Tiếng Anh của Lê Ương không tốt lắm, trước đó toàn là cậu phụ đạo cho cậu bé, nhưng bây giờ cậu “câm” rồi nên Lê Ương không còn cách nào khác ngoài để Hạ Nam Diên kiểm tra bài tập cho mình.
Cách cánh cửa, tôi nghe thấy ban đầu Hạ Nam Diên còn dùng tiếng Tằng Lộc giảng bài cho cậu bé, tâm trạng tương đối bình tĩnh nhưng dần dần, giọng điệu hắn dần trở nên dồn dập, cuối cùng thậm chí còn nói cả ngoại ngữ.
“Không phải cái collocation này mới vừa được giảng trong bài thi vừa rồi à? Sao em lại quên rồi?”
Giọng của Lê Ương thì rụt rè, vẫn nói bằng tiếng Tằng Lộc.
“Không dùng tới? Trong đời em không dùng được rất nhiều thứ, chẳng lẽ phải bỏ hết à?”
May mà hồi cấp hai tôi học trường quốc tế, dù viết hơi kém nhưng nói thì không quá tệ, học thuộc từ đơn mẫu câu cũng không khổ sở như vậy.
Hạ Nam Diên không rảnh chơi với tôi, tôi rảnh rỗi không có gì làm bèn đi bộ lung tung trong miếu, lúc thì bưng trà sữa đúng trước cửa sổ nhìn ra núi tuyết xa xa, lúc thì ở trong phòng thực hiện hoạt động kéo duỗi, hi vọng đến khai giảng có thể cao hơn một chút.
Nhảy một trăm cái tại chỗ xong, trên trán hơi đổ mồ hôi, tôi vung vẩy tay ra khỏi nhà nhỏ, bất tri bất giác đi tới trước cửa nhà chính.
“Em thắng rồi, tự anh đồng ý đó nhé…”
Trong phòng, giọng cười của Bách Dận vọng ra rõ mồn một, làm tôi trong nháy mắt nhớ lại đêm trèo tường.

Chưa kịp định thần thì thân hình đã đi trước một bước trốn ra sau cửa, tôi lặng lẽ nhìn vào trong.
Bách Dận và cậu ngồi cách nhau một cái bàn con, ngồi đối nhau bên cạnh tượng thần, trên đó là một bàn cờ với những quân cờ đen trắng rải rác, hiển nhiên là họ đang đánh cờ.
Tôi: “…”
Tôi nói rồi mà, ban ngày cổng chính còn mở, tín đồ sẽ đến tìm cậu bất cứ lúc nào, dù cậu có ở riêng với Bách Dận trong phòng chắc cũng không làm được chuyện gì.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã nhìn thấy tôi, có lẽ vì tư thế này của tôi quá hèn mọn nên cậu rõ ràng đã ngẩn ra.
“Cậu với chú chơi cờ ạ?” Tôi vội vàng chủ động đi qua.
Bách Dận nghe thế thì quay đầu lại: “Sao chỉ có một mình con, Tiểu Diên đâu?”
“Tiểu Diên đang giúp Lê Ương làm bài tập tiếng Anh.” Tôi ngồi xuống bên cảnh bọn họ xem, thấy trên bàn cờ có hơn chục quân cờ đang đan chéo nhau, tạo thành một bàn… cờ ca rô?
Một người trông như tiên giáng trần như cậu, cộng thêm một quý công tử là Bách Dận vậy mà lại khoanh chân ngồi chơi cờ ca rô trong thần điện, hình tượng của họ trong tôi liền có phần nào sụp đổ.
“Nước cờ của quân đen này… rất, rất xuất sắc.” Có thể thấy quân trắng là một tân thủ, chưa nắm được bí quyết chơi cờ ca rô, cứ luôn bao vây chặn đánh quân đen nhưng cuối cùng vẫn để quân đen nối nhau.
Bách Dận mỉm cười: “Là cậu nhường chú.”
Tôi chống tay lên bàn, quỳ trên mặt đất, thẳng nửa người trên lên nhìn bàn cờ: “Cậu, cậu có biết chơi cờ vây không? Con biết chơi cờ vây, chúng ta chơi một ván nhé?”
Chơi cờ ca rô cái gì chứ, trẻ con chết mất.
“Ồ, con giỏi vậy à, còn biết chơi cờ vây?” Bách Dận giật giật quần áo của tôi để tôi ngồi vào chỗ của hắn, hắn thì kéo cái bồ đoàn tự nhiên ngồi bên người cậu.

“Con biết nhiều lắm.” Là kiểu học mỗi thứ một ít nhưng không giỏi hẳn cái gì.

Tôi thậm chí còn biết một chút âm nhạc – chơi bài “Học tiếng mèo kêu” bằng một ngón tay.
“Vậy thì con nên cẩn thận chút, cậu con chơi cờ vây giỏi lắm, anh ấy không nhường thì chú căn bản không thắng được.”
Cậu hạ mắt xuống, lần lượt đặt quân cờ trên bàn cờ vào hộp, động tác không nhanh không chậm, biểu cảm trên mặt cũng không hề kiêu ngạo, rất giống thế ngoại cao nhân*.
(*)
Tôi không dám xem thường, nghiêm mặt nói: “Cậu, cậu đừng coi con là người ngoài, cứ tới đi.”
Cậu quả nhiên rất giỏi.

Tôi không chỉ phải bỏ quân mà còn cần Bách Dận ở bên ngoài hỗ trợ mới khó khăn đánh được ngang tay với cậu.

Một khi tên quân sư tệ hại Bách Dận phát huy thất thường thì tôi cũng chỉ có thể bị treo lên đánh.
Nhưng thua thì thua, đánh cờ với cậu vẫn rất thú vị.

Bách Dận là một người sôi nổi, dù cậu có đang ngừng nói, có Bách Dận ở đây thì thế nào cũng sẽ không tẻ nhạt được.

Thần kỳ nhất là đôi khi hắn thậm chí không cần dùng chữ để giao tiếp với cậu, dường như chỉ bằng một ánh mắt là đã hiểu được đối phương muốn biểu đạt chuyện gì.
Nếu không phải thôn bên cạnh có một người già qua đời, buổi chiều cậu phải ra khỏi thần miếu đi sang thôn bên chủ trì tang lễ thì tôi có thể quấn lấy bọn họ đánh cờ cả ngày.
“Thích vậy thì cầm về chơi chung với Tiểu Diên đi.” Thấy tôi còn chưa thỏa mãn, Bách Dận đang thả lỏng gân cốt đề nghị.
Tôi không mù quáng ôm bàn cờ rời đi ngay mà dùng vẻ mặt mong đợi nhìn cậu ở bên cạnh, chờ lão nhân gia lên tiếng – tôi vẫn biết ai là người làm chủ cái nhà này.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu mỉm cười gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho tôi đi đi.
“Cảm ơn cậu ạ!” Đặt hai hộp quân cờ vào bụng bàn cờ, tôi tạm biệt hai người rồi ôm bàn cờ quay về phòng nhỏ.
Ban ngày bị Hạ Nam Diên giày vò quá sức nên buổi tối chưa đến tám giờ Lê Ương đã nói mình muốn đi ngủ.

Tôi nhìn bước chân vô lực của cậu bé, chắc là đã bị tổn thương nguyên khí rồi.
“Chúng ta chơi cờ đi.” Bạn nhỏ vừa đi, tôi liền đặt bàn cờ lên ghế sô pha.

Buổi tối ở nông thôn luôn thiếu nơi giải trí, trong thần miếu thậm chí còn không có TV, chỉ có thể tự tìm thú vui.
Phải làm bài thi thật, nhưng cũng không thể làm một cách không biết tiết chế, dù sao cơ thể chúng tôi vẫn còn đang lớn, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.
“Em lấy đâu ra thế?” Hạ Nam Diên ngồi xuống ghế sô pha, giúp tôi cùng lấy hai hộp quân cờ ra.
“Cậu cho.” Tôi mân mê quân cờ bằng đá, nheo mắt hỏi: “Anh biết chơi cờ vây không?”
“Biết.” Hạ Nam Diên trả lời không chút do dự.
Đáng ghét, anh nói “biết” nghĩa là rất giỏi.
“… Còn cờ ca rô thì sao?”
“Không biết chơi lắm.”
Tôi cười xấu xa: “Vậy chơi cờ ca rô đi.”
Hạ Nam Diên: “…”
“Ai thắng thì phải thực hiện một mong muốn của người thua.” Tôi còn chưa nói là mong muốn gì thì Hạ Nam Diên đã lộ ra biểu cảm biết tôi muốn làm chuyện xấu gì, ném quân cờ vào hộp rồi định đứng dậy.
Tôi kéo hắn lại: “Có gì từ từ nói anh đừng đi mà! Ba ván thắng hai được không? Mong muốn của người chiến thắng không được qua đêm nay hoặc ngoài nhà này.

Nếu người thua thấy mình không làm được thì có thể thương lượng, truth or dare, như vậy được chưa?”
Hạ Nam Diên ngồi lại, nhìn bàn cờ trống rỗng, nói: “Ván đầu tiên anh chơi trước.”
Tôi cười thầm trong lòng, nói: “Được.”
Dù gì ván đầu tiên tôi vốn cũng định cho anh chút ngon ngọt mà, ai đi trước cũng không quan trọng.

Dù sao cuối cùng tôi cũng sẽ lật lại được.
Khi năm quân cờ của Hạ Nam Diên thành công nối thành một hàng, tôi thoải mái gạt các quân cờ đi, hỏi: “Anh muốn em làm gì?”
Tôi không hề cảm thấy xấu hổ chút nào khi thua cuộc, trong lòng thậm chí còn hơi mong đợi.
Hạ Nam Diên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng người nói: “Đọc theo anh… Tấn bố.”
“Kiến bố?”
Anh sửa khẩu âm của tôi mấy lần cho đến khi hoàn hảo không tì vết.

“Đọc cùng một lần với tên của anh.”
“Hạ Nam Diên… Tấn bố?”
Anh suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy hơi không thích hợp: “Đổi cái tên khác đi.”
Yêu cầu cũng nhiều ghê.
Lần này tôi không nói theo ý anh: “Cái này nghĩa là gì?”
Ở đây, mẹ thì gọi là A Ma, bố thì gọi là A Đại, chẳng lẽ Tấn Bố là ông nội? không thì là tổ tiên?
“Em có gọi không? không gọi thì trò chơi kết thúc, anh không chơi ván sau nữa.” Anh hoàn toàn không quan tâm tôi có muốn gọi hay không.
Được ưu ái nên không sợ gì đúng không?
Tôi duỗi ngón trỏ ra, tràn đầy vẻ cưng chiều chọt chọt hắn: “Em thích dáng vẻ rất muốn ăn đòn này của anh đấy.”
Tôi nhấp một ngụm trà sữa để làm dịu cổ họng, ban đầu tôi định dùng dáng vẻ thái giám kệch cỡm để làm hắn buồn nôn, đến lúc nhìn thẳng vào hắn thì lại đổi ý.
“Kháp Cốt tấn bố.

Tấn bố, tấn bố, kc tấn bố.” Tôi liên tiếp gọi mấy lần, rồi mỉm cười với hắn: “Chàng trai, anh hài lòng với mấy tiếng vừa nghe chưa?”
Tổ tiên thì tổ tiên.

Hắn muốn nghe, tôi còn có thể không gọi à?
Có lẽ Hạ Nam Diên cho rằng tôi sẽ không gọi đàng hoàng, kết quả tôi lại gọi bth như thế nên hắn hơi không trở tay kịp, nhìn tôi hồi lâu rồi toàn thân đột nhiên run lên như bị điện giật.
“Được rồi, đừng gọi nữa.” Hắn xoa xoa cổ nói với tôi: “Từ nay về sau không được gọi anh như vậy trước mặt người ngoài.”
Phản ứng này không đúng lắm.
Đột nhiên, linh cảm lóe lên, trong khi Hạ Nam Diên đang sắp xếp bàn cờ, tôi gửi tin nhắn cho Tả Dũng.
[Tấn bố có nghĩa là anh trai à?]
Vấn đề chung của con trai là luôn thích nói mình lớn hơn.

Dù là phương diện xưng hô hay là phương diện khác.
Ván thứ hai bắt đầu, tin nhắn của Tả Dũng cũng theo sau.
[Đúng vậy, sao thế?]
[Không có gì, tôi học tiếng Tằng Lộc thôi.]
Đặt điện thoại xuống, tôi không che dấu thực lực nữa, đại sát trong ván thứ hai, trong chốc lát đã nối được năm quân cờ.
Đặt bàn cờ và hộp cờ xuống đất, tôi bò về phía Hạ Nam Diên, bắt chước dáng vẻ mấy tên hái hoa tặc trong phim, liếm môi cười dâm đãng nói: “Tiểu mỹ nhân, em biết anh muốn làm gì rồi đúng không?”
Hạ Nam Diên cau mày, chắp hai tay sau lưng, theo tôi lấn tới, nửa thân trên dần dần ngửa ra sau.

“Em đừng thái quá, Lê Ương có thể xuống bất cứ lúc nào.”
Tôi ấn vào ngực hắn, đẩy hắn ngã xuống ghế sô pha: “Như vậy không phải càng kích thích à?”
Ván gỗ trên lầu không cách âm, nếu có người mở cửa đi ra, chỉ cần ngồi bên dưới không phải là người điếc thì sẽ nghe được ngay nên tôi cũng không lo lắng.
Lông mày, đôi mắt, đến sống mũi, đến đôi môi đầy đặn, tôi dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của hắn, chỉ cảm thấy cái gì cũng rất hợp ý tôi, trong giây lát không biết nên chọn cái nào.
“Hôm nay còn chưa hôn, cho em tự phục vụ một phút đi.” Vừa nói tôi vừa cúi xuống đặt nụ hôn đầu tiên lên đôi mắt mà mình thích.
Sau khi vuốt ve trêu chọc cái bàn chải nhỏ không ngừng chuyển động, tôi hướng xuống, hôn lên môi Hạ Nam Diên.
“Kháp Cốt tấn bố…” Tôi vừa nói, hắn không khống chế được mà run lên.
Sợ hắn lại cắn mình, động tác thăm dò của tôi mang theo sự cẩn thận, không dám mạo hiểm tiến vào, không dám xâm nhập.
Có lẽ là chê tôi quá lằng nhằng, hôn một hồi, Hạ Nam Diên luồn một tay vào trong tóc tôi, đè gáy tôi, tay còn lại đặt ở eo tôi, kéo áo len, dùng lực từ hai hướng, ép tôi về phía hắn.
“Ưm…” Khoang miệng bị lấp đầy, tôi cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như phản ứng cao nguyên đã lâu không xuất hiện kia lại quay trở lại.
Quấn quýt nhau như hai miếng rong biển, dáng vẻ như thế này, Lê Ương mà đi xuống thì có lẽ còn có đủ thời gian chỉnh sửa lại vẻ bề ngoài, nhưng nếu là người từ bên ngoài vào thì hoàn toàn không có chút thời gian nào để che giấu.
Mà cậu và Bách Dận chính là không chào hỏi tiếng nào đẩy cửa tiến vào dưới tình huống như vậy.
Tiếng khóa cửa vang lên như một tiếng sét đánh bổ vào người tôi và Hạ Nam Diên.

Trên đời này tôi chưa bao giờ hoảng sợ đến như vậy, có thể sánh ngang có lẽ chỉ có lần đầu tiên xuất hiện giấc mơ báo mộng thấy tôi với Hạ Nam Diên cùng nhau tắm uyên ương nọ.
Hốt hoảng quay đầu lại, cậu đứng cứng đờ ở cửa, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười hơi dịu dàng đang khiếp sợ, sau khi kinh ngạc thì hiện ra vẻ phẫn nộ kinh người chưa bao giờ có.
“Sao anh không đi?” Bách Dận ở đằng sau không hiểu lắm, cầm một cái hộp như hộp đựng điểm tâm đi đến, nhìn thấy tôi và Hạ Nam Diên còn đang ôm nhau trên ghế sô pha thì biểu cảm trên mặt trở nên trống rỗng trong giây lát.
Dù tôi cũng từng nghĩ chuyện này không giấu được cả đời, nhưng không ngờ rằng lại sẽ come out trong tình huống như vậy…
Người phản ứng đầu tiên là cậu, cậu tìm kiếm trái phải một phen, quơ lấy cây chổi ở trong góc, rút đầu chổi ra, lạnh mặt lao thẳng về phía chúng tôi.
“Cậu, cậu đánh thì đánh con đi, tại con không tốt, không liên quan đến Hạ Nam Diên!” Tôi ngăn ở trước mặt Hạ Nam Diên, bảo vệ hắn, nghĩ dù gì đi nữa chắc cậu cũng không đến nỗi đánh tôi.
Vừa nghĩ như vậy được một giây thì cây gậy đã mạnh mẽ rơi lên người tôi.
“Ủa? Cậu ơi chờ đã… không… Đau quá!”
Dm, có thể nhìn ra được cậu thật sự không xem tôi là người ngoài.
Có lẽ là Hạ Nam Diên biết rằng nói nhiều cũng vô ích nên không giải thích hay xin tha câu nào, trực tiếp ôm lấy tôi, bảo vệ tôi dưới thân.

Cây gậy không hề có xu hướng thu lại sức lực, đánh hết cú này đến cú khác.
“Ma Xuyên! Ma Xuyên anh bình tĩnh một chút!” Bách Dận vội vàng thả hộp đồ điểm tâm xuống, chặn cậu lại từ đằng sau.
Khung cảnh nhất thời gà bay chó chạy, trong hỗn loạn lộ ra vẻ không hợp thói thường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương