Bạch Sở Khiết được gọi mọi người trong trường đặt biệt danh là "vong hồn không nói chuyện" kẻ ác ý hơn thì lại gọi là "búp bê một mắt" bởi vì cậu từ nhỏ đến lớn sinh ra đã bẩm sinh bị mù bên mắt phải.

Cậu sống trong sự tự ti mà lớn lên, đến trường cũng không có bạn bè. Chẳng ai muốn giao du cùng cậu cả, quãng thời gian thanh xuân của Sở Khiết cứ tưởng chừng là sẽ âm u hết những tháng ngày đi học. Vậy mà chỉ một lần vô tình nhìn thấy nụ cười của đàn anh Trẩn Duật Đằng, cậu hiểu rằng con ếch xấu xí cũng biết yêu.

Đáng ngạc nhiên hơn đó chính là Trần Duật Đằng chủ động bắt chuyện với cậu, bảo vệ cậu khỏi sự bắt nạt của mọi người. Giúp cậu tự tin hơn, cho cậu một nụ cười vui vẻ, anh tiếp thêm sức mạnh. Cho cậu vượt qua tự ti.

Và rồi đến một ngày, Trần Duật Đằng nắm tay cậu đi trên con phố nhỏ. Rồi lại yêu thương nói ra một câu.

"Anh thích em! Không phải vì nhan sắc, mà là vì em rất đặc biệt. Ông trời sẽ không lấy của ai bất kì thứ gì. Hy vọng em có thể tin tưởng anh"


Một câu tỏ tình ngắn ngủi, bọn họ cùng nhau yêu đương vào thời học sinh. Hắn giúp cậu vượt qua tự ti, giúp cậu hiểu được rằng dù con mắt phải có bẩm sinh không thấy được gì thì cậu vẫn là đẹp nhất.

Trần Duật Đằng khiến cho Sở Khiết yêu hắn say đắm, vậy mà vào một ngày khác. Cậu lại nghe được hắn nói với đám bạn của hắn, từng lời từng chữ khắc ghi trong tim cậu.

"Được rồi! Tiền của ông đâu. Tôi đã nói cái tên Sở Khiết đó là một tên dễ dụ mà. Làm cái gì có chuyện tôi yêu cậu ta? Ông đây trong lòng hiện tại vẫn chỉ thích một mình Mễ Lạc thôi nhé. Làm gì có chuyện tôi thích cái tên mù một bên kia chứ, nhìn vào con mắt đục một bên kia đã làm tôi thấy sợ rồi. Lần cá cược này các cậu thua rồi, mau đưa tiền đây"

Hoá ra...đôi mắt cậu không đẹp, kể cả người cho cậu thích cũng không hề yêu cậu. Con mắt phải này...vĩnh viễn luôn bị người đời chán ghét...

Hoá ra...đây là lời nói dối của đôi mắt.

Bạch Sở Khiết đứng ở trước cửa phòng học, cậu nhìn Trần Duật Đằng cùng đám bạn của anh. Nước mắt cậu chảy dài, giờ đây cậu lại cảm thấy tự ti về đôi mắt phải vẩn đục không thể nhìn thấy của mình. Mà lần tự ti này còn khủng khiếp hơn lần trước. Bởi vì nó do người cậu yêu mang lại.

Bạch Sở Khiết móc trong túi quần mình ra hai tờ tiền mệnh giá lớn ở trên bàn. Cậu vừa khóc vừa cười nói.

"Em cũng cá cược nữa. Em cá cược mình sẽ ngu ngốc tin vào một tình yêu đích thực. Đúng là làm gì có chuyện hoàng tử yêu một con ếch xấu xí kia chứ"


Trần Duật Đằng vẫn đừng ở đó, nhìn cậu đặt tiền của mình vào đống tiền mà bạn bè sắp đưa cho anh. Trong lòng cảm nhận rõ tư vị đắng ngắt còn hơn ly cafe không được. Nhưng...hắn vì sĩ diện với bạn bè mà đáp.

"Nếu cậu biết được thì thôi vậy, tôi đúng là chỉ xem cậu như trò cá cược. Tôi...thật ra chỉ thích con gái"

Bạch Sở Khiết gật đầu, cậu vụng về lấy tay lau nước mắt vừa đáp.

"Cho nên em mới nói trò cá cược này anh thắng rồi. Hy vọng đại thiếu gia nhà anh sau này đừng đem tình cảm ra làm trò đùa! Tạm biệt"

————****———

Từ ngày hôm đó trở đi, bọn họ quay trở lại thành người dưng. Chẳng còn ai thấy Bạch Sở Khiết đi học nữa, Trần Duật Đằng thành công hẹn hò với hoa khôi mà hắn thích thầm tên Mễ Lạc.


Chỉ là không thấy bóng dáng người kia xuất hiện ở sân trường, hắn lại cảm thấy thiếu vắng. Điện thoại không còn vang lên âm thanh tin nhắn của người quen, hương vị cơm hộp vào buổi trưa thân thuộc cũng không còn nữa. Chẳng còn nụ cười của người kia, đến cảm âm thanh hai tiếng "Anh ơi" cũng biến mất.

Khoảng trống trong tim ngày càng rộng lớn, nổi nhớ về Bạch Sở Khiết càng khiến hắn day dứt.

Đến khi hắn nhận ra mình yêu cậu lại nhận được tin cậu đã nghỉ học. Hiện tại đã sang nước ngoài du học.

Trần Duật Đằng không tin...hắn muốn tìm cậu về, hắn muốn theo đuổi cậu lại một lần nữa. Mà lần này không phải là vì cá cược, mà chính là một tình yêu thật sự.

Chỉ tiếc là hắn càng theo đuổi cậu càng chạy. Chuyện này phải làm sao đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương