Sắc mặt Chu Hi lúc đỏ lúc trắng, từ trong kẽ răng chen ra một câu: "Ngươi còn..."

Nửa câu sau thật sự là kỳ cục, hắn dùng nghị lực to lớn nuốt trở về, nghẹn đến quay đầu ho khan vài tiếng.

Nhiếp Huyễn thấy vậy, thả lỏng lực đạo đang đè nặng lên hắn một chút, chỉ nhìn hắn trêu chọc: "Còn cái gì?"

Chu Hi cười lạnh một tiếng, đè thấp thanh âm lạnh giọng nói: "Thần lại không biết, bức gian thần tử trong Thùy Cùng điện, với bệ hạ mà nói, lại là chuyện đáng để khoe khoang như thế."

Nhiếp Huyễn ghé vào chiếc cằm trơn bóng mịn màng của hắn nhẹ cắn một ngụm, còn liếm hai cái.

Chu Hi không để râu, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn Chu Sưởng là bao, Nhiếp Huyễn liếm dọc từ cằm đến cổ hắn, Chu Hi lại mạnh mẽ đẩy y ra một chút: "Nhiếu người ở bên ngoài như vậy, bệ hạ nhất định phải muốn... muốn làm như vậy sao!"

Nhiếp Huyễn nắm lấy cổ tay hắn, kề sát lại ngậm lấy hầu kết hắn, hàm hồ nói: "Bá Dương xấu hổ?"

Chu Hi hận không thể cắn chết y: "Chẳng lẽ bệ hạ không muốn làm người nữa sao?"

Nhiếp Huyễn lúc này mới buông hắn ra, đứng dậy, nhưng trong ánh mắt nhìn chăm chú vẫn tràn đầy trêu chọc.

Chi Hi vội vàng ngồi lên sửa sang lại vạt áo, còn lấy một chiếc khăn gấm ra khỏi ống tay áo, lung tung lau hết mặt cổ.

Nhiếp Huyễn không để ý, kề sát lại nhẹ giọng nói: "Thì ra thừa tướng lại thích hẹn hò với trẫm hơn sao?"

Chu Hi bật đứng đậy đối diện gương đồng sửa sang lại búi tóc, lạnh mặt không nói lời nào,

Nhiếp Huyễn trầm trầm bật cười, nói: "Chuyện hẹn hò có thể để ngày khác lại nói, trẫm hôm nay thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với Bá Dương."

Chu Hi quay đầu lại, có chút nghi hoặc mà "ân?" một tiếng, từ từ nói: "Bệ hạ có chuyện quan trọng gì, chỉ cần dặn dò xuống là được."

Nhiếp Huyễn cười một tiếng: "Chuyện hôm nay, thực ra trẫm vẫn phải đa tạ Bá Dương, Nếu không nhờ Bá Dương, trẫm cũng sẽ không biết, Phùng Duyên Thế lại bại hoại như vậy."

Chu Hi nhướn mày, vừa nhìn gương vừa nhẹ tháo búi tóc ra không để rối, vừa thản nhiên nói: "Thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ nhìn nhầm người... cũng không phải một lần hai lần."

Nhiếp Huyễn quay đầu nhìn mái tóc đen như gấm xõa tung của Chu Hi, thích ý đến nheo mắt, cũng không giận: "Một Tần Hiên, một Phùng Duyên Thế.. Nghĩ kĩ lại, trẫm đề bạt lên chính đường của hai bộ, một người so với một người càng không được. Cái tội danh không biết nhìn người này, trẫm phải nhận rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy không biết tư vị gì.

Kiếp trước khi còn làm thiên tử của Đại Chu, lại không phải ở cục diện thế gia hoành hành như vậy, y cũng đã tự mình xem xét quốc sử hai thời đại sau khi mình băng hà, biết được sự tình phát triển đến hôm nay, đã là băng dày ba thước không phải một ngày rét có thể tạo nên.

Lúc đó chỉ nghĩ là nâng đỡ hàn môn là có thể chèn ép thế gia, hôm nay lại biết, thật sự đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Nhiếp Huyễn chậm rãi nói: "Hiện tại cuối cùng trẫm cũng đã rõ, tiên hoàng chèn ép thế gia đến như vậy, vì sao trong Đông cung của trẫm lại vẫn toàn là người của thế gia. Việc này, không phải chỉ đơn giàn là nâng đỡ hàn môn, chèn ép thế gia là có thể giải quyết, Bá Dương, ngươi nói, có phải không?"

Chu Hi chải mái tóc dài, không nói một lời.

Hoàng đế không ngu, nếu không thể chèn ép thế gia bằng việc nâng đỡ hàn môn, vậy cách tốt nhất, chính là chia nhỏ thế gia.

Chu Hi là người đứng đầu thế gia, đứng mũi chịu sào, sẽ trở thành đối tượng bị hoàng đế nhắm tới.

Chu Hi đặt lược ngà voi qua một bên.

Lại nghe thấy Nhiếp Huyễn bỗng nhiên nói: "Bá Dương, Lục lang nhà ngươi, vì sao chưa từng xuất sĩ?"

Chu Hi bỗng nhiên xoay người nhìn về phía hoàng đế, mái tóc đen dài óng mượt vạch thành một độ cong nửa vòng tròn, cùng với ánh mắt, sắc bén như đao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương