[Đắm Say Hệ Liệt] Tâm Cơ Thiên Sứ
-
Chương 9
CHƯƠNG 9
Quay ngược thời gian sớm hơn một chút, lúc Victor Sayles chưa trở lại thăm hỏi quanh nhà nhỏ của Myron mà đang lẩn quẩn ở bốn phía di tích vòng đá, Kelly Telsen con ngươi xanh lục, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tà mị đang khoan thai tiến vào nhà trọ Tiên Cá, dưới ánh nhìn chăm chăm kinh ngạc của Villa, uống một ly rượu, thấy Gerald chạy đến ngoài cửa sổ.
Gerald vội vàng chào hỏi Villa, ngồi vào đối diện Kelly, tiếp nhận ánh nhìn lom lom khó hiểu của đối phương.
“ Myron đâu?”
“ Mất tích.” Ngón cái Gerald dùng sức xoa đầu lông mày, cho rằng như vậy có thể xoa tan ưu sầu chính giữa. “Có người sói thú hóa tấn công anh ta. Tuy anh ấy được người quản lý nghĩa trang ở đây cứu, nhưng sau đó lại bặt vô âm tín, tôi đi khắp thị trấn cũng chưa tìm được người.”
Kelly giận dữ. “Quỷ tha ma bắt cậu còn không mau đi tìm cho tôi, ở đây làm cái gì?”
“ Tôi đang muốn đi thăm hỏi người sói, anh liền gọi điện thoại nói đưa kiếm đến.” Bản thân Gerald cũng nóng như lửa đốt trong lòng, nói. “Anh chưa từng thấy người sói kia, không có kiếm, tôi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Hiện tại kiếm đến rồi, tôi vừa vặn đánh thẳng ổ sói.”
Kelly ném một vật dài bọc da bên cạnh cho Gerald.
“ Cầm đi, đây là do thầy đúc kiếm mệnh danh tay nghề bậc nhất trong người lùn lửa tạo ra, hoàn toàn căn cứ kích thước và sức nặng cậu cho, dùng sắt thiên thạch mấy vạn năm trước đi sâu vào trong lòng đất làm chất nền, tuyệt đối không thể thua kém Thương thiên kiếm.”
Bởi vì nơi này là chỗ công cộng, ngoài cửa sổ bất cứ lúc nào cũng có người đi đường đi ngang qua, Gerald cũng không lấy ra nhìn kỹ ngay tại chỗ, chỉ nói. “Rất cảm ơn!”
“ Không cần cảm ơn, lấy thanh kiếm này chém người sói ra chín mười khúc là được rồi.” Oán hận nói. “Tôi còn cho rằng cậu có thể chế ngự được đặc tính chuyên môn gây rắc rối của nó, không ngờ… Quên đi, tôi đi theo cậu, người sói thú hóa cũng không phải là sư tử hòa nhã múa diễn trong đoàn xiếc thú.”
Hai người đang muốn đứng dậy, Villa vừa vặn đưa trà tới, hỏi. “Quý ngài này rất giống ngài Telsen, là anh em?”
“ Phải.” Gerald tiện thể hỏi. “Vẫn vấn đề cũ, có thấy Myron không.”
Villa lắc đầu. “Không! Bác sĩ, cậu gặp gỡ người bạn kia chưa?”
“ Bạn nào?”
“Ông ta ở trọ chỗ này, tên đăng ký là Victor Sayles, có hỏi tôi chuyện ngài Telsen cùng bác sĩ, nói là bạn bè đã lâu không liên lạc của bác sĩ.”
Gerald cùng Kelly khẩn trương nhìn nhau, hỏi. “Ông ta bây giờ đang ở đâu?”
“Nói muốn đi thăm hỏi cậu.” Villa đáp xong, gật đầu chào một người đi đường, lại nói. “Người quản lý nghĩa trang mua hoa hồng, là muốn theo đuổi ai sao?”
Kelly tuy mới từ trong miệng Gerald nghe người quản lý nghĩa trang, nhưng y đối với người kia một chút hứng thú cũng không có, chỉ tùy ý liếc nhìn ngoài cửa sổ, có chút giật mình với diện mạo cùng tuổi tác của người quản lý nghĩa trang, nhưng đây cũng không phải chuyện liên quan đến y.
Angelo đương nhiên cách cửa sổ cũng thấy Gerald, nhưng chỉ thản nhiên mỉm cười, ngực ôm hoa hồng tươi mới mua từ cửa hàng bán hoa góc đường, nhưng những bông hoa này kém xa đóa hoa sinh động tươi mới trong vườn bà Daisy.
Gerald không nghĩ quá nhiều, y còn bị sự thật thầy mình đã tìm tới nơi này làm kinh hãi.
“ Hắn tìm được các cậu, chẳng lẽ là hắn mang Myron đi?” Kelly cũng bất an, thậm chí bắt đầu cắn ngón tay, vẻ mặt còn tái nhợt hơn giấy.
“ Nếu đã bắt được Myron, thầy ấy không nên tiếp tục ở lại nơi này, sẽ lập tức chuyển người đến Trung tâm nghiên cứu Alpha.” Gerald nháy mắt tỉnh táo lại. “Có lẽ là vì Ám Đế mà đến, việc cấp bách bây giờ là chuyển lực chú ý của thầy đi, trước khi thầy ấy tìm thấy Myron.”
“ Làm thế nào?”
“Thầy đối với anh…”
“ Hắn đối với tôi?”
Gerald vốn định nói ra thầy mình có tình cảm đặc biệt với huyết tộc mắt lục trước mặt, nhưng lời đến bên miệng vẫn quyết định thu hồi, không hy vọng Kelly sẽ mượn điểm này làm ra chuyện bất lợi với thầy mình. Bất quá, lợi dụng mị hoặc trời sinh đặc thù huyết tộc, nhiễu loạn Victor Sayles trước giờ lãnh tĩnh cũng có thể là một ý không tồi.
“ Anh đến trước mặt thầy qua lại mấy cái đi, làm thầy không rõ ở nơi này rốt cuộc là Myron hay anh, tôi nhân cơ hội này đi thăm hỏi gia tộc Wagner trong vùng, tôi hoài nghi chủ nhà chứa chấp một con sói.”
Cho nên Kelly chạy đến biệt thự ôm cây đợi thỏ, lúc cách cửa sổ trông thấy Victor Sayles lén lén lút lút, liền cố ý ra ngoài diễn một màn kịch, che mắt bịt tai.
Y không phải kẻ ngốc, từ thái độ và biểu tình của Victor Sayles liền biết đối phương dao động, hơn nữa y cũng rất tự tin đối với sức quyến rũ bản thân, dù đối phương là Thần ngự Kỵ sĩ có thể chất miễn dịch cũng vậy.
Kết thúc trận đấu võ mồm với Victor trong vườn hoa, để đảm bảo, Kelly quay về nhà thay đồ đen theo dõi đối phương, y phải biết Victor rốt cuộc đến thị trấn Stoneham làm cái quỷ gì, nếu có liên quan tới việc Myron mất tích, y có thể chờ thời nghĩ cách cứu viện.
Còn Gerald, sau khi dẫn Kelly đến biệt thự liền rời khỏi, để tránh gặp thầy, Gerald vòng qua vòng lại lách tới lách lui trong đường cỏ ra khỏi thị trấn, lúc trời tối xuyên qua được đám cây dẻ rậm rạp tới biệt thự đá xây cổ xưa.
Agatha nhìn thấy y, tim đập mạnh như gặp được cứu tinh, nhưng trước tiên vẫn hỏi Myron sao không cùng đến?
Gerald thấy cô vẻ mặt hoảng sợ, hẳn là không thấy Myron, ngay sau đó nói. “Anh ta một mình ra tản bộ, đến bây giờ vẫn chưa trở về, cho nên tôi đi tìm người. Anh cô vẫn mạnh khỏe chứ? Tôi đến chỗ gần đây, sẵn tiện chào hỏi hai vị.”
“ Đúng rồi, Abbott.” Agatha lại tỏ ra lo lắng. “Bác sĩ, có thể phiền anh xem tình hình của anh ấy không? Anh ấy nhốt mình trong phòng không ra, cũng không cho tôi đến thị trấn mời bác sĩ, tôi thật sự lo lắng…”
“ Bắt đầu từ khi nào?”
“ Hôm qua, sau khi trở về từ bên ngoài, anh ấy cứ như vậy, trong phòng không cho bật đèn, cũng không cho bất cứ ai vào xem, cái gì cũng không ăn, tính tình nóng nảy…”
“Tôi đến xem…”
Để Agatha dẫn đường đến phòng Abbott, lại kiên trì bảo Agatha trở lại phòng khách, không cho cô theo vào.
Tiến vào phòng Abbott, bật đèn lên trước tiên, quả nhiên nghe gào lớn. “Tắt đèn! Ra ngoài!”
Gerald tìm thấy Abbott trên giường gỗ kiểu cũ, gã nằm sấp quay lưng về phía cửa, thân thể khô gầy cuộn thành một khối, như dã thú bị thương một mình chữa trị.
“ Ngài Wagner, tôi là Gerald Winter, em anh rất lo cho tình trạng của anh, mời tôi tiến vào khám bệnh…”
“ Ra ngoài!” Không chút lưu tình lên tiếng đuổi người, sức thở to khỏe cùng thân thể gầy gò của gã đối lập nhau.
“ Tâm sự không? Ngài Wagner, tôi cho rằng anh có tâm sự.”
“Cút!”
“ Muốn tôi cút, được thôi.” Trầm giọng chất vấn. “Quý ngài người sói, Myron ở đâu?”
Abbott lúc này không hô quát lại, nhưng lưng cong lên, cổ họng tràn ra tiếng vang grừ grừ đáng sợ, tựa như một loại ra oai trước khi tấn công của dã thú.
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói, quý ngài người sói, Myron ở đâu?”
Abbott rốt cuộc nâng đầu nhìn y, đôi mắt trống rỗng không có bất cứ cảm xúc gì bên trong.
“…. Uổng cho cậu tốt nghiệp y khoa, được khoa học chỉ dạy, lại có thể tin trên thế giới này có người sói.”
Gerald kéo ghế dựa bên cạnh tới, lấy tư thái thoải mái ngồi xuống.
“ Khoa học không nói có, là vì còn chưa tìm đủ chứng cứ, mà có vài thứ cũng sẽ không vì bị số đông phủ nhận mà mất đi chỗ đứng của họ.” Lấy tay chỉ người sói phía xa. “Vết máu trên mặt anh càng chứng minh anh từng đấu với anh ta, đó là vết vuốt Vampire.”
Abbott sờ sờ mặt mình, phía trên có bốn vết máu dài, nhìn có vẻ giống bị móng tay phụ nữ dã man cào rách hơn.
“Xin trở về, ngài Winter, tôi thân thể khó chịu, không thể tiếp tục tranh cãi lý trí với cậu.”
Gerald mặc kệ gã, tiếp tục nói. “Căn cứ vào ghi chép, ba trăm năm trước tổ tiên anh giao người sói thú hóa cho Kỵ sĩ đoàn chuyên truy bắt ma quỷ, người sói trước khi chết nguyền rủa nhà Wagner, theo kết quả cân nhắc của tôi sau này, hẳn là nguyền rủa con cháu Wagner cũng trở thành người sói, nếm hết khổ sở hắn từng chịu qua.”
“ Truyền thuyết rất thuận tai, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, không có nghĩa là nhà Wagner tôi chắc chắn sẽ xuất hiện người sói.”
“ Không, đã xuất hiện, ở ba trăm năm sau.” Gerald vừa chú ý động tĩnh Abbott vừa giải thích. “Banshee trường kỳ trú ở nhà Wagner phát hiện, cho nên muốn báo cho thành viên nhà này.”
Abbott không nói một câu.
“ Banshee mà Agatha thấy lúc ấy, ngoại trừ dự báo cái chết của cha mẹ anh, còn muốn nhắc nhở cô ta, người sói sắp thức tỉnh… Đúng, chính là anh, ngài Abbott W Wagner, anh chính là người sói thú hóa bất hạnh gặp quả đắng lời nguyền, ở Đại học Birmingham còn có ghi chép về chuyện anh không kiềm được, đêm trăng tròn leo lên sân thượng trường, ném mấy thầy trò vào trong hồ nước…”
“ Đừng nói nữa!” Abbott kêu to.
Gerald còn chưa nói xong. “Cho nên anh nghỉ học, mượn danh trở về tiếp quản gia sản. Đêm trăng tròn là thời khắc anh khó ức chế dục vọng giết chóc nhất, nhưng anh còn lý trí, sẽ không tìm người thân xuống tay, gặp họa chính là Banshee tận tâm với công việc.”
“ Banshee nói gì với cậu?”
“ Không có, tự tôi phỏng đoán, mà anh chính là người sói thú hóa một tháng trước tấn công chúng tôi ngoài thị trấn, hơn nữa còn giết thị trưởng. Đêm đó, anh bị Myron yêu dấu của tôi đâm bị thương, cho đến khi chúng tôi tới đây làm khách, vết thương kia cũng còn chưa lành, anh lại gạt em gái nói là ngã xuống từ trên ngựa…”
“ Sao cậu biết?”
“ Vốn không chú ý, nhưng sau đó anh lại đặc biệt cẩn thận mời Myron tiến vào nhà, lúc ấy tôi liền đoán, anh có phải đã biết anh ta là Vampire? Vì Vampire không được chủ nhà mời, rất khó tiến vào trong nhà.”
“ Đó cũng có thể chỉ là lời mời thiện ý của chủ nhân, tôi tự nhận giáo dưỡng cũng không kém.”
“ Đúng, cho nên trước khi rời khỏi, tôi cố ý vỗ lưng anh, dựa vào xúc cảm xác nhận chỗ áo ghi lê anh quả thực có thương tích.”
“….. Thì sao? Có thương tích cũng không thể chứng minh tôi là người sói, còn giết thị trưởng.”
“Thêm nữa, buổi tối một ngày trước khi tử vong, thị trưởng có nói với tôi muốn tới nhà Wagner nói chuyện, bởi vì vào đêm trăng tròn chúng ta đánh nhau, ông ta nói thấy thứ gì đó quái dị, tôi đoán ông ta trông thấy anh…”
“Lão không có tới.”
“Ông ấy đương nhiên không có tới, vì ông ta hẹn anh ở di tích vòng đá gần đây.” Gerald cười lạnh. “Anh không biết ông ta có tình nhân sao, ông ta nói với tình nhân có thể vơ vét được một số tiền lớn. Trong thị trấn này, có thể cung cấp tiền tài cho ông ta, ngoại trừ nhà Wagner, còn có thể có ai?”
Abbott rốt cuộc có động tác mạnh. Thân thể gã kéo căng nửa quỳ nửa ngồi xổm, tựa như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bật lên từ trên giường, tay Gerald nắm bao dài tinh xảo Kelly cho y, sẵn sàng ứng chiến.
Gerald tiếp tục nói. “Trên hiện trường án mạng ngày hôm sau, anh còn nhớ đã nói cái gì với Agatha không? Anh nói: nói lung tung sẽ khiến cho dân thị trấn sợ hãi, trên đời này không có Banshee, cũng không có người sói… Căn bản không có ai nhắc tới người sói, nhưng anh lại khẳng định như vậy, bởi vì anh biết đáp án thật sự.”
Abbott thấp giọng gầm gừ, xem ra thẹn quá hoá giận. “Cậu còn muốn biết cái gì?”
“ Angelo nói anh chạy tới tấn công Myron. Tại sao? Chúng tôi cũng không tính dồn ép anh…”
Cuồng dã cùng bực bội dần đan xen trên khuôn mặt hốc hác của Abbott, gã ma sát răng dày đặc nói. “Agatha, vì Agatha, Agatha không thể thích bất cứ kẻ nào, bất kể là người quản lý nghĩa trang hay Vampire kia của ngươi. Không được, tuyệt đối không được!”
Lý do này thật sự làm Gerald khó hiểu, chẳng lẽ Abbott có chứng Sister complex (*) rất mạnh với em gái?
“Tại sao?”
“Gánh vác lời nguyền mà sống quá đau khổ, máu chịu nguyền rủa đến đời ta là được rồi, Agatha tuyệt đối không thể sinh con, không thể truyền xuống lời nguyền người sói!”
Gerald từ trong mắt Abbott, ngoại trừ thấy dã tính càng lúc càng nồng nặc, cũng có một loại bi thương không thể thay đổi vận mệnh, nhưng Gerald lúc này không thể thương hại gã.
“Tôi bất kể anh nghĩ thế nào, nhưng liên lụy tới Myron, dù vận mệnh của anh bi thảm, tôi cũng phải đứng ra đối đầu anh. Người sói thú hóa, giao Myron ra đây!”
Răng Abbott nháy mắt kéo dài thành răng nanh, mặt gã cũng vì cảm xúc bản năng nguyên thủy mà hung tợn, đầu cùng mặt thô thiển lúc này phát cuồng, thân thể bắt đầu phình to gấp đôi Gerald, áo ngủ trên người bởi vậy nứt rách, sát khí ngày thường ẩn nấp dưới da thịt toàn bộ phóng ra, trong mắt có lửa than đang hừng hực thiêu đốt.
Một trận hú dài phát ra từ cái miệng mở to, gã đánh tới.
Gerald sớm đã dự liệu cuối cùng chính là loại tình huống này, nhảy lên trở tay rút kiếm mới ra, kim loại phản xạ ánh đèn chiếu vào mắt người sói, mắt người sói bị ánh sáng làm đau đớn, phản xạ quay đầu đi, Gerald thừa cơ giơ kiếm chém vào chỗ hiểm người sói, người sói chính là đối tượng tốt nhất để dùng thử kiếm mới.
“Myron ở đâu?” Hét lớn.
Người sói trước khi bị mũi kiếm tiếp xúc, nhảy lên tủ gỗ bên tường, ba chân có vuốt nhọn ghim vào trong gỗ, một vuốt khác cào bắt theo động tác nhe răng trợn mắt của gã ở không trung.
“Hắn mạng lớn, trốn trong kết giới làm thành từ cỏ ô đầu! Người quản lý và các ngươi đều không phải thứ tốt, tên đó còn gian trá hơn ma quỷ!”
“Ngươi sau đó không gặp lại anh ta?” Gerald chằm chằm nhìn con mắt thiêu đốt như lửa than của người sói.
“Nếu có, ta sẽ rất vui vẻ ăn hắn vào trong bụng, làm hắn không thể mê hoặc Agatha nữa!”
Xem ra không giống như dọa người, Gerald khó hiểu. “Nếu không phải, Myron sẽ ở đâu?”
“Ta không quan tâm, ta trước hết phải giết ngươi, ta không thể để ngươi đi ba hoa khắp nơi nói nhà Wagner có người sói, danh dự nhà Wagner không thể bị phá hư!”
Người sói ác độc muốn cắn chết Gerald, cánh tay lông mao dùng lực mạnh muốn bóp cổ đối phương, Gerald bị công kích thô bạo này làm cho hốt hoảng lăn hướng xuống, vuốt to của người sói tiếp tục cào bắt về trước, Gerald đột nhiên bật lên, mũi kiếm kim loại rạch qua thân thể lỏm chỏm.
Vô số hạt máu phun ra bắn tung tóe lên vách tường cổ xưa, đòn tấn công đủ để cắt gân chặt cốt cũng chỉ tạo thành tổn thương da thịt trên người người sói. Gerald âm thầm kêu khổ, y từ trong mắt người sói thú hóa thấy được sự điên cuồng càng nhiều hơn mấy phần so với lúc trăng tròn lần trước, tính sói đang dần bao trùm nhân tính Abbott.
Nếu hiện tại không giải quyết người sói, chờ thời gian tăng dần, tính sói chung quy sẽ chiếm lĩnh thân thể kia, đến lúc đó gã sẽ chỉ là một quái vật khát máu, làm càng nhiều người chết hơn. Gerald âm thầm tính toán xác suất thành công giết người sói, không cao, nhưng bản tính kỵ sĩ làm hại, y vẫn muốn thử xem sao.
Người sói lúc này lại lớn tiếng tru lên. “Ngươi không giết ta được, ngươi không giết ta được!”
Thân thể gã lại to ra mấy phần, lần thứ hai biến hình làm gã không giống người nữa, mà hoàn toàn là một con quái vật đói thịt, coi Gerald là món ăn kế tiếp của mình.
Táp tới cổ Gerald, Gerald chặn răng nanh, mũi kiếm cùng răng nhọn ma sát ra tia lửa, chấn đến cổ tay kỵ sĩ phát đau, lui ra sau mấy bước, tháo mở lực đánh tới của quái vật, ngực lại mơ hồ đau âm ĩ, đây chứng tỏ ngay cả nội tạng cũng chịu thương tổn.
Người sói đương nhiên biết mình chiếm thế thượng phong, giương nanh múa vuốt tấn công mãnh liệt, Gerald đỡ trái hở phải, đột ngột từ cạnh cửa truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai thê lương, pha lẫn hoảng sợ cùng tuyệt vọng, đó là Agatha.
“AHHHHH!”
Cô từ trong phòng khách nghe thấy sói gầm, rất lo lắng, cùng hầu gái đến nhìn trộm xem chuyện gì xảy ra, vừa đến cạnh cửa liền thấy Gerald chiến đấu cùng quái vật đáng sợ, kinh hãi trước nay chưa từng có làm cô thảm thiết kêu lên.
Người sói vừa nếm được niềm vui chiến đấu liền bị cắt ngang, khá khó chịu, lửa giận dấy lên trong con mắt cuồng dã, chuyển qua muốn đến giết Agatha, Gerald vung kiếm chém, chắn lấy đường gã.
“Không nhận ra sao? Cô ấy là em gái Agatha của ngươi!” Gerald hét to.
Người sói hình như nổi lên phản ứng với cái tên Agatha, một chút nhân tính còn sót lại làm gã ngây ra, bỗng nhiên điên cuồng hét lên, như tiếng khóc.
Tiếng loảng xoảng lanh lảnh nổ ra, thủy tinh vỡ rơi khắp trong ngoài, người sói từ cửa sổ duy nhất của phòng chui vào mảnh đen được đan thành từ cây dẻ. Phía xa chim kêu không dứt, ngay cả chúng cũng cảm nhận được hơi thở ác độc lúc ác ma chạy trốn.
Gerald đuổi tới bên cửa sổ, đột nhiên phát giác không hay, đêm nay là trăng tròn, khó trách người sói thú hóa hung bạo như thế. Đang muốn nhảy ra cửa sổ truy đuổi, đầu bếp phía sau hoảng loạn gọi y lại.
“Bác sĩ, xin thương xót, tiểu thư ngất xỉu…”
Ngất xỉu không chỉ là Agatha, còn có hầu gái, hai người bọn họ đều tận mắt thấy quái vật trong đêm đen, đầu bếp là sau đó mới đến, không trực tiếp thấy người sói, mặc dù không yên lòng với tiếng sói kêu, nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Gerald không dám nán lại đây quá lâu, chỉ có thể thô lỗ đánh tỉnh Agatha, chờ tới khi cô từ từ hoàn hồn tỉnh lại, câu đầu tiên nói chính là hỏi về người sói.
“Ôi! Thượng đế ơi, quái thú đáng sợ kia làm sao tới? Abbott đâu? Chẳng lẽ anh ấy…”
Gerald đè bả vai cô lại, lực tay nặng khơi dậy tác dụng trấn an, Agatha ngưng hỏi, nhưng sợ hãi vẫn cứ quanh quẩn trong mắt.
Gerald trầm giọng dặn dò. “Làm theo lời tôi, tiểu thư Wagner. Mang mọi người nhà Wagner đến nhà trọ Tiên Cá thị trấn tìm vị Victor Sayles, nói với ông ta người sói thú hóa xuất hiện, bảo ông ấy cảnh giác, các cô cũng đến quán trọ ở mấy ngày, cho đến khi người sói chết.”
“Người sói… Bác sĩ, thật sự có người sói? Ôi không, Abbott bị nguy hiểm sao?” Agatha khẩn trương lên.
“Có người sói, nhưng đừng nói ra ngoài, tránh làm dân thị trấn hoang mang. Tiểu thư Wagner, sau này tôi sẽ giải thích mọi thứ với cô, bao gồm cả anh cô…” Liếc ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói. “Mau đi đi, trước khi hắn trở lại.”
Agatha cùng hầu gái chân cơ hồ cũng tê liệt, chỉ có thể để đầu bếp và người hầu dìu, lại mang theo người thân già mắt mờ tai điếc hoảng loạn rời khỏi nhà, gió thổi cỏ lay dọc đường đi cũng làm cho bọn họ nghĩ lầm là người sói đuổi tới, lấy tâm tình sợ hãi như vậy xông vào nhà trọ Tiên Cá, trong ánh nhìn chăm chăm kinh ngạc của dân thị trấn và du khách đang dùng bữa tối, Agatha chỉ đích danh muốn tìm Victor Sayles.
“Không may rồi, ngài Sayles vội vã đi ra ngoài, không nói khi nào trở về.” Villa lo lắng nhìn Agatha. “Các vị khách thân ái, sắc mặt các vị quá kém, xảy ra chuyện gì? Trước tiên ngồi xuống uống chút rượu đỏ ổn định cảm xúc.”
Agatha bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi trong nhà trọ Tiên Cá cùng các người hầu vừa vội vàng ra khỏi nhà, chờ Victor trở về.
◇Một giờ trước khi đám người Agatha đến nhà trọ Tiên Cá, Victor đang dùng bữa tối trong tiệm, hắn cố ý chọn vị trí ngồi dựa vào cửa sổ, vì trên nóc nhà phố đối diện, có ác ma mắt lục tóc bạc đang lặng lẽ rình mò.
Huyết tộc trời sinh đi đứng nhẹ nhàng như ma, là kẻ theo dõi tốt nhất, nhưng nếu đối tượng theo dõi là kỵ sĩ đứng đầu Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, có cao siêu tới đâu cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Victor làm bộ không hay không biết, lúc cắn nhai cá tuyết nướng phết húng quế thơm hương, lại cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ, dù sao mình ở trong chỗ ấm áp có ánh đèn ăn ngốn ăn ngấu, hậu duệ quý tộc Kelly Telsen đáng thương lại phải ở trên nóc nhà cao lạnh chịu đựng cô độc cùng gió rét.
Để chúc mừng thắng lợi bất thành văn này, Victor thậm chí tính hủy bỏ lệnh cấm rượu tự đặt, nếm một ly rượu Ale đặc sản vùng này mà bà chủ Villa đặc biệt giới thiệu.
Lúc đang chờ đưa rượu lên, hắn lại lấy sổ tay tùy thân ra muốn ghi chép, một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi ra, hắn bắt lấy, bất giác lâm vào trầm tư.
Chiếc lông vũ kỳ dị hắn nhặt được trong phòng Angelo tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, hắn chưa từng thấy loài chim nào có lông vũ như vậy. Đương nhiên, chim trên thế giới có hơn chín ngàn loại, hắn không thể thấy hết toàn bộ, cho nên không dám phỏng đoán chiếc lông vũ này không thuộc về giống chim.
Dù trong phòng khách Angelo có nuôi một con chim trắng bị thương, nhưng cái lông vũ này hẳn là thuộc về thứ càng thần thánh hơn, có lẽ là huyễn thú, hoặc là giống loài thiên giới, hoặc có lẽ…
Chẳng lẽ chính là…. Thiên sứ, hoặc là sinh vật bán huyết tộc bán thiên sứ.
Đoán ra đáp án, Victor cười lên, xem ra cần phải lập tức thăm hỏi Angelo, A.W.W., người canh giữ Ám Đế.
Để không cho ác ma mắt lục tóc bạc làm hỏng chuyện, Victor hỏi bà chủ hướng ra cửa sau nhà trọ Tiên Cá, lấy cách thức không dấu vết rời khỏi, nương theo bóng tối nhà cửa cùng cây cối che chắn, cẩn thận lách qua nhà thờ cuối đường, chuyển vào nghĩa trang ào ào gió lạnh.
“Chào buổi tối.” Nói với Angelo đến mở cửa. “Tôi nghĩ ngài vẫn chưa ngủ, có chút thắc mắc đến xin chỉ bảo.”
Vẻ mặt Angelo không thân thiện giống như ban ngày, cau mày. “Muốn hỏi gì?”
“Không mời tôi vào ngồi?”
Angelo chần chừ một lát, tiếp theo nói. “Mời vào.”
Victor lại tiến vào phòng khách, tình trạng nơi này không khác với ban ngày bao nhiêu, chỉ có một bất đồng nho nhỏ, chỗ bất đồng là thêm một bó hoa hồng đỏ trang trí bên trong căn phòng u ám.
“Nói chung, nếu nam giới đặt hoa hồng trong bình hoa nhà mình, đều là để đón tiếp người đẹp tới chơi.” Victor lễ độ hỏi. “Tôi quấy rầy cuộc hẹn của ngài?”
“Đúng, tôi có hẹn với quý cô.” Angelo cười âm hiểm, chỉ chỉ bên ngoài. “Cho phép tôi giới thiệu với ngài tiểu thư Emily, chết vì dịch hạch thế kỷ mười bảy, là linh hồn cổ xưa nhất thị trấn này, cô ấy chưa kết hôn liền chết đi, cho nên thường quấn lấy tôi muốn tôi chuẩn bị hoa tươi đóng vai người yêu cô ấy, dưới đêm trăng uống trà tâm sự…”
“Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, nếu ngài có thể cho tôi câu trả lời hợp lý, tiệc trà xã giao của tiểu thư Emily có thể tiếp tục.”
Bên ngoài gió lạnh cuốn loạn xạ, lá cây trong nghĩa trang từ đỉnh cây xoay tít rơi xuống, Angelo giơ tay để bên vành tai chuyên tâm lắng nghe, một hồi lâu mới nói. “Emily không thích ngài.”
“Đó thật sự đáng tiếc!” Victor cũng không biết Angelo làm cái quỷ gì, nhưng hắn đã thấy nhiều quái nhân, cũng không kém người này.
Angelo tiện tay kéo ghế dựa mời hắn ngồi, trà cũng lười pha, nói. “Có thắc mắc gì xin mời hỏi, để quý cô chờ đợi thì không lịch sự.”
Victor lấy lông vũ ra vẫy vẫy trước mặt chủ nhà, nói. “Tôi hôm nay nhặt được chiến lợi phẩm này ở đây, xem ra ngài có chứa chấp thiên sứ.”
Sắc mặt không thay đổi, Angelo tùy tiện liếc chiếc lông vũ kia, đáp. “Nơi này đương nhiên sẽ có lông vũ, xem đi, chỗ tôi có nuôi một con chim nhỏ.”
“Đây không phải lông chim bình thường, mà thuộc về vật chủng thiên giới, nơi này có thiên sứ. Jean Telsen Kỵ sĩ đoàn truy nã gần đây, chính là con lai của thiên sứ và huyết tộc, có người tận mắt thấy hắn biến hóa bay lên.”
“Ngài Kỵ sĩ tổng quản, tôi cho rằng người của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn càng lúc càng không biết lịch sự, thậm chí nổi lên tính trộm cắp, lấy đi đồ vật chỗ tôi cũng không cho hay biết, tổn hại danh dự kỵ sĩ.”
Victor không lãng phí thời gian biện luận với y, mặt sầm xuống trực tiếp yêu cầu. “Để tôi kiểm tra phòng của ngài, nếu nghi vấn chưa được làm rõ, tôi tuyệt đối không rời khỏi nơi này.”
“Dù ép buộc cũng phải xem?”
“Đúng!”
Angelo thở dài, tự nhiên mở cửa thông đến phòng y ra. “Mời vào.”
Thấy y thẳng thắn như vậy, Victor có lẽ cũng đoán được mình sẽ thấy cái gì. Tiến vào, phòng trống trơn, nhưng trên giường chăn nệm hỗn loạn, đương nhiên có người từng nằm, dra giường đã lạnh, chắc chắn người nọ đã rời khỏi một khoảng thời gian, hoặc chính là Angelo quen thói xấu, buổi sáng thức dậy không xếp chăn mền.
Angelo nhún nhún vai, nói. “Hy vọng bên trong hỗn loạn sẽ không ảnh hưởng tới cảm nhận của ngài với tôi, tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa học qua xếp chăn mền.”
Victor rời khỏi phòng, trực tiếp đi đến bên cửa nhà nói. “Quấy rầy.”
“Không tiễn.”
Xuyên qua bên cạnh một bia mộ nghiêng sứt mẻ trong nghĩa trang, tiếng gió quỷ dị cuộn quanh Victor, như có ai ghé vào tai hắn thì thào lẩm bẩm, sau đó hắn nhìn thấy trên bia mộ viết: Nơi này chôn cất trinh nữ Emily thuần khiết, nàng mang giấc ngủ vĩnh hằng vào trong lòng Chúa.
Hắn đột ngột nhớ tới một chuyện: thiên sứ trời sinh có xảo ngôn thuật, có thể giao tiếp với sinh vật có ngôn ngữ, mà trong này bao gồm cả hồn ma.
Tim động một cái, quay đầu nhìn lại, Angelo còn đứng ở cạnh cửa, ánh trăng thấu qua mắt kính y, chiếu vào trong con ngươi xanh lam của y, đó là màu sắc lấy từ bầu trời, tóc vàng mềm mại đong đưa theo gió đêm, là mặt biển nhấp nhô của trời chiều, người này thật sự đẹp không thể tưởng tượng.
Danh hiệu của y là A.W.W., đây không phải rõ ràng chỉ ra…
Victor cảm thấy mình đã hiểu ra cái gì đó, có xúc động muốn quay lại hỏi rõ, đột ngột, mấy tiếng súng vang lên gần đó, chim đêm tán loạn hướng lên trời, lúc lướt qua ánh trăng cắt ra hình ảnh kinh hoàng, ám chỉ có chuyện không bình thường xảy ra.
Hình ảnh đội tuần tra mang theo súng ống tìm kiếm người sói chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu, chẳng lẽ người sói thú hóa xuất hiện? Có thể, đêm nay là trăng tròn, là thời khắc người sói điên cuồng nhất, đội viên đội tuần tra tuyệt đối không phải đối thủ của người sói.
Từ trong túi gậy golf rút ra trường kiếm quen dùng, chạy như điên đến hướng súng vang, hắn là kỵ sĩ, đánh giết ma quỷ là thiên chức.
(*) Sister complex: việc anh (em) trai yêu thương bảo vệ và có tính chiếm hữu em (chị) gái quá mức bình thường.
Quay ngược thời gian sớm hơn một chút, lúc Victor Sayles chưa trở lại thăm hỏi quanh nhà nhỏ của Myron mà đang lẩn quẩn ở bốn phía di tích vòng đá, Kelly Telsen con ngươi xanh lục, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tà mị đang khoan thai tiến vào nhà trọ Tiên Cá, dưới ánh nhìn chăm chăm kinh ngạc của Villa, uống một ly rượu, thấy Gerald chạy đến ngoài cửa sổ.
Gerald vội vàng chào hỏi Villa, ngồi vào đối diện Kelly, tiếp nhận ánh nhìn lom lom khó hiểu của đối phương.
“ Myron đâu?”
“ Mất tích.” Ngón cái Gerald dùng sức xoa đầu lông mày, cho rằng như vậy có thể xoa tan ưu sầu chính giữa. “Có người sói thú hóa tấn công anh ta. Tuy anh ấy được người quản lý nghĩa trang ở đây cứu, nhưng sau đó lại bặt vô âm tín, tôi đi khắp thị trấn cũng chưa tìm được người.”
Kelly giận dữ. “Quỷ tha ma bắt cậu còn không mau đi tìm cho tôi, ở đây làm cái gì?”
“ Tôi đang muốn đi thăm hỏi người sói, anh liền gọi điện thoại nói đưa kiếm đến.” Bản thân Gerald cũng nóng như lửa đốt trong lòng, nói. “Anh chưa từng thấy người sói kia, không có kiếm, tôi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Hiện tại kiếm đến rồi, tôi vừa vặn đánh thẳng ổ sói.”
Kelly ném một vật dài bọc da bên cạnh cho Gerald.
“ Cầm đi, đây là do thầy đúc kiếm mệnh danh tay nghề bậc nhất trong người lùn lửa tạo ra, hoàn toàn căn cứ kích thước và sức nặng cậu cho, dùng sắt thiên thạch mấy vạn năm trước đi sâu vào trong lòng đất làm chất nền, tuyệt đối không thể thua kém Thương thiên kiếm.”
Bởi vì nơi này là chỗ công cộng, ngoài cửa sổ bất cứ lúc nào cũng có người đi đường đi ngang qua, Gerald cũng không lấy ra nhìn kỹ ngay tại chỗ, chỉ nói. “Rất cảm ơn!”
“ Không cần cảm ơn, lấy thanh kiếm này chém người sói ra chín mười khúc là được rồi.” Oán hận nói. “Tôi còn cho rằng cậu có thể chế ngự được đặc tính chuyên môn gây rắc rối của nó, không ngờ… Quên đi, tôi đi theo cậu, người sói thú hóa cũng không phải là sư tử hòa nhã múa diễn trong đoàn xiếc thú.”
Hai người đang muốn đứng dậy, Villa vừa vặn đưa trà tới, hỏi. “Quý ngài này rất giống ngài Telsen, là anh em?”
“ Phải.” Gerald tiện thể hỏi. “Vẫn vấn đề cũ, có thấy Myron không.”
Villa lắc đầu. “Không! Bác sĩ, cậu gặp gỡ người bạn kia chưa?”
“ Bạn nào?”
“Ông ta ở trọ chỗ này, tên đăng ký là Victor Sayles, có hỏi tôi chuyện ngài Telsen cùng bác sĩ, nói là bạn bè đã lâu không liên lạc của bác sĩ.”
Gerald cùng Kelly khẩn trương nhìn nhau, hỏi. “Ông ta bây giờ đang ở đâu?”
“Nói muốn đi thăm hỏi cậu.” Villa đáp xong, gật đầu chào một người đi đường, lại nói. “Người quản lý nghĩa trang mua hoa hồng, là muốn theo đuổi ai sao?”
Kelly tuy mới từ trong miệng Gerald nghe người quản lý nghĩa trang, nhưng y đối với người kia một chút hứng thú cũng không có, chỉ tùy ý liếc nhìn ngoài cửa sổ, có chút giật mình với diện mạo cùng tuổi tác của người quản lý nghĩa trang, nhưng đây cũng không phải chuyện liên quan đến y.
Angelo đương nhiên cách cửa sổ cũng thấy Gerald, nhưng chỉ thản nhiên mỉm cười, ngực ôm hoa hồng tươi mới mua từ cửa hàng bán hoa góc đường, nhưng những bông hoa này kém xa đóa hoa sinh động tươi mới trong vườn bà Daisy.
Gerald không nghĩ quá nhiều, y còn bị sự thật thầy mình đã tìm tới nơi này làm kinh hãi.
“ Hắn tìm được các cậu, chẳng lẽ là hắn mang Myron đi?” Kelly cũng bất an, thậm chí bắt đầu cắn ngón tay, vẻ mặt còn tái nhợt hơn giấy.
“ Nếu đã bắt được Myron, thầy ấy không nên tiếp tục ở lại nơi này, sẽ lập tức chuyển người đến Trung tâm nghiên cứu Alpha.” Gerald nháy mắt tỉnh táo lại. “Có lẽ là vì Ám Đế mà đến, việc cấp bách bây giờ là chuyển lực chú ý của thầy đi, trước khi thầy ấy tìm thấy Myron.”
“ Làm thế nào?”
“Thầy đối với anh…”
“ Hắn đối với tôi?”
Gerald vốn định nói ra thầy mình có tình cảm đặc biệt với huyết tộc mắt lục trước mặt, nhưng lời đến bên miệng vẫn quyết định thu hồi, không hy vọng Kelly sẽ mượn điểm này làm ra chuyện bất lợi với thầy mình. Bất quá, lợi dụng mị hoặc trời sinh đặc thù huyết tộc, nhiễu loạn Victor Sayles trước giờ lãnh tĩnh cũng có thể là một ý không tồi.
“ Anh đến trước mặt thầy qua lại mấy cái đi, làm thầy không rõ ở nơi này rốt cuộc là Myron hay anh, tôi nhân cơ hội này đi thăm hỏi gia tộc Wagner trong vùng, tôi hoài nghi chủ nhà chứa chấp một con sói.”
Cho nên Kelly chạy đến biệt thự ôm cây đợi thỏ, lúc cách cửa sổ trông thấy Victor Sayles lén lén lút lút, liền cố ý ra ngoài diễn một màn kịch, che mắt bịt tai.
Y không phải kẻ ngốc, từ thái độ và biểu tình của Victor Sayles liền biết đối phương dao động, hơn nữa y cũng rất tự tin đối với sức quyến rũ bản thân, dù đối phương là Thần ngự Kỵ sĩ có thể chất miễn dịch cũng vậy.
Kết thúc trận đấu võ mồm với Victor trong vườn hoa, để đảm bảo, Kelly quay về nhà thay đồ đen theo dõi đối phương, y phải biết Victor rốt cuộc đến thị trấn Stoneham làm cái quỷ gì, nếu có liên quan tới việc Myron mất tích, y có thể chờ thời nghĩ cách cứu viện.
Còn Gerald, sau khi dẫn Kelly đến biệt thự liền rời khỏi, để tránh gặp thầy, Gerald vòng qua vòng lại lách tới lách lui trong đường cỏ ra khỏi thị trấn, lúc trời tối xuyên qua được đám cây dẻ rậm rạp tới biệt thự đá xây cổ xưa.
Agatha nhìn thấy y, tim đập mạnh như gặp được cứu tinh, nhưng trước tiên vẫn hỏi Myron sao không cùng đến?
Gerald thấy cô vẻ mặt hoảng sợ, hẳn là không thấy Myron, ngay sau đó nói. “Anh ta một mình ra tản bộ, đến bây giờ vẫn chưa trở về, cho nên tôi đi tìm người. Anh cô vẫn mạnh khỏe chứ? Tôi đến chỗ gần đây, sẵn tiện chào hỏi hai vị.”
“ Đúng rồi, Abbott.” Agatha lại tỏ ra lo lắng. “Bác sĩ, có thể phiền anh xem tình hình của anh ấy không? Anh ấy nhốt mình trong phòng không ra, cũng không cho tôi đến thị trấn mời bác sĩ, tôi thật sự lo lắng…”
“ Bắt đầu từ khi nào?”
“ Hôm qua, sau khi trở về từ bên ngoài, anh ấy cứ như vậy, trong phòng không cho bật đèn, cũng không cho bất cứ ai vào xem, cái gì cũng không ăn, tính tình nóng nảy…”
“Tôi đến xem…”
Để Agatha dẫn đường đến phòng Abbott, lại kiên trì bảo Agatha trở lại phòng khách, không cho cô theo vào.
Tiến vào phòng Abbott, bật đèn lên trước tiên, quả nhiên nghe gào lớn. “Tắt đèn! Ra ngoài!”
Gerald tìm thấy Abbott trên giường gỗ kiểu cũ, gã nằm sấp quay lưng về phía cửa, thân thể khô gầy cuộn thành một khối, như dã thú bị thương một mình chữa trị.
“ Ngài Wagner, tôi là Gerald Winter, em anh rất lo cho tình trạng của anh, mời tôi tiến vào khám bệnh…”
“ Ra ngoài!” Không chút lưu tình lên tiếng đuổi người, sức thở to khỏe cùng thân thể gầy gò của gã đối lập nhau.
“ Tâm sự không? Ngài Wagner, tôi cho rằng anh có tâm sự.”
“Cút!”
“ Muốn tôi cút, được thôi.” Trầm giọng chất vấn. “Quý ngài người sói, Myron ở đâu?”
Abbott lúc này không hô quát lại, nhưng lưng cong lên, cổ họng tràn ra tiếng vang grừ grừ đáng sợ, tựa như một loại ra oai trước khi tấn công của dã thú.
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói, quý ngài người sói, Myron ở đâu?”
Abbott rốt cuộc nâng đầu nhìn y, đôi mắt trống rỗng không có bất cứ cảm xúc gì bên trong.
“…. Uổng cho cậu tốt nghiệp y khoa, được khoa học chỉ dạy, lại có thể tin trên thế giới này có người sói.”
Gerald kéo ghế dựa bên cạnh tới, lấy tư thái thoải mái ngồi xuống.
“ Khoa học không nói có, là vì còn chưa tìm đủ chứng cứ, mà có vài thứ cũng sẽ không vì bị số đông phủ nhận mà mất đi chỗ đứng của họ.” Lấy tay chỉ người sói phía xa. “Vết máu trên mặt anh càng chứng minh anh từng đấu với anh ta, đó là vết vuốt Vampire.”
Abbott sờ sờ mặt mình, phía trên có bốn vết máu dài, nhìn có vẻ giống bị móng tay phụ nữ dã man cào rách hơn.
“Xin trở về, ngài Winter, tôi thân thể khó chịu, không thể tiếp tục tranh cãi lý trí với cậu.”
Gerald mặc kệ gã, tiếp tục nói. “Căn cứ vào ghi chép, ba trăm năm trước tổ tiên anh giao người sói thú hóa cho Kỵ sĩ đoàn chuyên truy bắt ma quỷ, người sói trước khi chết nguyền rủa nhà Wagner, theo kết quả cân nhắc của tôi sau này, hẳn là nguyền rủa con cháu Wagner cũng trở thành người sói, nếm hết khổ sở hắn từng chịu qua.”
“ Truyền thuyết rất thuận tai, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, không có nghĩa là nhà Wagner tôi chắc chắn sẽ xuất hiện người sói.”
“ Không, đã xuất hiện, ở ba trăm năm sau.” Gerald vừa chú ý động tĩnh Abbott vừa giải thích. “Banshee trường kỳ trú ở nhà Wagner phát hiện, cho nên muốn báo cho thành viên nhà này.”
Abbott không nói một câu.
“ Banshee mà Agatha thấy lúc ấy, ngoại trừ dự báo cái chết của cha mẹ anh, còn muốn nhắc nhở cô ta, người sói sắp thức tỉnh… Đúng, chính là anh, ngài Abbott W Wagner, anh chính là người sói thú hóa bất hạnh gặp quả đắng lời nguyền, ở Đại học Birmingham còn có ghi chép về chuyện anh không kiềm được, đêm trăng tròn leo lên sân thượng trường, ném mấy thầy trò vào trong hồ nước…”
“ Đừng nói nữa!” Abbott kêu to.
Gerald còn chưa nói xong. “Cho nên anh nghỉ học, mượn danh trở về tiếp quản gia sản. Đêm trăng tròn là thời khắc anh khó ức chế dục vọng giết chóc nhất, nhưng anh còn lý trí, sẽ không tìm người thân xuống tay, gặp họa chính là Banshee tận tâm với công việc.”
“ Banshee nói gì với cậu?”
“ Không có, tự tôi phỏng đoán, mà anh chính là người sói thú hóa một tháng trước tấn công chúng tôi ngoài thị trấn, hơn nữa còn giết thị trưởng. Đêm đó, anh bị Myron yêu dấu của tôi đâm bị thương, cho đến khi chúng tôi tới đây làm khách, vết thương kia cũng còn chưa lành, anh lại gạt em gái nói là ngã xuống từ trên ngựa…”
“ Sao cậu biết?”
“ Vốn không chú ý, nhưng sau đó anh lại đặc biệt cẩn thận mời Myron tiến vào nhà, lúc ấy tôi liền đoán, anh có phải đã biết anh ta là Vampire? Vì Vampire không được chủ nhà mời, rất khó tiến vào trong nhà.”
“ Đó cũng có thể chỉ là lời mời thiện ý của chủ nhân, tôi tự nhận giáo dưỡng cũng không kém.”
“ Đúng, cho nên trước khi rời khỏi, tôi cố ý vỗ lưng anh, dựa vào xúc cảm xác nhận chỗ áo ghi lê anh quả thực có thương tích.”
“….. Thì sao? Có thương tích cũng không thể chứng minh tôi là người sói, còn giết thị trưởng.”
“Thêm nữa, buổi tối một ngày trước khi tử vong, thị trưởng có nói với tôi muốn tới nhà Wagner nói chuyện, bởi vì vào đêm trăng tròn chúng ta đánh nhau, ông ta nói thấy thứ gì đó quái dị, tôi đoán ông ta trông thấy anh…”
“Lão không có tới.”
“Ông ấy đương nhiên không có tới, vì ông ta hẹn anh ở di tích vòng đá gần đây.” Gerald cười lạnh. “Anh không biết ông ta có tình nhân sao, ông ta nói với tình nhân có thể vơ vét được một số tiền lớn. Trong thị trấn này, có thể cung cấp tiền tài cho ông ta, ngoại trừ nhà Wagner, còn có thể có ai?”
Abbott rốt cuộc có động tác mạnh. Thân thể gã kéo căng nửa quỳ nửa ngồi xổm, tựa như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bật lên từ trên giường, tay Gerald nắm bao dài tinh xảo Kelly cho y, sẵn sàng ứng chiến.
Gerald tiếp tục nói. “Trên hiện trường án mạng ngày hôm sau, anh còn nhớ đã nói cái gì với Agatha không? Anh nói: nói lung tung sẽ khiến cho dân thị trấn sợ hãi, trên đời này không có Banshee, cũng không có người sói… Căn bản không có ai nhắc tới người sói, nhưng anh lại khẳng định như vậy, bởi vì anh biết đáp án thật sự.”
Abbott thấp giọng gầm gừ, xem ra thẹn quá hoá giận. “Cậu còn muốn biết cái gì?”
“ Angelo nói anh chạy tới tấn công Myron. Tại sao? Chúng tôi cũng không tính dồn ép anh…”
Cuồng dã cùng bực bội dần đan xen trên khuôn mặt hốc hác của Abbott, gã ma sát răng dày đặc nói. “Agatha, vì Agatha, Agatha không thể thích bất cứ kẻ nào, bất kể là người quản lý nghĩa trang hay Vampire kia của ngươi. Không được, tuyệt đối không được!”
Lý do này thật sự làm Gerald khó hiểu, chẳng lẽ Abbott có chứng Sister complex (*) rất mạnh với em gái?
“Tại sao?”
“Gánh vác lời nguyền mà sống quá đau khổ, máu chịu nguyền rủa đến đời ta là được rồi, Agatha tuyệt đối không thể sinh con, không thể truyền xuống lời nguyền người sói!”
Gerald từ trong mắt Abbott, ngoại trừ thấy dã tính càng lúc càng nồng nặc, cũng có một loại bi thương không thể thay đổi vận mệnh, nhưng Gerald lúc này không thể thương hại gã.
“Tôi bất kể anh nghĩ thế nào, nhưng liên lụy tới Myron, dù vận mệnh của anh bi thảm, tôi cũng phải đứng ra đối đầu anh. Người sói thú hóa, giao Myron ra đây!”
Răng Abbott nháy mắt kéo dài thành răng nanh, mặt gã cũng vì cảm xúc bản năng nguyên thủy mà hung tợn, đầu cùng mặt thô thiển lúc này phát cuồng, thân thể bắt đầu phình to gấp đôi Gerald, áo ngủ trên người bởi vậy nứt rách, sát khí ngày thường ẩn nấp dưới da thịt toàn bộ phóng ra, trong mắt có lửa than đang hừng hực thiêu đốt.
Một trận hú dài phát ra từ cái miệng mở to, gã đánh tới.
Gerald sớm đã dự liệu cuối cùng chính là loại tình huống này, nhảy lên trở tay rút kiếm mới ra, kim loại phản xạ ánh đèn chiếu vào mắt người sói, mắt người sói bị ánh sáng làm đau đớn, phản xạ quay đầu đi, Gerald thừa cơ giơ kiếm chém vào chỗ hiểm người sói, người sói chính là đối tượng tốt nhất để dùng thử kiếm mới.
“Myron ở đâu?” Hét lớn.
Người sói trước khi bị mũi kiếm tiếp xúc, nhảy lên tủ gỗ bên tường, ba chân có vuốt nhọn ghim vào trong gỗ, một vuốt khác cào bắt theo động tác nhe răng trợn mắt của gã ở không trung.
“Hắn mạng lớn, trốn trong kết giới làm thành từ cỏ ô đầu! Người quản lý và các ngươi đều không phải thứ tốt, tên đó còn gian trá hơn ma quỷ!”
“Ngươi sau đó không gặp lại anh ta?” Gerald chằm chằm nhìn con mắt thiêu đốt như lửa than của người sói.
“Nếu có, ta sẽ rất vui vẻ ăn hắn vào trong bụng, làm hắn không thể mê hoặc Agatha nữa!”
Xem ra không giống như dọa người, Gerald khó hiểu. “Nếu không phải, Myron sẽ ở đâu?”
“Ta không quan tâm, ta trước hết phải giết ngươi, ta không thể để ngươi đi ba hoa khắp nơi nói nhà Wagner có người sói, danh dự nhà Wagner không thể bị phá hư!”
Người sói ác độc muốn cắn chết Gerald, cánh tay lông mao dùng lực mạnh muốn bóp cổ đối phương, Gerald bị công kích thô bạo này làm cho hốt hoảng lăn hướng xuống, vuốt to của người sói tiếp tục cào bắt về trước, Gerald đột nhiên bật lên, mũi kiếm kim loại rạch qua thân thể lỏm chỏm.
Vô số hạt máu phun ra bắn tung tóe lên vách tường cổ xưa, đòn tấn công đủ để cắt gân chặt cốt cũng chỉ tạo thành tổn thương da thịt trên người người sói. Gerald âm thầm kêu khổ, y từ trong mắt người sói thú hóa thấy được sự điên cuồng càng nhiều hơn mấy phần so với lúc trăng tròn lần trước, tính sói đang dần bao trùm nhân tính Abbott.
Nếu hiện tại không giải quyết người sói, chờ thời gian tăng dần, tính sói chung quy sẽ chiếm lĩnh thân thể kia, đến lúc đó gã sẽ chỉ là một quái vật khát máu, làm càng nhiều người chết hơn. Gerald âm thầm tính toán xác suất thành công giết người sói, không cao, nhưng bản tính kỵ sĩ làm hại, y vẫn muốn thử xem sao.
Người sói lúc này lại lớn tiếng tru lên. “Ngươi không giết ta được, ngươi không giết ta được!”
Thân thể gã lại to ra mấy phần, lần thứ hai biến hình làm gã không giống người nữa, mà hoàn toàn là một con quái vật đói thịt, coi Gerald là món ăn kế tiếp của mình.
Táp tới cổ Gerald, Gerald chặn răng nanh, mũi kiếm cùng răng nhọn ma sát ra tia lửa, chấn đến cổ tay kỵ sĩ phát đau, lui ra sau mấy bước, tháo mở lực đánh tới của quái vật, ngực lại mơ hồ đau âm ĩ, đây chứng tỏ ngay cả nội tạng cũng chịu thương tổn.
Người sói đương nhiên biết mình chiếm thế thượng phong, giương nanh múa vuốt tấn công mãnh liệt, Gerald đỡ trái hở phải, đột ngột từ cạnh cửa truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai thê lương, pha lẫn hoảng sợ cùng tuyệt vọng, đó là Agatha.
“AHHHHH!”
Cô từ trong phòng khách nghe thấy sói gầm, rất lo lắng, cùng hầu gái đến nhìn trộm xem chuyện gì xảy ra, vừa đến cạnh cửa liền thấy Gerald chiến đấu cùng quái vật đáng sợ, kinh hãi trước nay chưa từng có làm cô thảm thiết kêu lên.
Người sói vừa nếm được niềm vui chiến đấu liền bị cắt ngang, khá khó chịu, lửa giận dấy lên trong con mắt cuồng dã, chuyển qua muốn đến giết Agatha, Gerald vung kiếm chém, chắn lấy đường gã.
“Không nhận ra sao? Cô ấy là em gái Agatha của ngươi!” Gerald hét to.
Người sói hình như nổi lên phản ứng với cái tên Agatha, một chút nhân tính còn sót lại làm gã ngây ra, bỗng nhiên điên cuồng hét lên, như tiếng khóc.
Tiếng loảng xoảng lanh lảnh nổ ra, thủy tinh vỡ rơi khắp trong ngoài, người sói từ cửa sổ duy nhất của phòng chui vào mảnh đen được đan thành từ cây dẻ. Phía xa chim kêu không dứt, ngay cả chúng cũng cảm nhận được hơi thở ác độc lúc ác ma chạy trốn.
Gerald đuổi tới bên cửa sổ, đột nhiên phát giác không hay, đêm nay là trăng tròn, khó trách người sói thú hóa hung bạo như thế. Đang muốn nhảy ra cửa sổ truy đuổi, đầu bếp phía sau hoảng loạn gọi y lại.
“Bác sĩ, xin thương xót, tiểu thư ngất xỉu…”
Ngất xỉu không chỉ là Agatha, còn có hầu gái, hai người bọn họ đều tận mắt thấy quái vật trong đêm đen, đầu bếp là sau đó mới đến, không trực tiếp thấy người sói, mặc dù không yên lòng với tiếng sói kêu, nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Gerald không dám nán lại đây quá lâu, chỉ có thể thô lỗ đánh tỉnh Agatha, chờ tới khi cô từ từ hoàn hồn tỉnh lại, câu đầu tiên nói chính là hỏi về người sói.
“Ôi! Thượng đế ơi, quái thú đáng sợ kia làm sao tới? Abbott đâu? Chẳng lẽ anh ấy…”
Gerald đè bả vai cô lại, lực tay nặng khơi dậy tác dụng trấn an, Agatha ngưng hỏi, nhưng sợ hãi vẫn cứ quanh quẩn trong mắt.
Gerald trầm giọng dặn dò. “Làm theo lời tôi, tiểu thư Wagner. Mang mọi người nhà Wagner đến nhà trọ Tiên Cá thị trấn tìm vị Victor Sayles, nói với ông ta người sói thú hóa xuất hiện, bảo ông ấy cảnh giác, các cô cũng đến quán trọ ở mấy ngày, cho đến khi người sói chết.”
“Người sói… Bác sĩ, thật sự có người sói? Ôi không, Abbott bị nguy hiểm sao?” Agatha khẩn trương lên.
“Có người sói, nhưng đừng nói ra ngoài, tránh làm dân thị trấn hoang mang. Tiểu thư Wagner, sau này tôi sẽ giải thích mọi thứ với cô, bao gồm cả anh cô…” Liếc ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói. “Mau đi đi, trước khi hắn trở lại.”
Agatha cùng hầu gái chân cơ hồ cũng tê liệt, chỉ có thể để đầu bếp và người hầu dìu, lại mang theo người thân già mắt mờ tai điếc hoảng loạn rời khỏi nhà, gió thổi cỏ lay dọc đường đi cũng làm cho bọn họ nghĩ lầm là người sói đuổi tới, lấy tâm tình sợ hãi như vậy xông vào nhà trọ Tiên Cá, trong ánh nhìn chăm chăm kinh ngạc của dân thị trấn và du khách đang dùng bữa tối, Agatha chỉ đích danh muốn tìm Victor Sayles.
“Không may rồi, ngài Sayles vội vã đi ra ngoài, không nói khi nào trở về.” Villa lo lắng nhìn Agatha. “Các vị khách thân ái, sắc mặt các vị quá kém, xảy ra chuyện gì? Trước tiên ngồi xuống uống chút rượu đỏ ổn định cảm xúc.”
Agatha bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi trong nhà trọ Tiên Cá cùng các người hầu vừa vội vàng ra khỏi nhà, chờ Victor trở về.
◇Một giờ trước khi đám người Agatha đến nhà trọ Tiên Cá, Victor đang dùng bữa tối trong tiệm, hắn cố ý chọn vị trí ngồi dựa vào cửa sổ, vì trên nóc nhà phố đối diện, có ác ma mắt lục tóc bạc đang lặng lẽ rình mò.
Huyết tộc trời sinh đi đứng nhẹ nhàng như ma, là kẻ theo dõi tốt nhất, nhưng nếu đối tượng theo dõi là kỵ sĩ đứng đầu Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, có cao siêu tới đâu cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Victor làm bộ không hay không biết, lúc cắn nhai cá tuyết nướng phết húng quế thơm hương, lại cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ, dù sao mình ở trong chỗ ấm áp có ánh đèn ăn ngốn ăn ngấu, hậu duệ quý tộc Kelly Telsen đáng thương lại phải ở trên nóc nhà cao lạnh chịu đựng cô độc cùng gió rét.
Để chúc mừng thắng lợi bất thành văn này, Victor thậm chí tính hủy bỏ lệnh cấm rượu tự đặt, nếm một ly rượu Ale đặc sản vùng này mà bà chủ Villa đặc biệt giới thiệu.
Lúc đang chờ đưa rượu lên, hắn lại lấy sổ tay tùy thân ra muốn ghi chép, một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi ra, hắn bắt lấy, bất giác lâm vào trầm tư.
Chiếc lông vũ kỳ dị hắn nhặt được trong phòng Angelo tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, hắn chưa từng thấy loài chim nào có lông vũ như vậy. Đương nhiên, chim trên thế giới có hơn chín ngàn loại, hắn không thể thấy hết toàn bộ, cho nên không dám phỏng đoán chiếc lông vũ này không thuộc về giống chim.
Dù trong phòng khách Angelo có nuôi một con chim trắng bị thương, nhưng cái lông vũ này hẳn là thuộc về thứ càng thần thánh hơn, có lẽ là huyễn thú, hoặc là giống loài thiên giới, hoặc có lẽ…
Chẳng lẽ chính là…. Thiên sứ, hoặc là sinh vật bán huyết tộc bán thiên sứ.
Đoán ra đáp án, Victor cười lên, xem ra cần phải lập tức thăm hỏi Angelo, A.W.W., người canh giữ Ám Đế.
Để không cho ác ma mắt lục tóc bạc làm hỏng chuyện, Victor hỏi bà chủ hướng ra cửa sau nhà trọ Tiên Cá, lấy cách thức không dấu vết rời khỏi, nương theo bóng tối nhà cửa cùng cây cối che chắn, cẩn thận lách qua nhà thờ cuối đường, chuyển vào nghĩa trang ào ào gió lạnh.
“Chào buổi tối.” Nói với Angelo đến mở cửa. “Tôi nghĩ ngài vẫn chưa ngủ, có chút thắc mắc đến xin chỉ bảo.”
Vẻ mặt Angelo không thân thiện giống như ban ngày, cau mày. “Muốn hỏi gì?”
“Không mời tôi vào ngồi?”
Angelo chần chừ một lát, tiếp theo nói. “Mời vào.”
Victor lại tiến vào phòng khách, tình trạng nơi này không khác với ban ngày bao nhiêu, chỉ có một bất đồng nho nhỏ, chỗ bất đồng là thêm một bó hoa hồng đỏ trang trí bên trong căn phòng u ám.
“Nói chung, nếu nam giới đặt hoa hồng trong bình hoa nhà mình, đều là để đón tiếp người đẹp tới chơi.” Victor lễ độ hỏi. “Tôi quấy rầy cuộc hẹn của ngài?”
“Đúng, tôi có hẹn với quý cô.” Angelo cười âm hiểm, chỉ chỉ bên ngoài. “Cho phép tôi giới thiệu với ngài tiểu thư Emily, chết vì dịch hạch thế kỷ mười bảy, là linh hồn cổ xưa nhất thị trấn này, cô ấy chưa kết hôn liền chết đi, cho nên thường quấn lấy tôi muốn tôi chuẩn bị hoa tươi đóng vai người yêu cô ấy, dưới đêm trăng uống trà tâm sự…”
“Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, nếu ngài có thể cho tôi câu trả lời hợp lý, tiệc trà xã giao của tiểu thư Emily có thể tiếp tục.”
Bên ngoài gió lạnh cuốn loạn xạ, lá cây trong nghĩa trang từ đỉnh cây xoay tít rơi xuống, Angelo giơ tay để bên vành tai chuyên tâm lắng nghe, một hồi lâu mới nói. “Emily không thích ngài.”
“Đó thật sự đáng tiếc!” Victor cũng không biết Angelo làm cái quỷ gì, nhưng hắn đã thấy nhiều quái nhân, cũng không kém người này.
Angelo tiện tay kéo ghế dựa mời hắn ngồi, trà cũng lười pha, nói. “Có thắc mắc gì xin mời hỏi, để quý cô chờ đợi thì không lịch sự.”
Victor lấy lông vũ ra vẫy vẫy trước mặt chủ nhà, nói. “Tôi hôm nay nhặt được chiến lợi phẩm này ở đây, xem ra ngài có chứa chấp thiên sứ.”
Sắc mặt không thay đổi, Angelo tùy tiện liếc chiếc lông vũ kia, đáp. “Nơi này đương nhiên sẽ có lông vũ, xem đi, chỗ tôi có nuôi một con chim nhỏ.”
“Đây không phải lông chim bình thường, mà thuộc về vật chủng thiên giới, nơi này có thiên sứ. Jean Telsen Kỵ sĩ đoàn truy nã gần đây, chính là con lai của thiên sứ và huyết tộc, có người tận mắt thấy hắn biến hóa bay lên.”
“Ngài Kỵ sĩ tổng quản, tôi cho rằng người của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn càng lúc càng không biết lịch sự, thậm chí nổi lên tính trộm cắp, lấy đi đồ vật chỗ tôi cũng không cho hay biết, tổn hại danh dự kỵ sĩ.”
Victor không lãng phí thời gian biện luận với y, mặt sầm xuống trực tiếp yêu cầu. “Để tôi kiểm tra phòng của ngài, nếu nghi vấn chưa được làm rõ, tôi tuyệt đối không rời khỏi nơi này.”
“Dù ép buộc cũng phải xem?”
“Đúng!”
Angelo thở dài, tự nhiên mở cửa thông đến phòng y ra. “Mời vào.”
Thấy y thẳng thắn như vậy, Victor có lẽ cũng đoán được mình sẽ thấy cái gì. Tiến vào, phòng trống trơn, nhưng trên giường chăn nệm hỗn loạn, đương nhiên có người từng nằm, dra giường đã lạnh, chắc chắn người nọ đã rời khỏi một khoảng thời gian, hoặc chính là Angelo quen thói xấu, buổi sáng thức dậy không xếp chăn mền.
Angelo nhún nhún vai, nói. “Hy vọng bên trong hỗn loạn sẽ không ảnh hưởng tới cảm nhận của ngài với tôi, tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa học qua xếp chăn mền.”
Victor rời khỏi phòng, trực tiếp đi đến bên cửa nhà nói. “Quấy rầy.”
“Không tiễn.”
Xuyên qua bên cạnh một bia mộ nghiêng sứt mẻ trong nghĩa trang, tiếng gió quỷ dị cuộn quanh Victor, như có ai ghé vào tai hắn thì thào lẩm bẩm, sau đó hắn nhìn thấy trên bia mộ viết: Nơi này chôn cất trinh nữ Emily thuần khiết, nàng mang giấc ngủ vĩnh hằng vào trong lòng Chúa.
Hắn đột ngột nhớ tới một chuyện: thiên sứ trời sinh có xảo ngôn thuật, có thể giao tiếp với sinh vật có ngôn ngữ, mà trong này bao gồm cả hồn ma.
Tim động một cái, quay đầu nhìn lại, Angelo còn đứng ở cạnh cửa, ánh trăng thấu qua mắt kính y, chiếu vào trong con ngươi xanh lam của y, đó là màu sắc lấy từ bầu trời, tóc vàng mềm mại đong đưa theo gió đêm, là mặt biển nhấp nhô của trời chiều, người này thật sự đẹp không thể tưởng tượng.
Danh hiệu của y là A.W.W., đây không phải rõ ràng chỉ ra…
Victor cảm thấy mình đã hiểu ra cái gì đó, có xúc động muốn quay lại hỏi rõ, đột ngột, mấy tiếng súng vang lên gần đó, chim đêm tán loạn hướng lên trời, lúc lướt qua ánh trăng cắt ra hình ảnh kinh hoàng, ám chỉ có chuyện không bình thường xảy ra.
Hình ảnh đội tuần tra mang theo súng ống tìm kiếm người sói chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu, chẳng lẽ người sói thú hóa xuất hiện? Có thể, đêm nay là trăng tròn, là thời khắc người sói điên cuồng nhất, đội viên đội tuần tra tuyệt đối không phải đối thủ của người sói.
Từ trong túi gậy golf rút ra trường kiếm quen dùng, chạy như điên đến hướng súng vang, hắn là kỵ sĩ, đánh giết ma quỷ là thiên chức.
(*) Sister complex: việc anh (em) trai yêu thương bảo vệ và có tính chiếm hữu em (chị) gái quá mức bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook