[Đam Mỹ] Tứ Hôn
-
Chương 3
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Tiết nguyên tiêu năm thứ mười bảy, đầu xuân, Vương triều Bách Việt, đế đô Trường An.
"Hoang đường!" Hoàng đế vỗ bàn đứng bật dậy.
Mọi người trong Lệ Chính Điện co rúm quỳ trên mặt đất, thái giám Thẩm Đại Hải quỳ ở trước mặt hoàng đế cúi đầu không tránh né, tuỳ ý để hoàng đế ném thẳng tấu sớ lên người.
"Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận! Cửu điện hạ tuổi còn trẻ không hiểu biết, nhất thời tuỳ hứng, tuyệt đối không có ý làm ra loại chuyện đó. Mong Hoàng thượng bảo trọng long thể, là nô tài không quan tâm chu đáo cho điện hạ, nguyện chịu mọi trách phạt của bệ hạ." Thẩm Đại Hải nói, hướng hoàng đế liều mạng rập đầu thỉnh tội.
"Phản! Phản! Phản!" Long nhan chợt nổi giận, Hoàng đế chỉ thẳng tay vào Thẩm Đại Hải quát lớn "Đào hôn (1)? Đường đường là hoàng tử Bách Việt, Tiếu Kỳ đang làm cái gì vậy? Hắn...." Hoàng đế phẫn nộ suýt chút nữa không giữ vững được thân thể, thái giám cùng tổng quản Cáp Xích vội vã chạy đến đỡ lấy ông.
"Bệ hạ! Thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể, hoàn toàn đều do lỗi của nô tài, nô tài nguyện chịu mọi trừng phạt của bệ hạ!" Thẩm Đại Hải nơm nớp lo sợ cơn thịnh nộ của hoàng đế.
"Hắn dám gây ra việc mà không thể nêu rõ lý lẽ sự tình." Hoàng đế bực tức nói rồi thở mấy hơi, cố gắng cho bản thân ổn định, tỉnh táo lại "Hắn trước khi đi còn nói gì nữa không?"
Thẩm Đại Hải run rẩy cả người, ấp úng nửa ngày cũng không dám lên tiếng.
"Nói!" Hoàng đế lớn tiếng quát lên "Dám thuật lại thiếu một chữ, tất cả hạ nhân trong Lệ Chính Điện này đều mang ra ngoài chém."
Thẩm Đại Hải khẽ rùng mình, bất đắc dĩ mở miệng "Điện hạ.... Điện hạ nói hắn không muốn thành hôn với nhi nữ của Vệ Quốc công, thỉnh bệ hạ hạ chỉ từ hôn. Còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Tiếu Kỳ đời này không yêu một ai, không thú một ai, tâm có nhật nguyệt soi sáng, tuyệt không thay đổi. Cho nên... Cho dù bệ hạ có hạ chỉ ép ngài ấy thành thân với Vệ Nam Bạch cũng xin thứ cho, việc này khó có thể thực hiện nổi."
"Hoang đường, đúng là bậy bạ!" Hoàng đế nghe vậy giận tím mặt, lộ rõ thái độ giận dữ "Thánh chỉ đã hạ, bất luận là kẻ nào kháng chỉ cũng nhất quyết không dung tha. Truyền lệnh của trẫm, cho dù có lật tung cả thành Trường An này lên cũng phải trói Tiếu Kỳ đem về làm lễ thành hôn!"
"Tuân lệnh, bệ hạ!" Người phía dưới lập tức quỳ xuống nhận lệnh.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ánh mắt rơi xuống thân ảnh Thẩm Đại Hải, đột nhiên phất tay áo không nhịn nổi nói "Người đâu, đem Thẩm Đại Hải xuống Thiên Lao tạm giam, truyền lệnh trẫm, trong vòng một ngày không đem được Tiếu Kỳ trở về đây thì lôi tất cả những người đang ở trong Lệ Chính Điện ra ngọ môn xử trảm."
"Bệ hạ!" Một đám đại thần trong ngự thư phòng đều đồng loạt quỳ xuống "Mong bệ hạ bớt giận!"
"Ý trẫm đã quyết, các người còn không mau mang người về cho trẫm."
"Nô tài lĩnh chỉ!"
Mấy tên thị vệ lập tức tiến vào, Thẩm Đại Hải liền bị kéo ra khỏi điện.
"Chờ đã."
"Bệ hạ còn có gì phân phó?"
"Truyền ý chỉ của trẫm, nếu như Tiếu Kỷ trở về, trẫm sẽ miễn chết cho những người ở Lệ Chính Điện." Dứt lời, Hoàng đế liền xua tay cho người đem Thẩm Đại Hải áp giải xuống.
Dù vậy, Hoàng đế vẫn rất phẫn nộ, khó lòng nhịn xuống được.
"Đào hôn! Dám đào hôn trước mặt trẫm! Nhi nữ Vệ Quốc công ít ngày nữa sẽ đến, tên nghịch tử Tiếu Kỳ này lá gan thật lớn! Quá lớn rồi!"
"Bệ hạ xin bớt giận, có lẽ Cửu điện hạ có nỗi khổ tâm trong lòng khó giãi bày..." Cáp Xích nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Nỗi khổ tâm trong lòng?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng "Đường đường là hoàng tử, hơn nửa đêm đánh ngất thị vệ của Lệ Chính Điện, leo tường xuất cung?"
"Bệ hạ..."
"Hoàng tử của một nước mà làm như vậy còn ra thể thống gì nữa? Thực quá hoang đường! Hoang đường cực điểm!" Hoàng đế hít sâu mấy lần mới áp chế được lửa giận trong lòng "Truyền tất cả mọi người trong hoàng thất."
"Bệ hạ xin bình tĩnh, chớ nóng vội, nhất định điện hạ sẽ trở về."
"Hừ, tốt nhất là như vậy!"
"Tam điện hạ!" Đỗ Nguyễn vội vã chạy vào "Ngài biết gì không?"
Tiếu Mặc cầm trên tay cuốn sách, trước mặt là đống án thư, nghe vậy chậm rãi lật trang "Tiếu Kỳ đào hôn?"
"Đúng, phụ thân vừa trở về nói, hoàng thượng giận dữ, tất cả những ai ở Lệ Chính Điện toàn bộ đều bị bắt giam vào Thiên lao."
Làn môi mỏng khẽ nhếch "Thật là tuỳ hứng làm bậy."
"Đỗ Nguyễn cho là, những việc này với Tiếu Kỳ, rõ là bất công." Đỗ Nguyễn nhìn mặt trầm như nước của Tiếu Mặc "Cho dù là làm thông gia với Vệ Quốc cũng không thể thay đổi được địa vị trong cung của hắn, huống hồ Vệ Quốc công cũng không thể gây ra trở ngại gì lớn, bản thân Tiếu Kỳ cũng chẳng khác gì bùn nhão mãi mãi cũng không dính mình lên bức tường được."
"Đỗ Nguyễn, bổn cung hỏi ngươi, trong cơn thịnh nộ, phụ hoàng còn nói ra những lời gì nữa không?"
"Điện hạ?" Đỗ Nguyễn không hiểu nhìn hắn.
Tiếu Mặc để sách xuống, không nhanh không chậm mở miệng "Nếu như Tiếu Kỳ trở về, trẫm sẽ miễn chết cho những người ở Lệ Chính Điện." Tiếu Mặc đứng dậy bước đến bên cạnh. Điệu bộ hắn trong thả, không chút vội vàng "Theo thông lệ của vương triều Bách Việt, hoàng tử sau khi trưởng thành được phép rời khỏi hoàng cung, xây dựng phủ ở trong lòng thành đế đô. Một khi hoàng tử trở thành vương thì lại phải rời Trường An đến sống tại nơi đất phong. Từ cổ chí kim đã là vậy, vẫn không bằng lần này."
Đỗ Nguyễn nghe vậy trong lòng mang theo kinh ngạc nhìn Tiếu Mặc.
Tiếu Mặc mím đôi môi mỏng, thần sắc thanh lãnh "Triều đại này trừ Tiếu Kỳ ra, không còn người nào nữa. Ngươi nói, ân điển này có bao nhiêu lớn lao."
"Mà bệ hạ trước giờ đối với Tiếu Kỳ vẫn luôn..." Đỗ Nguyễn vẫn có ý chần chừ.
Tiếu Mặc không tỏ rõ tâm tư mà cười cười "Vệ quốc là nơi chật hẹp nhỏ bé, mà chỉ có duy nhất Vệ Nam Bạch là nữ, với việc muốn kết thông gia, chuẩn bị hạ mười dặm trang sức xích sắc từ lâu đã tỏ rõ thái độ của Vệ quốc. Còn nữa, Vệ quốc tuy nhỏ, nhưng Vệ quốc công từ trước đến giờ có quan hệ thân thiết với các vị quan hiển hách rất nhiều... Phụ hoàng chỉ vì Tiếu Kỳ mà cũng dụng tâm, chuẩn bị thật chu đáo. "
Đỗ Nguyễn hơi thay đổi sắc mặt "Là ta bất cẩn rồi."
"Không trách ngươi, phụ hoàng vì hắn mà lo lắng muôn phần, thận trọng mưu tính trước, chuyện bình thường."
"Có thể Tiếu Kỳ sinh gây sự, tuỳ hứng làm bậy, bệ hạ có ý gì?
" "Đại doanh nhược xung kỳ dụng bất cùng, đại trực nhược khuất, đại xảo nhược chuyết" (2), đó mới là chiết lý sinh tồn trong hậu cung. Tiếu Kỳ chắc chắn phải hiểu rõ sâu sắc nhất đạo lý này." Tiếu Mặc cười lạnh "Mặc dù mẫu hậu là Hoàng hậu cao quý, nhưng gần đây cũng không giấu nổi lo lắng mà luôn thở dài, cuối cùng thì người sống vẫn không đấu lại được người chết."
"Chẳng lẽ là vì.... Tiêu Thục phi đã qua đời?"
"Bổn cung chưa từng nghĩ tới phụ hoàng lại là người si tình đến vậy."
"Vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải đây? Xem ra bây giờ, chúng ta phải ngăn không cho bọn họ thành hôn."
Tiếu Mặc trầm ngâm trong chốc lát "Đỗ Nguyễn, ta nhớ không nhầm ngày hôm nay chính là ngày giỗ của Tiêu Thục phi."
Đỗ Nguyễn gật đầu, lâu sau mới phát hiện ra điểm quan trọng trong lời nói "Điện hạ? Lẽ nào người cho rằng Tiếu Kỳ hiện tại đang ở..."
"Nói cho bọn người bên đó, cần nhanh chân giết Tiếu Kỳ trước khi người trong cung đến...." Tiếu Mặc khẽ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay "Chúng ta chỉ có một cơ hội."
"Đỗ Nguyễn đã rõ. Cứ vào ngày này hàng năm, Tiếu Kỳ luôn một mình xuất kinh ra ngoại ô đê thành khoảng 10 dặm để đến viếng Tiêu Thục phi, sáu năm qua chưa bao giờ thay đổi." Đỗ Nguyễn nói xong càng lộ ra vẻ nghiêm túc "Suy nghĩ của Điện hạ như thế nào? Ngay một khi động thủ, chúng ta liền..."
"Đỗ Nguyễn, việc đã đến nước này không thể lại mặc kệ lần nữa."
"Ta hiểu." Đỗ Nguyễn than nhẹ một tiếng "Điện hạ cứ yên tâm, ta sẽ phụ trách việc này thật chu toàn."
"Hiện tại đã không còn sớm, ngươi cũng nên hồi phủ đi." Tiếu Mặc đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn lá sen trong hồ, môi mỏng mím thật chặt thành một đường thẳng, con mắt màu đen lãnh đạm, lạnh lùng như băng nhưng ngược lại bóng lưng lại cực kì tiêu điều.
Trong nháy mắt, Đỗ Nguyễn dường như cảm nhận được sự xót xa trong lòng Tiếu Mặc, nỗi đau bị gã chôn giấu sâu như vậy, giống như giấu một vật nhỏ bé đến mức không bao giờ nhìn thấy được, nhưng lại khiến con người ta đau đến tột cùng.
"....Nếu như đã không đành lòng thì cần gì phải làm."
"Nếu như ta không muốn thì có thể không làm sao?" Làn môi Tiếu Mặc câu lên thành một nét cong nhưng không có ý cười "Bắt đầu từ khi ta muốn cái chỗ ngồi đó, ta thực sự đã quen." Từ xưa đến nay, con đường đế vương trải qua nhất định phải một mất một còn, bạch cốt thành khô, máu tươi lát thành.
Đỗ Nguyễn nhìn bóng lưng Tiếu Mặc, Tiếu Mặc lại nhìn về phía phương xa. Giọt nến bên trên chảy xuống chồng chất không biết bao nhiêu, đổi lại là ánh sáng từ những ngọn nến rọi lại.
Tay của Đỗ Nguyễn nắm thật chặt, bỗng nhiên tiến lên một bước từ đằng sau ôm chặt lấy Tiếu Mặc. Gã rõ ràng cảm thấy được thân thể Tiếu Mặc trở nên cứng ngắc.
"Đỗ Nguyễn!?"
"Điện hạ, cho dù thế nào Đỗ Nguyễn cũng mãi mãi ở bên cạnh điện hạ." Đỗ Nguyễn nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của của hắn, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Tiếu Mặc nhìn theo bóng lưng của gã rời đi, đôi đồng tử co rút nhanh. Bấc đèn bên cạnh nổ lách tách một tiếng, một giọt nến chậm rãi chảy xuống.
Người dân Vệ Quốc đều biết Vệ Quốc công và Cẩm phu nhân từ trước đến giờ tình cảm nồng ấm, sâu đậm, là một đời một kiếp, một truyền kỳ, một giai thoại. Khuyết điểm duy nhất chính là dòng máu của hai bọn họ, chỉ sinh thành một nữ nhi mà thôi. Trưởng nữ Vệ Nam Bạch gần đây bị Hoàng đế vương triều Bách Việt chỉ hôn cho Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ, lễ vật đều đã đem đến, chỉ còn đợi lập lễ thành hôn thôi.
Thượng nguyên năm thứ mười bảy, Nông lịch (3) ba tháng ba, lễ Thượng tị (4), phủ Vệ quốc công.
Vệ Nam Bạch nhìn vào hình ảnh thiếu niên trong gương đồng có khuôn mặt hào hoa, phong nhã, không nhịn được đưa ngón tay khẽ chạm vào mặt kính. Trong gương là khuôn mặt quen thuộc kia nhưng khiến người ta cảm nhận bản thân dường như đang nằm mơ vậy. Vết thương tâm ngày chiến đấu nơi sa trường còn như là hôm qua. Chỉ trong nháy mắt, nhưng y biết mình đã qua đời.
Kiếp trước, Đỗ Hành y bị chính thân huynh Đỗ Nguyễn hãm hại đến con đường chết. Vốn tưởng rằng đời này đã cắt đứt hoàn toàn với nhân duyên trần thế, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại trọng sinh vào trưởng tử Vệ quốc công tên Vệ Nam Bạch. Vệ quốc công vì không muốn cho Vệ Nam Bạch vào kinh vi chất nên từ nhỏ đã cho y giả gái. Vốn tưởng rằng có thể tránh né một kiếp đến cuối đời, không ngờ Hoàng đế lại ban xuống một thánh chỉ tứ hôn để gả y cho Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ, từ đó khiến lòng y lúc nào cũng lo lắng, bồn chồn.
Cửa bị người bên ngoài đẩy nhẹ. Vệ Nam Bạch chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt ngưng trọng của Vệ quốc công đi đến.
"Phụ thân!"
"Văn Cẩn, lễ cũng đã sắp đến rồi, giờ hối vẫn còn kịp." Vệ quốc công thở dài một tiếng "Trải qua chuyện này, vi phụ không còn muốn cầu con có thể đại phú đại quý, cũng không cầu con có thể có bao nhiêu tiền đồ, chỉ mong con đời này được sống bình an."
"Phụ thân..." Vệ Nam Bạch nhìn đôi mắt đỏ bừng của Vệ quốc công, trong lòng cuộn trào sự chua xót.
Kiếp trước vì Đỗ Nguyễn nên tình thân trong một gia đình y chưa bao giờ cảm nhận được.
Đời này y lại được hưởng hết những tình cảm, ân cần của cha mẹ.
"Văn Cẩn, nếu như con không muốn, vi phụ có thể giúp con trên đường xuất giá gặp hoạn nạn để giải thoát con, sau đó là thâu thiên hoán nhật."
"Phụ thân." Vệ Nam Bạch nghe vậy quỳ xuống trước mặt Vệ quốc công "Người cùng mẫu thân có ơn dưỡng dục, Văn Cẩn khảm ở trong tâm, không khi nào dám quên."
"Thôi, thôi." Những ngày gần đây, bọn họ đã vì vấn đề này mà nói qua nói lại bao nhiêu lần, có thể Vệ Nam Bạch chẳng biết vì sao, Vệ quốc công thấy y quyết đi Bách Việt như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu. "Con từ trước đến giờ đều là một đứa nhỏ có chủ kiến, nếu con muốn đi Bách Việt, vi phụ cũng không khuyên con nữa. Chỉ là phía trước đầy chông gai và hung hiểm, vi phụ thực sự.... Thực sự là.... Không yên lòng."
Vệ Nam Bạch khó nén nổi bi thống trong lòng, mà khổ nỗi lại không thể giải thích, chỉ có thể khom lưng hướng Vệ quốc công rập đầu lạy "Phụ thân, là Văn Cẩn có lỗi với mọi người."
"Con nói cái gì vậy? Là người trong nhà hà tất phải xin lỗi. Văn Cẩn, nhớ kỹ lời của phụ thân, vô luận là chuyện gì xảy ra, Vệ Quốc chính là nhà của con, vi phụ dù có chết cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho con."
Dứt lời, Vệ Quốc công không đành lòng nhìn lại, xoay người rời đi. Vệ Nam Bạch nhìn theo bóng lưng tiêu điều ấy càng ngày càng đi xa hơn.
Bàn tay bên dưới cuộn lại thành quyền, môi mỏng bị cắn nứt đến chảy máu. Biết rõ biện pháp của Vệ quốc công là tốt nhất. Biết rõ mình vừa đi, Vệ quốc sẽ bị cuốn vào trong hung hiểm...
Nhưng, những ngày qua y lại không nhịn được....
"Tần Mặc."
Người đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng Vệ Nam Bạch gọi mình lập tức đẩy cửa vào.
"Sau khi lễ vừa đến, các ngươi cứ theo kế hoạch mang theo đội ngũ thân cận đưa tới Vệ Quốc."
"Công tử?" Tần Mặc khó hiểu nhìn y.
Vệ Nam Bạch lộ ra ánh mắt tối tăm nói "Ta có việc riêng phải xử lý, sau sẽ lên đường tham gia với ngươi. Nhớ kỹ, việc ở đây, trừ ngươi ra, bất luận là ai đi nữa cũng không được phép tiết lộ."
"Còn ám vệ..."
"Ta có thể một mình làm việc, ám vệ cũng theo đội ngũ đó tiến lên." Vệ Nam Bạch xua tay "Trước tiên cứ tạm thời như thế, ngươi xuống chuẩn bị đi."
Tần Mặc nghe vậy sinh nghi vấn, thấy Vệ Nam Bạch không có ý định giải thích cũng đành lĩnh mệnh lệnh đi xuống.
Vệ Nam Bạch nghiêng người nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ đều tràn đầy ý xuân, mà ở trong này lại tràn ngập lãnh ý.
Đời này, vương triều Bách Việt đã không còn tồn tại người tên là Đỗ Hành.
Nếu như y không quay lại, người kia rất có thể sẽ....
Than nhẹ một tiếng, Vệ Nam Bạch cụp mắt xuống.... Y đến cùng vẫn không thể bỏ xuống được.
Hoàn chương 3.
(1) Trốn lấy vợ/chồng
(2) Đại thành nhược khuyết kỳ dụng bất tệ. Đại doanh nhược xung kỳ dụng bất cùng. Đại trực nhược khuất. Đại xảo nhược chuyết. Đại biện nhược nột: Hoàn toàn mà ngỡ là khiếm khuyết, nhưng dùng không bao giờ hỏng. Thực đầy mà ngỡ như vơi, nhưng dùng không bao giờ hết. Thẳng băng mà ngỡ như cong; tuyệt khéo mà như vụng về; rất hùng biện, mà như là ấp úng. => ý là sống ở trong cung không nên lúc nào cũng tỏ ra hoàn hảo.
(3) Lịch pháp truyền thống của Trung Quốc là Nông lịch, thời xưa gọi là Hạ lịch, trong dân gian thường gọi là Âm Lịch. Thực ra Nông lịch không phải là lịch Âm Lịch thuần tuý, cũng không phải là Dương lịch thuần túy, mà đó là lịch pháp kết hợp cả Âm Lịch và Dương lịch
(4) Tuần đầu tháng ba âm lịch gọi là ngày "thượng Tị" 上巳. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát.
Biên tập: Red9
Tiết nguyên tiêu năm thứ mười bảy, đầu xuân, Vương triều Bách Việt, đế đô Trường An.
"Hoang đường!" Hoàng đế vỗ bàn đứng bật dậy.
Mọi người trong Lệ Chính Điện co rúm quỳ trên mặt đất, thái giám Thẩm Đại Hải quỳ ở trước mặt hoàng đế cúi đầu không tránh né, tuỳ ý để hoàng đế ném thẳng tấu sớ lên người.
"Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận! Cửu điện hạ tuổi còn trẻ không hiểu biết, nhất thời tuỳ hứng, tuyệt đối không có ý làm ra loại chuyện đó. Mong Hoàng thượng bảo trọng long thể, là nô tài không quan tâm chu đáo cho điện hạ, nguyện chịu mọi trách phạt của bệ hạ." Thẩm Đại Hải nói, hướng hoàng đế liều mạng rập đầu thỉnh tội.
"Phản! Phản! Phản!" Long nhan chợt nổi giận, Hoàng đế chỉ thẳng tay vào Thẩm Đại Hải quát lớn "Đào hôn (1)? Đường đường là hoàng tử Bách Việt, Tiếu Kỳ đang làm cái gì vậy? Hắn...." Hoàng đế phẫn nộ suýt chút nữa không giữ vững được thân thể, thái giám cùng tổng quản Cáp Xích vội vã chạy đến đỡ lấy ông.
"Bệ hạ! Thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể, hoàn toàn đều do lỗi của nô tài, nô tài nguyện chịu mọi trừng phạt của bệ hạ!" Thẩm Đại Hải nơm nớp lo sợ cơn thịnh nộ của hoàng đế.
"Hắn dám gây ra việc mà không thể nêu rõ lý lẽ sự tình." Hoàng đế bực tức nói rồi thở mấy hơi, cố gắng cho bản thân ổn định, tỉnh táo lại "Hắn trước khi đi còn nói gì nữa không?"
Thẩm Đại Hải run rẩy cả người, ấp úng nửa ngày cũng không dám lên tiếng.
"Nói!" Hoàng đế lớn tiếng quát lên "Dám thuật lại thiếu một chữ, tất cả hạ nhân trong Lệ Chính Điện này đều mang ra ngoài chém."
Thẩm Đại Hải khẽ rùng mình, bất đắc dĩ mở miệng "Điện hạ.... Điện hạ nói hắn không muốn thành hôn với nhi nữ của Vệ Quốc công, thỉnh bệ hạ hạ chỉ từ hôn. Còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Tiếu Kỳ đời này không yêu một ai, không thú một ai, tâm có nhật nguyệt soi sáng, tuyệt không thay đổi. Cho nên... Cho dù bệ hạ có hạ chỉ ép ngài ấy thành thân với Vệ Nam Bạch cũng xin thứ cho, việc này khó có thể thực hiện nổi."
"Hoang đường, đúng là bậy bạ!" Hoàng đế nghe vậy giận tím mặt, lộ rõ thái độ giận dữ "Thánh chỉ đã hạ, bất luận là kẻ nào kháng chỉ cũng nhất quyết không dung tha. Truyền lệnh của trẫm, cho dù có lật tung cả thành Trường An này lên cũng phải trói Tiếu Kỳ đem về làm lễ thành hôn!"
"Tuân lệnh, bệ hạ!" Người phía dưới lập tức quỳ xuống nhận lệnh.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ánh mắt rơi xuống thân ảnh Thẩm Đại Hải, đột nhiên phất tay áo không nhịn nổi nói "Người đâu, đem Thẩm Đại Hải xuống Thiên Lao tạm giam, truyền lệnh trẫm, trong vòng một ngày không đem được Tiếu Kỳ trở về đây thì lôi tất cả những người đang ở trong Lệ Chính Điện ra ngọ môn xử trảm."
"Bệ hạ!" Một đám đại thần trong ngự thư phòng đều đồng loạt quỳ xuống "Mong bệ hạ bớt giận!"
"Ý trẫm đã quyết, các người còn không mau mang người về cho trẫm."
"Nô tài lĩnh chỉ!"
Mấy tên thị vệ lập tức tiến vào, Thẩm Đại Hải liền bị kéo ra khỏi điện.
"Chờ đã."
"Bệ hạ còn có gì phân phó?"
"Truyền ý chỉ của trẫm, nếu như Tiếu Kỷ trở về, trẫm sẽ miễn chết cho những người ở Lệ Chính Điện." Dứt lời, Hoàng đế liền xua tay cho người đem Thẩm Đại Hải áp giải xuống.
Dù vậy, Hoàng đế vẫn rất phẫn nộ, khó lòng nhịn xuống được.
"Đào hôn! Dám đào hôn trước mặt trẫm! Nhi nữ Vệ Quốc công ít ngày nữa sẽ đến, tên nghịch tử Tiếu Kỳ này lá gan thật lớn! Quá lớn rồi!"
"Bệ hạ xin bớt giận, có lẽ Cửu điện hạ có nỗi khổ tâm trong lòng khó giãi bày..." Cáp Xích nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Nỗi khổ tâm trong lòng?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng "Đường đường là hoàng tử, hơn nửa đêm đánh ngất thị vệ của Lệ Chính Điện, leo tường xuất cung?"
"Bệ hạ..."
"Hoàng tử của một nước mà làm như vậy còn ra thể thống gì nữa? Thực quá hoang đường! Hoang đường cực điểm!" Hoàng đế hít sâu mấy lần mới áp chế được lửa giận trong lòng "Truyền tất cả mọi người trong hoàng thất."
"Bệ hạ xin bình tĩnh, chớ nóng vội, nhất định điện hạ sẽ trở về."
"Hừ, tốt nhất là như vậy!"
"Tam điện hạ!" Đỗ Nguyễn vội vã chạy vào "Ngài biết gì không?"
Tiếu Mặc cầm trên tay cuốn sách, trước mặt là đống án thư, nghe vậy chậm rãi lật trang "Tiếu Kỳ đào hôn?"
"Đúng, phụ thân vừa trở về nói, hoàng thượng giận dữ, tất cả những ai ở Lệ Chính Điện toàn bộ đều bị bắt giam vào Thiên lao."
Làn môi mỏng khẽ nhếch "Thật là tuỳ hứng làm bậy."
"Đỗ Nguyễn cho là, những việc này với Tiếu Kỳ, rõ là bất công." Đỗ Nguyễn nhìn mặt trầm như nước của Tiếu Mặc "Cho dù là làm thông gia với Vệ Quốc cũng không thể thay đổi được địa vị trong cung của hắn, huống hồ Vệ Quốc công cũng không thể gây ra trở ngại gì lớn, bản thân Tiếu Kỳ cũng chẳng khác gì bùn nhão mãi mãi cũng không dính mình lên bức tường được."
"Đỗ Nguyễn, bổn cung hỏi ngươi, trong cơn thịnh nộ, phụ hoàng còn nói ra những lời gì nữa không?"
"Điện hạ?" Đỗ Nguyễn không hiểu nhìn hắn.
Tiếu Mặc để sách xuống, không nhanh không chậm mở miệng "Nếu như Tiếu Kỳ trở về, trẫm sẽ miễn chết cho những người ở Lệ Chính Điện." Tiếu Mặc đứng dậy bước đến bên cạnh. Điệu bộ hắn trong thả, không chút vội vàng "Theo thông lệ của vương triều Bách Việt, hoàng tử sau khi trưởng thành được phép rời khỏi hoàng cung, xây dựng phủ ở trong lòng thành đế đô. Một khi hoàng tử trở thành vương thì lại phải rời Trường An đến sống tại nơi đất phong. Từ cổ chí kim đã là vậy, vẫn không bằng lần này."
Đỗ Nguyễn nghe vậy trong lòng mang theo kinh ngạc nhìn Tiếu Mặc.
Tiếu Mặc mím đôi môi mỏng, thần sắc thanh lãnh "Triều đại này trừ Tiếu Kỳ ra, không còn người nào nữa. Ngươi nói, ân điển này có bao nhiêu lớn lao."
"Mà bệ hạ trước giờ đối với Tiếu Kỳ vẫn luôn..." Đỗ Nguyễn vẫn có ý chần chừ.
Tiếu Mặc không tỏ rõ tâm tư mà cười cười "Vệ quốc là nơi chật hẹp nhỏ bé, mà chỉ có duy nhất Vệ Nam Bạch là nữ, với việc muốn kết thông gia, chuẩn bị hạ mười dặm trang sức xích sắc từ lâu đã tỏ rõ thái độ của Vệ quốc. Còn nữa, Vệ quốc tuy nhỏ, nhưng Vệ quốc công từ trước đến giờ có quan hệ thân thiết với các vị quan hiển hách rất nhiều... Phụ hoàng chỉ vì Tiếu Kỳ mà cũng dụng tâm, chuẩn bị thật chu đáo. "
Đỗ Nguyễn hơi thay đổi sắc mặt "Là ta bất cẩn rồi."
"Không trách ngươi, phụ hoàng vì hắn mà lo lắng muôn phần, thận trọng mưu tính trước, chuyện bình thường."
"Có thể Tiếu Kỳ sinh gây sự, tuỳ hứng làm bậy, bệ hạ có ý gì?
" "Đại doanh nhược xung kỳ dụng bất cùng, đại trực nhược khuất, đại xảo nhược chuyết" (2), đó mới là chiết lý sinh tồn trong hậu cung. Tiếu Kỳ chắc chắn phải hiểu rõ sâu sắc nhất đạo lý này." Tiếu Mặc cười lạnh "Mặc dù mẫu hậu là Hoàng hậu cao quý, nhưng gần đây cũng không giấu nổi lo lắng mà luôn thở dài, cuối cùng thì người sống vẫn không đấu lại được người chết."
"Chẳng lẽ là vì.... Tiêu Thục phi đã qua đời?"
"Bổn cung chưa từng nghĩ tới phụ hoàng lại là người si tình đến vậy."
"Vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải đây? Xem ra bây giờ, chúng ta phải ngăn không cho bọn họ thành hôn."
Tiếu Mặc trầm ngâm trong chốc lát "Đỗ Nguyễn, ta nhớ không nhầm ngày hôm nay chính là ngày giỗ của Tiêu Thục phi."
Đỗ Nguyễn gật đầu, lâu sau mới phát hiện ra điểm quan trọng trong lời nói "Điện hạ? Lẽ nào người cho rằng Tiếu Kỳ hiện tại đang ở..."
"Nói cho bọn người bên đó, cần nhanh chân giết Tiếu Kỳ trước khi người trong cung đến...." Tiếu Mặc khẽ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay "Chúng ta chỉ có một cơ hội."
"Đỗ Nguyễn đã rõ. Cứ vào ngày này hàng năm, Tiếu Kỳ luôn một mình xuất kinh ra ngoại ô đê thành khoảng 10 dặm để đến viếng Tiêu Thục phi, sáu năm qua chưa bao giờ thay đổi." Đỗ Nguyễn nói xong càng lộ ra vẻ nghiêm túc "Suy nghĩ của Điện hạ như thế nào? Ngay một khi động thủ, chúng ta liền..."
"Đỗ Nguyễn, việc đã đến nước này không thể lại mặc kệ lần nữa."
"Ta hiểu." Đỗ Nguyễn than nhẹ một tiếng "Điện hạ cứ yên tâm, ta sẽ phụ trách việc này thật chu toàn."
"Hiện tại đã không còn sớm, ngươi cũng nên hồi phủ đi." Tiếu Mặc đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn lá sen trong hồ, môi mỏng mím thật chặt thành một đường thẳng, con mắt màu đen lãnh đạm, lạnh lùng như băng nhưng ngược lại bóng lưng lại cực kì tiêu điều.
Trong nháy mắt, Đỗ Nguyễn dường như cảm nhận được sự xót xa trong lòng Tiếu Mặc, nỗi đau bị gã chôn giấu sâu như vậy, giống như giấu một vật nhỏ bé đến mức không bao giờ nhìn thấy được, nhưng lại khiến con người ta đau đến tột cùng.
"....Nếu như đã không đành lòng thì cần gì phải làm."
"Nếu như ta không muốn thì có thể không làm sao?" Làn môi Tiếu Mặc câu lên thành một nét cong nhưng không có ý cười "Bắt đầu từ khi ta muốn cái chỗ ngồi đó, ta thực sự đã quen." Từ xưa đến nay, con đường đế vương trải qua nhất định phải một mất một còn, bạch cốt thành khô, máu tươi lát thành.
Đỗ Nguyễn nhìn bóng lưng Tiếu Mặc, Tiếu Mặc lại nhìn về phía phương xa. Giọt nến bên trên chảy xuống chồng chất không biết bao nhiêu, đổi lại là ánh sáng từ những ngọn nến rọi lại.
Tay của Đỗ Nguyễn nắm thật chặt, bỗng nhiên tiến lên một bước từ đằng sau ôm chặt lấy Tiếu Mặc. Gã rõ ràng cảm thấy được thân thể Tiếu Mặc trở nên cứng ngắc.
"Đỗ Nguyễn!?"
"Điện hạ, cho dù thế nào Đỗ Nguyễn cũng mãi mãi ở bên cạnh điện hạ." Đỗ Nguyễn nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của của hắn, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Tiếu Mặc nhìn theo bóng lưng của gã rời đi, đôi đồng tử co rút nhanh. Bấc đèn bên cạnh nổ lách tách một tiếng, một giọt nến chậm rãi chảy xuống.
Người dân Vệ Quốc đều biết Vệ Quốc công và Cẩm phu nhân từ trước đến giờ tình cảm nồng ấm, sâu đậm, là một đời một kiếp, một truyền kỳ, một giai thoại. Khuyết điểm duy nhất chính là dòng máu của hai bọn họ, chỉ sinh thành một nữ nhi mà thôi. Trưởng nữ Vệ Nam Bạch gần đây bị Hoàng đế vương triều Bách Việt chỉ hôn cho Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ, lễ vật đều đã đem đến, chỉ còn đợi lập lễ thành hôn thôi.
Thượng nguyên năm thứ mười bảy, Nông lịch (3) ba tháng ba, lễ Thượng tị (4), phủ Vệ quốc công.
Vệ Nam Bạch nhìn vào hình ảnh thiếu niên trong gương đồng có khuôn mặt hào hoa, phong nhã, không nhịn được đưa ngón tay khẽ chạm vào mặt kính. Trong gương là khuôn mặt quen thuộc kia nhưng khiến người ta cảm nhận bản thân dường như đang nằm mơ vậy. Vết thương tâm ngày chiến đấu nơi sa trường còn như là hôm qua. Chỉ trong nháy mắt, nhưng y biết mình đã qua đời.
Kiếp trước, Đỗ Hành y bị chính thân huynh Đỗ Nguyễn hãm hại đến con đường chết. Vốn tưởng rằng đời này đã cắt đứt hoàn toàn với nhân duyên trần thế, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại trọng sinh vào trưởng tử Vệ quốc công tên Vệ Nam Bạch. Vệ quốc công vì không muốn cho Vệ Nam Bạch vào kinh vi chất nên từ nhỏ đã cho y giả gái. Vốn tưởng rằng có thể tránh né một kiếp đến cuối đời, không ngờ Hoàng đế lại ban xuống một thánh chỉ tứ hôn để gả y cho Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ, từ đó khiến lòng y lúc nào cũng lo lắng, bồn chồn.
Cửa bị người bên ngoài đẩy nhẹ. Vệ Nam Bạch chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt ngưng trọng của Vệ quốc công đi đến.
"Phụ thân!"
"Văn Cẩn, lễ cũng đã sắp đến rồi, giờ hối vẫn còn kịp." Vệ quốc công thở dài một tiếng "Trải qua chuyện này, vi phụ không còn muốn cầu con có thể đại phú đại quý, cũng không cầu con có thể có bao nhiêu tiền đồ, chỉ mong con đời này được sống bình an."
"Phụ thân..." Vệ Nam Bạch nhìn đôi mắt đỏ bừng của Vệ quốc công, trong lòng cuộn trào sự chua xót.
Kiếp trước vì Đỗ Nguyễn nên tình thân trong một gia đình y chưa bao giờ cảm nhận được.
Đời này y lại được hưởng hết những tình cảm, ân cần của cha mẹ.
"Văn Cẩn, nếu như con không muốn, vi phụ có thể giúp con trên đường xuất giá gặp hoạn nạn để giải thoát con, sau đó là thâu thiên hoán nhật."
"Phụ thân." Vệ Nam Bạch nghe vậy quỳ xuống trước mặt Vệ quốc công "Người cùng mẫu thân có ơn dưỡng dục, Văn Cẩn khảm ở trong tâm, không khi nào dám quên."
"Thôi, thôi." Những ngày gần đây, bọn họ đã vì vấn đề này mà nói qua nói lại bao nhiêu lần, có thể Vệ Nam Bạch chẳng biết vì sao, Vệ quốc công thấy y quyết đi Bách Việt như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu. "Con từ trước đến giờ đều là một đứa nhỏ có chủ kiến, nếu con muốn đi Bách Việt, vi phụ cũng không khuyên con nữa. Chỉ là phía trước đầy chông gai và hung hiểm, vi phụ thực sự.... Thực sự là.... Không yên lòng."
Vệ Nam Bạch khó nén nổi bi thống trong lòng, mà khổ nỗi lại không thể giải thích, chỉ có thể khom lưng hướng Vệ quốc công rập đầu lạy "Phụ thân, là Văn Cẩn có lỗi với mọi người."
"Con nói cái gì vậy? Là người trong nhà hà tất phải xin lỗi. Văn Cẩn, nhớ kỹ lời của phụ thân, vô luận là chuyện gì xảy ra, Vệ Quốc chính là nhà của con, vi phụ dù có chết cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho con."
Dứt lời, Vệ Quốc công không đành lòng nhìn lại, xoay người rời đi. Vệ Nam Bạch nhìn theo bóng lưng tiêu điều ấy càng ngày càng đi xa hơn.
Bàn tay bên dưới cuộn lại thành quyền, môi mỏng bị cắn nứt đến chảy máu. Biết rõ biện pháp của Vệ quốc công là tốt nhất. Biết rõ mình vừa đi, Vệ quốc sẽ bị cuốn vào trong hung hiểm...
Nhưng, những ngày qua y lại không nhịn được....
"Tần Mặc."
Người đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng Vệ Nam Bạch gọi mình lập tức đẩy cửa vào.
"Sau khi lễ vừa đến, các ngươi cứ theo kế hoạch mang theo đội ngũ thân cận đưa tới Vệ Quốc."
"Công tử?" Tần Mặc khó hiểu nhìn y.
Vệ Nam Bạch lộ ra ánh mắt tối tăm nói "Ta có việc riêng phải xử lý, sau sẽ lên đường tham gia với ngươi. Nhớ kỹ, việc ở đây, trừ ngươi ra, bất luận là ai đi nữa cũng không được phép tiết lộ."
"Còn ám vệ..."
"Ta có thể một mình làm việc, ám vệ cũng theo đội ngũ đó tiến lên." Vệ Nam Bạch xua tay "Trước tiên cứ tạm thời như thế, ngươi xuống chuẩn bị đi."
Tần Mặc nghe vậy sinh nghi vấn, thấy Vệ Nam Bạch không có ý định giải thích cũng đành lĩnh mệnh lệnh đi xuống.
Vệ Nam Bạch nghiêng người nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ đều tràn đầy ý xuân, mà ở trong này lại tràn ngập lãnh ý.
Đời này, vương triều Bách Việt đã không còn tồn tại người tên là Đỗ Hành.
Nếu như y không quay lại, người kia rất có thể sẽ....
Than nhẹ một tiếng, Vệ Nam Bạch cụp mắt xuống.... Y đến cùng vẫn không thể bỏ xuống được.
Hoàn chương 3.
(1) Trốn lấy vợ/chồng
(2) Đại thành nhược khuyết kỳ dụng bất tệ. Đại doanh nhược xung kỳ dụng bất cùng. Đại trực nhược khuất. Đại xảo nhược chuyết. Đại biện nhược nột: Hoàn toàn mà ngỡ là khiếm khuyết, nhưng dùng không bao giờ hỏng. Thực đầy mà ngỡ như vơi, nhưng dùng không bao giờ hết. Thẳng băng mà ngỡ như cong; tuyệt khéo mà như vụng về; rất hùng biện, mà như là ấp úng. => ý là sống ở trong cung không nên lúc nào cũng tỏ ra hoàn hảo.
(3) Lịch pháp truyền thống của Trung Quốc là Nông lịch, thời xưa gọi là Hạ lịch, trong dân gian thường gọi là Âm Lịch. Thực ra Nông lịch không phải là lịch Âm Lịch thuần tuý, cũng không phải là Dương lịch thuần túy, mà đó là lịch pháp kết hợp cả Âm Lịch và Dương lịch
(4) Tuần đầu tháng ba âm lịch gọi là ngày "thượng Tị" 上巳. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook