cái lại không thấy Bạch Vô Thường – hắn hoàn toàn chìm trong núi văn kiện.

"Ta bị Thôi Tuyệt hại thảm rồi. "Bạch Vô Thường bị đào từ trong đống văn kiện lên, cầm chén trà, yếu ớt thổi thổi cho bớt nóng.

Hắc Vô Thường: "Nhớ rõ người nào đó là tự nguyện nhận nhiệm vụ."

"Ta có chỗ nào không cam lòng sao?" Bạch Vô Thường cay đắng nói, "Để ta ở nhà phê văn kiện cho y, còn y thì cùng bệ hạ đi du ngoạn bằng tiền công, y còn giả bộ không tình nguyện."

Hắc Vô Thường: "Ngươi vốn có thể đi du ngoạn bằng tiền công."

Nghĩ đến địa điểm du lịch là gì, Bạch Vô Thường giật mình, chán nản nói: "Quên đi."

Trải nghiệm bi thảm khi bị đánh ra khỏi Miếu Thành Hoàng lần trước vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.

Hắc Vô Thường cười lạnh một tiếng: "A, đồ cặn bã."

"Ngươi biết cái gì!" Bạch Vô Thường thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi được không?"

Hắc Vô Thường: "Nói đi."

"Không nói."

"Ah."

Bạch Vô Thường cảm thấy mình bị giễu cợt, xua tay, chán nản nói: "Tai bay vạ gió, nghĩ lại mà sợ."

Hắc Vô Thường lông mày hơi nhíu lại.

"Ngươi nhất định phải nghe, được rồi." Bạch Vô Thường nhấp một ngụm trà nóng, đôi mắt híp lại, nhớ lại chuyện cũ, chậm rãi nói: "Lúc đó ta là một tiểu quỷ, chức danh tuy rằng rất thấp, nhưng lại tài hoa hơn người, phong độ nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đã hiển thị rõ phong thái Minh Phủ..."


"Ngươi có thể không cần phải nói." Hắc Vô Thường lạnh lùng ngắt lời hắn.

"...Bảo ta nói chính là ngươi, không cho nói cũng là ngươi, đại ca, ngươi đến thời kỳ mãn kinh à?" Bạch Vô Thường nhếch môi, đưa tay nhấc lịch trên bàn lên. Khi hắn nhìn thấy bốn chữ "Hôm nay là lễ Thất Tịch", không khỏi càng nghẹn khuất, lầm bầm: "Thôi Tuyệt đơn giản là muốn cùng bệ hạ đến dương gian để ăn mừng ngày lễ Thất Tịch, cái này là trong họa hưởng phúc đi!"

Hắc Vô Thường: "Ngươi ghen tị à?"

"Ta hâm mộ hắn cái gì? Có người đi cùng sao? Nực cười!" Bạch Vô Thường cười to ba tiếng, "Lấy mị lực của ta, chỉ cần một cú điện thoại liền gọi được một xe bánh mì đầy bồi ta ăn tết. "

Hắc Vô Thường: "Gọi cho ta xem."

Bạch Vô Thường liếc hắn một cái, cầm lấy bút ký, nghiêm túc nói: "Gọi cái gì gọi, thời gian làm việc đừng nói lung tung."

Hắc Vô Thường: "Vậy ngươi còn oán giận cái gì?"

"Ta chỉ không muốn làm thêm giờ ở đây trong dịp nghỉ lễ lớn, hơn nữa ngẩng đầu cúi đầu đều là ngươi... Ài, quên đi, không tạo khẩu nghiệp."

Hắc Vô Thường trầm mặc một lát, cười lạnh một tiếng, thả một xấp văn kiện thật dày trong tay vào đống tài liệu như ngọn núi trước mặt hắn.

Bạch Vô Thường tức giận hô: "Đừng đưa cho ta nữa, phê không hết!"

"Thôi Tuyệt làm sao có thể phê xong?"

"Làm sao ta biết được?"

"Phê không xong cậu cũng đừng mơ đến việc tan tầm, Thất Tịch không liên quan đến cậu." Hắc Vô Thường lạnh lùng nói, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Vô Thường đặt bút xuống, kêu: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi ăn tết."

"Cái gì???" Bạch Vô Thường hét lớn, thanh âm vỡ vụn.

Hắc Vô Thường quay lưng về phía hắn, im lặng nhếch khóe môi, trầm giọng giải thích: "Án nhập cư trái phép có tiến triển mới, đầu rắn tối nay sẽ dẫn bọn họ từ bến đò Chỉ Quan đi thuyền ra biển, ta đi điều tra."

"A, vậy ngươi cẩn thận." Bạch Vô Thường nâng chén trà lên uống cho nhuận giọng.

"Ừ."

"Giúp ta mang bún ốc từ nhà hàng thứ ba, tầng hai, khu D phố ẩm thực bên trái bến phà."

Hắc Vô Thường giả vờ như không nghe thấy, nhấc chân rời đi.

"Này!!!" Bạch Vô Thường ở phía sau vỗ bàn hô to.

Hắc Vô Thường cũng không để ý, thầm nghĩ: Quán bún ốc kia xếp hàng ít nhất hai tiếng, tôi mất não sao mà đi mua cho cậu!

Quỷ hồn ở dương gian đi lại có rất nhiều bất tiện, vấn đề lớn nhất chính là ánh mặt trời, để tránh bị bỏng, "cơ thể giả" đã ra đời, đây là một cơ thể mô phỏng được tạo ra đặc biệt để gửi linh hồn.

Sau nhiều năm phát triển, nghề chế tạo cơ thể giả hiện nay đã rất tiên tiến, linh hồn được gắn vào bên trong, cùng bản thật cơ hồ không có khác biệt.


Mặc dù vậy, một số linh hồn không có tu vi – chẳng hạn như Thôi Tuyệt – vẫn cảm thấy mặt trời ở dương gian quá chói chang.

Âm Thiên Tử giơ một chiếc ô màu đen, che khuất mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

Thôi Tuyệt cong mắt cười: "Đa tạ bệ hạ..."

"Trong những lúc ở riêng như này, em không cần câu nệ lễ nghĩa, " Âm Thiên Tử ngắt lời anh, "Giống như chúng ta năm đó ở nhân giới, ta gọi em là Tử Tuyệt, em gọi ta là Diêm La."

"Lúc đó tôi không biết thân phận của anh, tôi còn tưởng rằng anh chỉ là một Hàng Ma Sư bình thường."

Nhắc tới quá khứ, Âm Thiên Tử cười lớn.

Thôi Tuyệt nghiêng đầu, nhìn nụ cười tuấn mỹ của hắn, không khỏi có chút chói mắt.

Âm Thiên Tử nhẹ giọng nói: "Hiện tại em cũng có thể coi ta là Hàng Ma Sư bình thường."

"Ha ha," Thôi Tuyệt cười một tiếng, "Vậy chỉ sợ Ma giới muốn điên."

"Cứ để bọn họ điên đi, ta chỉ để ý cái nhìn của em."

"Tôi..." Thôi Tuyệt nghĩ nghĩ, chậm rãi nói, "Năm đó anh hóa thân thành Hàng Ma Sư, chúng ta sóng vai chiến đấu, trảm yêu trừ ma; hiện tại anh là Âm Thiên Tử, mà tôi là phán quan của anh, chúng ta một người là quân vương, một người là quyền thần cùng hợp tác với nhau bảo vệ Minh giới an định, bản chất cũng không có thay đổi, không phải sao?"

Âm Thiên Tử gật đầu: "Không sai."

Thôi Tuyệt mím môi cười khẽ: "Cho nên rối rắm xưng hô kỳ thật là không cần thiết, mặc kệ gọi là gì, chúng ta vẫn luôn là chúng ta, chưa từng có thay đổi."

"Em nói đúng." Tâm tình Âm Thiên Tử bằng mắt thường có thể thấy được hắn đang cao hứng hẳn lên.

Hắn che ô đen, cùng Thôi Tuyệt sóng vai mà đi.

Đi được vài bước, hắn bỗng dưng phản ứng lại: "Vậy em vì sao còn muốn cùng ta xưng hô quân thần? Nếu cho tới bây giờ không thay đổi, em vì sao không giống năm đó, gọi ta là Diêm La?"

"Tên của anh cũng không phải là Diêm La."

Âm Thiên Tử dừng lại: Diêm La là danh hiệu của hắn, không phải tên, là xưng hô hắn dùng khi du hành đến dương gian.

Tên ở Minh giới có ý nghĩa trọng yếu, là duyên cũng là kiếp, linh hồn trải qua phán xét của Minh phủ, tiền kiếp của họ được trả về thiên địa, sau khi rời khỏi địa ngục, nhiều người sẽ lấy một cái tên mới, biểu thị kiếp cũ đã hết, duyên mới sắp khởi.

Minh Vương thân phận đặc thù, không cha không mẹ, sinh ra từ thần lực nơi U Minh, sinh ra đã không có tên, bởi vì không có người có tư cách gọi thẳng tên của bọn họ.

Cho đến khi cưới Minh hậu, cùng Minh hậu tặng tên cho nhau, biểu thị từ nay về sau vô luận duyên kiếp, đều là một người.

Hắn từng có rất nhiều lần, muốn quanh co lòng vòng hỏi Thôi Tuyệt trong lòng đặt cho mình cái tên gì, nhưng lại biết, điều này rất thất lễ.

---

Nói ra các bạn có thể không tin, hai người bọn họ là yêu nhau, trong lòng cả hai đều biết rõ, không có gì là truy thê hỏa táng, khi thời cơ đến họ sẽ kết hôn.

Tôi chỉ muốn viết một câu chuyện về đôi phu phu, anh sủng em, em sủng anh, show ân ái cả đời.

(lời trên của tác giả, không phải của editor)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương