Đam Mỹ Kim Phong Ngọc Lộ
17: Cầu Xin Điện Hạ


Đợt mười ngày thứ hai qua đi, chớp mắt đã gần cuối thu.
Mấy ngày nay sắc trời đều u tù, không thấy mưa, nhưng cũng không biết lúc nào có thể buông nắng.
Khí lạnh dần nồng đậm.
Chập tối, Tạ Huy Chân ngồi bộ liễn[1] quay về từ chỗ Hoàng đế.

Vẫn chưa đến gần tẩm điện nhưng từ xa xa đã trông thấy Tiêu Nghiễn Ninh đứng trên thềm ngọc, đang dặn dò công việc với người dưới trướng.
Gió thu táp vào thân hình gầy gò yếu ớt của y, thổi tung y bào, đôi mắt đang nheo lại của Tiêu Nghiễn Ninh không mở ra được, từ đầu chí cuối vẫn đứng nơi ấy.
Bộ liễn dừng lại, Tạ Huy Chân từng bước từng bước đi lên thềm ngọc, khoát tay cắt ngang những thị vệ nhìn thấy hắn định hành lễ.

Tiêu Nghiễn Ninh quay lưng về phía hắn chưa nhận ra, vẫn bàn giao chuyện thay quân với người kia, mãi đến khi đại sưởng[2] mang theo mùi hương và độ ấm của một người khác đáp xuống bả vai.
Tiêu Nghiễn Ninh kinh ngạc ngoảnh lại, sau lưng là Tạ Huy Chân cười mỉm chi đang nhìn y.
Y hoàn hồn cúi đầu lùi về sau một bước, hành lễ với Tạ Huy Chân.
Tạ Huy Chân: “Miễn đi, vào trong thôi.”
Trên người Tiêu Nghiễn Ninh đang khoác đại sưởng của Hoàng Thái tử, cảm thấy vô cùng bứt rứt, mới đi vào trong điện đã mau chóng cởi ra, hai tay dâng trả cho nội thị của Tạ Huy Chân rồi tạ ân với Tạ Huy Chân.
“Chóp mũi lạnh đỏ hết rồi cũng không biết mặc nhiều quần áo, lại muốn bị bệnh hay sao?” Tạ Huy Chân quở trách y.
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Sáng ngày không lạnh, thần sơ ý ạ.”
Tạ Huy Chân: “Buổi chiều trở trời tại sao không thêm quần áo? Những người hầu hạ cho đệ có chuyện gì vậy, không biết nhắc đệ?”
Sợ hắn lại trách phạt người bên dưới, Tiêu Nghiễn Ninh vội vàng giải thích: “Trước đấy thần vẫn luôn ở phòng trực, không về chỗ ở, những người khác không có lỗi.”
Tạ Huy Chân im lặng nhìn y.

Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu.
“Đệ qua đây.” Tạ Huy Chân nói.
Tiêu Nghiễn Ninh do dự bước đến, Tạ Huy Chân giơ tay rút một mẩu lá khô dính trên tóc mai y xuống, ngón tay nhẹ nhàng quét qua má y.
Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói: “Tạ điện hạ.”
“Tạ cái gì?” Tạ Huy Chân hỏi y.
Tiêu Nghiễn Ninh không biết phải nói sao, lời truy cứu đến cùng của Tạ Huy Chân bao giờ cũng khiến y không biết phải làm thế nào.
Tạ Huy Chân bật cười: “Không nói thì thôi vậy.”
Lúc rút tay về lại gẩy hương nang vàng ở hông y một cái, mấy ngày này Tiêu Nghiễn Ninh nghe lời luôn đeo bên mình, Tạ Huy Chân rất hài lòng.

Ánh mắt của hắn đảo quanh một vòng nơi eo Tiêu Nghiễn Ninh khiến y cảm giác hơi bức bối, liền nghe thấy hắn nói: “Vẫn còn hơi gầy một chút.

Chăm sóc tốt cơ thể, và cả luyện tập nhiều thêm, luyện cho cơ thể săn chắc lên chút mới tốt, đỡ cho gió thổi một cái là ngã ngay.”
Tiêu Nghiễn Ninh chỉ có thể nói: “Sẽ không, điện hạ nói đùa rồi.”
Tạ Huy Chân không nhiều lời nữa, ra lệnh cho người dọn bữa.
Mấy ngày nay chỉ cần Tạ Huy Chân có mặt ở Đông Cung này thì bữa nào Tiêu Nghiễn Ninh cũng cùng mâm cùng bàn với hắn, đã thành thói quen.
Tạ Huy Chân nói người đổi phương pháp làm dược thiện cho y, tất cả là món hợp khẩu vị y, dù cho bảo thủ không chịu thay đổi như Tiêu Nghiễn Ninh cũng không thể nào từ chối được ý tốt kiểu này.

Biết rõ Tạ Huy Chân ôm tâm tư không thuần khiết với y nhưng y vẫn cảm niệm quân ân.
“Ngẩn ngơ gì đấy?” Tạ Huy Chân đẩy xúp rắn đến trước mặt Tiêu Nghiễn Ninh, ra hiệu cho y: “Ăn hết.”
Có một thoáng, trong mắt Tiêu Nghiễn Ninh xẹt qua sự không bằng lòng, gần như không thể quan sát kỹ, nhưng Tạ Huy Chân lại nhìn ra được: “Không muốn ăn?”
“… Không phải ạ.” Tiêu Nghiễn Ninh khẽ tạ ân, cầm thìa lên.
Y ăn đến là chậm, Tạ Huy Chân đã nhìn ra tiểu Thế tử này không thích thức ăn mặn và nhiều dầu mỡ từ lâu rồi, ăn uống còn thanh đạm hơn cả mấy lão già.

Mười bảy mười tám tuổi chính là lúc cơ thể phát triển, mỗi ngày y còn phải luyện võ, chỉ ăn những thứ như thế sao có thể nuôi dưỡng cơ thể tốt cho được.
Tiêu Nghiễn Ninh không thích, Tạ Huy Chân bèn ép y ăn, chung quy cũng sẽ không khó nuốt hơn thuốc đắng.
“Hương vị thế nào, đã ăn quen chưa?” Tạ Huy Chân hỏi.
Tiêu Nghiễn Ninh gật đầu, lần nữa lời tạ ân đến bên miệng lại nuốt về, Tạ Huy Chân không thích nghe, y vẫn nên đừng nói hoài nói mãi thì hơn.
Bữa tối xong xuôi lại uống nửa chén trà, đánh hai ván cờ, rồi Tiêu Nghiễn Ninh đứng dậy cáo từ như những ngày qua.

Y còn phải ra ngoài tuần tra một vòng, sau đấy là có thể trở về thiên điện nghỉ ngơi.
Nhưng Tạ Huy Chân lại không cho phép, phất tay cho nhóm người hầu hạ trong điện lui ra.
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu.

Tạ Huy Chân đến gần, nhắc nhở y: “Đi tắm rửa.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngẩn ra, siết chặt nắm tay: “Điện hạ, thần…”
“Cô muốn tắm rửa, đệ đi cùng với cô.”
Tạ Huy Chân không cho y cơ hội từ chối, nói xong cất bước đi về phía dục phòng đằng sau.


Tiêu Nghiễn Ninh mọc rễ tại chỗ một hồi, không còn cách nào khác là đuổi theo.
Dục phòng hơi nước mờ ảo, Tạ Huy Chân đã ngồi vào trong dục trì.

Cách rèm sa lay động, hắn nhìn ra Tiêu Nghiễn Ninh hãy còn đang đứng yên không nhúc nhích ngoài rèm, nhắc nhở y: “Cởi quần áo, đi xuống.”
Tiêu Nghiễn Ninh gian nan nuốt nước bọt, cụp mắt không dám đối diện với đôi mắt quá đỗi sâu thẳm phía sau rèm sa, run lẩy bẩy nhấc ngón tay cởi đai lưng ra, lần nữa cởi ra từng món từng món y sam trên người, cho đến khi trần như nhộng.
Chân trần bước vào trong dục trì, né tránh cái nhìn nóng bỏng quá mức của Tạ Huy Chân, Tiêu Nghiễn Ninh dán sát trì bích (thành bể tắm) ngồi xuống, trên gò má trắng mịn bị hơi nóng bốc lên hun đến mức nhiều thêm tí huyết sắc, cũng có lẽ là bởi vì thứ khác.
Tạ Huy Chân cảm thấy dáng vẻ này của y thực sự rất là thú vị.

Khi ở trước mặt người khác rõ ràng là quân tử chính trực nghiêm nghị bất khả xâm phạm, khi đối diện với mình thì chỉ có khả năng lựa chọn khuất tùng, nhưng mà không phẫn nộ chút xíu nào, thậm chí ngay cả lời oán trách cũng chưa từng nói ra.

Còn sự khó xử quẫn bách chỉ là bởi chuyện này quá vượt ngoài lễ nghi giáo điều, khiến y khó mà chấp nhận mà thôi.
Lúc bị ức hiếp tàn nhẫn nhất cũng chỉ nhắm mắt cắn chặt môi, dù cho nước mắt cũng đã bị ép tuôn ra nhưng cứ khăng khăng không hé răng một tiếng.
Nhớ lại những cảnh tượng thanh nhã ấy, Tạ Huy Chân thoáng híp mắt, ra hiệu với y: “Đệ qua đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh chậm rãi dịch đến gần, vẫn cúi đầu như cũ.

Tạ Huy Chân bóp lấy cổ tay y dùng sức nắm chặt, Tiêu Nghiễn Ninh bị nắm đến mức đâm vào trong lòng hắn, một lần nữa bị Tạ Huy Chân bắt lấy eo.

Lúc vô thức nghiêng đầu tránh đi thì gò má lại sượt qua làn môi hơi khô của Tạ Huy Chân.
“Tránh cái gì?” Tạ Huy Chân hỏi bên tai y, giọng nói mang theo ý cười.
Tiêu Nghiễn Ninh gian nan lên tiếng: “Không có…”
Tạ Huy Chân nhấc tay, ngón tay ve vuốt gáy y, từ từ di chuyển trên xương quai xanh.
Những dấu vết để lại từ vài ngày trước đã nhạt đi, nơi ấy lại là một mảng nhẵn bóng trắng mịn.
Tạ Huy Chân thấy hơi tiêng tiếc, cúi đầu cắn nhẹ lên.

Tiêu Nghiễn Ninh rên một tiếng, cơ thể co quắp, bản năng muốn trốn chạy, nhưng lưng dựa lên dục trì phía sau, nào có tránh được.
Sau khi ăn đau thì Tạ Huy Chân cuối cùng cũng nhả ra, thỏa mãn nhìn dấu đỏ do bị cắn ở xương quai xanh gần chỗ hõm vai y, xinh đẹp kiều diễm, như hồng mai nở rộ trong tuyết, cực kỳ bắt mắt.
Ngón tay của hắn lại vuốt nhẹ qua, cảm nhận sự run rẩy khẽ khàng của người trong lòng, nhỏ giọng thầm thì: “Không biết lần này có thể để lại được mấy ngày…”

Tiêu Nghiễn Ninh chẳng hé răng.

Tạ Huy Chân nắn cằm y, để y ngước mắt nhìn mình: “Không vui vậy cơ à?”
Bên trong đôi mắt sau màn sương bụi cũng giống như đang mịt mùng hơi nước mơ hồ: “Thần nói không bằng lòng thì điện hạ có thể tha cho thần không?”
“Không đời nào.” Tạ Huy Chân bình tĩnh mà rằng, ngón tay dán lên lưng y, men theo xương sống từng tấc từng tấc đè xuống: “Sáp mỡ ấy, có kiên trì dùng mỗi ngày không?”
Tiêu Nghiễn Ninh không tránh được ánh mắt của hắn, hàng mi run rẩy, giọng nói lăn ra từ cổ họng: “Có dùng.”
Tạ Huy Chân: “Ừm, nghe lời có thưởng.”
Tiêu Nghiễn Ninh không hỏi hắn thưởng gì.

Tạ Huy Chân nghiêng đầu, đặt thêm một cái thơm nhẹ lên gương mặt y.
Kế đấy là tiếng cười vui vẻ kề gần bên tai, Tiêu Nghiễn Ninh khàn giọng hỏi: “… Điện hạ cười cái gì?”
Tạ Huy Chân nắm lấy bàn tay của y, mười ngón đan vào nhau, hỏi lại một lần nữa: “Nghiễn Ninh, làm loại chuyện này với ta, có thật sự không tình nguyện như vậy? Không phải hồi nhỏ rất thích ta sao? Lúc ta sắp đi đệ luyến tiếc lắm mà, đúng chứ?”
Lặng thinh phút chốc, Tiêu Nghiễn Ninh trả lời hắn: “Thần đối với điện hạ lúc còn bé là tình bằng hữu, hiện giờ là sùng kính và ngưỡng mộ, không có gì khác hết.”
“Thật sự không có?”
“Không…”
“Thế thì đừng nói nữa,” Tạ Huy Chân cắt ngang lời y, ngón tay cái xoa nhẹ lòng bàn tay y: “Đệ tuyệt tình thế này, ta nghe mà trong lòng nhói đau.”
Cánh môi Tiêu Nghiễn Ninh mấp máy, không biết phải nói gì nữa.
Tạ Huy Chân nâng tay nhẹ nhàng móc một cái, cởi ra dải buộc tóc của y, mái tóc đen xõa tung buông lơi, nổi bồng bềnh trên mặt nước, ngón tay của Tạ Huy Chân cuốn lấy một lọn, vấn vít giữa những ngón tay: “Đệ thành hôn kết tóc cùng người khác, chỉ để lại cô nhung nhớ đệ mười năm, hiện giờ thì ngay cả một câu êm tai cũng không chịu nói cho cô nghe, cứ phải nói những lời tổn thương người khác thế này sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt Tạ Huy Chân chất chứa vẻ lạc lõng hiếm có, là điều y chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong lòng sản sinh ít cảm giác khó diễn tả bằng lời, Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói: “… Thần không biết nói lời êm tai.”
Tạ Huy Chân ôm lấy y: “Không biết thì từ từ học, cô từ từ dạy đệ là được.”
Tiêu Nghiễn Ninh qua quýt gật đầu một cái, nói càng khẽ hơn: “Tạ điện hạ.”
Tạ Huy Chân ôm người ta thật chặt, nụ hôn rơi xuống hàng mi run nhè nhẹ của y, rồi lại dịch chuyển xuống, lướt qua chóp mũi phớt hồng, hôn lên cánh môi đã bị chính hắn cắn đỏ.
Liếm mút một lần lại một lần, Tiêu Nghiễn Ninh dần thả lỏng môi, tiếp nhận chiếc lưỡi tiến đến của hắn.
Tạ Huy Chân tràn đầy nhẫn nại, hôn khắp mỗi một tấc mềm mại trong miệng Tiêu Nghiễn Ninh, chọc ghẹo nơi nhạy cảm của y.
Tiếng thở gấp của Tiêu Nghiễn Ninh dần rối loạn, lúc khó mà chịu đựng thì hai tay khoác lên bên hông Tạ Huy Chân, ngón tay vô thức bấu chặt vào da thịt hắn.

Lý trí gắng gượng kéo về được một chút lại cảm thấy những việc làm này quá chừng là suồng sã, muốn rút tay về nhưng bị Tạ Huy Chân đè lại.
“Đừng cử động.”
Giọng Tạ Huy Chân khàn khủng khiếp, mồ hôi nóng rẩy khắp mặt.

Hắn nhìn vào ánh mắt của Tiêu Nghiễn Ninh đang lan nhiễm tình dục, nó nóng bỏng lạ thường, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vào bụng, không mảy may giấu giếm.
Tiêu Nghiễn Ninh bị bỏng bởi ánh mắt của hắn, né tránh không dám nhìn lại hắn.


Y bị Tạ Huy Chân hôn càng thêm sâu càng thêm nặng nề.
Tiếng rên rỉ vụn vỡ tràn ra từng hồi từng cơn, dưới thân là gợn sóng dập dềnh, từng vòng từng vòng lan ra bên ngoài, che đậy những âm thanh ái muội đang nhiều thêm.
“Xin điện hạ…”
Giọng nói Tiêu Nghiễn Ninh rời rạc như quân lính tan rã, bị dồn ép đến tận cùng trên bờ vực của sự sụp đổ.
Tạ Huy Chân cắn lấy dái tai y: “Xin cô cái gì?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Xin người…”
Rốt cục là xin cái gì, y cũng không nói ra được, thậm chí không rõ bản thân đang muốn xin cái gì.
Tạ Huy Chân cúi đầu, chầm chậm hôn lên bờ vai y, toàn thân Tiêu Nghiễn Ninh phát run.

Trong thoáng thất thần y nhìn thấy tóc bọn họ dây dưa cùng nhau, nó giống như là loại ẩn dụ nào đấy cực sát với mờ ám.

Lý trí tan rã có quay trở lại trong một chớp mắt.

Ánh mắt y lướt qua đường cong cánh tay nhấp nhô mạnh mẽ của Tạ Huy Chân, rơi lên xương bả vai gồ lên của hắn, chỗ ấy bất chợt hiện rõ bởi cơ thể đang kéo căng dùng sức.
Tiêu Nghiễn Ninh đỏ mặt tía tai.
“Tập trung chút nào.” Tạ Huy Chân kề sát y, hạ giọng thầm thì.
Tiêu Nghiễn Ninh không thể nói là khó chịu hay là gì khác, cảm giác khó mà diễn tả quét sạch toàn thân.
Thần trí rất nhanh lại bị kéo đi xa một lần nữa, hơi thở của Tạ Huy Chân tràn ngập mọi ngóc ngách ập đến, Tiêu Nghiễn Ninh có tránh cũng không thể, bị buộc phải trầm luân.
—————
Sóc: Gớm khổ ông tướng này, cứ bán thảm rồi dụ em Ninh vào tròng thôi.
Chú thích:
1.

Bộ liễn là một loại kiệu di chuyển bằng sức người.

Cấu tạo đơn giản lắm, bởi vì người được kiệu ngồi trên một cái ghế, ngoài ra không có mái che hay buông rèm gì hết trơn. ↑img
2.

Đại sưởng là một loại áo khoác bên ngoài.

Trong hình là cái áo có viền đen to: ↑img.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương