[Đam Mỹ] Thầm Mến
-
Chương 25
Sáu năm sau.
Trong một nhà hàng cao cấp.
Một cô gái mặc âu phục đỏ được nghênh đón đến bàn ăn đã đặt trước.
Chàng trai mặc âu phục đang ngồi trên bàn đứng dậy kéo ghế cho cô, ôn hòa hữu lễ cười cười.
Cô gái ngồi xuống gọi người đưa rượu lên. Cô đan chéo hai tay, lấy ánh mắt ép buộc nhìn về phía chàng trai đối diện: “Sao rồi, có muốn cân nhắc đến công ty của tôi không?”
Chàng trai nhận lấy chai rượu vang từ tay người hầu bàn, rót đầy cho cô gái: “Không đâu.”
Bị từ chối, vẻ mặt cô gái cũng không buồn bã, chỉ vén lại tóc: “Không sao, anh cũng biết là buôn bán không thành tình nghĩa, mọi người vẫn là bạn bè.”
Dứt lời, cô dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn chàng trai ở đối diện, đây thật sự là một người đàn ông rất đẹp trai.
Cũng không thể nói là đẹp theo kiểu men lỳ, vì đường nét mặt mày của người này rất dịu dàng sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Kỳ thật từ trong tư tâm, những phụ nữ mạnh mẽ như cô thích kiểu đàn ông thế này là rất bình thường, nhưng cái đáng để tán thưởng ấy chính là năng lực của đối phương, bằng không cô cũng không muốn kéo người về.
Nhưng tổng công ty của cô ở thành phố X, cô có nghe qua một lời đồn rằng người đàn ông này sẽ không rời thành phố C, bởi vì người này đang chờ mối tình đầu của mình quay về.
Lời đồn này rất lãng mạn, cũng rất ngây thơ không thực tế, cô không tin lắm.
Cô cắt thịt bò trong đĩa: “Hứa tiên sinh đây có bạn gái sao?”
Có lẽ chàng trai ngồi đối diện không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt vô cùng sửng sốt rồi đỏ ửng vành tai.
Cô gái nhẹ nhàng nheo mắt lại. Cái cô yêu thích ở người đàn ông này chính là cảm giác ngây ngô thỉnh thoảng tản mát ra trên người, đối với kiểu phụ nữ đã trải đời như cô mà nói, kiểu nam sinh này rất mỹ vị.
Chàng trai lắc đầu, uyển chuyển nói: “Công việc bận quá, không có thời gian.”
Cô gái không để ý gật gật, cô đang nghĩ xem nên làm sao để theo đuổi và nên làm gì để theo đuổi. Không phải cô chưa từng theo đuổi kiểu người thế này. Nữ truy nam cách tầng sa, cô rất tin tưởng tài năng và mị lực của mình.
Dù không thể kéo được người về, thì để người này trở thành người dưới váy mình cũng tốt.
Cô đặt nĩa xuống nói đến chính sự. Hai ngày sau có một buổi party, cô cần một partner nam, hỏi đối phương có nguyện ý ra trận với mình không.
Người con trai ngồi đối diện dừng dao nĩa lại: “Tôi nghĩ Trần tiểu thư đây sẽ có partner nam phù hợp điều kiện hơn tôi.”
Trần tiểu thư vuốt khuyên tai của mình: “Đây là lần từ chối thứ hai trong tối nay của anh, thật làm người ta khổ sở.”
Lời này của cô hiển nhiên khiến đối phương không biết làm thế nào. Chàng trai cau mày, tựa như đang suy nghĩ.
Trần tiểu thư tiếp tục nói: “Anh biết đấy, vòng xã giao của tôi không ở chỗ này, nếu không phải vì anh thì tôi đã sớm về tổng rồi. Bây giờ anh từ chối tôi, cũng không muốn cùng đến một party với tôi ư?”
Đã nói đến nước này thì cũng không có cách nào từ chối.
Chàng trai khẽ mỉm cười với cô: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Địa điểm ở đâu vậy, tôi sẽ lái xe đến đón cô.”
Trần tiểu thư lắc đầu: “Không cần đâu. Đến lúc đó tôi sẽ đi đón anh, anh thu xếp xong xuôi rồi chờ tôi đến đón là được.”
Sau khi ra khỏi nhà hàng rồi đưa Trần tiểu thư lên xe, thụ quay về xe mình, trong nháy mắt cứ như một quả bong bóng bị xì hơi, ỉu ỉu xìu xìu gục trên tay lái.
Cậu thật sự không chống đỡ được những người kiểu thế này, cường thế, tràn đầy tự tin, khắp người tỏa ra cảm giác ưu việt.
Thụ cọ cọ mặt vào cánh tay, thở một hơi thật dài.
Không phải cậu không cảm nhận được ý tứ của Trần tiểu thư, nhưng thật sự cậu không có tâm tư nói chuyện yêu đương.
Có người hỏi có phải do thụ bị mối tình đầu làm tổn thương không, nhưng thực tế thì thật ra cậu đã có hơi quên đi bộ dáng của nam thần.
Từ ngày sau đó liền cố hết sức để mình quên đi.
Một ngày không được, một năm, hai năm còn không được ư.
Không có cái gọi là không thể nào quên được mối tình đầu, chỉ là… Cậu không muốn yêu ai đó thêm một lần nữa.
Quá mệt mỏi.
Không phải vì Cố Lam Sinh.
Cậu đã sớm quên người ấy rồi.
Trong một nhà hàng cao cấp.
Một cô gái mặc âu phục đỏ được nghênh đón đến bàn ăn đã đặt trước.
Chàng trai mặc âu phục đang ngồi trên bàn đứng dậy kéo ghế cho cô, ôn hòa hữu lễ cười cười.
Cô gái ngồi xuống gọi người đưa rượu lên. Cô đan chéo hai tay, lấy ánh mắt ép buộc nhìn về phía chàng trai đối diện: “Sao rồi, có muốn cân nhắc đến công ty của tôi không?”
Chàng trai nhận lấy chai rượu vang từ tay người hầu bàn, rót đầy cho cô gái: “Không đâu.”
Bị từ chối, vẻ mặt cô gái cũng không buồn bã, chỉ vén lại tóc: “Không sao, anh cũng biết là buôn bán không thành tình nghĩa, mọi người vẫn là bạn bè.”
Dứt lời, cô dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn chàng trai ở đối diện, đây thật sự là một người đàn ông rất đẹp trai.
Cũng không thể nói là đẹp theo kiểu men lỳ, vì đường nét mặt mày của người này rất dịu dàng sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Kỳ thật từ trong tư tâm, những phụ nữ mạnh mẽ như cô thích kiểu đàn ông thế này là rất bình thường, nhưng cái đáng để tán thưởng ấy chính là năng lực của đối phương, bằng không cô cũng không muốn kéo người về.
Nhưng tổng công ty của cô ở thành phố X, cô có nghe qua một lời đồn rằng người đàn ông này sẽ không rời thành phố C, bởi vì người này đang chờ mối tình đầu của mình quay về.
Lời đồn này rất lãng mạn, cũng rất ngây thơ không thực tế, cô không tin lắm.
Cô cắt thịt bò trong đĩa: “Hứa tiên sinh đây có bạn gái sao?”
Có lẽ chàng trai ngồi đối diện không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt vô cùng sửng sốt rồi đỏ ửng vành tai.
Cô gái nhẹ nhàng nheo mắt lại. Cái cô yêu thích ở người đàn ông này chính là cảm giác ngây ngô thỉnh thoảng tản mát ra trên người, đối với kiểu phụ nữ đã trải đời như cô mà nói, kiểu nam sinh này rất mỹ vị.
Chàng trai lắc đầu, uyển chuyển nói: “Công việc bận quá, không có thời gian.”
Cô gái không để ý gật gật, cô đang nghĩ xem nên làm sao để theo đuổi và nên làm gì để theo đuổi. Không phải cô chưa từng theo đuổi kiểu người thế này. Nữ truy nam cách tầng sa, cô rất tin tưởng tài năng và mị lực của mình.
Dù không thể kéo được người về, thì để người này trở thành người dưới váy mình cũng tốt.
Cô đặt nĩa xuống nói đến chính sự. Hai ngày sau có một buổi party, cô cần một partner nam, hỏi đối phương có nguyện ý ra trận với mình không.
Người con trai ngồi đối diện dừng dao nĩa lại: “Tôi nghĩ Trần tiểu thư đây sẽ có partner nam phù hợp điều kiện hơn tôi.”
Trần tiểu thư vuốt khuyên tai của mình: “Đây là lần từ chối thứ hai trong tối nay của anh, thật làm người ta khổ sở.”
Lời này của cô hiển nhiên khiến đối phương không biết làm thế nào. Chàng trai cau mày, tựa như đang suy nghĩ.
Trần tiểu thư tiếp tục nói: “Anh biết đấy, vòng xã giao của tôi không ở chỗ này, nếu không phải vì anh thì tôi đã sớm về tổng rồi. Bây giờ anh từ chối tôi, cũng không muốn cùng đến một party với tôi ư?”
Đã nói đến nước này thì cũng không có cách nào từ chối.
Chàng trai khẽ mỉm cười với cô: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Địa điểm ở đâu vậy, tôi sẽ lái xe đến đón cô.”
Trần tiểu thư lắc đầu: “Không cần đâu. Đến lúc đó tôi sẽ đi đón anh, anh thu xếp xong xuôi rồi chờ tôi đến đón là được.”
Sau khi ra khỏi nhà hàng rồi đưa Trần tiểu thư lên xe, thụ quay về xe mình, trong nháy mắt cứ như một quả bong bóng bị xì hơi, ỉu ỉu xìu xìu gục trên tay lái.
Cậu thật sự không chống đỡ được những người kiểu thế này, cường thế, tràn đầy tự tin, khắp người tỏa ra cảm giác ưu việt.
Thụ cọ cọ mặt vào cánh tay, thở một hơi thật dài.
Không phải cậu không cảm nhận được ý tứ của Trần tiểu thư, nhưng thật sự cậu không có tâm tư nói chuyện yêu đương.
Có người hỏi có phải do thụ bị mối tình đầu làm tổn thương không, nhưng thực tế thì thật ra cậu đã có hơi quên đi bộ dáng của nam thần.
Từ ngày sau đó liền cố hết sức để mình quên đi.
Một ngày không được, một năm, hai năm còn không được ư.
Không có cái gọi là không thể nào quên được mối tình đầu, chỉ là… Cậu không muốn yêu ai đó thêm một lần nữa.
Quá mệt mỏi.
Không phải vì Cố Lam Sinh.
Cậu đã sớm quên người ấy rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook