[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
-
Chương 168
Hai năm sau.
Lúc cửa thư phòng bị đẩy ra, Chu Hi đang chăm chú đọc thư.
Tuy rằng không có giao tình gì với Ôn Tử Nhiên, thậm chí còn không thể tính là người cùng đạo, thế nhưng dù sao cũng là đồng bảng đồng niên, lại làm quan đồng triều nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn có thể bắt chuyện được.
Chu Sưởng sau khi tiếp nhận chiếu thư chinh tích của hoàng đế đã nhanh chóng thăng làm Công bộ hữu thị lang, rời đi Kinh Châu khởi công xây dựng thủy lợi, hắn đôi ba lần muốn ngăn cản, đệ đệ chính tay mình nuôi lớn lại ngay cả mặt cũng không chịu gặp.
Chuyện này làm cho Chu Hi cảm thấy thất bại biết bao nhiêu, lại dỗi nên cũng không muốn liên lạc với hắn nữa, ngày mà Chu Sưởng rời kinh cũng không đi đưa.
Ngay cả Chu Dục đi tiễn về, cũng che che lấp lấp không dám nhắc tới trước mặt hắn.
Nhưng cho dù có tức giận đến thế nào thì cũng là thân đệ đệ của chính mình, cho dù có không muốn hắn xuất sĩ đến thề nào thì chuyện cũng đã thành như vậy rồi, suy tính trước sau, cuối cùng sai người đưa thư đến cho Ôn Tử Nhiên.
Trong thư lời lẽ uyển chuyển cậy nhờ đối phương chiếu ứng đệ đệ không nên thân kia của mình, đệ đệ tính tình nóng nảy thô lỗ dễ xúc động, mong được nhắc nhở nhiều, nếu có mạo phạm xin được bao dung, nếu có đắc tội đồng nghiệp cũng xin nhờ thay mình chu toàn hộ.
Lại khẩn cầu đối phương đừng tiết lộ cho hắn biết về phong thư này.
Chu Hi đã mười mấy năm không nhờ vả người khác như vậy, viết xong xém chút xé mất, do dự một lát lại vẫn là ký tên vào, kèm theo lễ trọng sai người nhanh chóng gởi đến Kinh Châu.
Ôn Tử Nhiên cũng nhanh chóng hồi âm, cũng kèm theo đáp lễ xa xỉ, trong thư rõ ràng tán thưởng Chu Sưởng, còn cố ý nói: khi mới tới đúng thật là không được lão luyện, hôm nay đã xuất sắc nhiều.
Chu Hi hồi lâu không nói gì, tự giễu mà cười cười.
Cứ thế mà thành thói quen gởi thư cho Ôn Tử Nhiên, ít thì một tháng lâu thì hai tháng, là lại gởi thư hỏi thăm tình hình gần đây của Chu Sưởng.
Chu Sưởng đương nhiên cũng có gởi thư nhà về, gởi cho thê tử, cho Chu Dục, thậm chí còn gởi cho Chu Khác, duy độc không hề gởi cho vị đại ca này một phong thơ nào.
Mỗi lúc như vậy, lại sẽ nhớ đến lời nói khi đó của hoàng đế.
Chu Sưởng khảo sát hoàn tất đưa ra kiến nghị sửa đê, trong triều có chút nghị luận. Dù sao Kinh Châu cũng vừa gặp lũ xuân, đám triều thần đều cho rằng nên để dân chúng nghỉ ngơi.
Chu Hi âm thầm thở dài trách đệ đệ lỗ mãng, đang lo lắng xem có nên dựa vào việc lần này kéo hắn về kinh hay không, thì tấu chương của Ôn Tử Nhiên cũng vừa đến ngự tiền, nói rõ nguyên nhân là bởi vì mới gặp tai họa, nên hẳn là sẽ có dư lượng nhàn rỗi lớn. Vụ mùa xuân lương bị lũ xuân phá hư, nạn dân lưu ly, vô công rồi nghề, chi bằng lấy công thay chẩn. (lấy công thay chẩn: cho việc làm thay vì cho lương thực)
Vừa đúng lúc có thể tu sửa đê đập, sau nữa cũng có thể đảm bảo cuộc sống của lưu dân, tránh cho bọn họ gây chuyện.
Hoàng đế rất tán thưởng, chuyện gì cũng đồng ý.
Hai năm nay bởi vì công việc bận rộn, Chu Sưởng chưa tửng hồi kinh.
Lúc này Chu Hi đang đọc thư của Ôn Tử Nhiên gởi, đoạn đầu đại khái nói việc xây dựng đã tạm thời kết thúc, có thể đến hè này sẽ hoàn công, nếu có thể, từ nay cũng chỉ làm dần dần tửng bước, không cần Chu Sưởng phải hàng ngày đều ngâm trên đê.
Chu Hi đang nghỉ, nếu vậy Lục lang cũng có thể hồi kinh rồi, cửa thư phòng liền bị đẩy ra.
Chu Khác thò đầu vào, nói: "Đại bá, đến giờ cơm rồi."
Bởi vì Chu Hi tử tự gian nan, hai năm nay càng thêm suy yếu, cho nên điều động nội bộ để Chu Khác làm con thừa tự cho hắn dưỡng bên cạnh, lúc Chu Sưởng giận dỗi dọn đi cũng không đem Chu Khác theo, đây là chuyện đáng mừng duy nhất của hắn.
Nghe điệt nhi nói như vậy, Chu Hi cười cười, vội vàng thận trọng cất lá thư của Ôn Tử Nhiên, nói: "Được."
Lúc cửa thư phòng bị đẩy ra, Chu Hi đang chăm chú đọc thư.
Tuy rằng không có giao tình gì với Ôn Tử Nhiên, thậm chí còn không thể tính là người cùng đạo, thế nhưng dù sao cũng là đồng bảng đồng niên, lại làm quan đồng triều nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn có thể bắt chuyện được.
Chu Sưởng sau khi tiếp nhận chiếu thư chinh tích của hoàng đế đã nhanh chóng thăng làm Công bộ hữu thị lang, rời đi Kinh Châu khởi công xây dựng thủy lợi, hắn đôi ba lần muốn ngăn cản, đệ đệ chính tay mình nuôi lớn lại ngay cả mặt cũng không chịu gặp.
Chuyện này làm cho Chu Hi cảm thấy thất bại biết bao nhiêu, lại dỗi nên cũng không muốn liên lạc với hắn nữa, ngày mà Chu Sưởng rời kinh cũng không đi đưa.
Ngay cả Chu Dục đi tiễn về, cũng che che lấp lấp không dám nhắc tới trước mặt hắn.
Nhưng cho dù có tức giận đến thế nào thì cũng là thân đệ đệ của chính mình, cho dù có không muốn hắn xuất sĩ đến thề nào thì chuyện cũng đã thành như vậy rồi, suy tính trước sau, cuối cùng sai người đưa thư đến cho Ôn Tử Nhiên.
Trong thư lời lẽ uyển chuyển cậy nhờ đối phương chiếu ứng đệ đệ không nên thân kia của mình, đệ đệ tính tình nóng nảy thô lỗ dễ xúc động, mong được nhắc nhở nhiều, nếu có mạo phạm xin được bao dung, nếu có đắc tội đồng nghiệp cũng xin nhờ thay mình chu toàn hộ.
Lại khẩn cầu đối phương đừng tiết lộ cho hắn biết về phong thư này.
Chu Hi đã mười mấy năm không nhờ vả người khác như vậy, viết xong xém chút xé mất, do dự một lát lại vẫn là ký tên vào, kèm theo lễ trọng sai người nhanh chóng gởi đến Kinh Châu.
Ôn Tử Nhiên cũng nhanh chóng hồi âm, cũng kèm theo đáp lễ xa xỉ, trong thư rõ ràng tán thưởng Chu Sưởng, còn cố ý nói: khi mới tới đúng thật là không được lão luyện, hôm nay đã xuất sắc nhiều.
Chu Hi hồi lâu không nói gì, tự giễu mà cười cười.
Cứ thế mà thành thói quen gởi thư cho Ôn Tử Nhiên, ít thì một tháng lâu thì hai tháng, là lại gởi thư hỏi thăm tình hình gần đây của Chu Sưởng.
Chu Sưởng đương nhiên cũng có gởi thư nhà về, gởi cho thê tử, cho Chu Dục, thậm chí còn gởi cho Chu Khác, duy độc không hề gởi cho vị đại ca này một phong thơ nào.
Mỗi lúc như vậy, lại sẽ nhớ đến lời nói khi đó của hoàng đế.
Chu Sưởng khảo sát hoàn tất đưa ra kiến nghị sửa đê, trong triều có chút nghị luận. Dù sao Kinh Châu cũng vừa gặp lũ xuân, đám triều thần đều cho rằng nên để dân chúng nghỉ ngơi.
Chu Hi âm thầm thở dài trách đệ đệ lỗ mãng, đang lo lắng xem có nên dựa vào việc lần này kéo hắn về kinh hay không, thì tấu chương của Ôn Tử Nhiên cũng vừa đến ngự tiền, nói rõ nguyên nhân là bởi vì mới gặp tai họa, nên hẳn là sẽ có dư lượng nhàn rỗi lớn. Vụ mùa xuân lương bị lũ xuân phá hư, nạn dân lưu ly, vô công rồi nghề, chi bằng lấy công thay chẩn. (lấy công thay chẩn: cho việc làm thay vì cho lương thực)
Vừa đúng lúc có thể tu sửa đê đập, sau nữa cũng có thể đảm bảo cuộc sống của lưu dân, tránh cho bọn họ gây chuyện.
Hoàng đế rất tán thưởng, chuyện gì cũng đồng ý.
Hai năm nay bởi vì công việc bận rộn, Chu Sưởng chưa tửng hồi kinh.
Lúc này Chu Hi đang đọc thư của Ôn Tử Nhiên gởi, đoạn đầu đại khái nói việc xây dựng đã tạm thời kết thúc, có thể đến hè này sẽ hoàn công, nếu có thể, từ nay cũng chỉ làm dần dần tửng bước, không cần Chu Sưởng phải hàng ngày đều ngâm trên đê.
Chu Hi đang nghỉ, nếu vậy Lục lang cũng có thể hồi kinh rồi, cửa thư phòng liền bị đẩy ra.
Chu Khác thò đầu vào, nói: "Đại bá, đến giờ cơm rồi."
Bởi vì Chu Hi tử tự gian nan, hai năm nay càng thêm suy yếu, cho nên điều động nội bộ để Chu Khác làm con thừa tự cho hắn dưỡng bên cạnh, lúc Chu Sưởng giận dỗi dọn đi cũng không đem Chu Khác theo, đây là chuyện đáng mừng duy nhất của hắn.
Nghe điệt nhi nói như vậy, Chu Hi cười cười, vội vàng thận trọng cất lá thư của Ôn Tử Nhiên, nói: "Được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook