Người ngoài cửa không những không đi, ngược lại đưa tay giật mạnh nắm cửa.
Tôi ôm lấy áo khoác, hít sâu hai lần, cố hết sức bình tĩnh nói: “Bên trong có người rồi.”
Đối phương không túm tay nắm cửa nữa, nhưng từ phía dưới khe hở có thể nhìn ra, hắn vẫn đứng ở bên ngoài chưa rời đi.
Vào đêm mưa, trong nhà vệ sinh vắng vẻ, nam sinh cấp ba khóc thút thít, người kéo cửa kỳ lạ… Tôi bắt đầu động não, nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng kinh điển trong phim kinh dị.
Nhìn chằm chằm vào bóng người qua khe cửa, tôi lùi hẳn người ra sau, hai chân cũng lập tức đặt lên nắp bồn câu.
Nhà vệ sinh yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hạt mưa tạt lên cửa sổ.
Trong lúc thần kinh tôi cực kỳ căng thẳng, bóng người dưới cửa chợt lóe rồi biến mất, tôi hét lớn một tiếng đến tận cổ họng, một giây sau cả cánh cửa rung động, một bóng người màu đen xuất hiện phía trên cánh cửa.
Căn bản tôi không dám nhìn, lập tức cúi đầu xuống, hét to lên: “Xin lỗi!! Tôi nhường cậu!! Tôi nhường cậu là được chứ gì!!!”
Áo khoác che kín toàn bộ khuôn mặt, có cái gì rơi xuống.

Tôi run lên cầm cập, trong lòng thì sợ chết khiếp, nhưng cái thân xác vô dụng này hoàn toàn không biết tình hình, yết hầu ngứa ngáy, vậy mà nhịn không được bật vài tiếng ho khan.
Mỗi lần ho, nước mắt tôi lại chực trào ra nhiều hơn một chút, tôi run rẩy che miệng lại, chưa đầy hai giây ngón tay đều bị thấm ướt.
Áo khoác được kéo xuống, tôi nhắm mắt, hô hấp cứng lại, sau đó cảm giác một đôi tay khô ráo ấm áp chạm nhẹ lên mặt.
Chờ một chút? Ấm áp?!
Nhận ra rằng đối phương có thể không phải loài gì đó khác người mà tôi nghĩ, cơn run rẩy không khỏi đột ngột dừng lại, mà áo khoác cũng bị kéo xuống ngay lúc này.
Nói “kéo” cũng không chính xác.

Bàn tay đó khẽ xoa mặt tôi, sau khi lau hết nước mắt, liền cởi áo khoác rồi trùm lên đầu tôi.
Nhà vệ sinh này tương đối xa xôi, ban ngày không có ai sử dụng huống chi ban đêm, cho nên trường học cũng lười bật đèn.

Hơn nữa ngoài trời đang mưa, mặc dù ở Sơn Nam bảy tám giờ mặt trời mới lặn nhưng trong phòng vẫn có vẻ tối tăm.
Nhưng dù có mờ đến đâu cũng không ngăn được tôi nhìn rõ người trước mặt mình là ai.
“Hạ… Nam Diên?” Tôi ngơ ngác nhìn anh, thanh âm hơi run run vì chưa lấy lại được tinh thần.

“Còn “không sao” nữa không?” Anh lấy ngón cái lau nước mắt giúp tôi, bắt đầu hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nhưng mà tôi chỉ nhìn là biết anh có ý gì.
Ngày đó anh hỏi tôi nghĩ thế nào, tôi nói chia tay cũng không sao, tệ nhất thì trở về làm anh em, vậy nên chia tay để anh không bị gánh nặng trong lòng.
Lúc ấy, đúng là tôi đã nghĩ không sao đâu.

Tôi cho là nỗi đau khi phải chia tay với Hạ Nam Diên giống như nửa đêm đi tiểu va vào chân giường, tuy cơn đau dữ dội nhưng chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, vết bầm lưu lại trên da nhìn có vẻ đáng sợ nhưng dần dà sẽ biến mất rồi khôi phục như lúc đầu.
Ngàn lần không nghĩ tới cơn đau này lại dai dẳng và kéo dài đến thế, cứ như… từng phút từng giây đều đập vào chân giường vậy.
Lúc thấy anh ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác đập một lần, thấy anh xem tôi như không khí đập lần nữa, lúc thấy anh cười với tất cả mọi người trừ tôi ra tiếp tục đập thêm một lần, thấy anh sáng sớm rời ký túc xá mà không chờ tôi lại đập một cái…
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dường như trên người tôi không còn một mảnh thịt nguyên vẹn nào nữa.

Dù chỉ là học cùng lớp với Hạ Nam Diên hay chỉ cần nhìn anh, toàn thân tôi sẽ nổi lên một cơn đau kinh hoàng.
“Anh hỏi em lần nữa.” Hạ Nam Diên nhẹ nhàng xoa mặt tôi, nói: “Bây giờ em nghĩ như thế nào?”
Tôi rất muốn giấu mặt đi, rất muốn trốn về ký túc xá vùi mình vào trong chăn, tôi không muốn Hạ Nam Diện nhìn thấy dáng vẻ mất mặt như vậy của tôi chút nào.
Nhưng một giọng nói nhỏ sâu thẳm trong tâm trí tôi nói với tôi rằng tôi không thể làm như vậy.

Nếu hôm nay tôi từ chối rồi đẩy anh ra, vậy thật sự không còn sau này nào cả.

Vì anh sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai.
“Không muốn chia tay.” Mũi tôi tắc lại, nói chuyện bằng giọng mũi nhiều hơn bình thường, cổ họng khản đặc.
Ánh mắt của anh đặc biệt sáng ngời: “Còn muốn làm bạn với anh nữa không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy thì làm gì?”
Lúc đầu tôi định nhún nhường một bước bảo anh muốn gì thì làm cái đó, thế nhưng tôi cảm thấy có lẽ anh không thích câu trả lời ba phải như vậy lắm, tôi bèn cẩn thận quan sát biểu hiện của anh rồi nói: “Làm… làm vợ chồng đi?”

Lần này đổi thành Hạ Nam Diên sửng sốt: “… Em muốn làm vợ chồng với anh?”
Có lẽ anh không ngờ tôi sẽ nhảy thẳng lên hình thức tối cao như vậy cho nên không khỏi bất ngờ một chút.
“Không được sao?” Tả Dũng nói người Tằng Lộc bọn nó nếu không đi học thì đa số đều kết hôn ở độ tuổi mười bảy mười tám, chẳng phải đó là tuổi hiện tại của chúng tôi sao?
“Nếu anh cảm thấy không có vấn đề thì mai em chạy ra phố cổ mua giấy đỏ nến đỏ, chúng mình...!Khụ khụ, cắt máu ăn thề trong ký túc xá, uống chén rượu giao bôi, đời này khụ khụ khụ chính là người một nhà…”
Hạ Nam Diên khẽ cong môi, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cảm giác bàn tay sắp rời khỏi mặt mình, tôi cuống cuồng nắm chặt lấy nó, la lên: “Anh không đồng ý sao? Có phải anh vẫn còn giận em không? Có phải anh… hết thích em rồi?”
Đôi mắt trở nên nóng hổi, lập tức rơi xuống một hàng nước mắt.
Thần sắc Hạ Nam Diên khẽ thay đổi, anh ôm mặt tôi, không ngừng giúp tôi lau đi những giọt lệ tràn ra.
“Không phải anh không đồng ý, ngoan nào, đừng khóc nữa.”
Tôi cũng có muốn khóc đâu, nhưng khi nghĩ đến việc anh không còn thích tôi nữa, nước mắt lại không tự chủ được tuôn trào, hoàn toàn không ngừng được.
“Vậy chúng ta… chúng ta làm hòa nhé?” Tôi nắm chặt tay anh, sợ anh bỏ chạy.
Hạ Nam Diên rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc, không vội trả lời.
Tôi nhắm mắt lại, dụi mặt vào lòng bàn tay anh: “Kháp Cốt…”
Những ngón tay chạm vào má tôi khẽ run rẩy, thấy có tác dụng, tôi tiếp tục cố gắng: “Kháp Cốt… Kháp Cốt…”
Tôi nhõng nhẽo gọi vài tiếng, anh đột nhiên bịt miệng tôi lại.
“Đừng gọi nữa.” Sau đó, bỏ áo khoác trên đầu tôi ra, một lần nữa che khuất mặt tôi.
Tầm nhìn bị chặn, cái gì cũng không nhìn thấy, tôi ngoan ngoãn nắm tay anh dưới lớp quần áo, không có ý giãy giụa.
Sau một lúc lâu, hình như anh đã đưa ra quyết định: “Mễ Hạ, anh cho em một cơ hội, sẽ không có lần thứ hai.”
Lòng tôi run lên, vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng vâng!”
Bàn tay bịt miệng tôi chậm rãi buông ra, Hạ Nam Diên rút một tờ giấy vệ sinh bên cạnh đưa tới.
“Lau mặt đi rồi mặc áo vào.”
Tôi ngoan ngoãn lau nước mắt trên mặt, cuối cùng dùng khăn giấy xì mũi, giật áo trên đầu xuồng.

Buồng vệ sinh rất chật, vừa đứng lên, hai chúng tôi đã ở rất gần nhau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của Hạ Nam Diên thoạt nhìn không quá rõ ràng, có chút lãnh đạm, nhưng so với sự lạnh lùng và xa cách sau khi chia tay mấy ngày qua thì đã dịu hơn rất nhiều.
Tôi nhón chân lên, rướn người định hôn anh, kết quả là anh quay sang chỗ khác né tránh tôi.

Tôi sững sờ, vừa buồn vừa giận: “Không phải chúng ta làm lành rồi sao?
Làm lành rồi mà, tại sao lại không được hôn nhau chứ? Nói mà không chịu giữ uy tín vậy? Cả tuần nay tôi chưa hôn đâu đó!
“Mũi em hết ngạt chưa?” Anh nhìn tôi, một tay chống lên ngực tôi.
Tôi hít mũi một cái, vẫn chưa, vẫn đang bít kín mũi đây này.
À.

Tôi nhanh chóng nhận ra hình như không thể nào hôn nhau với cái mũi bị nghẹt được, vì rất dễ ngạt thở.
“Vậy anh cho em ôm một cái thôi nhé?” Tôi thương lượng với anh, sau đó không đợi trả lời liền áp sát vào người anh.
Lúc này tôi mới thực sự cảm thấy an tâm.
Tấm lưng rắn chắc này, vòng eo mềm dẻo này, bờ mông căng đầy này là của tôi, tất cả đều là của tôi.
“… Em đừng sờ loạn.” Hạ Nam Diên kéo tay tôi ra sau, âm thanh trầm thấp nghe hơi buồn bực.
Tôi không dám cử động lung tung nữa, ngoan ngoãn ôm lấy anh, mãi đến khi chuông reo cũng không buông ra.
Lát sau, anh lên lầu tìm ô, đưa tôi về ký túc xá rồi trở về lớp tự học buổi tối.
Lại qua một tuần lễ, có lẽ là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, hoặc do ăn được uống thuốc được mà tôi hoàn toàn khỏi bệnh, không nghẹt mũi cũng không còn ngứa cổ họng.
Chủ nhật tuần này, tôi mang hàng chuyển phát nhanh từ nhà họ Quách về trường.

Vừa vào cửa, tuyệt vời, Hạ Nam Diên không ở trong phòng, chắc anh đi chơi bóng với đám Tả Dũng rồi.
Chốt cửa lại, tôi mở gói hàng, lấy ra một số đạo cụ từ chiếc hộp lớn rồi bắt đầu sắp xếp chúng.
Mất hơn nửa tiếng mới xong, nhìn thành quả lao động của mình, tôi lau mồ hôi rịn trên trán, hài lòng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Nam Diên.
[Lát nữa về ký túc xá, anh nhớ về một mình nha, em có bất ngờ cho anh.]
Đợi khoảng chừng mười phút, Hạ Nam Diên nhắn lại một chữ “?”.
[Anh nhất định phải về một mình, không là việc này không xong sớm được đâu.]
Lần này, Hạ Nam Diên không trả lời tôi nữa, mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

“Là anh, mở cửa.” Anh trực tiếp trở về.
Tôi lặng lẽ mở hé cửa, sau khi xác định chỉ có một mình Hạ Nam Diên mới kéo anh vào phòng.
Vừa vào ký túc xá, anh lập tức choáng ngợp bởi lụa đỏ và chữ Hỷ khắp phòng, bất động nhìn lư hương trên mặt đất đối diện cửa sổ và ngọn nến thật lâu.
“Em xem hoàng lịch người ta bảo hôm nay là ngày tháng tốt, thích hợp để kết hôn.” Tôi khóa cửa lại, cầm hai nhành hoa cài ngực trên bàn lên, một đóa cho Hạ Nam Diên, đóa còn lại tôi cài trước ngực mình.
Tôi kéo anh đến bên cửa sổ rồi cùng quỳ xuống, sau đó nhặt một con dao rọc giấy trên mặt đất lên, vừa nắm lấy tay anh ấy vừa đẩy lưỡi dao lên.
“Em khử trùng rồi anh cứ yên tâm…”
Anh nhanh chóng nắm lấy tay tôi, hốt hoảng nói: “Em đang làm gì vậy?”
“Cắt máu ăn thề chứ gì, trong phim truyền hình không phải là như vậy sao?” Mỗi người cắt một nhát, để máu chảy xuống chén rượu rồi cùng nhau nâng ly.
Anh càng nắm chặt tay tôi: “Uống máu, là uống máu gia súc gia cầm.”
“…” Tôi lặng lẽ thu lưỡi dao lại rồi ném nó sang một bên.
“Xin lỗi, em không tìm hiểu kỹ càng.” Tôi cười cười, tránh khỏi tay anh, vặn chai hồng trà dưới sàn rồi rót vào hai chén rượu trắng trước lư hương.
“Em không biết uống rượu nên chúng ta đổi thành trà.” Vừa nói vừa đưa một chén cho Hạ Nam Diên.
Hạ Nam Diên nhìn chằm chằm vào chén rượu kia, dù còn hơi sững sờ nhưng anh vẫn nhận lấy.
Tôi nâng chén rượu, đọc to những lời chúc cưới đầy văn vở của mình: “Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ làm chứng, Hôm nay, con, Mễ Hạ, muốn kết phu thê với Hạ Nam Diên.

Sau này nguyện phúc họa tương y, một lòng một dạ, sông cạn đá mòn, thiên băng địa liệt, đầu bạc răng long.” Dứt lời, cúi đầu trước nến đỏ đối diện lư hương.
Trong ánh mắt của tôi, Hạ Nam Diên đứng đó ngẩn người, tôi kéo tay áo anh thì anh mới chịu cúi đầu xuống.
Nói thật, khi còn học mẫu giáo tôi bái đường với người khác không ít, ít nhất ba lần một tuần.

Nhưng tôi biết lần này không giống thế, không giống với bất kì lần nào trong quá khứ.
“Uống xong chén rượu giao bôi, chúng ta chính là vợ chồng.” Tôi quay sang nhìn Hạ Nam Diên, choàng qua tay anh, nói: “Nói trước nhà họ Mễ xưa nay không có truyền thống ly hôn, nếu anh đã lấy em, trừ khi em chết đi, thì cả đời này anh đều thuộc về Mễ Hạ em.”
Tôi uống trước để thể hiện sự tôn trọng, sau đó nhanh chóng uống cạn hồng trà lạnh trong chén, thấy Hạ Nam Diên vẫn không nhúc nhích, tôi nắm lấy tay anh rồi đưa cốc lên miệng anh.
“Hừm…” Bởi vì không kịp nuốt, đồ uống màu nâu trượt xuống khóe môi anh.
“Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!” Tôi không quan tâm quá trình một chút nào, ném ly rượu đi, ôm lấy mặt anh nhào tới.
Trong miệng tôi tràn đầy vị ngọt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương