[Đam Mỹ] Thiên Tử
-
Chương 82: Tiêu thị
Editor: Cát Cánh
“Không, ta không làm! Cô mẫu cứu con! Cô mẫu cứu con với!”
Nhìn thấy bóng dáng không hề lưu luyến của Hoàng đế biến mất ở phía sau trung điện, Tiêu quý phi đột nhiên nhận ra, việc này dường như không hề có đường sống có thể quay lại.
Tiêu quý phi không muốn tin Hoàng đế lại thật sự vô tình với nàng như vậy, nhưng đối diện với ghế ngồi trống không, nàng đứng giữa đám cung nhân muốn kéo nàng đi, chỉ có thể đặt tia hi vọng cuối cùng lên người thái hậu.
“Cô mẫu, cô mẫu cứu mạng! Cô mẫu, người cầu xin Hoàng thượng cho chất nữ đi, cô mẫu!”
Thái hậu nhìn Tiêu quý phi bị cung nhân lôi kéo cản trở, xõa búi tóc, quần áo rối loạn, dường như đã phát điên, trong lòng cũng rất đỗi không đành lòng.
“Láo xược, buông Tiêu quý phi ra!”
Nhưng tiếng quát của Thái hậu không làm cho động tác của các cung nhân có chút do dự nào. Thái hậu thấy vậy càng tức giận, vừa muốn ném chén trà trong tay, lại thấy đằng sau có người gọi bà.
“Thái hậu nương nương.”
Thái hậu sững sờ, thấy Liên Cẩn bước nhanh tới chỗ bà. Ban nãy bà chỉ chú ý tới Tiêu quý phi ở bên dưới, nhưng lại không phát hiện Liên Cẩn không rời khỏi cùng với Hoàng đế.
Khuôn mặt tươi cười của Liên Cẩn lại gần đây, biểu tình trên mặt vẫn luôn cung kính.
“Nương nương, thân thể người không khỏe. Bệ hạ đã dặn dò, nếu như sự việc đã điều tra rõ rồi, mời nương nương thả lỏng, về cung nghỉ ngơi trước, mọi chuyện đều phải lấy thân thể làm trọng.”
“Ngươi đây là có ý gì?!” Thái hậu kinh ngạc nghe xong, sau khi hiểu được đột nhiên giận tím mặt, “Hoàng đế muốn nhốt ai gia sao?!”
“Nương nương!” Liên Cẩn vội vàng sợ hãi xua tay, “Tấm lòng hiếu thảo của bệ hạ đối với người cả thiên hạ đều biết, làm sao có thể… nương nương nhất định không thể hiểu lầm bệ hạ! Đều là lỗi của nô tài, làm nương nương hiểu sai ý. Nô tài đáng chết!”
Liên Cẩn giơ tay tự vả mình mấy cái, sau đó tiếp tục tận tình khuyên bảo.
“Nương nương, bệ hạ thực sự lo lắng cho thân thể của người. Người là Thái hậu, thân thể nghìn vàng! Lỡ như nổi giận, bệnh rồi, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Tiêu gia… phải làm thế nào cho phải đây?”
Câu nói cuối cùng của Liên Cẩn vô cùng nhẹ, nhưng lại làm cho Thái hậu nháy mắt hít không khí cũng cảm thấy lạnh như băng. Nhưng biểu tình của Liên Cẩn vẫn sợ hãi và cung kính như cũ, ánh mắt lướt qua Tiêu Diệc Dao đang không ngừng gào khóc ở bên dưới cầu thang, lại nhẹ giọng nói thêm một câu.
“Người xem, bây giờ Tiêu… tiểu thư đã như thế, cũng không rời khỏi người được. Nương nương, mọi chuyện nhất định phải lấy thân thể mình làm trọng!”
Nhìn thấy Tiêu Diệc Dao vô cùng chật vật bên dưới, Thái hậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra được phương pháp đối phó nào. Hoàng đế cũng nắm được điểm yếu nhất của bà.
Tiêu gia, Diệc Dao, bây giờ đều đã lung lay sắp đổ, bây giờ bản thân bà càng không thể đổ. Bản thân đã lên tới vị trí Thái hậu, chính là đường sống và hi vọng duy nhất, nhất định không thể lung lay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thái hậu cũng không nhịn thêm được nữa, chỉ có thể cắn răng, thuận theo cung nhân và thị vệ hộ tống rời đi.
Tiêu Diệc Dao bị cản trở, lúc này trơ mắt nhìn Thái hậu cũng bỏ nàng mà đi. Cuối cùng không chịu nổi đả kích này, mắt trợn trắng, ngất đi.
Cung nhân bên cạnh thấy vậy, trong lòng cũng thở ra một hơi. Ba chân bốn cẳng đỡ nàng dậy, nhanh chóng đưa về Hoa Cảnh Điện.
Cuối cùng cũng đuổi được hai người Tiêu quý phi và Thái hậu đi, Triệu Thần Hi xuyên qua trung đình, quay lại hậu điện.
Hoàng hậu đang ốm đau nằm giường, đang ôm Tứ hoàng tử khóc nỉ non không ngừng, lại không tra được ra bệnh gì, cùng nhau ngồi trên tháp mềm rộng ở phòng khách.
Tứ hoàng tử đã được nửa tuổi đang bò trên tháp mềm, hai tay cầm lấy bàn tay rộng lớn của phụ hậu, vừa nhìn chằm chằm trống bỏi đang kêu “cộc cộc” trước mắt, vừa dùng sức kéo ngón tay thon dài của phụ hậu vào trong miệng.
Hạ Hàn nằm bên cạnh Tứ hoàng tử, cũng không quan tâm bị Tứ hoàng tử bôi nước miếng đầy tay, khẽ cười lắc trống bỏi đùa nó. Nhìn thấy nó mở to đôi mắt đen như quả nho, xoay cái cổ béo mập khó nhìn thấy lắc lư theo trống bỏi, dáng vẻ chất phác kia làm cho Hạ Hàn liên tục nghẹn cười.
Triệu Thần Hi vừa vào nhìn thấy hai người, lập tức quên hết mấy chuyện làm người ta phiền lòng.
Nhẹ nhàng đi tới bên tháp mềm, khom lưng ôm Tứ hoàng tử đang nằm sấp trên tháp lên.
Hạ Hàn cầm trống bỏi quay đầu, nhìn thấy hắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tháp mềm. Đặt Tứ hoàng tử lên đầu gối, có chút ghét bỏ lấy khăn tơ tằm đã được chuẩn bị ở bên cạnh, lau miệng cho Tứ hoàng tử nhỏ nước miếng tí tách.
Hạ Hàn đứng dậy nhích vào bên trong, để Triệu Thần Hi ngồi rộng rãi hơn một chút. Nhận lấy khăn tơ tằm mà Triệu Thần Hi đưa qua, lau nước bọt trên tay, hỏi:
“Đều đã giải quyết rồi sao? Không có việc gì ngoài ý muốn chứ?”
Triệu Thần Hi rút trống bỏi trong tay Hạ Hàn ra, vừa đùa cục thịt nhỏ trong lòng, vừa nói:
“Không sao, đều khống chế được. Cũng may là hai người này nghĩ ra nhiều cách như vậy, cái đuôi của Tiêu Bá Viễn thực sự không dễ nắm. Xem ra ngẫu nhiên xuất cung một lần, cũng có niềm vui ngoài dự đoán.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn biết chuyện này chắc chắn đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tâm lý cũng không lo lắng nhiều, nhưng vẫn hỏi lại:
“Lần này thực sự không cần ta…”
“Không cần.” Không đợi Hạ Hàn nói xong, Triệu Thần Hi ngắt lời y, “Trước đây cung vụ nhiều, đúng lúc cho ngươi nghỉ ngơi tử tế. Lần trước không phải đã nói với ngươi phụ hoàng sửa một trang viên cho mẫu hậu sao. Đúng lúc mang ngươi đi tới đó ở một lần, thế nào?”
Hạ Hàn bất đắc dĩ cười cười, trong lòng cũng có chút tò mò về trang viên mà tiên hoàng đã xây dựng cho Lăng hậu. Hơi chút do dự, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Tuy rằng y không hề cảm thấy bản thân cần Triệu Thần Hi bảo vệ như vậy, nhưng chuyện lần này, hiển nhiên không chỉ có y, Triệu Thần Hi rõ ràng cũng không muốn Hạ gia bị kéo vào.
Loại cẩn thận săn sóc thế này, làm cho Hạ Hàn thực sự không tìm được lý do từ chối, cũng không muốn từ chối.
Triệu Thần Hi thấy Hạ Hàn đồng ý rồi, buông lỏng tâm tình, chuyên tâm lắc trống bỏi, trêu đùa Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử còn chưa đủ một tuổi hoàn toàn không hiểu được thế giới phức tạp của người lớn, lúc này trong lòng nó chỉ có trống bỏi nhỏ xinh đẹp biết kêu cộc cộc. Cố gắng vươn cánh tay mập mạp, miệng kêu ê a không rõ âm thanh, nước miếng lại nhanh chóng rớt đầy cằm.
Trong Phượng Dương Cung ấm áp như nắng tháng tư, nhưng thế cục trong ngoài cung lại căng thẳng giống như sương lạnh tháng chạp.
Sau khi Triệu Thần Hi tước đi phân vị quý phi của Tiêu Diệc Dao, cùng với nửa cưỡng chế đưa thái hậu về Từ An Cung, cả trong cung ngoài cung nhất thời bắt đầu phòng bị.
Hạ Tích ngăn cản Tiêu thái hậu một lát đã bị đuổi về trấn thủ phủ Cấm Quân trống không. Hai người Hàn Phi và Thẩm Lăng xử lý ở phủ Cấm Quân xong, mang theo thị vệ còn lại canh giữ chặt chẽ hoàng cung.
Thái hậu quay lại Từ An Cung, vì bảo vệ an nguy của Thái hậu, nháy mắt bên ngoài cung bị vây một vòng. Đồng thời bốn cung lớn cũng canh giữ nghiêm ngặt, trừ thủ lệnh của Hoàng thượng, không cho bất cứ ai ra vào.
Bên ngoài phủ Thái Sư cũng đột nhiên xuất hiện đủ loại người qua đường, cửa thành được canh giữ nghiêm ngặt, khắp nơi ở ngoại thành cũng có binh lính âm thầm trông coi.
Tuy rằng chuyện ngày hôm nay đã bị Triệu Thần Hi áp chặt chẽ ở trong hoàng cung, nhưng những người hơi mẫn cảm đều có thể ngửi ra được một mùi quái dị. Cả hoàng thành đều rơi vào trong tình trạng căng thẳng như sắp nổi cơn giông bão.
Tối ngày ôm đó, Hoàng đế vội vàng triệu mấy vị trọng thần vào trong cung thảo luận chính sự. Nhưng không biết cố ý hay là vô tình, mấy người này lại không có Tiêu thái sư và Trấn Quốc Công.
Buổi triều sớm ngày hôm sau, Hoàng đế quăng lời khai của Chu Thành và Thúy Hân, cùng với kết quả điều tra của Thượng Cung Cục lên mặt Tiêu thái sư.
Tiêu thái sư không phải không nhận ra việc này. Hôm qua toàn hoàng thành canh gác nghiêm ngặt, Tiêu thái sư cũng âm thầm thăm dò khắp nơi. Nhưng những tin tức có được đều chỉ nửa thật nửa giả, không có tin tức xác thực hữu dụng nào.
Cho dù là như vậy, ông cũng cẩn thận phái người liên hệ mấy thế lực ít ỏi còn sót lại của mình ở bên ngoài Kinh Thành.
Nhưng tin buổi chiều hôm qua mới gửi tin tức đi, sáng sớm nay ông đã bị mấy thứ Hoàng đế ném dọa ngây ngốc. Căn bản không cho ông thời gian chuẩn bị.
Kỳ thực điều Tiêu thái sư không biết chính là, tuy rằng hôm qua ông quan sát được bất thường đã liên hệ với người bên trên. Nhưng người của phủ Thái Sư vừa mới ra khỏi cổng thành, đã biến mất không hề dấu vết.
Cho dù ông có đợi thêm ba ngày, năm ngày, cũng sẽ không đợi được bất cứ câu trả lời nào.
Bởi vì Tiêu quý phi dùng thuật vu cổ bùa chú ở trong cung, hơn nữa còn muốn dùng chuyện này để hãm hại Hoàng hậu, Hoàng đế nổi trận lôi đình với Tiêu gia. Chứng cứ xác thực được bày ra trước mặt, Tiêu quý phi cũng không thể nào chối cãi được. Tiêu thái sư cũng không có lý do gì để tranh luận cho nàng.
Tiêu quý phi bị tước vị quý phi ngay tại chỗ, biếm vào lãnh cung, Tiêu thái sư cũng vì giáo dưỡng không tốt, bị tạm thời bãi quan về nhà, bế quan suy nghĩ. Thái hậu tạm thời tránh ở Từ An Cung, không gặp người ngoài.
Trong cung vì vậy cũng được nhanh chóng chỉnh đốn lại, hơn nữa được dọn dẹp một phen, triều thần cũng chỉ có thể thăm dò được một ít tin tức mơ hồ.
Tựa hồ nghe nói người mà Tiêu quý phi dùng bùa chú nguyền rủa, không chỉ có Hoàng hậu, còn có Tứ hoảng tử. Hơn nữa Hoàng hậu và Tứ hoàng tử đều đã ngã bệnh, tuy rằng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thái y trong cung nhất thời bó tay, không tra được rõ nguyên nhân bệnh.
Hoàng đế vì vậy mà tức giận, mấy ngày liên tiếp, thế lực của Tiêu gia đều bị liên lụy. Người bị bãi quan người bị giáng chức.
Triều thần mẫn cảm cũng phát hiện, trong sự việc lần này, Hoàng hậu là người bị tổn hại lớn nhất, Hoàng đế lại không cho bất cứ người Hạ gia nào nhúng tay vào vụ này. Ngay cả Đô thống Cấm Quân Hạ Tích còn bị Hoàng đế cố ý hạ chỉ, cố ý gạt ra bên ngoài.
Bản thân Hoàng hậu lại nằm trên giường bệnh ba ngày, được thái y đề nghị đưa ra ngoài cung an dưỡng với Tứ hoàng tử. Nhưng bởi vì Tứ hoàng tử tuổi quá nhỏ, không đi được tới hành cung xa xôi, địa điểm an dưỡng ở một biệt viện bên ngoài Kinh Thành.
Những đại thần vốn tưởng rằng Hạ gia sẽ nhảy ra dùng việc này làm cớ, hung hăng chèn ép Tiêu gia, hơn nữa cuối cùng nuốt luôn Tiêu gia, giờ đây đều trợn tròn mắt.
Qua mấy ngày sau mới hồi phục tinh thần, cảm thấy Hoàng thượng dự tính bắt gọn Tiêu gia, đồng thời cũng phòng bị Hạ gia?
Những thứ khác không nói, lý do muốn Hoàng hậu xuất cung an dưỡng cũng quá rõ ràng? Cho dù đi hành cung xa thì sao, đi biệt viện ở ngoài kinh thành thì thế nào? Khí hậu ở bên ngoài Kinh Thành có khác gì so với trong cung chứ? Rõ ràng là lấy cớ tạm thời đuổi người đi.
Những người cho rằng Tiêu gia trên triều suy bại, Hạ gia nhân dịp này sẽ lên thay thế, đột nhiên ánh mắt nhìn về Hạ gia có chút phức tạp.
Từ sự đố kỵ ban đầu, nịnh bợ, có chút đăm chiêu, tới sau này tất cả đều thay bằng ánh mắt đồng tình.
Trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, thánh tâm khó dò, quả thực không giả. Còn thấy phủ Trấn Quốc Công rực rỡ trên triều đình này mấy lần trước sao? Đấy là còn chưa xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã phòng bị, đã có suy nghĩ chèn ép rồi.
Trấn Quốc Công bên ngoài thì phong quang, nhưng đằng sau e rằng cũng vất vả.
Trấn Quốc Công được người khác đồng tình vẫn bình tĩnh như vậy, mỗi ngày lên triều bãi triều đều không có chút khác thường nào.
Mọi người nhìn thấy thế, trừ việc bội phục hắn định lực tốt, tâm tính thản nhiên, thật ra cũng không cảnh giác như trước nữa.
Bảy ngày sau khi chuyện Tiêu quý phi bày cổ thuật, trong cung ngoài cung vẫn phòng nghiêm như trước. Chuyện của Tiêu quý phi tựa như một kíp nổ, liên tiếp mấy ngày, không ít quan viên đột nhiên đứng ra, tố giác các loại tội danh mấy năm nay Tiêu thái sư cùng với thuộc hạ tham ô, đút lót.
Tiêu gia tường nghiêng mọi người đẩy, tội trạng của Thái Sư và thuộc hạ giống như cầu tuyết, trong bảy ngày càng lăn càng lớn. Hoàng đế càng nhân cơ hội này, rút cả bùn lẫn rễ gia tộc đã cắm rễ trong triều đình này hơn mười năm. Thế như sấm sét xử lý hết mười mấy người vây cánh Tiêu gia, Tiêu thái sư cũng bắt đầu tạm thời bãi quan về nhà suy nghĩ, sắp sửa bị xét nhà vấn tội.
Chuyện của Tiêu gia khiến cả Kinh Thành ồn ào huyên náo, cũng ít nhiều triều thần run sợ trong lòng, sợ bị liên lụy trong đó.
Nửa tháng sau, thế lực của Tiêu gia trong triều đình gần như bị thanh trừ sạch sẽ. Tội trạng bao nhiêu năm của Thái Sư cũng được thu dọn, Hoàng đế tuyên đọc ngay tại chỗ, trực tiếp bố cáo thiên hạ.
Cả phủ Thái Sư bao gồm cả nô bộc, đều bị sung quân biên cương. Trên dưới Tiêu gia trừ Thái hậu ở trong cung, thứ nữ nho nhỏ được phong làm quý nhân cũng không một ai thoát tội.
Tiêu thị một tay che trời trên triều đình hơn mời năm, tới đây cùng hoàn toàn sụp đổ.
“Không, ta không làm! Cô mẫu cứu con! Cô mẫu cứu con với!”
Nhìn thấy bóng dáng không hề lưu luyến của Hoàng đế biến mất ở phía sau trung điện, Tiêu quý phi đột nhiên nhận ra, việc này dường như không hề có đường sống có thể quay lại.
Tiêu quý phi không muốn tin Hoàng đế lại thật sự vô tình với nàng như vậy, nhưng đối diện với ghế ngồi trống không, nàng đứng giữa đám cung nhân muốn kéo nàng đi, chỉ có thể đặt tia hi vọng cuối cùng lên người thái hậu.
“Cô mẫu, cô mẫu cứu mạng! Cô mẫu, người cầu xin Hoàng thượng cho chất nữ đi, cô mẫu!”
Thái hậu nhìn Tiêu quý phi bị cung nhân lôi kéo cản trở, xõa búi tóc, quần áo rối loạn, dường như đã phát điên, trong lòng cũng rất đỗi không đành lòng.
“Láo xược, buông Tiêu quý phi ra!”
Nhưng tiếng quát của Thái hậu không làm cho động tác của các cung nhân có chút do dự nào. Thái hậu thấy vậy càng tức giận, vừa muốn ném chén trà trong tay, lại thấy đằng sau có người gọi bà.
“Thái hậu nương nương.”
Thái hậu sững sờ, thấy Liên Cẩn bước nhanh tới chỗ bà. Ban nãy bà chỉ chú ý tới Tiêu quý phi ở bên dưới, nhưng lại không phát hiện Liên Cẩn không rời khỏi cùng với Hoàng đế.
Khuôn mặt tươi cười của Liên Cẩn lại gần đây, biểu tình trên mặt vẫn luôn cung kính.
“Nương nương, thân thể người không khỏe. Bệ hạ đã dặn dò, nếu như sự việc đã điều tra rõ rồi, mời nương nương thả lỏng, về cung nghỉ ngơi trước, mọi chuyện đều phải lấy thân thể làm trọng.”
“Ngươi đây là có ý gì?!” Thái hậu kinh ngạc nghe xong, sau khi hiểu được đột nhiên giận tím mặt, “Hoàng đế muốn nhốt ai gia sao?!”
“Nương nương!” Liên Cẩn vội vàng sợ hãi xua tay, “Tấm lòng hiếu thảo của bệ hạ đối với người cả thiên hạ đều biết, làm sao có thể… nương nương nhất định không thể hiểu lầm bệ hạ! Đều là lỗi của nô tài, làm nương nương hiểu sai ý. Nô tài đáng chết!”
Liên Cẩn giơ tay tự vả mình mấy cái, sau đó tiếp tục tận tình khuyên bảo.
“Nương nương, bệ hạ thực sự lo lắng cho thân thể của người. Người là Thái hậu, thân thể nghìn vàng! Lỡ như nổi giận, bệnh rồi, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Tiêu gia… phải làm thế nào cho phải đây?”
Câu nói cuối cùng của Liên Cẩn vô cùng nhẹ, nhưng lại làm cho Thái hậu nháy mắt hít không khí cũng cảm thấy lạnh như băng. Nhưng biểu tình của Liên Cẩn vẫn sợ hãi và cung kính như cũ, ánh mắt lướt qua Tiêu Diệc Dao đang không ngừng gào khóc ở bên dưới cầu thang, lại nhẹ giọng nói thêm một câu.
“Người xem, bây giờ Tiêu… tiểu thư đã như thế, cũng không rời khỏi người được. Nương nương, mọi chuyện nhất định phải lấy thân thể mình làm trọng!”
Nhìn thấy Tiêu Diệc Dao vô cùng chật vật bên dưới, Thái hậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra được phương pháp đối phó nào. Hoàng đế cũng nắm được điểm yếu nhất của bà.
Tiêu gia, Diệc Dao, bây giờ đều đã lung lay sắp đổ, bây giờ bản thân bà càng không thể đổ. Bản thân đã lên tới vị trí Thái hậu, chính là đường sống và hi vọng duy nhất, nhất định không thể lung lay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thái hậu cũng không nhịn thêm được nữa, chỉ có thể cắn răng, thuận theo cung nhân và thị vệ hộ tống rời đi.
Tiêu Diệc Dao bị cản trở, lúc này trơ mắt nhìn Thái hậu cũng bỏ nàng mà đi. Cuối cùng không chịu nổi đả kích này, mắt trợn trắng, ngất đi.
Cung nhân bên cạnh thấy vậy, trong lòng cũng thở ra một hơi. Ba chân bốn cẳng đỡ nàng dậy, nhanh chóng đưa về Hoa Cảnh Điện.
Cuối cùng cũng đuổi được hai người Tiêu quý phi và Thái hậu đi, Triệu Thần Hi xuyên qua trung đình, quay lại hậu điện.
Hoàng hậu đang ốm đau nằm giường, đang ôm Tứ hoàng tử khóc nỉ non không ngừng, lại không tra được ra bệnh gì, cùng nhau ngồi trên tháp mềm rộng ở phòng khách.
Tứ hoàng tử đã được nửa tuổi đang bò trên tháp mềm, hai tay cầm lấy bàn tay rộng lớn của phụ hậu, vừa nhìn chằm chằm trống bỏi đang kêu “cộc cộc” trước mắt, vừa dùng sức kéo ngón tay thon dài của phụ hậu vào trong miệng.
Hạ Hàn nằm bên cạnh Tứ hoàng tử, cũng không quan tâm bị Tứ hoàng tử bôi nước miếng đầy tay, khẽ cười lắc trống bỏi đùa nó. Nhìn thấy nó mở to đôi mắt đen như quả nho, xoay cái cổ béo mập khó nhìn thấy lắc lư theo trống bỏi, dáng vẻ chất phác kia làm cho Hạ Hàn liên tục nghẹn cười.
Triệu Thần Hi vừa vào nhìn thấy hai người, lập tức quên hết mấy chuyện làm người ta phiền lòng.
Nhẹ nhàng đi tới bên tháp mềm, khom lưng ôm Tứ hoàng tử đang nằm sấp trên tháp lên.
Hạ Hàn cầm trống bỏi quay đầu, nhìn thấy hắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tháp mềm. Đặt Tứ hoàng tử lên đầu gối, có chút ghét bỏ lấy khăn tơ tằm đã được chuẩn bị ở bên cạnh, lau miệng cho Tứ hoàng tử nhỏ nước miếng tí tách.
Hạ Hàn đứng dậy nhích vào bên trong, để Triệu Thần Hi ngồi rộng rãi hơn một chút. Nhận lấy khăn tơ tằm mà Triệu Thần Hi đưa qua, lau nước bọt trên tay, hỏi:
“Đều đã giải quyết rồi sao? Không có việc gì ngoài ý muốn chứ?”
Triệu Thần Hi rút trống bỏi trong tay Hạ Hàn ra, vừa đùa cục thịt nhỏ trong lòng, vừa nói:
“Không sao, đều khống chế được. Cũng may là hai người này nghĩ ra nhiều cách như vậy, cái đuôi của Tiêu Bá Viễn thực sự không dễ nắm. Xem ra ngẫu nhiên xuất cung một lần, cũng có niềm vui ngoài dự đoán.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn biết chuyện này chắc chắn đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tâm lý cũng không lo lắng nhiều, nhưng vẫn hỏi lại:
“Lần này thực sự không cần ta…”
“Không cần.” Không đợi Hạ Hàn nói xong, Triệu Thần Hi ngắt lời y, “Trước đây cung vụ nhiều, đúng lúc cho ngươi nghỉ ngơi tử tế. Lần trước không phải đã nói với ngươi phụ hoàng sửa một trang viên cho mẫu hậu sao. Đúng lúc mang ngươi đi tới đó ở một lần, thế nào?”
Hạ Hàn bất đắc dĩ cười cười, trong lòng cũng có chút tò mò về trang viên mà tiên hoàng đã xây dựng cho Lăng hậu. Hơi chút do dự, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Tuy rằng y không hề cảm thấy bản thân cần Triệu Thần Hi bảo vệ như vậy, nhưng chuyện lần này, hiển nhiên không chỉ có y, Triệu Thần Hi rõ ràng cũng không muốn Hạ gia bị kéo vào.
Loại cẩn thận săn sóc thế này, làm cho Hạ Hàn thực sự không tìm được lý do từ chối, cũng không muốn từ chối.
Triệu Thần Hi thấy Hạ Hàn đồng ý rồi, buông lỏng tâm tình, chuyên tâm lắc trống bỏi, trêu đùa Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử còn chưa đủ một tuổi hoàn toàn không hiểu được thế giới phức tạp của người lớn, lúc này trong lòng nó chỉ có trống bỏi nhỏ xinh đẹp biết kêu cộc cộc. Cố gắng vươn cánh tay mập mạp, miệng kêu ê a không rõ âm thanh, nước miếng lại nhanh chóng rớt đầy cằm.
Trong Phượng Dương Cung ấm áp như nắng tháng tư, nhưng thế cục trong ngoài cung lại căng thẳng giống như sương lạnh tháng chạp.
Sau khi Triệu Thần Hi tước đi phân vị quý phi của Tiêu Diệc Dao, cùng với nửa cưỡng chế đưa thái hậu về Từ An Cung, cả trong cung ngoài cung nhất thời bắt đầu phòng bị.
Hạ Tích ngăn cản Tiêu thái hậu một lát đã bị đuổi về trấn thủ phủ Cấm Quân trống không. Hai người Hàn Phi và Thẩm Lăng xử lý ở phủ Cấm Quân xong, mang theo thị vệ còn lại canh giữ chặt chẽ hoàng cung.
Thái hậu quay lại Từ An Cung, vì bảo vệ an nguy của Thái hậu, nháy mắt bên ngoài cung bị vây một vòng. Đồng thời bốn cung lớn cũng canh giữ nghiêm ngặt, trừ thủ lệnh của Hoàng thượng, không cho bất cứ ai ra vào.
Bên ngoài phủ Thái Sư cũng đột nhiên xuất hiện đủ loại người qua đường, cửa thành được canh giữ nghiêm ngặt, khắp nơi ở ngoại thành cũng có binh lính âm thầm trông coi.
Tuy rằng chuyện ngày hôm nay đã bị Triệu Thần Hi áp chặt chẽ ở trong hoàng cung, nhưng những người hơi mẫn cảm đều có thể ngửi ra được một mùi quái dị. Cả hoàng thành đều rơi vào trong tình trạng căng thẳng như sắp nổi cơn giông bão.
Tối ngày ôm đó, Hoàng đế vội vàng triệu mấy vị trọng thần vào trong cung thảo luận chính sự. Nhưng không biết cố ý hay là vô tình, mấy người này lại không có Tiêu thái sư và Trấn Quốc Công.
Buổi triều sớm ngày hôm sau, Hoàng đế quăng lời khai của Chu Thành và Thúy Hân, cùng với kết quả điều tra của Thượng Cung Cục lên mặt Tiêu thái sư.
Tiêu thái sư không phải không nhận ra việc này. Hôm qua toàn hoàng thành canh gác nghiêm ngặt, Tiêu thái sư cũng âm thầm thăm dò khắp nơi. Nhưng những tin tức có được đều chỉ nửa thật nửa giả, không có tin tức xác thực hữu dụng nào.
Cho dù là như vậy, ông cũng cẩn thận phái người liên hệ mấy thế lực ít ỏi còn sót lại của mình ở bên ngoài Kinh Thành.
Nhưng tin buổi chiều hôm qua mới gửi tin tức đi, sáng sớm nay ông đã bị mấy thứ Hoàng đế ném dọa ngây ngốc. Căn bản không cho ông thời gian chuẩn bị.
Kỳ thực điều Tiêu thái sư không biết chính là, tuy rằng hôm qua ông quan sát được bất thường đã liên hệ với người bên trên. Nhưng người của phủ Thái Sư vừa mới ra khỏi cổng thành, đã biến mất không hề dấu vết.
Cho dù ông có đợi thêm ba ngày, năm ngày, cũng sẽ không đợi được bất cứ câu trả lời nào.
Bởi vì Tiêu quý phi dùng thuật vu cổ bùa chú ở trong cung, hơn nữa còn muốn dùng chuyện này để hãm hại Hoàng hậu, Hoàng đế nổi trận lôi đình với Tiêu gia. Chứng cứ xác thực được bày ra trước mặt, Tiêu quý phi cũng không thể nào chối cãi được. Tiêu thái sư cũng không có lý do gì để tranh luận cho nàng.
Tiêu quý phi bị tước vị quý phi ngay tại chỗ, biếm vào lãnh cung, Tiêu thái sư cũng vì giáo dưỡng không tốt, bị tạm thời bãi quan về nhà, bế quan suy nghĩ. Thái hậu tạm thời tránh ở Từ An Cung, không gặp người ngoài.
Trong cung vì vậy cũng được nhanh chóng chỉnh đốn lại, hơn nữa được dọn dẹp một phen, triều thần cũng chỉ có thể thăm dò được một ít tin tức mơ hồ.
Tựa hồ nghe nói người mà Tiêu quý phi dùng bùa chú nguyền rủa, không chỉ có Hoàng hậu, còn có Tứ hoảng tử. Hơn nữa Hoàng hậu và Tứ hoàng tử đều đã ngã bệnh, tuy rằng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thái y trong cung nhất thời bó tay, không tra được rõ nguyên nhân bệnh.
Hoàng đế vì vậy mà tức giận, mấy ngày liên tiếp, thế lực của Tiêu gia đều bị liên lụy. Người bị bãi quan người bị giáng chức.
Triều thần mẫn cảm cũng phát hiện, trong sự việc lần này, Hoàng hậu là người bị tổn hại lớn nhất, Hoàng đế lại không cho bất cứ người Hạ gia nào nhúng tay vào vụ này. Ngay cả Đô thống Cấm Quân Hạ Tích còn bị Hoàng đế cố ý hạ chỉ, cố ý gạt ra bên ngoài.
Bản thân Hoàng hậu lại nằm trên giường bệnh ba ngày, được thái y đề nghị đưa ra ngoài cung an dưỡng với Tứ hoàng tử. Nhưng bởi vì Tứ hoàng tử tuổi quá nhỏ, không đi được tới hành cung xa xôi, địa điểm an dưỡng ở một biệt viện bên ngoài Kinh Thành.
Những đại thần vốn tưởng rằng Hạ gia sẽ nhảy ra dùng việc này làm cớ, hung hăng chèn ép Tiêu gia, hơn nữa cuối cùng nuốt luôn Tiêu gia, giờ đây đều trợn tròn mắt.
Qua mấy ngày sau mới hồi phục tinh thần, cảm thấy Hoàng thượng dự tính bắt gọn Tiêu gia, đồng thời cũng phòng bị Hạ gia?
Những thứ khác không nói, lý do muốn Hoàng hậu xuất cung an dưỡng cũng quá rõ ràng? Cho dù đi hành cung xa thì sao, đi biệt viện ở ngoài kinh thành thì thế nào? Khí hậu ở bên ngoài Kinh Thành có khác gì so với trong cung chứ? Rõ ràng là lấy cớ tạm thời đuổi người đi.
Những người cho rằng Tiêu gia trên triều suy bại, Hạ gia nhân dịp này sẽ lên thay thế, đột nhiên ánh mắt nhìn về Hạ gia có chút phức tạp.
Từ sự đố kỵ ban đầu, nịnh bợ, có chút đăm chiêu, tới sau này tất cả đều thay bằng ánh mắt đồng tình.
Trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, thánh tâm khó dò, quả thực không giả. Còn thấy phủ Trấn Quốc Công rực rỡ trên triều đình này mấy lần trước sao? Đấy là còn chưa xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã phòng bị, đã có suy nghĩ chèn ép rồi.
Trấn Quốc Công bên ngoài thì phong quang, nhưng đằng sau e rằng cũng vất vả.
Trấn Quốc Công được người khác đồng tình vẫn bình tĩnh như vậy, mỗi ngày lên triều bãi triều đều không có chút khác thường nào.
Mọi người nhìn thấy thế, trừ việc bội phục hắn định lực tốt, tâm tính thản nhiên, thật ra cũng không cảnh giác như trước nữa.
Bảy ngày sau khi chuyện Tiêu quý phi bày cổ thuật, trong cung ngoài cung vẫn phòng nghiêm như trước. Chuyện của Tiêu quý phi tựa như một kíp nổ, liên tiếp mấy ngày, không ít quan viên đột nhiên đứng ra, tố giác các loại tội danh mấy năm nay Tiêu thái sư cùng với thuộc hạ tham ô, đút lót.
Tiêu gia tường nghiêng mọi người đẩy, tội trạng của Thái Sư và thuộc hạ giống như cầu tuyết, trong bảy ngày càng lăn càng lớn. Hoàng đế càng nhân cơ hội này, rút cả bùn lẫn rễ gia tộc đã cắm rễ trong triều đình này hơn mười năm. Thế như sấm sét xử lý hết mười mấy người vây cánh Tiêu gia, Tiêu thái sư cũng bắt đầu tạm thời bãi quan về nhà suy nghĩ, sắp sửa bị xét nhà vấn tội.
Chuyện của Tiêu gia khiến cả Kinh Thành ồn ào huyên náo, cũng ít nhiều triều thần run sợ trong lòng, sợ bị liên lụy trong đó.
Nửa tháng sau, thế lực của Tiêu gia trong triều đình gần như bị thanh trừ sạch sẽ. Tội trạng bao nhiêu năm của Thái Sư cũng được thu dọn, Hoàng đế tuyên đọc ngay tại chỗ, trực tiếp bố cáo thiên hạ.
Cả phủ Thái Sư bao gồm cả nô bộc, đều bị sung quân biên cương. Trên dưới Tiêu gia trừ Thái hậu ở trong cung, thứ nữ nho nhỏ được phong làm quý nhân cũng không một ai thoát tội.
Tiêu thị một tay che trời trên triều đình hơn mời năm, tới đây cùng hoàn toàn sụp đổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook