Đam Mỹ Mười Bảy
4: Anh Trai À Em Có Thể Đạp Lên Đôi Aj Và Hôn Nó Được Không


Chu Yến Thần tại sao lại ở trước cửa nhà anh?
Phó Ức Vi còn tưởng là mình nhìn nhầm, nên dụi mắt vài cái, nhưng nhìn kỹ— vẫn là Chu Yến Thần.
Anh không nhìn lầm.
Nhưng tại sao Chu Yến Thần lại ở đây?
Phó Ức Vi sững sờ tại chỗ.
Thấy hắn đang ngây người, dì Trương giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt anh:
"Ức à? Em làm sao vậy?"
Phó Ức Vi lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng cười nói:
"Không có chuyện gì ạ, chỉ là được gặp dì nên thấy vui thôi."
"Dẻo mồm dẻo miệng," Dì Trương chọt nhẹ một cái lên trán của anh, bước vào cửa, "Lại đây, dì có mang cho em một chút quà nè."
—Người dì này chính là mùa xuân thứ hai của bố anh, tên là Trương Lâm, đã ngoài ba mươi tuổi, nhỏ hơn bố anh gần mười tuổi.

Nhưng dì chăm sóc da dẻ rất kĩ lưỡng, tâm hồn cũng luôn ở tuổi trẻ trung, nên nhìn bề ngoài không khác những cô gái xuân xanh là bao, tính cách cũng rất hoạt bát, đặc biệt luôn nhiệt tình và hào phóng.
Quá trình hai người này quen biết cũng rất là kịch tính.

Ngày đó dì Trương gặp phải tên trộm ở trên tàu điện ngầm, không chỉ bị trộm mà tên đó còn là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng.

Hên cái là bị bố anh nhìn thấy, một phát túm cổ tên trộm kia lại, tên trộm thấy hai người họ không có quen biết, nên vờ nói dối rằng mình là chồng của dì Trương, nói hai người đang cãi nhau, bảo bố anh đừng xen vào làm gì.

Phó Viễn Hằng đương nhiên không tin, những người xung quanh nghe vậy khuyên ông buông tay, chuyện của vợ chồng người ta, người ngoài không nên xen vào.
Phó Viễn Hằng liếc nhìn Trương Lâm một cái, tên trộm còn thấy rất đắc ý mà lấy tay ôm Trương Lâm.

Nhưng một giây sau, Trương Lâm đã dùng chân mang giày cao gót mà tàn nhẫn đạp lên chân tên trộm, sau đó còn mắng một trận, nói rằng mẹ nó mày chán sống rồi đúng không? Bà đây là cái người mà mày có thể nhận vơ là chồng của bà hả! Đi xuống cống nước mà tìm cái gương soi coi mày xứng hay là không xứng! Trộm đồ bà mà còn gian dối xảo biện!xxx hàng còn thua cây tăm xỉa răng mà còn bày đặt sờ loạn trên người bà, mẹ nó để bà cắt bỏ giùm mày!
Dì Trương dùng túi xách và chân làm vũ khí để đánh, Phó Viễn Hằng còn giúp dì khống chế tên trộm để dì dễ dàng đánh hắn, ánh mắt của toàn bộ người trên tàu đều chằm chằm nhìn bọn họ, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Cuối cùng đánh tới mức tên trộm chịu không nổi nữa, chân nhũn ra quỳ xuống xin tha, nói chị ơi tha cho em, em không có cố ý làm vậy đâu.

Trương Lâm nghe xong còn quay người đá thêm một cước, nói: "Mẹ nó mày gọi ai là chị!" Dì hất tóc một cái: "Bà đây rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp!"
Phó Viễn Hằng không nhịn được cười thành tiếng.
Tên trộm kia sau khi xuống tàu thì bị cảnh sát lôi đi, Phó Viễn Hằng và Trương Lâm cũng cứ thế mà quen được nhau.
Sau khi nghe Trương Lâm kể chuyện này thì Phó Ức Vi cảm thấy thế giới này con mẹ nó ảo diệu vãi, loại tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân này mà cũng có thể có thể xảy ra trên người một doanh nhân trung niên Phật hệ*, đúng là làm cho người khác sợ hãi mà.
*Phật hệ: người sống theo lối "Phật hệ" là thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

Lúc mới bắt đầu, anh vẫn rất hoài nghi về mục đích tiếp cận bố anh của Trương Lâm, cảm thấy dì ấy cũng giống như những người phụ nữ trước đây, đều đến vì tiền.

Nhưng sau đó lại vô tình biết được, Trương Lâm cũng rất có tiền, không chỉ không cần bố anh trợ, mà còn có thể đứng ngang hàng với bố anh.
Phó Ức Vi ở chung với dì cũng dần thay đổi suy nghĩ của mình, dần dần xem Trương Lâm như một người thân trong gia đình.

Thậm chí còn giúp dì theo đuổi bố mình, nói cho dì biết Phó Viễn Hằng thích cái gì.

Và sau mỗi lần như vậy, dì Trương đều tặng lại anh một món quà thay lời cảm ơn, hai người cứ vậy mà hình thành một tình bạn tốt.

Từ ngày Ức Vi dọn ra ngoài sống, Trương Lâm cũng thường xuyên mang các nguyên liệu để nấu ăn sang, hoặc là thứ gì đó khác.
Hôm nay dì mặc một chiếc váy mới, trên người còn thoang thoảng mùi thơm, gương mặt được trang điểm rất đẹp.

Nếu như không nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay dì, thì còn tưởng là một tiên nữ nhỏ đang hạ phàm.

Và nàng tiên đã yêu phải hơi thở của trần gian, nên mới phải hạ phàm tới tặng quà cho Phó Ức Vi đây này.
Lúc nhận đồ, Phó Ức Vi ngoài miệng cùng Trương Lâm giả vờ khách sáo: "Ôi, dì đến là được rồi mà còn mang quà theo làm gì?" Sau đó không nói nhiều đã nhận đồ trong tay, còn theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.
Cũng đúng lúc, Chu Yến Thần nghe thấy giọng nói quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, anh sửng sốt một chút nữa, nhưng Chu Yến Thần lại không ngạc nhiên tí nào, còn cười với anh, nói:
"Phó Ức Vi, chào cậu."
Người ta cũng đã chủ động chào hỏi, anh cũng không thể làm lơ.

Vì vậy Phó Ức Vi gạt đi câu hỏi trong đầu, khóe miệng nhếch lên mỉm cười:
"Chào cậu."
Trương Lâm đứng bên cạnh anh, nhìn thấy toàn bộ quá trình tương tác của hai người, cười hỏi:
"Là bạn học cùng lớp à?"
Phó Ức Vi gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Trương Lâm lại đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Yến Thần, hỏi hắn:
"Là bạn học của em Ức? Em cũng sống ở đây hả?"
Câu hỏi này cũng là điều mà Phó Ức Vi muốn hỏi, dù gì trước đó anh cũng không gặp Chu Yến Thần ở đây bao giờ, vì vậy anh cũng nhìn về phía đối phương, chờ đợi câu trả lời.
Chu Yến Thần gật đầu:
"Vâng, nhà con cách trường học xa quá, nên ba con mới tìm khu nhà gần trường một chút cho con ở, ngày hôm nay con mới vừa chuyển đến."
Trương Lâm lôi kéo cánh tay của Phó Ức Vi, cười càng vui vẻ hơn:
"Vậy tốt quá rồi, các em vừa là bạn học vừa là hàng xóm, có thể giúp đỡ lẫn nhau luôn."

Ngoài mặt Phó Ức Vi không lên tiếng, nhưng ở trong lòng đã tự thêm một câu: Nhưng vẫn là tình địch đó.

Anh không nói ra, nhưng cảm giác đối phương chắc cũng nghĩ giống như mình, cái này gọi là sự nhất trí của những người đàn ông.
Nhưng hình như tần số não của Chu Yến Thần không cùng tần số với anh rồi, nghe xong đề nghị của Trương Lâm, Chu Yến Thần còn nhìn anh, sau đó không thể tin được mà đáp:
"Dì nói đúng lắm ạ."
Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung:
"Con mới vừa chuyển tới đây, còn cần bạn học Phó quan tâm để ý."
Có ai mà không yêu thích trẻ con hiểu chuyện đâu, Trương Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chu Yến Thần nói xong, dì đã cười đến hai mắt đều nheo lại, ôm lấy vai Phó Ức Vi khoe khoang khoác lác:
"Em cứ yên tâm, Em Ức nhà dì đáng yêu nhất luôn đó! Luôn lấy việc giúp người khác làm niềm vui, nếu thấy có khó khăn gì thì cứ việc nói, nó nhất định sẽ giúp em."
Phó Ức Vi bỗng dưng bị đội cho một mũ người tốt, trong lòng cảm thấy oan ức, nhưng anh không nói ra.
Bên này Trương Lâm lại bắt chuyện với Chu Yến Thần: "Tiểu—" cô vỗ vỗ Phó Ức Vi, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học của con tên gì thế?"
Phó Ức Vi cũng nhỏ giọng trả lời cô: "Chu Yến Thần."
Bên này bọn họ thì thầm nói chuyện, không chú ý đến ánh mắt lấp lánh từ bên kia của Chu Yến Thần.
Biết được họ tên, Trương Lâm lại ngẩng đầu lên, cố gắng làm ra một vẻ mặt hòa nhã, dễ gần, nói với Chu Yến Thần:
"Là Yến Thần có đúng không? Giờ cũng là giữa trưa rồi, hay là em vào nhà ăn cơm chung với nhà dì đi?"
Phó Ức Vi thật sự không nghĩ dì ấy sẽ làm đến mức này, ngay lập tức bị dọa ho sặc sụa, cũng làm cho Trương Lâm sợ hết hồn, vội vàng vỗ lưng anh hỏi làm sao vậy.
Chu Yến Thần nhìn nhìn sắc mặt anh, trong mắt mang theo ý cười, sau đó khéo léo từ chối lời mời của Trương Lâm:
"Cảm ơn dì ạ, nhưng ba mẹ con còn đang ở nhà chờ con, con còn phải về nhà."
Nếu hắn đã nói như vậy, Trương Lâm cũng không miễn cưỡng được, chỉ có thể tiếc nuối nói:
"Vậy cũng không sao, lần sau có thời gian dì lại mời cả hai đứa cùng ăn cơm."
"Được ạ, cảm ơn dì."
Phó Ức Vi thở phào nhẹ nhõm, cũng ngừng ho khan, sau đó nghe thấy Chu Yến Thần gọi tên anh, nói:
"Phó Ức Vi, tôi về trước, hẹn gặp lại."
Hắn vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại."
Nhìn thấy người đã đi rồi, Trương Lâm liền lôi kéo Phó Ức Vi đi vào trong, Phó Ức Vi đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, vừa quay đầu, trong tay đã bị nhét vào một cái túi.
Trương Lâm vẻ mặt mong chờ: "Em mở ra đi?"
Phó Ức Vi mở túi ra, vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, mặt mày đều tái mét.
Anh mở hẳn túi ra, chỉ vào một bộ 5.3* và hỏi Trương Lâm:

"Này là quà?"
Trương Lâm rất nghiêm túc vỗ vai anh: "Cố gắng học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước."
Phó Ức Vi: "....."
"Thôi thôi, không đùa em nữa," Vẻ mặt anh này đau khổ nhìn Trương Lâm, sau đó lại thấy dì đưa anh thêm một thứ nữa, "Đây nè, quà là cái này."
Phó Ức Vi mở ra thì thấy — Dì Trương tặng anh một đôi Air Jordan đó!
Cái quan trọng là đây chính là một trong số ít đôi bản giới hạn mà anh đã thích từ lâu rồi!
"Sao nào? Có thích không?" Trương Lâm quan sát vẻ mặt của anh, "Dì nhờ bạn ở nước ngoài mang về đó, nghe nói đây là mẫu hot nhất, ôi dì cũng không hiểu gì đâu, em Ức thì thấy như nào hả?"
Phó Ức Vi phấn khích ôm dì xoay mấy vòng:
"Em rất thích! Cảm ơn dì Lâm nhiều lắm!"
Trương Lâm vỗ lưng Ức Vi:
"Thích thì tốt, sau này muốn gì thì cứ nói, dì yêu sẽ mua cho em!"
"Dạ!"
Trương Lâm bảo anh mang vào thử xem, Phó Ức Vi suy nghĩ một chút thì đem quyển 5.3 ra, cầm hai quyển sách lót trên sàn, sau đó mới cẩn thận lấy giày từ trong hộp đặt lên.
Anh thường mang dép lê, nhưng từ sáng sớm đến giờ vẫn đi chân đất.

Thế mà trước khi mang giày, anh còn mang một đôi vớ mới xỏ vô, đúng là chuyện lạ thường.
Nhấc chân lên xem hai lần, trong lòng Phó Ức Vi cảm thấy vui sướng muốn bay lên trời, nhưng ở bên ngoài còn làm bộ làm tịch, nhìn về phía Trương Lâm gật đầu:
"Cũng được ạ."
Trương Lâm hài lòng đi vào nhà bếp cất đồ.
Khi dì Trương vừa đi, Phó Ức Vi cũng hiện lại nguyên hình.

Anh giày cởi ra, ôm cả hộp lẫn giày trở về phòng, rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lúc chụp, anh cố ý sắp xếp những đồ vật xung quanh, để đôi AJ chỉ lọt vào ống kính một chút, như thể thứ anh đang chụp không phải là đôi giày ấy.

Chụp xong ga trải giường, Ức Vi lại cầm giày để lên bàn chụp thêm vài tấm, chính giữa bức hình là sách vở, bộ 5.3 cũng bày ra thành đống, Ức Vi còn làm bộ chụp lượt qua đôi AJ, sau khi xong thì cất giày vào hộp.

Phó Ức Vi gắn thêm vài bộ lọc vào ảnh, sau đó lần lượt gửi ảnh qua cho Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo.

Tuy giả vờ như không có gì nhưng thật ra cái cần khoe ai cũng thấy rõ.
Chỉ một lát sau liền nhận được tin nhắn phản hồi.
[ Con trai ]:!!!!!!
[ Con trai ]: ĐM!!!!! Tao vừa nhìn thấy cái gì đó!!!!
[ Con trai ]: Mày mua hồi nào vậy!! Mẹ nó, tao mê đôi này lâu lắm rồi! Nhưng để dành chưa đủ tiền!! Mày mua ở chỗ nào?!!!
Phó Ức Vi không có cách nào kiềm lại khoé miệng đang cong lên, trả lời: "Dì Lâm mua cho tao đó."
[ Con trai ]: [Rớt nước mắt vì nghèo.


jpg]
[ Ức ]:[Hưng phấn đến mơ hồ.gif]
[ Con trai ]: Anh trai à, cho em sờ sờ đôi AJ được không?
[ Ức ]: Không được nhe.
[ Con trai ]: Anh trai à, vậy em có thể đạp* lên đôi AJ và hôn nó không?
[ Ức ]: Nếu mày để tao đạp lên cái đó của mày, thì tao có thể cân nhắc cho mày hôn đôi AJ này.
[ Con trai ]:....
[ Con trai ]: Không phải chỉ là cái ấy thôi sao! Ba giẫm đi!
[ Ức ]:....
[ Ức ]: [Kẻ tàn nhẫn.

jpg]
*Đạp: tui để từ này vì để nó cùng ý với từ dưới luôn á, nên không thay nó thành "mang vào"
"Ức à!" Trương Lâm ở phòng khách gọi anh.
Phó Ức Vi gửi tin nhắn cho Lưu Ngạn là lát nữa nói chuyện tiếp, sau đó đi ra ngoài, hỏi:
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Trương Lâm nói với anh: "Đồ ăn dì để hết trong tủ lạnh nha, giờ dì phải đi hẹn hò, hôm nay không nấu cho em được, nếu em muốn ăn thì tự nấu nha.

Còn không thì đặt thức ăn ngoài hoặc là đi ra ngoài ăn, dì sẽ chuyển tiền cho em."
Phó Ức Vi đã rõ: "Bố em hôm nay không bận gì sao?"
Trương Lâm cười tựa như một thiếu nữ tuổi mười sáu: "Ừ, sau khi xong hạng mục cuối cùng, thì bố em cũng có thời gian rảnh, nên dì hỏi có thể đi ăn cơm cùng nhau không? Anh ấy nói được."
"Chúc mừng dì Lâm nha," tâm tình dig Lâm vui vẻ nên cũng làm Phó Ức vi vui lây, "Vậy em không tiễn dì nữa."
"Dì đi nhe."
Trương Lâm hất tóc một cái, lấy son từ trong túi xách để chỉnh nhan lại.

Nhưng khi bước tới cửa, dì như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Phó Ức Vi đang chuẩn bị đóng cửa, nói:
"Bạn cùng lớp của em...!"
"Chu Yến Thần." Phó Ức Vi nhắc nhở dì.
"Đúng đúng, bạn cùng lớp của em Chu Yến Thần, " Dì chớp mắt mấy cái, "Hình như em ấy cũng ở một mình, tụi em cũng coi như vừa là hàng xóm vừa là bạn học, nên có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau nha."
Phó Ức Vi "Dạ" có lệ một tiếng.
"Đừng có sợ mất mặt," Trương Lâm nhìn ra tâm tư của anh, khuyên nhủ anh, "Tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng lớp rất quan trọng, năm đó lúc dì đi học không có bạn bè tốt, nên rất thiệt thòi, còn bị mấy con khốn chơi theo nhóm lại bắt nạt."
Phó Ức Vi cười nói: "Dạ em biết rồi."
Trương Lâm còn định nói gì nữa, nên anh giả vờ liếc mắt nhìn đồng hồ, kinh ngạc hô lên: "Dì mau đi đi! Bố em không thích người đến trễ đâu!"
"Thật hả?!" Trương Lâm vội vội vàng vàng đi ra cửa, "Vậy dì đi đây, bai nha!"
Phó Ức Vi đứng trước cửa vẫy tay: "Bai bai.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương