Đinh Mang đã sớm lại đây xem xét xem Quế Hoa đã bị mang đến nha môn hay chưa, gã vốn định lén Hàn Kính Tùng, lặng lẽ đưa Quế Hoa giao cho người của nha môn, làm cho bọn họ không có cơ hội gặp mặt, đỡ phải sinh nhiều chuyện không đáng có.

Nào biết người định không bằng trời định, dù cho gã đã tự thân đi an bài một cách tỉ mỉ, lại vẫn bị thiên ý chọc ghẹo, lộng xảo thành chuyên.

Khi gã nhìn thấy Hàn Kính Tùng đang ôm Quế Hoa, sắc mặt tái mét vì kinh hoảng, chẳng lẽ đối phương vừa nhìn thấy quái vật này liền khôi phục kí ức!

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Ngày đó, gã lừa Hàn Kính Tùng đi đến chỗ Lý thần y, khiến thần y dùng thuật châm kim bịt kín đoạn kí ức ngắn ngủi lúc trước của Hàn Kính Tùng, kể cả gã nhiều lần thử, Hàn Kính Tùng quả thật cũng không nhớ rõ được cuộc gặp gỡ tại Bắc Lục, sau đó, Hàn Kính Tùng toàn tâm chỉ có Quế Hoa muội, cũng chưa từng nhớ tới quái vật kia.

Gã bận tâm, vội vàng chạy tới, đầy mặc ngạc nhiên, không biết nên nói cái gì.

“Kính Tùng, ngươi……”

“Ách, là Đinh đại ca, ngươi đến đây có việc gì.”

Hàn Kính Tùng thấy Đinh Mang đến, lúc này mới phát hiện bản thân đang ôm quái vật nom qua thật sự quái dị, ngượng ngùng, nhanh chóng đẩy Quế Hoa sang một bên.

Mới vừa dịch người, Hàn Kính Tùng đã mơ hồ cảm giác quái vật nhìn qua đáng sợ này thật sự không ăn thịt người, hơn nữa quái vật vừa nhìn thấy hắn đã lộ ra sắc mặt đầy đáng thương, cũng khiến hắn cảm giác, thật sự không đành lòng cứ như thế mà nhìn quái vật này bị đưa đến nha môn.

“Đinh đại ca, nghe nói huynh muốn gọi người đưa quái vật này đi nha môn? Theo ta thấy, gia khỏa này không giống với quái vật ăn thịt người, nếu đưa đi nha môn chẳng phải sẽ hại oan một tính mạng, ta nghĩ, chúng ta đưa hắn về thế nào.”

Gia khỏa này…… Là đang nói y sao?

Kính Tùng còn nói y là gia khỏa này, không phải hắn vẫn luôn ôn nhu gọi y là Quế Hoa hay sao!

Ta là Quế Hoa a!

Phát hiện Hàn Kính Tùng có gì đó không bình thường, Quế Hoa chợt từ bên trong cảm giác hưng phấn khi được gặp lại người yêu tỉnh lại, y nhìn Hàn Kính Tùng giống như không nhận thức y, trở nên nôn nóng dị thường, chỉ tiếc cái đống vải vụn đáng chết đang bịt mồm y khiến những gì y muốn nói từ trong nội tâm, biến thành âm thanh nức nở không rõ ràng.

Đinh Mang bước thật nhanh đến, gã có chút bất an, nhìn Quế Hoa đang trợn mắt trừng trừng nhìn gã, lập tức kéo Hàn Kính Tùng sang một bên.

“Ngươi xem quái vật này, hung thần ác sát, bộ dạng lại cao lớn như thế, lúc trước, chỉ vì muốn trế chụ nó mà vài huynh đệ bị thương. Ta sợ nếu thả nó, ngược lại sẽ đem tai họa đến cho dân chúng xung quanh, không bằng đem nó đưa cho nha môn xử lý đi.”

Nhớ tới quái vật được nhóm Đinh Mang nói là đáng sợ, khi đứng trước mặt hắn lại dịu ngoan như thế, thậm chí sắc mặt còn hiện ra cảm xúc không muốn xa rời hắn, Hàn Kính Tùng cũng không cho rằng quái vật này hung mãnh, chỉ biết đem tai họa đến cho dân chúng.

“Ai, đại ca, ngươi không phải không biết đám người của nha môn ngày thường làm việc như thế nào, ngươi nhìn hắn mắt vàng, tóc đỏ, thật sự kì quái, nói không chừng là một cái gì đó khó lường. Cứ như thế đưa quái vật này đến nha môn, vạn nhất quái vật này bị nhóm người đó làm thịt nấu lên ăn, chẳng phải đáng tiếc. Vạn vật đều có linh hồn, làm gì phải nhắm mắt thương tổn chúng nó đâu.”

Quế Hoa ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Kính Tùng, y còn không biết tính mạng của mình lâm vào nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng biến thành miếng thịt mỡ trong miệng của người khác.

Từ sau khi Hàn Kính Tùng xuất hiện, Quế Hoa bởi vì kháng cự, ánh mắt trở nên phẫn nộ đã dần biến hóa, trong đôi mắt vàng kim hiện lên cảm giác ôn nhu vô cùng đơn thuần.

“Cô ngô……” Quế Hoa trầm muộn rên rỉ, vặn vẹo cánh tay của y bị giữ chặt, thế nhưng quá độ mệt mỏi cùng đói khát khiến y dần dần có cảm giác sức cùng lực kiệt, thần trí trở nên hoảng hốt.

Đang cùng Đinh Mang mải mê thương lượng, Hàn Kính Tùng vừa quay đầu liền nhìn thấy Quế Hoa bỗng nhiên xụi lơ trong tay đội khỏa kế, không khỏi cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ quái vật này chết rồi sao.

Sinh vật dị tộc quỷ bí mỹ lệ như thế, nếu cứ như vậy chết đi, chẳng phải đáng tiếc?

Trong lòng Hàn Kính Tùng tự dưng sinh ra sầu lo, không hề nghe Đinh Mang lải nhải vô nghĩa, lập tức bước nhanh đến chỗ Quế Hoa.

Quế Hoa đang hấp hối thấy hắn đi tới, lúc này mới ngẩng đầu lên nở nụ cười.

Phát hiện đối phương cư nhiên mỉm cười với mình, Hàn Kính Tùng cảm thấy kỳ quái, hắn ngồi xổm xuống, nâng đầu Quế Hoa lên, xoa xoa mái tóc dài màu đỏ sậm của đối phương.

Đột nhiên, một ít đoạn hình ảnh ngắn mạnh mẽ xẹt qua đầu hắn.

Bên trong cái nơi gió biển mằn mặn cứa vào da thịt, một mảnh thổ địa trắng xóa, trong lòng hắn tựa hồ cũng từng có một quái vật mắt vàng tóc đỏ nằm như thế.

Chỉ là vài đoạn kí ức ngắn kia thật sự rất mơ hồ, Hàn Kính Tùng còn chưa nhìn mọi thứ được rõ ràng, thổ địa trắng xóa, cùng với đôi mắt vàng kim và mái tóc đỏ sậm nháy mắt đã biến mất không còn.

“Ngô……”

Được Hàn Kính Tùng ôm vào trong ngực, Quế Hòa cuối cùng cũng triệt để nới lỏng thả ra thần kinh bị buộc chặt từ lúc tới đến giờ, những cảm giác sợ hãi cùng thống khổ đều bởi vì cái ôm ấm áp dần dần trấn an, hiện tại, y nghĩ muốn dựa vào trong lòng người yêu, hảo hảo nghỉ ngơi trong chốc lát.

Mắt thấy sinh vật mĩ lệ trong lòng chậm rãi nhắm mắt lại, ngực Hàn Kính Tùng đột nhiên xuất hiện một trận co rút đau đớn xưa nay chưa từng có.

Hắn thất hồn lạc phách há to miệng, phần cảm tình ẩn sâu trong trí nhớ giống như một viên đá không thể vất đi, đè nặng trước ngực hắn.

“A!”

Hàn Kính Tùng nhịn không được, thống khổ kêu một tiếng, cố gắng lay động quái vật tóc đỏ đang mê man trong lòng.

“Không thể chết! Không thể chết a!”

Người xung quanh đều không biết vì cái gì Hàn Kính Tùng sẽ quan tâm quái vật đến như vậy, thậm chí khi đối phương nom có vẻ sẽ chết, biểu tình của hắn sẽ liền thống khổ.

Thấy một màn như vậy, Đinh Mang lại lần nữa nhíu chặt mi, gã nặng nề thở dài, trong lòng rất rõ ràng, quái vật tên Quế Hoa này thật sự đã chui vào trong lòng Hàn Kính Tùng, còn sinh ra rễ, gắt gao dây dưa cùng với Hàn Kính Tùng.

Bên này, Hàn Kính Tùng thấy Quế Hoa nhắm lại hai mắt có vẻ kinh hoảng không thôi, hắn giải khai dây thừng trói chặt Quế Hoa, lấy tấm vải bố nhét trong miệng đối phương ra, một lần lại một lần dùng sức lay động quái vật cao lớn khôi ngô hơn hắn rất nhiều.

“Không thể chết, không thể chết!” Hàn Kính Tùng cũng không biết, nước mắt từ khóe mắt hắn đã rơi xuống, tích tụ trên môi Quế Hoa.

Đinh Mang thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ hắn “Kính Tùng, ngươi thanh tỉnh chút đi, nó bất quá chỉ ngất đi thôi.”

Trong trí nhớ có hương vị chua xót, vẫn khó ăn như vậy.

Quế Hoa bị lay động, cuối cùng mở mắt nhìn xa xăm, y mờ mịt nhìn về nơi chảy ra chất lỏng của Hàn Kính Tùng mà y không thể ăn được, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Khó ăn chết……”

Những thanh âm nghị luận xong quanh càng ngày càng ồn ào, Hàn Kính Tùng cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, hắn cảm giác trên mặt đã ẩm ướt, nhanh chóng sờ sờ mặt.

Ta đang làm cái gì? Cánh tay vì cái gì nặng như thế?

Hàn Kính Tùng cúi đầu nhìn đến quái vật có thể trạng khổng lồ đang nằm trên tay hắn, đối phương còn nhìn chằm chằm hắn, cười tủm tỉm.

“Ngao…… Ta đến tìm ngươi.” Quế Hoa suy yếu vươn cổ tay, bỗng nhiên ôm lấy cổ Hàn Kính Tùng, kéo đầu của hắn xuống, nhẹ nhàng mà hôn hôn mặt đối phương.

Cách âu yếm như vậy là ở Bắc Lục, Hàn Kính Tùng đã dạy y.

………

Ánh lửa diêu duệ trong sơn động, Hàn Kính Tùng cùng với Quế Hoa rúc vào nhau, cùng nhau sưởi ấm.

“Biết người Trung Lục chúng ta làm sao thể hiện tình cảm yêu đương không?” Hàn Kính Tùng nhìn nhìn đám lửa bập bùng, đột nhiên nói.

Quế Hoa thật cẩn thận cọ lên người Hàn Kính Tùng mờ mịt lắc đầu, y chỉ biết là lúc y có cảm giác thích, liền sẽ nhịn không được ngậm lấy cái căn này nọ ở hạ thân của đối phương.

Mà lúc này y sờ sờ bụng của mình, giống như lại đói bụng.

“Cô ngô……”

Hàn Kính Tùng khinh thường liếc mắt nhìn đại quái vật ngốc ngốc này, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ đối phương.

Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm Quế Hoa đang ngẩn người, đầy mặt mờ mịt, rồi mới đem mặt của hắn áp đến đôi môi trên gương mặt ngốc ngốc kia.

“Biết chưa, chúng ta chính là thể hiện thích như vậy.”

“Thích?” Quế Hoa sờ sờ cánh môi của mình, cảm giác giống như đối phương đem loại khí tức nào đó lưu lại trên người mình.

Hàn Kính Tùng trêu chọc chán chê, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên thập phần ôn hòa, hắn có chút luyến tiếc giờ khắc ấm áp này.

“Đúng, đây chính là thích.”

Quế Hoa bừng tỉnh đại ngộ, lại nở nụ cười, y gãi gãi đầu, bỗng nhiên lao lên một chút bổ nhào vào Hàn Kính Tùng, khiến cho đối phương tức giận mắng,

“Ngươi gia khỏa này, đột nhiên phát điên cái gì!”

Quế Hoa lại không buông tha, đè hắn lại, cứng rắn bĩu môi muốn đưa mặt lại gần, mơ hồ nói “Ta cũng thích, thích ngươi, ngao ngô……”

Tất cả mọi người đều nhìn Quế Hoa hôn môi Hàn Kính Tùng, nháy mắt bị dọa cho rớt cằm, bọn họ vốn nghĩ rằng Quế Hoa chỉ là một gia khỏa hung mãnh mà cổ quái, không chỉ gặp người liền trừng mắt rống giận, còn quật cường không ăn không uống.

Nguyên lai gia khỏa này cũng có cảm tình, nhưng lại đối với nhị lão bản của bọn họ phát tình a.

Bởi vì nguyên nhân đã đói bụng thật lâu, cũng bởi vì thật lâu không thể nếm được mỹ vị mà chỉ có Hàn Kính Tùng mới có, sau khi Quế Hoa hôn môi Hàn Kính Tùng, thân thể lập tức bắt đầu phát run liên tục.

Nội tâm y đã cơ khát đến cực điểm, mỗi một tấc thân thể y đều đang kêu gào chờ mong Hàn Kính Tùng âu yếm.

Nhưng mà kế tiếp, y lại bị Hàn Kính Tùng bởi vì thất kinh mà đẩy ngã trên mặt đất.

Hàn Kính Tùng xấu hổ sát sát mặt của mình, lại phát hiện khí tức đặc dị của đối phương dường như làm cách nào cũng không lau được, lại cảm thấy khí tức này giống như hắn đã từng cảm thụ qua vô số lần.

“Này…… Quái vật này quả nhiên muốn cắn người!”

Vì che giấu bản thân bị một quái vật kì lạ cường hôn ngay giữa ban ngày ban mặt, Hàn Kính Tùng đành phải mở to mắt nói dối.

“Nhị lão bản, ngươi không có việc gì đi?”

“Chúng ta đều nói quái vật này không đơn giản, ngài còn không tin!”

Vài khỏa kế tâm tình nóng nảy nhanh chóng chạy lên, phân phân hỗ trợ đè lại Quế Hoa đã được tháo dây thừng ra, sợ y lại một lần nữa nhảy dựng lên “Cắn” người.

Quế Hoa không cam tâm nức nở, đôi mắt vàng kim ủy khuất nhìn Hàn Kính Tùng.

Đinh Mang cũng tùy thời khuyên bảo:Cho nên ta nói quái vật này chung quy cũng chỉ là quái vật, chúng ta nơi này không có biện pháp, không bằng vẫn là……”

Hàn Kính Tùng khoát tay, vừa rồi sau khi bị quái vật kia hôn, cảm giác trong tâm ầm ầm động đậy bây giờ vẫn chưa chịu tán đi, thật sự là vô cùng kì quái, loại cảm giác này đến phu nhân của hắn là Quế Hoa muội cũng không có cách nào mang đến cho hắn.

Hắn nhìn quái vật tóc đỏ đáng thương hề hề lăn lộn trên mặt đất, lại ngồi xuống.

Quả nhiên, khi hắn vươn tay sờ sờ đầu đối phương, đối phương liền lập tức im lặng ngoan ngoan, thay đổi biểu tình ôn nhu, dùng đôi mắt vàng kim ngóng trông nhìn hắn.

“Ta xem không bằng ta dẫn hắn về nhà ta nuôi. Các ngươi xem, hắn giống như thực sự nghe lời ta nói.”

“Cái gì! Ngươi làm sao có thể mang quái vật loại này về nhà nuôi! Ngươi không sợ phu nhân của ngươi kinh hoảng sao?!”

“Không thể nào, nàng thích nhất là động vật nhỏ.” Hàn Kính Tùng xoa nắn đầu Quế Hoa, đối phương tuy rằng lớn lên rất uy vũ, thế nhưng ở trước mặt hắn lại rất ngoan ngoan, quái vật này thật cũng có vài phần khả ái.

Hơn nữa bản thân hắn cũng không phải người đánh cá nghèo hèn trước kia, nếu mang gia khỏa này về nhà nuôi, hắn vẫn có khả năng nuôi được rất tốt.

Lại nói nếu hắn không thu lưu quái vật này, chẳng lẽ thật sự khiến cho đám người của nha môn kia được ăn canh thịt mà không phải trả tiền sao?

“Được, nhưng nó không phải là động vật nhỏ……”

“Này cũng vô phương, ngươi xem hắn khả ái như thế, thật hảo ngoạn.” Hàn Kính Tùng rất có hưng trí trêu đùa Quế Hoa đã đói đến mức nhũn cả người, trong chốc lát nhéo nhéo mũi đối phương, trong chốc lát lại nghịch nghịch lỗ tai đối phương, bất diệc nhạc hồ.

Định Mang bất đắc dĩ nhìn nhìn Hàn Kính Tùng quyết tâm muốn thu lưu Quế Hoa, trong lòng kêu gào, lần này gã lại lộng xảo thành chuyên, lộng xảo thành chuyên a!(N/A: lộng xảo thành chuyên: muốn làm mà rốt cuộc lại phá hư, biến khéo thành vụng)

Không biết vì cái gì,Hàn Kính Tùng nhìn quái vật này liền cảm thấy thân thiết dị thường, tựa hồ giống như hắn đã từng ở nơi nào đó gặp qua y, không chỉ gặp qua, càng giống như đã cùng nhau sinh hoạt.

Thế nhưng nghĩ như vậy, hắn cũng không có đi nói với Đinh Mang.

Cuối cùng bởi vì Hàn Kính Tùng cố chấp, Đinh Mang thật sự không có cách nào, đánh phải đáp ứng đưa Quế Hoa về nhà hắn.

Mắt nhìn Quế Hoa xụi lơ trên mặt đất, Hàn Kính Tùng bởi vì muốn cùng khách nhân trao đổi một vài vấn đề, mà không thể tự mình đưa y trở về nhà.

“Đinh đại ca, bên này ta còn có chút việc muốn xử lý, không biết ngươi có thể an bài người đem hắn về phủ đệ của ta được không.”

Định Mang vốn dĩ đang thập phần lo lắng để cho Quế Hoa cùng Hàn Kính Tùng tiếp xúc sẽ khiến Hàn Kính Tùng nhớ lại chuyện cũ ở Bắc Lục, chứng quỷ, quái vật này đã sớm học được ngôn ngữ của người dân Trung Lục, nếu để ý một lần lại một lần nói với Hàn Kính Tùng một đống, nói không chừng, Hàn Kính Tùng thật sự có thể nhớ lại.

Nhưng hiện tại hắn tựa hồ thấy được một cơ hội có thể ngăn cản quái vật này nói lung tung.

“Yên tâm đi, ta sẽ đưa nó đến phủ đệ của ngươi an toàn, ngươi nếu bận thì đi trước, chớ chậm chễ công sự.”

“Hảo.” Hàn Kính Tùng cười, lại nhìn nhìn Quế Hoa vẫn đang ngóng trông hắn, nói với y “Ngươi cần phải nghe lời chút, đừng tìm phiền toái cho mọi người, biết chưa?”

“Ngô……” Quế Hoa nhẹ nhàng mà hừ hừ, suy yếu nở nụ cười.

Mặc kệ như thế nào, cuối cùng y cũng lại có thể cùng một chỗ với Hàn Kính Tùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương