Đam Mỹ Mùa Đông Ấm Áp
-
Chương 3
Đôi lời của editor: Mấy hôm nay mình mới xem lại tác phẩm khác của tác giả Lê Hoa Đường (cũng như là tác giả bộ truyện này) thì mình nhận ra Khương Mặc nhỏ tuổi hơn Đường Tu nên mình sẽ sửa đổi lại ngôi xưng hô của các nhân vật ở chương 1,2 và chương 3.
Mình sẽ sửa đổi một chút như sau:
- Đường Tu ở ngôi thứ 3: Anh & Đường Tu khi xưng hô với Khương Mặc: Tôi - Cậu.
- Khương Mặc ở ngôi thứ 3: Cậu & Khương Mặc khi xưng hô với Đường Tu: Em - Anh.
Do trong quá trình chỉnh lại ngôi nhân vật sẽ có sai sót, nếu thấy xin mọi người comment giúp mình.
Vừa giúp mình có thể sửa lại vừa cho mình có động lực ạ.
Xin cảm ơn.
^v^.
~~~~
Đầu óc Đường Tu trống rỗng một lúc, hồn phách mất mấy giây mới định thần lại, tay đỡ lấy thân thể lung lay của Khương Mặc, âm thanh mang theo chút run rẩy: "Không sao, không có chuyện gì là tốt, đừng đứng, ngồi xuống để tôi xem một chút".
Vì mất máu quá nhiều nên Khương Mặc có chút uể oải, nhưng vẫn nghe lời Đường Tu ngồi xuống, sau đó nghiên khuôn mặt tái nhợt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Đường Tu cười cười trấn an.
"Đừng cười, uống nước đi, môi nứt rồi" - Đường Tu đưa cho Khương Mặc một chén nước ấm, nghĩ lại thì cảm thấy một chén không đủ, liền rót đầy cả phích nước cho cậu.
Nhìn thấy Khương Mặt tỉnh lại, Đường Tu cảm thấy bình tĩnh lại rất nhiều, cẩn thận xem xét lại một chút, xác nhận vấn đề lớn nhất hiện tại là do mất máu quá nhiều, anh lau nhanh mồ hôi trên mặt, mở hộp cứu thương xử lý vết thương cho Khương Mặc.
Anh là bác sĩ ngoại khoa, đã từng mổ bụng cho bệnh nhân không biết bao nhiêu lần, thậm chí là nhìn cả vào cơ quan nội tạng đầy máu.
Theo lý mà nói, những vết thương này không chấn động tâm lý như vết mổ ở mấy ca phẫu thuật, nhưng khi băng bó vết thương cho Khương Mặc, mồ hôi trên trán Đường Tu túa ra, sắc mặt trắng bệch, lúc vừa băng bó xong, cả người Đường Tu không thể tự chủ mà run rẩy.
Khương Mặc uống một chút nước để điều hoà lại thân thể, nhìn thấy trạng thái Đường Tu không được đúng lắm, không nhịn được mà hỏi: "Anh sợ máu hả?".
"Có cái đầu cậu" - Đường Tu dùng cái nhíp gắp miếng băng gạc lên, nhắm hai mắt hít sâu rồi che vết thương Khương Mặc lại: "Cậu có hâm không? Nếu tôi sợ máu, vậy bình thường phẫu thuật tôi nhắm hai mắt làm hả?".
"Ách!" - Khương Mặc biết vết thương của mình đã doạ Đường Tu sợ, nhìn thấy ánh mắt oán giận của Đường Tu, lặng lẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh đừng sợ, không có việc gì đâu".
"Ngậm miệng lại, nghỉ ngơi một lát đi, trong người cậu còn bao nhiêu máu cậu không biết sao?" - Đường Tu băng bó kỹ chỗ mấy vết thương lớn, lúc này anh mới yên tâm.
Cảnh vật trước mắt bỗng tối đen lại, anh cắn răng ổn định cơ thể, tiếp tục mắng Khương Mặc: "Cậu nói nữa đi, cẩn thận coi chừng ảnh hưởng đến động mạch chủ, máu phun tới trần nhà bây giờ".
Khương Mặc làm sao mà không hiểu cậu, nhìn là biết Đường Tu chỉ đang hù doạ mình.
Dở khóc dở cười nói: "Em chỉ nói chuyện nhỏ nhẹ, không gào thét như trời sập, làm sao có thể kinh động đến động mạch chủ nha ~~".
"Im miệng, im lặng nghe không được sao?!" - Đường Tu thở hổn hển vì tức - "Không phải đang bị thương à, im lặng tiết kiệm chút sức lực đi!".
Khương Mặc không biết, lúc nãy cậu nói chuyện cực kỳ yếu ớt, làm trái tim của Đường Tu cũng đau như dao cắt, sợ cậu nói nhiều thêm một hai câu, anh sẽ không thể tiếp tục xử lý vết thương được nữa, chỉ muốn ôm cậu vào lòng, nói với cậu "Không đau, không đau, ráng chịu một chút rồi sẽ không đau nữa".
Khương Mặc bây giờ đã ổn định, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói chuyện nữa.=, nhưng anh mới yên tĩnh trong chốc lát, Đường Tu lại bắt đầu lo sợ: "Có phải lại đau đến không nói nổi không.....!Khương Mặc, tỉnh lại đi, tỉnh, tỉnh".
Khương Mặc bất đắc dĩ mở mắt, đập vào mắt cậu là khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lo lắng của Đường Tu: "Cậu còn thấy đau không?".
Khương Mặc thành khẩn gật đầu.
Đường Tu nắm lấy bả vai cậu: "Vậy sao lúc nãy không nói gì? Cậu không nói nổi sao?".
Khương Mặc nhìn anh một cách vô tội, hai mắt trong veo: "Không phải anh nói tôi im lặng nghỉ ngơi sao?".
Đường Tu lập tức xù lông: "Tôi bảo im lặng thì anh không nói câu nào à? Tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng chứ.
Hay tại do tôi nằm dưới nên cậu mới không nghe lời tôi vậy?".
"....." - Khương Mặc vừa dở khóc dở cười, vừa đau lòng, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: "Xin lỗi, doạ đến anh rồi.
Hay là lần sau em nằm dưới, anh tự ngồi lên tự mình động?".
"Mẹ kiếp! Nửa cái mạng còn lại của cậu chỉ toàn da thôi hả?" - Đường Tu vừa mắng, vừa ngoan ngoan mặc kệ Khương Mặc ôm, lúc này mới chân chính cảm thấy hồn phách của mình thật sự quay về.
Sau khi bình tĩnh lại, cảm giác khó chịu ban nãy lại ập tới, anh đẩy Khương Mặc ra, chạy vào toilet khoá cửa lại, ôm bụng đang lạnh lẽo co thắt ở dạ dày lại, liều mạng nôn khan, ngồi bệt xuống sàn nhà uống mấy loại thuốc, khó khăn lắm mới ổn định lại.
Cmn, suýt nữa bị tên kia hù chết khiếp rồi!
- ---
Đường Tu ngày đó gần như bị Khương Mặc hù chết, sau đó anh lại càng tức hơn khi nguyên nhân gây ra vết thương, Khương Mặc đều nói qua loa cho qua chuyện.
"Cậu không phải đã nói cậu đi cùng em cậu đến Malaysia à? Làm sao ra thành như vậy thế?".
"Đi công tác về rồi mới bị".
"Làm sao bị?".
"Cùng người khác đánh một trận, anh biết là tính tình em không được tốt".
"Cậu lớn thế rồi mà còn cùng người khác đánh nhau à? Hay cậu cho rằng tôi không nhìn ra được là cậu bị người ta đánh?".
"Không có, người kia cũng không phải dạng vừa".
"Được, vậy tại sao đánh nhau?".
"Do có ân oán cá nhân, đã giải quyết".
"Ân oán cá nhân gì?".
"Đã giải quyết, không truy cứu nữa".
Bất kể Đường Tu có truy vấn thế nào đều không thể moi ra bất cứ điều gì từ Khương Mặc, anh tức giận đến đau cả dạ dày lẫn trái tim, chuẩn bị chờ cho vết thương khỏi thì mắng cậu một trận, nhưng không đợi được anh mở miệng mắng, công ty của Khương Mặc gọi điện tới khiến cậu phải vội vàng rời đi.
- ---
Cho tới hôm nay, hai người lần nữa mới gặp mặt, chưa ở cùng nhau được một ngày, Khương Mặc lại muốn đi giúp Khương Mặc xử lý sự vụ công ty.
"Sẽ không, sẽ không lại bị như thế" - Khương Mặc không cần mặt mũi ôm lấy Đường Tu hôn mấy cái - "Đừng trông khổ sở như vậy, ngày mai nhất định sẽ ăn trưa với anh".
"Không cần, cậu làm xong rồi hãy tìm tôi" - Đường Tu bị cậu hôn đến nước bọt đầy mặt, anh cảm thấy phiền chịu không được, đưa tay đem mặt cậu đẩy ra xa "Ai..đi đi, đừng như vậy, cậu đi nhanh đi, làm sớm nghỉ ngơi sớm một chút".
"Nghe anh" - Khương Mặc vừa cười vừa đem túi thuốc nhét vào tay Đường Tu, kề tai anh nói: "Em có mua thêm que thử thai, anh trở về thử xem? Ha~~?".
Vừa rồi Đường Tu ánh mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, Khương Mặc càng thêm chắc tám, chín phần là do đứa nhỏ trong bụng tác quai tác quái.
Tai Đường Tu nháy mắt trở nên đỏ bừng, bịt lỗ tai lại mắng: "Lưu manh! Tự cậu đi mà thử!".
Khương Mặc vừa đi vừa cười gian tà: "Được a, em lấy lại một que cho em thử, anh cũng thử đi nha, chúng ta cùng thử chung".
Đường Tu lúc đầu quay mặt đi làm bộ không biết Khương Mặc, nghe cậu nói đến câu này lập túc nghiêng đầu sang chỗ khác chửi ầm lên: "Chung cái đầu cậu! Không muốn thử! Cút!".
Khương Mặc vui cười hớn hở rời đi, Đường tu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu biến mất trong biển người, cúi đầu nhìn túi thuốc Khương Mặc vừa đưa cho, có chút khó chịu mà thở dài một hơi.
Thật ra anh nhiều lần nghĩ, lâu lâu mới gặp Khương Mặc một lần, rồi cả hai lại chia xa, sớm biết lúc nãy đã không cáu kỉnh gây chuyện với cậu mà phí mất nửa giờ.
Gây chuyện thì anh hối hận, không gây thì anh lại tức không nhịn nổi, cái người này làm gì mà lúc nào cũng doạ mình gần chết, lại còn không nói anh nghe thực tế thế nào.
Khương Mặc là dân làm ăn, làm ăn thì sẽ có lúc nguy hiểm đến tính mạng sao? Nhưng Cố Ngôn Sênh sao lại có thể làm thoải mái đến như vậy, chẳng lẽ bởi vì trong nhà có Cá Con sao?
Đường Tu càng nghĩ càng khó chịu, anh thật sự không hiểu gì về lĩnh vực kinh doanh nên không thể giúp Khương Mặc.
Trước đó, vì giúp đỡ Cố Ngôn Sênh chăm sóc Thẩm Kham Dư, anh đã học không ít kiến thức từ những khoa khác, tất cả đều học không tệ, chí ít thì lúc chẩn đoán bệnh sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Về sau, vì muốn giúp đỡ Khương Mặc, anh đã mua đại một vài quyển sách để xem, còn đi theo Cố Ngôn Sênh học hỏi vài ba ngày, cuối cùng anh phát hiện kinh doanh so với y còn khó hơn nhiều, anh thực sự không học được, hoàn toàn không phải do những quyển sách đó.
Anh vuốt ve cây que thử thai, cảm thấy mình có chút buồn cười.
Anh ngoài miệng thì nói không muốn sinh con cho Khương Mặc, sau lưng thì lại kiêng rượu, rèn luyện, uống vitamin B11, làm một chút xét nghiệm trước sinh.
Anh lo là nếu không cẩn thận mà mang thai, con không được cung cấp đủ dinh dưỡng, thì có thể sẽ dẫn đến sinh non hoặc phải phá thai.
Bởi vì, ba của anh lúc mang thai không điều dưỡng tốt cơ thể, nên thể chất của anh cùng Đường Trăn không được tốt.
Anh có năng lực nên có ý thức phải chăm sóc cho sức khoẻ của em mình cho nên em gái càng ngày càng khỏe mạnh, còn anh cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi.
Nếu thật sự có con, Khương Mặc sẽ muốn sao?
Anh nghĩ có lẽ mình sẽ không kết hôn với Khương Mặc...Kết hôn với cậu thì có tác dụng gì, anh đâu có thể giúp gì được cho cậu ấy?
Lúc này, quảng trường trên gác gõ chuông một cái, đúng năm giờ chiều, Đường Tu giật nảy mình -- anh nhớ lúc Khương Mặc đi là khoảng 4:30, vậy mà anh nãy giờ một mình đứng ở đây đã cỡ nửa tiếng?
"Asssh, có bệnh không?" - Đường Tu không nhịn được mà mắng chính mình.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông inh ỏi, Đường Tu lấy ra điện thoại di động, là bố (*) gọi tới.
(*): Trong convert thì mình thấy ghi là mama, nhưng trong quá trình đọc truyện thì mình lại thấy nhân vật này giống công hơn (trong cặp ba của Đường Tu) nên mình sẽ gọi Tân Nguyện là bố - Đường Nghiễn Chi là ba luôn.
Nếu ai đã đọc bản gốc hoặc hiểu ý nghĩa convert thì comment giúp mình bên dưới nhá! Cảm ơn ^^.
Anh bắt máy: " Dạ vâng, bố".
"Ài, A Tu, hôm nay con đi làm sao?".
"Dạ không, sao vậy bố?".
Tân Nguyện cười gượng hai tiếng: "Vậy con giúp bố mua chút thức ăn về được không? Ba con hôm nay đi công tác về, bố đã hứa với ông ấy sẽ thu xếp cho tốt, nhưng mà....".
Đường Tu hiểu rõ, cười nói: "Bố ngủ quên?".
"Đúng..." - Tân Nguyện ngượng ngùng cười.
Đường Tu dở khóc dở cười nói: "Được rồi, để con đi mua thức ăn về, xin bố hãy thương xót nhà bếp của chúng ta, mỗi lần bố cho nổ phòng bếp thì đều là ba dọn".
"Được, được được, nghe con" - Tân Nguyện phảng phất như vừa hoàn thành một đại sự, mỹ mãn cúp điện thoại.
- ---
Đường Tu đi mua thức ăn ngoan, nghĩ lại một chút rồi mua thêm hoa quả rồi lại thêm ít đồ ăn vặt, bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
Tân Nguyện với Đường Trăn đang làm ổ trên ghế sofa xem phim Hàn, vừa nhìn thấy Đường Tu trở về lập tức cao hứng bừng bừng tiến lên nghênh đón.
"Con mua nhiều đồ ăn vậy sao?" - Tân Nguyện nhìn tay anh bao lớn bao nhỏ đến chấn kinh.
"Wow, để em giúp anh một chút." - Đường Trăn thấy tay Đường Tu ghì đến phát tím, liền chạy tới lấy bớt mấy túi.
Đường Tu xoa xoa đầu Đường Trăn, nhìn Tân Nguyện cười nói: "Ngoài đồ ăn, còn một món Thần Khí thiết yếu nữa -- là hoa quả với đồ ăn vặt nha.
Hai người nhìn nha, rong biển, bánh mứt hoa quả, thịt bò khô, muốn ăn cái nào có cái đó".
Đường Trăn cùng Tân Nguyện mắt sáng lên, ôm lấy túi đồ ăn vặt lớn chia ra đem cất.
Đường Tu dở khóc dở cười nói: "Đừng gấp, hai người nhìn kỹ lại menu xem, hai người muốn ăn cái gì, không nói với con nên con mặc kệ, những đồ ăn vặt này là đồ ba thích".
"Đều là ba thích!" - Đường Trăn vừa gặm thịt bò khô vừa nói.
Tân Nguyện cũng phụ hoạ theo.
"Được thôi." - Đường Tu cười, trong mắt tràn đầy sự dung túng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook