[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
-
Chương 11
Nhiếp Huyễn cân nhắc tới lui, Dung Hàm Chi về triều yết khuyết, cao hứng nhất hẳn là Ôn Tử Nhiên.
Ôn Tử Nhiên mạnh chống Chu Hi, đòi tiền đưa tiền muốn lương đưa lương mới có thể giữ cho Dung Hàm Chi không bị Chu Hi đùa chết, còn tạo được uy danh hiển hách tại phương bắc, ân đức của hắn với Dung Hàm Chi to lớn bao nhiêu, liền đắc tội Chu Hi sâu bấy nhiêu.
Hiện tại chính mình cũng rõ ràng không thể tốt đẹp với Chu Hi, vậy đợi Dung Hàm Chi hồi kinh, nói không chừng sẽ trọng dụng hắn, lúc đó đám đệ tử thế gia nhận thấy Chu Hi cầm đầu không thuận lợi, ngược lại sẽ gọi Ôn Tử Nhiên xuất đầu.
Đánh giá xong biểu tình của đối phương, không ngoài dự liệu nhìn thấy thất thố kinh hoảng đầy mặt đối phương, tâm tình Nhiếp Huyễn đại hảo, có hứng thú ăn một đũa đồ ăn, thập phần ấm áp hỏi: "Ôn khanh không uống, ngại ngự tửu của trẫm không ngon sao?"
Ôn Tử Nhiên vội nói không dám, lấy tay áo che lại ngửa cổ uống cạn, trong đầu oong lên một tiếng, thiếu chút đã phun ra hết.
Cố gắng nuốt xuống, gương mặt tuấn tú trắng nõn đã đỏ lên, ho sặc hai tiếng, nói, "Đây...khụ khụ, rượu thật mạnh"
Chỉ mới một ly, não đã có chút mông lung.
Nhiếp Huyễn tủm tỉm cười đánh giá thần thái quẫn bách của hắn, vừa nâng tay rót cho mình một ly, nhấp một ngụm phẩm phẩm, vô tội hỏi: "Phải không?"
Bộ dáng hoàng đế vô cùng tốt, tuy rằng không phong lưu như bạch ngọc mỹ nhân Thành vương, thế nhưng mi nhãn không có gì là không tinh xảo, ôn tồn ẩn tình, khi mỉm cười sóng mắt tựa thủy, cùng hợp với một thần thái uy nghiêm đế vương không thể phạm, khiến cho người cảm thấy đỏ mặt.
Ôn Tử Nhiên nhìn thoáng qua lại rũ mắt nhìn mặt bàn, bỗng nhiên phát hiện rượu mà hoàng đế rót cho mình và rượu hoàng đế rót cho hắn căn bản không phải là cùng một bầu rượu, không khỏi cười khổ.
Này cũng quá khi dễ người.
Nhưng hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, vi quân tác chủ, nếu có khi dễ ngươi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đành phải chớp chớp đôi mắt bị nghẹn đến mơ hồ đẫm lệ, kính cẩn nói: "Là thần không thắng được rượu, không thể so với bệ hạ."
Nhiếp Huyễn công khai đổi bầu rượu, cười tủm tỉm nói: "Tửu lượng là cần phải rèn luyện."
Hoàng đế nếu muốn chuốc rượu ai đó, quả thật là một chuyện không còn gì đơn giản hơn, Ôn Tử Nhiên bị y rót năm ba ly rượu mạnh, ánh mắt đã ướt sũng, nhìn thấy hoàng đế vẫn tiếp tục rót rượu cho mình, nắm chặt tay áo, nhỏ giọng nói: "Thần thực sự là không thắng được rượu, nếu uống nữa, e sợ sẽ thất nghi trước ngự giá..."
Nhiếp Huyễn mỉm cười nghĩ, thất nghi mới tốt.
Ngoài miệng lại nói: "Nếu ngự tiền thất nghi, trẫm thứ ngươi vô tội."
Hơi nước trong mắt Ôn Tử Nhiên càng dày, gương mặt trắng nỏn đỏ ửng, thấp giọng cầu khẩn: "Bệ hạ đừng chọc ghẹo thần nữa, thần, thần vẫn đang phải kiểm tra thu thuế..."
Lại nghe thấy thanh âm hoàng đế lại xuống, gằn từng chữ: "Lúc trước trẫm bệnh nặng, thừa tướng nắm giữ triều chính, bách quan đều buông tay, chỉ có mình khanh cẩn thận tự giữ. Ôn khanh nổi tiếng nhát gan, cớ gì lại có thể tử thủ?"
Ôn Tử Nhiên bị câu hỏi bất thình lình này làm cho hoảng hốt, đôi mắt mờ mịt lại sợ hãi giương lên nhìn y: "Thần..."
Liền thấy hoàng đế nhếch khóe môi, thanh âm lạnh thấu xương tủy, "Hay là nghĩ, bán cho thừa tướng còn không bằng bán cho tân quân, càng có thẻ được giá?"
Nét đỏ ửng do rượu trên gương mặt Ôn Tử Nhiên lập tức biến mất, toát một thân mồ hôi lạnh, cảm giác say mất hơn phân nửa, lo sợ không yên mà quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt tuấn tú nhất thời trắng bệch, run giọng nói: "Thần muôn lần chết không dám!"
Nhiếp Huyễn gõ gõ bàn, cũng không bảo hắn bình thân, lại đưa cho hắn một ly rượu, biến trở về ý cười ấm áp như cũ: "Ôn khanh làm cái gì vậy? Thoạt nhìn cứ như là đang chột dạ a. Đến, uống rượu với trẫm."
Đôi tay run rẩy của Ôn Tử Nhiên nhận lấy chén vàng, nhắm mắt một hơi uống cạn chén rượu mạnh trong tay, biểu tình hệt như uống ly rượu độc ban chết.
Chưa kịp bình phục khỏi hơi rượu cay nồng ngập khắp cổ họng, liền thấy bàn tay hoàng đế vươn tới đây, ngự hương tỏa lên mặt hắn.
Ngón tay hoàng đế mơn trớn trên mặt, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi, ôn thanh cười nói: "Vừa rồi dọa sợ ngươi?"
Ôn Tử Nhiên kinh ngạc quỳ, chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại trên môi, trong đầu trống rỗng.
Hoàng đế thu tay về, đứng lên, chậm rãi cuối xuống hôn.
Ôn Tử Nhiên mạnh chống Chu Hi, đòi tiền đưa tiền muốn lương đưa lương mới có thể giữ cho Dung Hàm Chi không bị Chu Hi đùa chết, còn tạo được uy danh hiển hách tại phương bắc, ân đức của hắn với Dung Hàm Chi to lớn bao nhiêu, liền đắc tội Chu Hi sâu bấy nhiêu.
Hiện tại chính mình cũng rõ ràng không thể tốt đẹp với Chu Hi, vậy đợi Dung Hàm Chi hồi kinh, nói không chừng sẽ trọng dụng hắn, lúc đó đám đệ tử thế gia nhận thấy Chu Hi cầm đầu không thuận lợi, ngược lại sẽ gọi Ôn Tử Nhiên xuất đầu.
Đánh giá xong biểu tình của đối phương, không ngoài dự liệu nhìn thấy thất thố kinh hoảng đầy mặt đối phương, tâm tình Nhiếp Huyễn đại hảo, có hứng thú ăn một đũa đồ ăn, thập phần ấm áp hỏi: "Ôn khanh không uống, ngại ngự tửu của trẫm không ngon sao?"
Ôn Tử Nhiên vội nói không dám, lấy tay áo che lại ngửa cổ uống cạn, trong đầu oong lên một tiếng, thiếu chút đã phun ra hết.
Cố gắng nuốt xuống, gương mặt tuấn tú trắng nõn đã đỏ lên, ho sặc hai tiếng, nói, "Đây...khụ khụ, rượu thật mạnh"
Chỉ mới một ly, não đã có chút mông lung.
Nhiếp Huyễn tủm tỉm cười đánh giá thần thái quẫn bách của hắn, vừa nâng tay rót cho mình một ly, nhấp một ngụm phẩm phẩm, vô tội hỏi: "Phải không?"
Bộ dáng hoàng đế vô cùng tốt, tuy rằng không phong lưu như bạch ngọc mỹ nhân Thành vương, thế nhưng mi nhãn không có gì là không tinh xảo, ôn tồn ẩn tình, khi mỉm cười sóng mắt tựa thủy, cùng hợp với một thần thái uy nghiêm đế vương không thể phạm, khiến cho người cảm thấy đỏ mặt.
Ôn Tử Nhiên nhìn thoáng qua lại rũ mắt nhìn mặt bàn, bỗng nhiên phát hiện rượu mà hoàng đế rót cho mình và rượu hoàng đế rót cho hắn căn bản không phải là cùng một bầu rượu, không khỏi cười khổ.
Này cũng quá khi dễ người.
Nhưng hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, vi quân tác chủ, nếu có khi dễ ngươi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đành phải chớp chớp đôi mắt bị nghẹn đến mơ hồ đẫm lệ, kính cẩn nói: "Là thần không thắng được rượu, không thể so với bệ hạ."
Nhiếp Huyễn công khai đổi bầu rượu, cười tủm tỉm nói: "Tửu lượng là cần phải rèn luyện."
Hoàng đế nếu muốn chuốc rượu ai đó, quả thật là một chuyện không còn gì đơn giản hơn, Ôn Tử Nhiên bị y rót năm ba ly rượu mạnh, ánh mắt đã ướt sũng, nhìn thấy hoàng đế vẫn tiếp tục rót rượu cho mình, nắm chặt tay áo, nhỏ giọng nói: "Thần thực sự là không thắng được rượu, nếu uống nữa, e sợ sẽ thất nghi trước ngự giá..."
Nhiếp Huyễn mỉm cười nghĩ, thất nghi mới tốt.
Ngoài miệng lại nói: "Nếu ngự tiền thất nghi, trẫm thứ ngươi vô tội."
Hơi nước trong mắt Ôn Tử Nhiên càng dày, gương mặt trắng nỏn đỏ ửng, thấp giọng cầu khẩn: "Bệ hạ đừng chọc ghẹo thần nữa, thần, thần vẫn đang phải kiểm tra thu thuế..."
Lại nghe thấy thanh âm hoàng đế lại xuống, gằn từng chữ: "Lúc trước trẫm bệnh nặng, thừa tướng nắm giữ triều chính, bách quan đều buông tay, chỉ có mình khanh cẩn thận tự giữ. Ôn khanh nổi tiếng nhát gan, cớ gì lại có thể tử thủ?"
Ôn Tử Nhiên bị câu hỏi bất thình lình này làm cho hoảng hốt, đôi mắt mờ mịt lại sợ hãi giương lên nhìn y: "Thần..."
Liền thấy hoàng đế nhếch khóe môi, thanh âm lạnh thấu xương tủy, "Hay là nghĩ, bán cho thừa tướng còn không bằng bán cho tân quân, càng có thẻ được giá?"
Nét đỏ ửng do rượu trên gương mặt Ôn Tử Nhiên lập tức biến mất, toát một thân mồ hôi lạnh, cảm giác say mất hơn phân nửa, lo sợ không yên mà quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt tuấn tú nhất thời trắng bệch, run giọng nói: "Thần muôn lần chết không dám!"
Nhiếp Huyễn gõ gõ bàn, cũng không bảo hắn bình thân, lại đưa cho hắn một ly rượu, biến trở về ý cười ấm áp như cũ: "Ôn khanh làm cái gì vậy? Thoạt nhìn cứ như là đang chột dạ a. Đến, uống rượu với trẫm."
Đôi tay run rẩy của Ôn Tử Nhiên nhận lấy chén vàng, nhắm mắt một hơi uống cạn chén rượu mạnh trong tay, biểu tình hệt như uống ly rượu độc ban chết.
Chưa kịp bình phục khỏi hơi rượu cay nồng ngập khắp cổ họng, liền thấy bàn tay hoàng đế vươn tới đây, ngự hương tỏa lên mặt hắn.
Ngón tay hoàng đế mơn trớn trên mặt, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi, ôn thanh cười nói: "Vừa rồi dọa sợ ngươi?"
Ôn Tử Nhiên kinh ngạc quỳ, chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại trên môi, trong đầu trống rỗng.
Hoàng đế thu tay về, đứng lên, chậm rãi cuối xuống hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook