[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
-
Chương 42
Sắc mặt Chu Hi thay đổi, theo bản năng quấn chăn lại kín mít.
Nhiếp Huyễn vươn tay kéo chăn: "Cứ tiếp tục như vậy tổn thương nguyên khí biết bao nhiêu. Cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sao lại không biết trân trọng bản thân như vậy."
Chu Hi gắt gao nắm chăn không cho y kéo mở, giận dữ cười: "Là trách ta tự mình không biết trân trọng sao?!"
Ngay cả xưng hô cũng không để ý.
Hoàng đế mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, tiếp tục giành chăn với hắn, thậm chí còn không dùng hết sức, chơi vui như vậy.
Trong miệng còn nói: "Sao chứ, vẫn còn giận sao?"
Chu Hi bị thái độ và giọng điệu của hắn làm tức đến không nên lời, chỉ là khí lực của hắn không bằng hoàng đế, hiện giờ lại đang bệnh, cho dù hoàng đế có nhường thì hắn cũng tranh không nổi.
Hoàng đé giật được chăn, nghĩ nghĩ, chui vào trong, thò tay ôm eo Chu Hi, vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Tức giận cũng phải, ngày đó là trẫm không tốt, làm quá thô bạo, sau này nhất định sẽ không như thế nữa."
Chu Hi nghe thấy y lại nhắc đến chuyện sau này, tức giận đến đen mặt, thò tay hất ra bàn tay đang khoát bên hông mình: "Vừa mới vũ nhục, sao lại đến ban ân"
Nhiếp Huyễn không trả lời ngay, trầm trầm bật cười, đưa tay chỉ chiếc bàn bên ngoài: "Là vì nhận thấy cái chặn giấy trẫm đưa ngươi còn đang được bày trên bàn ngoài."
Chu Hi mím môi.
Mấy ngày nay hắn bệnh đến mê mang, đâu có tâm trạng để ý đến bày trí trong phòng.
Nhiếp Huyễn nhìn sắc mặt hắn, đại khái cũng nhận ra được rằng hắn cũng không biết, có lẽ lúc thay quần áo bị hạ nhân nhặt được, thấy quý giá tinh tế nên tùy tay đặt trên bàn. Dừng một chút, ra vẻ ủy khuất nói: "Nếu thật sự muốn hạ nhục ngươi, biện pháp gì mà không được, cho dù giống như là phu nhân nghĩ như vậy, treo lên đánh một trận cũng tốt...Sao trẫm lại phải tự mình ra trận?"
Chu Hi im lặng một lát, nói: "Thần cũng là mới biết được, bệ hạ lại thích nam sắc, lại còn không phải thích bình thường."
Nhiếp Huyễn kê mặt đến sát gần hắn thêm một chút, cười nói: "Không bình thường? Xem như là vậy đi. Tóm lại cũng không phải là sở thích gì có thể công khai, phải không, thừa tướng?"
Trong lời còn có ý, Chu Hi vờ như nghe không hiểu, lạnh giọng nói: "Nếu bệ hạ thích nam sắc, dưỡng vài người trẻ trung xinh đẹp trong hậu cung là được, cũng không ai dám chỉ trích gì cả. Tiết ngoạn triều thần, không cảm thấy quá sao?"
"Nam tử mà chỉ có mặt đẹp thì sao có thể đáng đồng với thừa tướng thiên tư vô song của trẫm? Lúc trước trẫm còn sợ đã khi dễ ngươi quá đáng, sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng. Lại chợt nghĩ, nếu thật tính tình quật cường không chịu nhục nổi, lúc bị lột quần đã nên cắn lưỡi, đúng hay không?" Nhiếp Huyễn thổi khí bên tai hắn, giữa những lời châm chọc mang theo ba phiền nghiền ngẫm: "Mấy ngày này trong lòng trẫm vẫn còn sợ, sợ thừa tướng luẩn quẩn trong lòng, lại làm ra chuyện gì không tốt, đến lúc đó chỉ sợ thanh danh mất hết, ngay cả bài vị cũng không vào được Thái Miếu. May mắn sao, lại thấy thừa tướng đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay ả y sư cũng không gặp, mới thật an tâm."
Sắc mặt Chu Hi trầm mặc khó coi.
Hắn không cảm thấy chút gì cái được gọi là lo lắng sợ hãi của hoàng đế, chỉ sợ là đã sớm nhìn thấu hắn.
Nếu thật có ý muốn chết, lúc đó đã thà rằng tự sát không chịu nhục.
Nếu thật có ý muốn lui, về sau cũng sẽ không che che lấp lấp sợ người biết.
Vừa trọng tính mạng lại muốn thanh danh, rõ ràng là một bộ dáng nén giận, hoàng đế nhìn thấu triệt, mới công khai đến cửa.
Trong đầu loạn, không còn khí lực nào hất tay hoàng đế ra, cổ tay lại bị nắm lấy.
Nhiếp Huyễn dùng ngón tay cái, ái muội vuốt ve mu bàn tay trơn láng của hắn, dịu giọng nói: "Nhìn ngươi như thế này, hai ngày nữa đến đại triều hội chắc không đến được, nằm sấp qua, trẫm thượng dược cho ngươi."
Dừng một chút lại cười nói: "Hay là trẫm để dược lại đây cho ngươi, ngươi tự làm? Hoặc là gọi tôn phu nhân đến?"
Mặc dù nói như vậy, người cũng đã đè lên.
Nhiếp Huyễn vươn tay kéo chăn: "Cứ tiếp tục như vậy tổn thương nguyên khí biết bao nhiêu. Cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sao lại không biết trân trọng bản thân như vậy."
Chu Hi gắt gao nắm chăn không cho y kéo mở, giận dữ cười: "Là trách ta tự mình không biết trân trọng sao?!"
Ngay cả xưng hô cũng không để ý.
Hoàng đế mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, tiếp tục giành chăn với hắn, thậm chí còn không dùng hết sức, chơi vui như vậy.
Trong miệng còn nói: "Sao chứ, vẫn còn giận sao?"
Chu Hi bị thái độ và giọng điệu của hắn làm tức đến không nên lời, chỉ là khí lực của hắn không bằng hoàng đế, hiện giờ lại đang bệnh, cho dù hoàng đế có nhường thì hắn cũng tranh không nổi.
Hoàng đé giật được chăn, nghĩ nghĩ, chui vào trong, thò tay ôm eo Chu Hi, vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Tức giận cũng phải, ngày đó là trẫm không tốt, làm quá thô bạo, sau này nhất định sẽ không như thế nữa."
Chu Hi nghe thấy y lại nhắc đến chuyện sau này, tức giận đến đen mặt, thò tay hất ra bàn tay đang khoát bên hông mình: "Vừa mới vũ nhục, sao lại đến ban ân"
Nhiếp Huyễn không trả lời ngay, trầm trầm bật cười, đưa tay chỉ chiếc bàn bên ngoài: "Là vì nhận thấy cái chặn giấy trẫm đưa ngươi còn đang được bày trên bàn ngoài."
Chu Hi mím môi.
Mấy ngày nay hắn bệnh đến mê mang, đâu có tâm trạng để ý đến bày trí trong phòng.
Nhiếp Huyễn nhìn sắc mặt hắn, đại khái cũng nhận ra được rằng hắn cũng không biết, có lẽ lúc thay quần áo bị hạ nhân nhặt được, thấy quý giá tinh tế nên tùy tay đặt trên bàn. Dừng một chút, ra vẻ ủy khuất nói: "Nếu thật sự muốn hạ nhục ngươi, biện pháp gì mà không được, cho dù giống như là phu nhân nghĩ như vậy, treo lên đánh một trận cũng tốt...Sao trẫm lại phải tự mình ra trận?"
Chu Hi im lặng một lát, nói: "Thần cũng là mới biết được, bệ hạ lại thích nam sắc, lại còn không phải thích bình thường."
Nhiếp Huyễn kê mặt đến sát gần hắn thêm một chút, cười nói: "Không bình thường? Xem như là vậy đi. Tóm lại cũng không phải là sở thích gì có thể công khai, phải không, thừa tướng?"
Trong lời còn có ý, Chu Hi vờ như nghe không hiểu, lạnh giọng nói: "Nếu bệ hạ thích nam sắc, dưỡng vài người trẻ trung xinh đẹp trong hậu cung là được, cũng không ai dám chỉ trích gì cả. Tiết ngoạn triều thần, không cảm thấy quá sao?"
"Nam tử mà chỉ có mặt đẹp thì sao có thể đáng đồng với thừa tướng thiên tư vô song của trẫm? Lúc trước trẫm còn sợ đã khi dễ ngươi quá đáng, sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng. Lại chợt nghĩ, nếu thật tính tình quật cường không chịu nhục nổi, lúc bị lột quần đã nên cắn lưỡi, đúng hay không?" Nhiếp Huyễn thổi khí bên tai hắn, giữa những lời châm chọc mang theo ba phiền nghiền ngẫm: "Mấy ngày này trong lòng trẫm vẫn còn sợ, sợ thừa tướng luẩn quẩn trong lòng, lại làm ra chuyện gì không tốt, đến lúc đó chỉ sợ thanh danh mất hết, ngay cả bài vị cũng không vào được Thái Miếu. May mắn sao, lại thấy thừa tướng đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay ả y sư cũng không gặp, mới thật an tâm."
Sắc mặt Chu Hi trầm mặc khó coi.
Hắn không cảm thấy chút gì cái được gọi là lo lắng sợ hãi của hoàng đế, chỉ sợ là đã sớm nhìn thấu hắn.
Nếu thật có ý muốn chết, lúc đó đã thà rằng tự sát không chịu nhục.
Nếu thật có ý muốn lui, về sau cũng sẽ không che che lấp lấp sợ người biết.
Vừa trọng tính mạng lại muốn thanh danh, rõ ràng là một bộ dáng nén giận, hoàng đế nhìn thấu triệt, mới công khai đến cửa.
Trong đầu loạn, không còn khí lực nào hất tay hoàng đế ra, cổ tay lại bị nắm lấy.
Nhiếp Huyễn dùng ngón tay cái, ái muội vuốt ve mu bàn tay trơn láng của hắn, dịu giọng nói: "Nhìn ngươi như thế này, hai ngày nữa đến đại triều hội chắc không đến được, nằm sấp qua, trẫm thượng dược cho ngươi."
Dừng một chút lại cười nói: "Hay là trẫm để dược lại đây cho ngươi, ngươi tự làm? Hoặc là gọi tôn phu nhân đến?"
Mặc dù nói như vậy, người cũng đã đè lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook