Dâm Thú Chi Quế Hoa
Chương 18: Vĩ thanh

Thời điểm Hàn Kính Tùng tỉnh rượu, hắn cảm thấy hạ thân của mình có chút dương, vừa mở mắt ra nhìn, lại thấy Hồng Mao quái vật kia đang nằm sấp tại khố gian của hắn quấn quýt si mê liếm liếm bộ vị nào đó của hắn.

“Ách…… Ngươi, ngươi đang làm cái gì!”

Hàn Kính Tùng kinh giác phân thân của hắn đã bị liếm đến mức đứng thẳng dậy, hắn vội vàng đẩy ra quái vật đang dụ hoặc hắn rơi vào cạm bẫy dục vọng, nhanh chóng lấy quần áo che khuất nửa người dưới của mình.

Quế Hoa đầy mắt rối rắm nhìn Hàn Kính Tùng quả thực hoàn toàn không hề nhớ rõ y, trong lòng càng phát ra cảm giác chua xót, bỗng nhiên trong chốc lát, trong đôi mắt vàng kim xinh đẹp kia nhất thời trào ra một chuỗi nước mắt trong suốt.

Dưới ánh nến bập bùng, hai hàng nước mắt nóng hổi thuận theo gương mặt anh tuấn cương nghị của Quế Hoa chậm rãi chảy xuống, trong phòng, ngoại trừ vài tiếng nức nở đầy áp lực, liền chỉ còn một mảnh vắng lặng.

Hàn Kính Tùng chân tay luống cuống nhìn quái vật trước mắt này bỗng nhiên khóc rống lên, rõ ràng phát hiện ngực của hắn cũng vô thức vô giác lại cảm thấy một trận chua xót đau đớn từng cơn. Cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết nguyên do vì sao.

Hắn chỉ là biết, bản thân nhìn thấy quái vật này khổ sở, trong lòng cũng sẽ theo đó khó chịu, thật giống như giữa bọn họ có một cái gì đó liên hệ.

“Đừng khóc, có cái gì đâu mà khóc.”

Hàn Kính Tùng cuối cùng mềm lòng, đưa tay thay Quế Hoa lau đi nước mắt, thế nhưng hành động này của hắn lại khiến Quế Hoa khóc càng thêm thương tâm, đến cuối cùng, Quế Hoa một mạch chui vào trong lòng Hàn Kính Tùng Tùng, vô thanh đem nước mắt cùng nước mũi đều bôi lên trên áo của đối phương.

Thấy đối phương khóc lợi hại như vậy, trong lòng Hàn Kính Tùng càng thêm không đành lòng, hắn nâng cái đầu vẫn cứ một mạch sát sát ở trong lòng mình của Quế Hoa dậy, cười khổ nói “Được, được, cũng không biết ngươi là quái vật đến từ nơi nào, lại trầm mê thế gian dục vọng của con người…… Đành vậy, coi như ta làm người tốt đến cùng đi.”

Nói xong, Hàn Kính Tùng lại xốc áo lên, lộ ra phân thân lúc trước bị Quế Hoa ngậm vào miệng trở nên bán nhuyễn, vỗ vỗ bả vai rộng lớn của đối phương.

Quế Hoa thấy thứ đó, nhất thời lại nuốt nuốt nước miếng, y xác định được trong ánh mắt của Hàn Kính Tùng có một tia sắc thái cổ vũ, lúc này mới vùi đầu ôn nhu ngậm lấy phân thân của đối phương.

Ngay lúc hạ thân đột nhiên bị một trận kích thích ngẩng cao đầu, trong đầu Hàn Kính Tùng cũng liền mạnh mẽ run lên.

Thanh âm của sóng biển, mùi vị của gió biển, huyệt động ẩm ướt, cá hồ mập mạp, từ cửa động nhìn về phía xa một mảnh thế giới trắng xóa, trong ánh lửa chậm rãi bập bùng chiếu rọi thân ảnh của hắn, cùng với một câu kêu gọi đến lạc cả giọng.

Ta chờ ngươi trở về ăn cơm.

“A……”

Một loại ảo giác đảo ngược thời gian yên lặng xẹt qua trong đầu Hàn Kính Tùng, khiến hắn thất thần mở to mắt, trong lúc Quế Hoa kiệt lực an ủi mà tìm kiếm ký ức của quá khứ.

“Quế Hoa…… Quế Hoa…….”

Hai tay Hàn Kính Tùng đang vuốt ve sợi tóc của Quế Hoa bất giác run rẩy.

Tại đây giống như từ bên trong tình dục dâm mĩ mà triền miên, hồi ức đã mất tích rất lâu giống như thủy triều mạnh mẽ tràn ra, từng chút từng chút, xâm nhập vào trong lòng.

Quế Hoa còn không biết Hàn Kính Tùng biến hóa, y chỉ biết cẩn thận mút vào phân thân của Hàn Kính Tùng, liếm láp chất lỏng ngon miệng mà thân thể của đối phương phân bố ra.

Bỗng nhiên, đầu của y bị ôm mạnh kéo lên, Quế Hoa vốn đang chuẩn bị lại một lần nữa hưởng dụng mỹ thực, vô tội ngẩng mặt lên, y nhìn Hàn Kính Tùng hai mắt đẫm lệ, nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Ngươi tìm đến ta sao, Quế Hoa.”

Bên trong đôi mắt Hàn Kính Tùng có ý cười, cũng có nước mắt, hắn kích động mà xấu hổ vuốt ve mặt của Quế Hoa, từ gương mặt tiều tụy của đối phương, hắn cũng không khó nhận ra Quế Hoa từ Bắc Lục đi đến nơi này tìm kiếm hắn đã trải qua bao nhiêu gian nguy.

Quế Hoa lúc này cuối cùng cũng minh bạch Hàn Kính Tùng đã nhận ra y, đôi mắt vàng kim lập tức nhảy nhót lóe ra tia vui sướng, y há miệng, bất đắc dĩ lại không thể phát ra tiếng kêu gọi bị chèn ép trong nội tâm.

Thế nhưng, Hàn Kính Tùng từ sắc mặt của y, đã minh bạch hết thảy.

“Ta sẽ không bao giờ cùng ngươi tách ra nữa, Quế Hoa.” Hàn Kính Tùng hôn lên trán của Quế Hoa, bên trong đôi mắt lại một lần nữa tràn ngập nước mắt cảm động khi mà thứ bị mất trước kia, bây giờ lại lấy lại được.

Quế Hoa dịu ngoan mặc cho hắn ôm, móng vuốt ôm lấy lưng Hàn Kính Tùng, cùng với hắn gắt gao ôm lấy nhau.

Buổi tối hôm đó, Quế Hoa muội không có đợi đến khi Hàn Kính Tùng trở về.

Nàng đứng yên thật lâu ở hậu viện, vụng trộm nhìn lén hình ảnh hai người kia ôm nhau ở trong phòng.

Một mạt nước mắt từ gương mặt nàng lặng yên rơi xuống, nàng nghĩ cuối cùng bản thân nàng vẫn thua, tuy rằng cố gắng muốn lưu lại Hàn Kính Tùng, thế nhưng tâm của đối phương đã sớm không ở bên người nàng.

Khi nghe Hàn Kính Tùng từng câu ôn nhu gọi hai chữ “Quế Hoa”, Quế Hoa muội rất rõ ràng, khi Hàn Kính Tùng từ trong miệng hô lên cái tên này đã từng thuộc về nàng, mà hiện tại, chủ nhân của cái tên này, cũng đã thành Hồng Mao quái vật kia.

……..

Phải suy nghĩ như thế nào đối diện với thê tử của mình nói rõ ràng chuyện của Quế Hoa, khiến Hàn Kính Tùng sau khi tỉnh lại liền căng não.

Hắn nhìn Quế Hoa đang cuộn tròn trong lòng của mình ngủ say sưa, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của đối phương, đồng thời cũng hạ quyết tâm.

Mặc kệ phía trước còn có bao nhiêu gian nan, lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục khiến Quế Hoa thương tâm thống khổ.

Chờ hắn mặc quần áo, cố gắng phồng lên dũng khí đi tìm Quế Hoa muội nói toàn bộ chuyện, ngoài cửa đã có người đến đây.

Đứng ở ngoài cửa, chính là một Quế Hoa khác mà hắn khó có thể đối mặt.

Không đợi Hàn Kính Tùng mở miệng, Quế Hoa muội dĩ nhiên cười thê lương, đem một tờ giấy hưu thư đưa cho hắn “Nếu ngươi đã tìm đến chân ái, như vậy, liền cho ta tự do đi.”

“Quế Hoa, ngươi!”

Hàn Kính Tùng kinh ngạc với biến hóa bất thình lình này, nhưng mà khi hắn nhìn thẳng về phía Quế Hoa muội đã đỏ cả hốc mắt, trong đầu lại mạnh mẽ xuất hiện một khuôn mặt tràn ngập bi thương, khuôn mặt kia chưa nói tới có bao nhiêu xinh đẹp, thậm chí cũng không thấy có bao nhiêu ôn nhu, nhưng là cặp mắt vàng kim kia lại toát ra tình cảm chân thành tha thiết, đủ để cho hắn cảm động một đời, khó quên một đời.

“Chuyện của ngươi và hắn, ta đã biết được từ chỗ Đinh sư huynh. A…… Trách không được sau khi từ Bắc Lục trở về ngươi liền rầu rĩ không vui, tư vị trong lòng nhớ thương một người rất khó chịu đi?” Trong lòng Quế Hoa muội lúc này dĩ nhiên là thản nhiên, cũng không có gì gọi là tiếp tục giấu diếm.

Hàn Kính Tùng gật gật đầu, hắn đã khôi phục kí ức, nhớ tới đoạn thời gian hắn cùng với Quế Hoa sinh hoạt ở Bắc Lục, trong lòng không khỏi cảm khái vạn lần.

Nơi thiên địa rộng lớn băng lãnh kia, từng để người ta cỡ nào tịch mịch, mà Quế Hoa bị hắn lưu lại, lại sẽ cỡ nào cô độc……

“Ta đến cùng vẫn là không muốn thừa nhận bị bại bởi một quái vật, cho nên, ta sau khi cùng với Đinh sư huynh thương lượng, lặng lẽ bịt kín trí nhớ của ngươi, xin lỗi.”

“Trách không được ngay từ đầu ta làm sao cũng nhận không ra Quế Hoa, nguyên lai là các ngươi động tay động chân, như vậy, Quế Hoa không thể nói chuyện, có phải cũng là bởi vì các ngươi?”

Hàn Kính Tùng thở dài, làm sao cũng không thể tin được, có một ngày, Quế Hoa sư muội vốn thuần khiết thiện lương trong cảm nhận của hắn, cũng sẽ vì tình mà làm ra việc ngốc đến như vậy.

Nghe Hàn Kính Tùng hỏi, Quế Hoa sư muội xấu hổ cúi đầu, nhưng rất nhanh lại có dũng khí chuẩn bị tinh thần, ngẩng mặt mỉm cười, nàng liếc nhìn đến căn phòng phía sau Hàn Kính Tùng, Hồng Mao quái vật kia đã tỉnh lại, lại chỉ dám vụng trộm ló đầu, trốn sau cánh cửa nhìn lén nàng cùng với Hàn Kính Tùng nói chuyện.

Nàng thật sự là ích kỉ a, vì lưu lại một nam nhân vốn đã không yêu nàng, không chỉ bịt kín ký ức của hắn, còn khiến quái vật làm cho Hàn Kính Tùng hồn khiên mộng nhiễu (N/A: làm cho người ta ngày đêm không yên) mất đi cơ hội kể ra chân tướng.

Thiếu chút nữa, nàng cơ hồ có thể vĩnh viễn chia sẽ bọn họ, thế nhưng đến cuối cùng, có lẽ là lão thiên gia thương hại đôi tình nhân đáng thương này.

Trời đất có tình, nàng làm sao lại phải khổ sở đi làm chuyện ngu xuẩn.

“Không sai, á huyệt của quái vật này bị đâm vào một ngân châm, chỉ cần rút ra, hắn liền có thể lại nói nói. Ta chỉ là rất kinh hoảng hắn đoạt ngươi từ bên ta đi.” Nói đến tận đây, trong giọng nói của Quế Hoa muội đã có một tia nghẹn ngào.

“Người nên nói xin lỗi là ta, ngươi sẽ tìm đến người yêu ngươi.”

Hàn Kính Tùng cười nhẹ, tiến lên ôm ôm Quế Hoa muội, mà lúc này, Quế Hoa vẫn trốn ở cạnh cửa rình coi cũng liền biến sắc mặt, nhất thời nhăn mi chui về trong phòng.

Hàn Kính Tùng nhìn sắc mặt tràn ngập ghen ghét của đối phương, trong lòng lại chỉ biết tràn đầy hoan hỉ.

Sau khi tiễn Quế Hoa muội rời đi, Hàn Kính Tùng lại quay về trong phòng, lúc này Quế Hoa cúi gằm đầu ngồi ở trên giường, nghe tiếng động của hắn, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt vàng kim mang theo một chút sắc thái ghen ghét, thế nhưng càng nhiều hơn là cảm giác yếu ớt khó có thể nói thành lời.

Hàn Kính Tùng mỉm cười, đột nhiên mở rộng hai tay “Đến, cho ta ôm một cái.”

Trong chốc lát, sắc thái ghen ghét cùng với yếu ớt trong mắt Quế Hoa nhất thời hóa thành hư ảo, y chớp chớp đôi mắt vàng kim xinh đẹp, một mạt nước mắt bỗng nhiên dâng lên trong đó.

Căn phòng hôn ám, ánh sáng từ đôi nến nhập nhòe, sơ tán rơi trên mặt đất, trên giường, mái tóc đỏ sậm của Quế Hoa, loang lổ mà ấm áp.

Quế Hoa đứng dậy bổ nhào vào trong lòng Hàn Kính Tùng, không cẩn thận liền khiến đối phương ngã bổ nhào ở trên mặt đất.

Hàn Kính Tùng tuy rằng bị ngã xuống đất, lại cũng không tức giận, chỉ là suyễn khí cười ha ha, hắn cố sức nâng lên cái đầu màu đỏ sậm đang rối tung rối mù của Quế Hòa, sau khi bình tĩnh một lát, cuối cùng cũng không hề cố kỵ cái gì mà khác biệt chủng tộc, nặng nề mà hôn lên đôi môi của đối phương.

Quế Hoa ô ô hừ nhẹ, dần dần mới ý thức được đây là phương thức biểu đạt tình cảm của người dân Tung Lục, y bị Hàn Kính Tùng gắt gao ôm lấy, rất nhanh liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tùy ý đối phương hôn môi, tùy ý đối phương vuốt ve, thẳng đến khi bị đối phương phiên thân giữ lấy.

“Quế Hoa, chúng ta cùng nhau trở về Bắc Lục được không?”

Sau khi dục vọng kết thúc, Hàn Kính Tùng nhu nhu mái tóc xõa tung của Quế Hoa, thổn thức than nhẹ một tiếng.

So với trước kia, đối phương tựa hồ gầy yếu rất nhiều, mấy ngày nay đến Trung Lục, tất nhiên là ăn rất nhiều khổ.

Bắc Lục tuy rằng hoang vắng cô tịch, thế nhưng ở nơi đó lại khắc lên cuộc đời của hắn một đoạn thời gian khoái nhạc nhất, đó là đoạn thời gian thuộc về Quế Hoa, thuộc về hắn.

Cũng chỉ có rời xa Trung Lục, hắn mới có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Quế Hoa, xa xứ dĩ nhiên sẽ mang đến thương cảm cùng tưởng niệm, thế nhưng cảm giác thương cảm cùng tưởng niệm khi mất đi Quế Hoa, vào lúc này đã vượt xa cảm giác thương cảm cùng tưởng niệm cố hương trong lòng hắn.

Quế Hoa vừa được uy nó có vẻ thập phần nhàn nhã, y khẽ nheo mắt, hơi thở dày đặc khẽ hừ nhẹ, y hiểu được đây là Hàn Kính Tùng vì y mà quyết định, không có gì là không đồng ý mà gật đầu.

Khi Đinh Mang biết được Quế Hoa muội nói toàn bộ sự thật với Hàn Kính Tùng, đã không kịp ngăn cản.

Hàn Kính Tùng đã ký vào hưu thư, cũng đem toàn bộ gia sản đều để lại cho Quế Hoa muội cùng gã, chính hắn chỉ mang một ít đồ dùng tất yếu, chuẩn bị cùng với Dâm thú kia cùng với tiểu Tuyết Hồ trở về Bắc Lục.

Khi gã đuổi tới cảng, Hàn Kính Tùng đang chỉ huy thuyền viên đem đồ dùng sinh hoạt thiết yếu mà hắn mua đều chuyển lên trên thuyền, chuẩn bị rời đi cố hương.

Đinh Mang liếc mắt nhìn đến Dâm thú kia đang hưng phấn chạy nhảy trên boong tàu, làm sao cũng không hiểu được gia hỏa kia thô lỗ dã man như thế, làm sao lại có thể lừa được tâm của Hàn Kính Tùng, cuối cùng cả Hàn Kính Tùng cũng nhất quyết lừa đi.

“Sư đệ, ngươi thật sự không suy nghĩ lại sao? Bắc Lục kia xa xôi, không có bóng người, thật sự không phải là một địa phương thích hợp cho người dân Trung Lục chúng ta sinh tồn a!”

Hàn Kính Tùng xoa xoa mồ hôi trên trán, sang sảng cười nói “Ta cũng từng sinh hoạt qua không thiếu thời gian ở nơi đó, có Quế Hoa làm bạn cũng không cảm thấy quá mức nhàm chán. Huống hồ…… Sau này, ở nơi đó, cũng không chỉ có một mình Quế Hoa đi theo bên cạnh ta.”

Sau khi ngân châm ở á huyệt của Quế Hoa được lấy ra, y liền ngượng ngùng đem chuyện y sinh một ổ tiểu mao cầu nói cho Hàn Kính Tùng.

Hàn Kính Tùng được làm phụ thân, tuy rằng khó có thể tưởng tượng ra một ổ tiểu mao cầu từ trong miêu tả của Quế Hoa đến tột cùng có hình dạng như thế nào, tuy nhiên, dù sao cũng là cốt nhục của hắn, hắn dù có thế nào cũng nên trở về nhìn một cái, kể từ đó, hắn càng thêm kiên định tính toán trở về Bắc Lục.

“Xem ra, ngươi thật sự thích gia khỏa kia. Lúc trước mang ngươi từ bên cạnh hắn đi, sư huynh vốn chỉ nghĩ như thế là tốt nhất, hôm nay, xem ra, lại là làm một chuyện sai lầm, hi vọng ngươi không nên trách sư huynh.”

Đinh Mang thấy Hàn Kính Tùng đầy mặt tươi cười, lại liếc mắt nhìn Quế Hoa đang khoái trá chơi đùa với Tiểu Bảo trên boong tàu, tâm lại bất giác sinh ra thổn thức, nghĩ từ lúc Hàn Kính Tùng trở về Trung Lục cho đến nay, chưa từng cười khoái trá như thế? Có lẽ, hạnh phúc mà Hàn Kính Tùng muốn, thật sự chỉ có Hồng Mao quái vật kia có thể mang đến cho hắn.

“Đương nhiên là không.”

Hàn Kính Tùng cũng theo Đinh Mang mà nhìn về phía Quế Hoa, đối phương cũng phát hiện hắn đang nhìn y, nhất thời chạy vội đến bên cạnh mép thuyền, ngốc hồ hồ vẫy vẫy tay.

“Ngao ngô! Ngao ngô!”

Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu đỏ sậm của Quế Hoa ánh lên xinh đẹp bóng loáng, xứng với nụ cười sáng lạn của y, trước mắt Hàn Kính Tùng đã bị hạnh phúc che lấp nhìn không thấy rõ.

…….

Sau khi con thuyền chở Hàn Kính Tùng cùng với Quế Hoa vượt qua Biển Đen vốn luôn không yên tĩnh, một đường theo gió vượt sóng, cuối cùng tiếp cận Bắc Lục.

Thế giới bên kia trắng xóa, dưới ánh nắng mặt trời xuất hiện những tia sáng màu bạch ngân lóng lánh.

Màu trắng cô độc, màu trắng hoang vu, thế nhưng đối với Hàn Kính Tùng cùng Quế Hoa mà nói, một mảnh thiên địa màu trắng này cũng thuộc về hạnh phúc của bọn họ.

Gió lạnh quen thuộc thổi tung mái tóc dài của Quế Hoa, y nhìn mảnh đất Bắc Lục quen thuộc, nhịn không được cao giọng hét lên.

Ngay sau đó, từng tiểu mao cầu màu đỏ sậm từ các nơi bên trong băng nguyên Bắc Lục chui ra, hiếu kì nhìn về phía con thuyền lớn đậu ở bên bờ, sau khi nhận ra Quế Hoa, liền nhanh chóng chạy về phía y.

“Con của chúng ta!” Quế Hoa ngốc ngốc chỉ về phía nhóm tiểu mao cầu tròn vo, tóm lấy tay Hàn Kính Tùng, bay nhanh xuống thuyền.

“Con của chúng ta?”

Hàn Kính Tùng khó có thể tin tưởng nhìn từng tiểu mao cầu màu đỏ sậm, lúc này mới tin sự kiện lúc trước Quế Hoa báo cho hắn, đám tiểu gia khỏa này thật sự lớn lên không giống hắn, cũng không giống Quế Hoa.

Tựa hồ là bản tính trời sinh, nhóm tiểu Dâm thú không chỉ nhận ra Quế Hoa, cũng ngửi được trên người Hàn Kính Tùng khí tức của người thân.

Bọn nó chen chúc chạy lên, vây tròn xung quanh hai người, lăn mình trên mặt đất ngao ngô ngao ngô tỏ vẻ vui sướng.

Bắc Lục yên tĩnh phá lệ trở nên huyên náo, trên người Hàn Kính Tùng cùng với Quế Hoa treo đầy bọn nhỏ của bọn họ, hai người ở giữa từng đống từng đống màu đỏ sậm, vất vả trong chốc lát mới có thể ngẩng đầu, lúc này bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười.

Xem ra, thế giới Bắc Lục tịch mịch rộng lớn này, sẽ bởi vì gia đình đông đúc của hắn mà trở nên náo nhiệt, hạnh phúc mà bọn họ muốn, cũng chỉ đơn giản như thế.
TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương