[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
-
Chương 162
Lúc Dung Hàm Chi đứng trước mặt hoàng đế, vẫn như cũ cười đến nhẹ nhàng thản nhiên, hắn phất ống tay áo, có chút ngượng ngùng nói: "Thần vội vã hồi kinh, một thân phong trần, chưa kịp rửa mặt thay quần áo, bệ hạ cũng có chút nóng nảy rồi."
Nhiếp Huyễn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Thứ tướng của y vẫn như cũ, mi mục diễm lệ, eo lưng thẳng tắp, anh khí vô cùng.
Tuy rằng chỉ mặc thường phục, lại xác thật có chút phong trần mệt mỏi, nhưng cũng không tổn hại gì đến vẻ xuất chúng của hắn được.
Nhiếp Huyễn xoay chiếc ban chỉ trên tay, lửa giận tràn ngập bỗng nhiên không biết phải phát tiết như thế nào mới tốt đây.
Y chăm chú nhìn Dung Hàm Chi, muốn nói mấy lời ôn tồn trước đã – dù sao việc cũng đến nước này rồi, nổi giận cũng không có tác dụng gì, huốn chi thoạt nhìn Dung Hàm Chi cũng có vẻ như không để ý – nhưng nhìn nhìn một chút liền nhíu mày, nhịn không được mà hỏi: "Dung khanh sao có vẻ giống như..."
Dung Hàm Chi thẳng thắn gật gật đầu: "Chuyến này thần đến Thục Trung, béo lên không ít."
Vừa nói vừa tỏ ra cảm khái một chút: "Hương liệu ở Thục Trung quả nhiên là quá tốt, có thể nói là vô cũng thích hợp để chế biết thịt heo chiên giòn và mấy món khác...ngay cả làm giò heo cũng rất thơm ngon!"
Nhiếp Huyễn đen mặt nhìn hắn.
Dung Hàm Chi cũng chăm chú nhìn lại ánh mắt của thiên tử, trong đôi mât hẹp dài mang theo vẻ ướt át, cứ như đang ẩn tình mạch mạch vậy. (J)))) chết cười với bạn.)
Nhiếp Huyễn không hề xúc động, thản nhiên nói: "Khẩu vị của Dung khanh thật tốt quá."
Dung Hàm Chi hơi hơi cúi người: "Chính nhờ hồng phúc bệ hạ."
"Trẫm lại không có phúc khí này để cho người khác." Ngữ khí hoàng đế mang theo chút lãnh đạm, vừa tức giận lại vừa buồn cười: "Mấy ngày nay trẫm thế nhưng ăn không biết ngon a, Dung khanh."
Dung Hàm Chi nhìn nhìn vào đôi mắt đen sâu của hoàng đế, mặt không đổi sắc mà nói: "Trong nhà thần có một phương thuốc khai vị kiện tì, bệ hạ cần dùng thử không?"
Hoàng đế cơ hồ bị hắn chọc cho cười, chỉ gọi cả tên lẫn họ hắn ra: "Dung Hàm Chi!"
Dung Hàm Chi thần sắc như thường, cười nói: "Bệ hạ."
"Thần vốn không thích hợp làm lão sư của thái tử điện hạ, thần cũng đã từng nói với bệ hạ, thần không muốn làm lão sư của thái tử điện hạ."
Nhiếp Huyễn chậm rãi đứng lên khỏi ngự tọa bước xuống dưới, đi đến trước mặt Dung Hàm Chi, lẳng lặng nhìn hắn.
Ngự hương dày đặc lướt tới trước mặt, như thể muốn lấn át mọi mùi hương khác, nhưng Dung Hàm Chi vốn dĩ không dùng huân hương, trên người hắn sạch sẽ, chỉ có chút hương vị của ánh nắng ấm áp lưu lại.
Tựa như rất dễ dàng nhiễm lên một mùi hương khác, cũng tựa như căn bản không thể lây dính bất cứ một mùi hương nào được cả.
Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, lạnh lùng nói: "Dung khanh đang dùng thân phận thần tử mà kháng chỉ sao? Có phải ngươi thật sự muốn thử xem, sự nhẫn nại và dung túng mà trẫm dành cho ngươi có thể được đến đâu sao?"
Dung Hàm Chi nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng: "Bệ hạ sẽ không vì chuyện lần này mà giết thần đâu nhỉ."
Nhiếp Huyễn hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng: "Nhưng trẫm có thể vấn tội tước chức hiệu của ngươi, biếm làm thứ dân!"
Dung Hàm Chi cau mày, nghĩ nghĩ, khó hiểu nói: "Thì sao chứ, bệ hạ?"
"Nói một lời không êm tai thì chính là, chức vị cũng chẳng qua là để cho bản thân vui vẻ mà thôi, bệ hạ. Với thần mà nói, làm thừa tướng hay đồ tể thực ra cũng không có gì khác nhau cả. Nếu bệ hạ cho phép thần cống hiến, ta tự nhiên sẽ vì nước vì dân vì bệ hạ, vượt lửa qua sông đầu rơi máu chảy; Nếu bệ hạ nhất định phải bắt thần làm việc mà thần không muốn, vậy thần thà rằng trở về nhà mổ heo. Lời này lúc trước thần đã từng nói với tiên đế, hôm nay xem như là lặp lại một lần với bệ hạ."
Nói xong mấy lời này, hắn lại cười cười, mang theo chút ý trào phúng: "Thần một chút cũng không muốn, trở thành một người giống như Chu Hi vậy."
Dung Hàm Chi ở phương bắc đã lâu, giọng nói vô thức mang chút âm điệu phương bắc, vốn là giọng nam trầm, lại mang theo chút âm gió, còn kéo dài mềm mềm, thật sự có chút câu nhân.
Nhiếp Huyễn nhìn ánh mắt sáng rõ trong suốt của hắn, đúng là nói không ra lời.
Nhiếp Huyễn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Thứ tướng của y vẫn như cũ, mi mục diễm lệ, eo lưng thẳng tắp, anh khí vô cùng.
Tuy rằng chỉ mặc thường phục, lại xác thật có chút phong trần mệt mỏi, nhưng cũng không tổn hại gì đến vẻ xuất chúng của hắn được.
Nhiếp Huyễn xoay chiếc ban chỉ trên tay, lửa giận tràn ngập bỗng nhiên không biết phải phát tiết như thế nào mới tốt đây.
Y chăm chú nhìn Dung Hàm Chi, muốn nói mấy lời ôn tồn trước đã – dù sao việc cũng đến nước này rồi, nổi giận cũng không có tác dụng gì, huốn chi thoạt nhìn Dung Hàm Chi cũng có vẻ như không để ý – nhưng nhìn nhìn một chút liền nhíu mày, nhịn không được mà hỏi: "Dung khanh sao có vẻ giống như..."
Dung Hàm Chi thẳng thắn gật gật đầu: "Chuyến này thần đến Thục Trung, béo lên không ít."
Vừa nói vừa tỏ ra cảm khái một chút: "Hương liệu ở Thục Trung quả nhiên là quá tốt, có thể nói là vô cũng thích hợp để chế biết thịt heo chiên giòn và mấy món khác...ngay cả làm giò heo cũng rất thơm ngon!"
Nhiếp Huyễn đen mặt nhìn hắn.
Dung Hàm Chi cũng chăm chú nhìn lại ánh mắt của thiên tử, trong đôi mât hẹp dài mang theo vẻ ướt át, cứ như đang ẩn tình mạch mạch vậy. (J)))) chết cười với bạn.)
Nhiếp Huyễn không hề xúc động, thản nhiên nói: "Khẩu vị của Dung khanh thật tốt quá."
Dung Hàm Chi hơi hơi cúi người: "Chính nhờ hồng phúc bệ hạ."
"Trẫm lại không có phúc khí này để cho người khác." Ngữ khí hoàng đế mang theo chút lãnh đạm, vừa tức giận lại vừa buồn cười: "Mấy ngày nay trẫm thế nhưng ăn không biết ngon a, Dung khanh."
Dung Hàm Chi nhìn nhìn vào đôi mắt đen sâu của hoàng đế, mặt không đổi sắc mà nói: "Trong nhà thần có một phương thuốc khai vị kiện tì, bệ hạ cần dùng thử không?"
Hoàng đế cơ hồ bị hắn chọc cho cười, chỉ gọi cả tên lẫn họ hắn ra: "Dung Hàm Chi!"
Dung Hàm Chi thần sắc như thường, cười nói: "Bệ hạ."
"Thần vốn không thích hợp làm lão sư của thái tử điện hạ, thần cũng đã từng nói với bệ hạ, thần không muốn làm lão sư của thái tử điện hạ."
Nhiếp Huyễn chậm rãi đứng lên khỏi ngự tọa bước xuống dưới, đi đến trước mặt Dung Hàm Chi, lẳng lặng nhìn hắn.
Ngự hương dày đặc lướt tới trước mặt, như thể muốn lấn át mọi mùi hương khác, nhưng Dung Hàm Chi vốn dĩ không dùng huân hương, trên người hắn sạch sẽ, chỉ có chút hương vị của ánh nắng ấm áp lưu lại.
Tựa như rất dễ dàng nhiễm lên một mùi hương khác, cũng tựa như căn bản không thể lây dính bất cứ một mùi hương nào được cả.
Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, lạnh lùng nói: "Dung khanh đang dùng thân phận thần tử mà kháng chỉ sao? Có phải ngươi thật sự muốn thử xem, sự nhẫn nại và dung túng mà trẫm dành cho ngươi có thể được đến đâu sao?"
Dung Hàm Chi nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng: "Bệ hạ sẽ không vì chuyện lần này mà giết thần đâu nhỉ."
Nhiếp Huyễn hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng: "Nhưng trẫm có thể vấn tội tước chức hiệu của ngươi, biếm làm thứ dân!"
Dung Hàm Chi cau mày, nghĩ nghĩ, khó hiểu nói: "Thì sao chứ, bệ hạ?"
"Nói một lời không êm tai thì chính là, chức vị cũng chẳng qua là để cho bản thân vui vẻ mà thôi, bệ hạ. Với thần mà nói, làm thừa tướng hay đồ tể thực ra cũng không có gì khác nhau cả. Nếu bệ hạ cho phép thần cống hiến, ta tự nhiên sẽ vì nước vì dân vì bệ hạ, vượt lửa qua sông đầu rơi máu chảy; Nếu bệ hạ nhất định phải bắt thần làm việc mà thần không muốn, vậy thần thà rằng trở về nhà mổ heo. Lời này lúc trước thần đã từng nói với tiên đế, hôm nay xem như là lặp lại một lần với bệ hạ."
Nói xong mấy lời này, hắn lại cười cười, mang theo chút ý trào phúng: "Thần một chút cũng không muốn, trở thành một người giống như Chu Hi vậy."
Dung Hàm Chi ở phương bắc đã lâu, giọng nói vô thức mang chút âm điệu phương bắc, vốn là giọng nam trầm, lại mang theo chút âm gió, còn kéo dài mềm mềm, thật sự có chút câu nhân.
Nhiếp Huyễn nhìn ánh mắt sáng rõ trong suốt của hắn, đúng là nói không ra lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook