Nhiếp Huyễn nheo mắt, ôn thanh nói: "Ở trong cung không tốt sao, cứ muốn trở về như vậy? Nếu như bọn nô tài có chỗ nào kém cỏi, tiểu hoàng thúc cứ nói với trẫm."

Nhiếp Kỳ lắc đầu cười khẽ một tiếng: "Mấy nô tài này của ngươi, đều rất ân cần. Ngay cả việc như hôm trước ngươi ngủ với ai trong tiền thiên điện, sáng hôm qua vẫn còn không chịu thả người đi, sau đó lại gặp mặt ai trong hữu thiên điện đến hai canh giờ, tất cả đều báo cho ta biết, rõ ràng thấu đáo."

Ánh mắt Nhiếp Huyễn trở nên lạnh lẽo, nhìn chung quanh một vòng, cung nhân hầu hạ trong điện nơm nớp sợ hãi quỳ hết xuống.

Nhiếp Kỳ bật cười: "Hung ác như vậy để mà làm gì, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là...thân là cung nhân của mấy vị sủng phi kia, cả ngày đều làm việc nên làm mà thôi."

Dừng một chút, ngay cả ý cười cũng phai nhạt: "Nhiếp Huyễn, nếu ngươi còn biết ta chính là tiểu hoàng thúc của ngươi, ngươi cứ như vậy, đến cùng là tính thế nào?"

Nhiếp Huyễn tuy rằng yêu thích tiết ngoạn triều thần, nhưng vẫn luôn không muốn để cho người biết, nếu không, hủy mất thanh danh thần tử, y liền mất đi lương tài giúp nước. Đang lạnh mặt cân nhắc xem trong đám cung nhân bên cạnh, ai là kẻ lắm miệng, dám đem việc đêm hôm trước y giữ Ôn Tử Nhiên lại mà truyền đến hậu cung vốn dĩ lắm người nhiều miệng đầy thị phi này, bỗng nhiên nghe thấy Nhiếp Kỳ gọi cả tên họ mình ra, trong lúc nhất thời thậm chí còn không kịp phản ứng Nhiếp Huyễn là ai.

Khi hồi thần lại, nhẹ chậc một tiếng, nói: "Tiểu hoàng thúc, gọi thẳng tục danh của trẫm, là đại nghịch bất đạo."

"Thì ra ngươi mà vẫn để ý tới chuyện này sao?" Nhiếp Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn một cái, sau đó lại bật cười, càng thêm vui mừng khôn xiết: "Ngươi giam lòng thân thúc thúc trong hậu cung, khi nào muốn liền dùng những dược liệu loạn thất bát tao dùng như nữ nhân trên giường, còn câu kết với các đại thần trên triều, vậy mà Nhiếp Huyễn ngươi lại vẫn để ý tôn ti lễ pháp sao?"

Nhiếp Huyễn hơi mím môi, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ nhạy cảm bên hông hắn, chăm chú nhìn bộ dáng tiểu thúc này của y, đạo bào mộc trâm, trầm trầm cười một tiếng, nói: "Nếu hoàng thúc cảm thấy trẫm không chú trọng chuyện này...."

Nhiếp Kỳ bị hoàng đế giam lòng trong thâm cung đã hơn hai tháng, gần đây tuy rằng Nhiếp Huyễn thường lăn lộn trên triều, lúc trước thường thường cứ ba ngày thì hai đêm đã muốn đè hắn tác hoan, lăn qua lộn lại chơi đa dạng thì thôi cũng đành, nhưng mỗi lần đều cho hắn dùng dược, nhiều lần như vậy, thân thể đối với tình dục cũng càng phá lệ mẫn cảm.

Lúc này bị hoàng đế trêu chọc bên hông, liền cảm thấy thân mình như có chút nhũn ra, hơi tự giễu mà mím môi, đã thấy bàn tay hoàng đế từ dưới vạt áo vói vào bên trong đạo bào.

Bên tai là lời trêu đùa nóng ướt: "Dáng người này của tiểu hoàng thúc vốn dĩ đã liêu nhân, làm thành một dáng vẻ tiên phong đạo cốt như vậy, thật sự là khiến trẫm động lòng."

Nhiếp Kỳ cách lớp y phục đè lên tay hoàng đế, hô hấp đã loạn ba phần, từng câu từng chữ hỏi: "Làm xong lần này, sẽ thả ta hồi phủ sao?"

Nhiếp Huyễn hơi hơi nheo mắt, ngón tay ở dưới lớp y phục chậm rãi lên xuống, có vẻ vô tình thuận miệng hỏi: "Trong phủ có chuyện gì quan trọng, làm cho tiểu hoàng thúc nóng ruột nóng gan như vậy, cứ muốn đi? Bên phía Thành vương phi, vẫn còn đang cho rằng ngươi tị nạn ở Long Hổ sơn mà..."

Thân mình Nhiếp Kỳ mềm nhuyễn, miễn cưỡng dựa vào trong lòng hoàng đế, khoái cảm dưới eo dần dần bị hoàng đế khơi mào, tình dục như lửa, dọc theo xương sống nhẹ nhàng dày vò qua từng tấc da thịt.

Hắn nhắm chặt mắt nói: "Cũng sắp sang năm mới. Ngươi cũng nên thả ta về để còn phát tiền mừng tuổi cho đường đệ đường muội ngươi chứ?"

Nhiếp Huyễn cười nhạo một tiếng, hỏi: "Chỉ là như vậy?"

Lại không chờ hắn trả lời, trực tiếp đẩy người xuống tháp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương