[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
-
Chương 134
Hành dinh Chinh Tây, Tham quân Lục sự Vương Triết thông bẩm được cho qua, bước vào giáo trường tạm thời của Dung Hàm Chi.
Dung Hàm Chi dẫn theo vài người đang tập bắn, vài cây cung quăng trên mặt đất, còn chưa kịp xưng tên, đã nghe thấy vị thứ tướng kia lạnh lùng nói: "Keo nối cung sợ nhất gặp mưa, năm nay trời mưa nhiều tới như vậy, mấy cây cung trong kho này đã sớm không còn dùng được nữa, vì sao không ai báo với ta?"
Vương Triết rụt rụt cổ, lặng lẽ đứng ngay ngắn, nhìn Dung Hàm Chi hung hăng mắng đám chủ quản kho quân nhu một trận, lúc này mới xoa xoa mũi, đánh bạo lên tiếng chào: "Dung tướng."
Dung Hàm Chi đang chăm chú nhìn, cũng không biết đang nhìn thứ gì, nghe thấy hắn đến, thần sắc hơi hòa hoãn, nhưng vẫn đanh mặt: "Lương thảo vẫn chưa tới sao?"
"Hộ bộ gởi văn thư đến, nói là đang điều vận." Vương Triết cẩn thận dè chừng nói.
Dung Hàm Chi nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ôn Thiện Chi thật sự là càng sống càng lùi, chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Không biết cái gì gọi là quân tình như lửa sao?"
Vương Triết cúi đầu không dám trả lời, ai cũng biết Ôn Thượng thư và Dung tướng là thân gia, loại chuyện ông thông gia mắng ông thông gia như thế này, cấp dưới người ngoài như bọn họ không thể nghe được.
Chỉ dám cẩn thận đáp: "Hồi bầm Dung tướng, hình như Hộ bộ đang xảy ra việc khác."
"Còn chuyện gì còn gấp hơn cả quân tình?"
"Lũ xuân ở Kinh Hồ."
Dung Hàm Chi giật mình, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn qua, lúc này Vương Triết mới thấy hắn đang cầm một cây nỏ đã kéo tên trên tay, theo bản năng liền né né, tránh khỏi vị trí đầu mũi tên lạnh lẽo kia hướng đến.
Dung Hàm Chi phì cười, đưa nỏ cho người bên cạnh.
Chiếc nỏ bằng đồng rất nặng, người kia nhìn thấy Dung Hàm Chi cầm có vẻ nhẹ nhàng, liền tùy tay nhận lấy, xém chút đã té ngã.
Dung Hàm Chi chỉ nhìn vào mắt, lại quay về phía mấy vị chủ sự vừa bị mắng đến không nâng nổi đầu kia, nói: "Thấy không, mấy thứ này giờ đã nặng đến Trương Trường Sử cũng khó mà cầm nổi, cho dù có sức khỏe, địa hình Thục Trung nhiều núi như vậy, ngươi muốn các tướng sĩ vác thứ này đi đánh giặc sao?"
Gương mặt già nua của Trương Trường Sử ửng hồng, cầm nỏ kia nhìn nhìn, nói: "Là hạ quan nhất thời không đề phòng, thực ra cũng vẫn ổn."
Dung Hàm Chi thản nhiên nói: "Nỏ nặng như vậy, không biết khi giương lên còn phải dùng bao nhiêu sức lực. Qua hai ba lượt, chỉ sợ phế mất một binh."
Nói xong hắn cũng thở dài, phất phất tay nói: "Bổn tướng sẽ viết tấu để Binh bộ nghĩ cách, các ngươi đều lui xuống hết đi."
Mấy vị chủ sự quân nhu kia tạ ơn xong liền chạy nhanh, đều muốn quay về lấy lại tinh thần.
Vị Dung tướng này không tính là lớn tuổi, khí thế ngược lại không hề nhỏ, lúc trước còn ở Thục Châu đã nghe nói Tri châu của Thục Châu cũng bị ép đến không nhấc nổi đầu, hiện giờ tiến quân đến tây nam này, mấy vị quan nhỏ bọn họ đây càng là chịu không nổi mà.
Tây Nam thật sự là có chút xa cách với Kinh sư, mấy vị quan nhỏ bọn họ một đời đều ở tại Tây Nam này, mí mắt cũng mỏng, Tri châu lão gia đã được xem là đại nhân vật rồi, không nghĩ tới đời này vậy mà còn phải chịu nghe sai bảo trước mặt thừa tướng.
Thục Trung không phải kinh thành, những lúc nhắc tới Dung tướng, trử vị Tri châu không hòa hợp với hắn, quan viên dưới đáy không ai dám nhắc tới cái thứ tự kia.
Vương Triết xem Dung Hàm Chi đuổi hết người đi, biết hắn đang đau đầu vì chuyện quân tình. Thục Trung mưa nhiều, bảo dưỡng cung nỏ không dễ, năm nay mưa nhiều nhất, ngay cả Kinh Hồ cũng gặp phải lũ xuân....
Đang nghĩ, đã nghe thấy Dung Hàm Chi gọi hắn: "Vừa rồi Vương tham quân nói cái gì, lũ xuân ở Kinh Hồ? Không phải Hoàng Hà mới có lũ xuân sao?"
Vương Triết vội trả lời: "Bẩm Dung tướng, Hộ bộ gởi văn thư đến, còn có thư tay của Ôn Thượng thư."
Vừa nói vừa cầm lá thư đưa tới.
Tuy hắn là Tham quân lục sự của quân chinh tây, nhưng nói rõ ra thì gần như là phụ tá cho Dung Hàm Chi, nhận được văn thư như vậy, không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa tới.
Dung Hàm Chi nhận lấy nhìn một lát mới gật gật đầu nói: "Chuyện có nguyên nhân, trái lại là ta không nên nói hắn không phải. Lát nữa tự ta viết thư trả lời."
Vương Triết không lên tiếng, cũng không cáo lui.
Dung Hàm Chi liền hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Vương Triết ngoan ngoãn nói: "Dung tướng, giám quân đến."
Dung Hàm Chi dẫn theo vài người đang tập bắn, vài cây cung quăng trên mặt đất, còn chưa kịp xưng tên, đã nghe thấy vị thứ tướng kia lạnh lùng nói: "Keo nối cung sợ nhất gặp mưa, năm nay trời mưa nhiều tới như vậy, mấy cây cung trong kho này đã sớm không còn dùng được nữa, vì sao không ai báo với ta?"
Vương Triết rụt rụt cổ, lặng lẽ đứng ngay ngắn, nhìn Dung Hàm Chi hung hăng mắng đám chủ quản kho quân nhu một trận, lúc này mới xoa xoa mũi, đánh bạo lên tiếng chào: "Dung tướng."
Dung Hàm Chi đang chăm chú nhìn, cũng không biết đang nhìn thứ gì, nghe thấy hắn đến, thần sắc hơi hòa hoãn, nhưng vẫn đanh mặt: "Lương thảo vẫn chưa tới sao?"
"Hộ bộ gởi văn thư đến, nói là đang điều vận." Vương Triết cẩn thận dè chừng nói.
Dung Hàm Chi nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ôn Thiện Chi thật sự là càng sống càng lùi, chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Không biết cái gì gọi là quân tình như lửa sao?"
Vương Triết cúi đầu không dám trả lời, ai cũng biết Ôn Thượng thư và Dung tướng là thân gia, loại chuyện ông thông gia mắng ông thông gia như thế này, cấp dưới người ngoài như bọn họ không thể nghe được.
Chỉ dám cẩn thận đáp: "Hồi bầm Dung tướng, hình như Hộ bộ đang xảy ra việc khác."
"Còn chuyện gì còn gấp hơn cả quân tình?"
"Lũ xuân ở Kinh Hồ."
Dung Hàm Chi giật mình, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn qua, lúc này Vương Triết mới thấy hắn đang cầm một cây nỏ đã kéo tên trên tay, theo bản năng liền né né, tránh khỏi vị trí đầu mũi tên lạnh lẽo kia hướng đến.
Dung Hàm Chi phì cười, đưa nỏ cho người bên cạnh.
Chiếc nỏ bằng đồng rất nặng, người kia nhìn thấy Dung Hàm Chi cầm có vẻ nhẹ nhàng, liền tùy tay nhận lấy, xém chút đã té ngã.
Dung Hàm Chi chỉ nhìn vào mắt, lại quay về phía mấy vị chủ sự vừa bị mắng đến không nâng nổi đầu kia, nói: "Thấy không, mấy thứ này giờ đã nặng đến Trương Trường Sử cũng khó mà cầm nổi, cho dù có sức khỏe, địa hình Thục Trung nhiều núi như vậy, ngươi muốn các tướng sĩ vác thứ này đi đánh giặc sao?"
Gương mặt già nua của Trương Trường Sử ửng hồng, cầm nỏ kia nhìn nhìn, nói: "Là hạ quan nhất thời không đề phòng, thực ra cũng vẫn ổn."
Dung Hàm Chi thản nhiên nói: "Nỏ nặng như vậy, không biết khi giương lên còn phải dùng bao nhiêu sức lực. Qua hai ba lượt, chỉ sợ phế mất một binh."
Nói xong hắn cũng thở dài, phất phất tay nói: "Bổn tướng sẽ viết tấu để Binh bộ nghĩ cách, các ngươi đều lui xuống hết đi."
Mấy vị chủ sự quân nhu kia tạ ơn xong liền chạy nhanh, đều muốn quay về lấy lại tinh thần.
Vị Dung tướng này không tính là lớn tuổi, khí thế ngược lại không hề nhỏ, lúc trước còn ở Thục Châu đã nghe nói Tri châu của Thục Châu cũng bị ép đến không nhấc nổi đầu, hiện giờ tiến quân đến tây nam này, mấy vị quan nhỏ bọn họ đây càng là chịu không nổi mà.
Tây Nam thật sự là có chút xa cách với Kinh sư, mấy vị quan nhỏ bọn họ một đời đều ở tại Tây Nam này, mí mắt cũng mỏng, Tri châu lão gia đã được xem là đại nhân vật rồi, không nghĩ tới đời này vậy mà còn phải chịu nghe sai bảo trước mặt thừa tướng.
Thục Trung không phải kinh thành, những lúc nhắc tới Dung tướng, trử vị Tri châu không hòa hợp với hắn, quan viên dưới đáy không ai dám nhắc tới cái thứ tự kia.
Vương Triết xem Dung Hàm Chi đuổi hết người đi, biết hắn đang đau đầu vì chuyện quân tình. Thục Trung mưa nhiều, bảo dưỡng cung nỏ không dễ, năm nay mưa nhiều nhất, ngay cả Kinh Hồ cũng gặp phải lũ xuân....
Đang nghĩ, đã nghe thấy Dung Hàm Chi gọi hắn: "Vừa rồi Vương tham quân nói cái gì, lũ xuân ở Kinh Hồ? Không phải Hoàng Hà mới có lũ xuân sao?"
Vương Triết vội trả lời: "Bẩm Dung tướng, Hộ bộ gởi văn thư đến, còn có thư tay của Ôn Thượng thư."
Vừa nói vừa cầm lá thư đưa tới.
Tuy hắn là Tham quân lục sự của quân chinh tây, nhưng nói rõ ra thì gần như là phụ tá cho Dung Hàm Chi, nhận được văn thư như vậy, không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa tới.
Dung Hàm Chi nhận lấy nhìn một lát mới gật gật đầu nói: "Chuyện có nguyên nhân, trái lại là ta không nên nói hắn không phải. Lát nữa tự ta viết thư trả lời."
Vương Triết không lên tiếng, cũng không cáo lui.
Dung Hàm Chi liền hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Vương Triết ngoan ngoãn nói: "Dung tướng, giám quân đến."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook