Đam Mỹ Không Hợp
-
Chương 34
Lúc Quách Gia Hiên từ trên lầu đi xuống với đôi mắt thâm quầng, tôi lại càng thêm chắc chắn rằng rượu của Mễ Đại Hữu thực sự có vấn đề.
“Có phải hôm qua mày cũng không thoải mái không?” Tôi cho cháo vào bát giúp Quách Gia Hiên.
Quách Gia Hiên ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Cũng không phải là khó chịu, chỉ là hơi… nóng.
Hạ Nam Diên đâu rồi?”
“Còn đang ngủ ở bên trên, ngày hôm qua giày vò tao kinh khủng…”
Tôi đang định kể cho Quách Gia Hiên chuyện tối hôm qua thì đột nhiên nó vừa uống cháo vừa ho dữ dội, sắc mặt tái nhợt.
“Mày ăn từ từ thôi, sao mà ăn cháo cũng sặc được vậy.” Tôi vội vàng lấy hai tờ khăn giấy ra đưa cho nó.
“Khụ khụ… Cảm ơn.” Quách Gia Hiên cầm lấy khăn giấy che miệng, sau đó nằm xuống bàn ho khan một hồi.
Bị nó ngắt lời như vậy, tôi quên hết những gì muốn nói trước đó nhưng lại nhớ ra một chuyện khác.
“Hai ngày nữa mày về nhà đúng không?”
“Đúng vậy, mẹ tao bảo tao về trước giao thừa.” Quách Gia Hiên hắng giọng, vươn tay cầm lấy một cái bánh bao trên bàn, nói: “Này, tao đi rồi thì hai đứa mày chú ý một chút.”
Chú ý gì? An toàn hả? Sao Quách Gia Hiên ngày càng giống mẹ nó vậy? Khi nói chuyện thì không hiểu sao lại có bầu không khí hiền hòa.
Nghĩ đến đây, tôi cười nói: “Hiểu rồi, yên tâm đi.”
Tuy nhiên vẫn cảm thấy rất ấm lòng.
Hôm nay Hạ Nam Diên dậy rất muộn, tuy sắc mặt tốt hơn vào lúc rượu giả phát tác nhưng cũng không dễ nhìn lắm.
“Cậu thật sự không ăn à?” Tôi cố ý mang đồ ăn đến cho hắn, nhưng hắn lại nói trong lúc ngừng nói chỉ được uống nước, không thể ăn.
Hơn nữa không biết vì sao mà thời gian ngừng nói của hắn lại kéo dài, biến thành hai ngày.
Lắc lắc đầu, hắn quỳ xuống vị trí ngày hôm qua, hướng về phía Thố Nham Tung, trong mắt tràn đầy gió tuyết bên ngoài.
Tôi thậm chí còn có cảm giác nếu không phải là hắn biết tôi sẽ ngăn, có khi hắn còn quỳ bên ngoài tuyết luôn.
Phạm sai lầm lớn như thế nào mới cần phải như vậy chứ??
Thầm nguyền rủa trong lòng, tôi đứng dậy, đặt thức ăn trên khay vào trên quầy ở căn bếp nhỏ phía sau.
Hạ Nam Diên không mang theo quần áo mỏng, tất cả những gì hắn đang mặc lúc này là áo phông và quần thể thao của tôi.
Quần thể thao là loại quần thể thao dài mặc vào mùa xuân và mùa thu, dày hơn một chút so với quần mùa hè nhưng cũng không đủ để đầu gối quỳ trên sàn gỗ cứng một ngày một đêm mà không xảy ra chuyện gì.
“Tôi tìm đệm cho cậu nhé? Quỳ như vậy không đau đầu gối à?” Tôi đưa tay ấn vào bắp đùi hắn, vừa chạm vào đã cảm thấy cơ bắp của hắn căng như đá dưới lớp vải.
Chỉ có cơ bắp rắn chắc như vậy mới có thể tạo ra khả năng bật kinh người như thế nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, cổ tay tôi đã bị nắm chặt.
Tôi ngẩng đầu lên, Hạ Nam Di mặt không chút thay đổi nhìn tôi, đồng thời kéo tay tôi ra khỏi đùi mình, tay còn lại chỉ về hướng thang máy.
Trang sức rủ xuống bên dưới chuỗi hạt đung đưa nhẹ nhàng theo ngón tay hắn, lưu lại quỹ tích màu đỏ trên võng mạc.
Sao đây, sau khi biến thành “tên câm” thì trở nên hẹp hòi, đụng vào cũng không được à?
“Tôi không nói gì, cũng không lộn xộn, cậu đừng đuổi tôi đi.” Tôi cười lấy lòng với hắn.
Hạ Nam Diên nắm chặt tay tôi, tiếp tục chỉ vào thang máy, ý định bảo tôi đi vô cùng kiên định.
Tôi nheo mắt lại, thấy nói chuyện đàng hoàng không có tác dụng, liền chuẩn bị sử dụng sức mạnh.
“Cậu đừng ép tôi…” Tôi giơ tay, ngón tay không ngừng nắm lại trong không trung: “Tôi chọc lét cậu đấy!”
Hạ Nam Diên sửng sốt trong giây lát, khóe mắt co giật.
“Hoặc là tôi ở lại, hoặc là tôi cù cậu cho cậu phá giới, cậu chọn một đi.” Tôi hung ác đưa tay đến gần hắn, khi sắp nữa chạm vào người hắn, hắn buông cổ tay tôi ra, nhích cả người sang một bên như muốn nhường chỗ cho tôi, nhưng cũng như muốn tránh xa tôi nhất có thể.
Đạt được mục đích, tôi vớ lấy cái gối trên sô pha ôm vào lòng, hài lòng co đầu gối ngồi bên cạnh Hạ Nam Diên, lặng lẽ nhìn tuyết ngoài cửa sổ từng chút một lấp đầy thế giới.
Nhìn một chút rồi ngủ quên mất.
Dù sao thì đêm qua tôi thực sự đã trằn trọc đủ rồi, sáng sớm lại không thể ngủ nướng, cảm thấy buồn ngủ là chuyện bình thường.
Đang ngủ ngon lành, tôi cảm thấy có thứ gì đó phủ lên người mình, khá nặng, như là quần áo.
Không lâu sau, mặt tôi cũng hơi ngứa, giống như là bị muỗi đốt.
Thật phiền.
Tôi cau mày, dùng thứ gì đó khoác trên người che mặt lại để không bị quấy rầy nữa.
Chắc là muỗi không hút được máu của tôi nữa nên chuyển mục tiêu, lúc sau tôi không chịu nổi mà thò đầu ra, nó cũng khôn ngoan mà không quay lại cắn tôi nữa.
Khi tỉnh lại lần nữa, trước cửa sổ chỉ còn lại mình tôi, dưới đầu là một cái gối ôm, trên người khoác áo choàng của Hạ Nam Diên.
Sờ chiếc áo choàng trên người, tôi vô thức nhếch khóe môi.
Là ai, một bên ghét bỏ đuổi tôi đi một bên lại sợ tôi lạnh mà đắp áo cho tôi?
Gấp áo choàng lại đàng hoàng, tôi đứng dậy tìm kiếm bóng dáng Hạ Nam Diên ở khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hắn trong phòng ngủ.
Hắn cầm điện thoại di dộng, ngồi ở bên mép giường, mặt không biểu cảm gì, hay nói đúng hơn là thờ ơ đến mức mọi cảm xúc đều bị xóa sạch.
Trực giác tôi mách bảo đã xảy ra chuyện gì, vì vậy ôm quần áo chần chờ ở cửa, không dám tùy tiện vào phòng: “… Hạ Nam Diên?”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng hung ác nhìn thẳng tới khiến tôi bất giác rùng mình, ôm chặt cái áo trong lòng.
Hắn giật mình, như thể vừa nhận ra rằng người gọi hắn là tôi chứ không phải là kẻ thù nào đó mà hắn tưởng tượng trong đầu.
Hắn vội quay mặt đi điều chỉnh lại biểu cảm, khi quay lại nhìn tôi lần nữa, sự thù địch trong mắt hắn đã biến mất sạch sẽ.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Tôi đặt áo choàng sang một bên, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn không nói gì, trực tiếp đưa điện thoại cho tôi xem.
[Ngày mai bố rảnh, buổi chiều chúng ta gặp nhau đi, đến lúc đó bố sẽ mang đồ của mẹ con đến.]
Tôi nhìn bên trên – Hạ Minh Bác.
Sau khi chọn thời gian, bên kia gửi đến một định vị, yêu cầu Hạ Nam Diên gặp ông ta ở quán cà phê được chỉ định.
Lần đầu tiên trong đời gặp con mình mà hoàn toàn không quan tâm mấy ngày nay nó ở Hải Thành thế nào, đang ở đâu, có quen không, chỉ quan tâm đến tiện cho mình, đúng là một tên khốn nạn triệt để.
“Ngày mai tôi đi cùng cậu.” Tôi vén lọn tóc trên má hắn ra sau tai, sau đó xoa đầu hắn nói: “Có cậu chủ Mễ ở đây, tuyệt đối sẽ không cho ai bắt nạt cậu.”
Hắn chớp mắt, trên môi nở một nụ cười.
Tim tôi đập dữ dội, bên trong phồng lên, như có thứ gì đó sắp xuyên thủng lồng ngực mà nổ tung ra, bay khắp phòng.
Hẳn là… một đàn bướm.
Một đàn bướm cầu vồng.
Cánh bên trái viết “Bê”, cánh bên phải viết “Đê”.
(*)
A, cảm giác như có thứ gì đó đã bị mấy con bướm đồng tính này lấy đi, thứ gì đó từng rất quan trọng với tôi…
“Này, Mễ Hạ? Các con đang ở đâu vậy?” Khi tôi đang nghĩ xem đó là gì thì giọng nói oang oang của Mễ Đại Hữu truyền từ bên ngoài vào.
Sau khi Mễ Đại Hữu tỉnh rượu thì không ngừng chạy tới xin lỗi, dù Hạ Nam Diên không nói được, nhưng có tôi là người thông dịch thì không có vấn đề gì.
“Rượu kia của bố sau này cũng bớt lấy cho người ta uống đi, người ta uống rồi bị gì bố tưởng dùng tiền là giải quyết được à?”
Mễ Đại Hữu khiêm tốn tiếp nhận chỉ trích: “Đúng, là bố không tốt, bố hứa không mời rượu lung tung nữa.
Tiểu Hạ, chú xin lỗi con, gây phiền phức cho con rồi.”
Tôi mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, đương sự của tôi bị tổn thất tinh thần nặng nề, một câu ‘Xin lỗi’ đơn giản còn lâu mới đủ.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Tôi hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra: “Phí tổn thất tinh thần, trả đi!”
Hạ Nam Diên kéo tay áo tôi, như thể hắn muốn tôi bỏ qua.
“Bao nhiêu? Một vạn đủ không?” Mễ Đại Hữu hoàn toàn không cảm thấy rằng tôi đang lừa ông, đã định bắt đầu chuyển tiền.
Hạ Nam Diên lướt qua tôi muốn cản lại, nhưng bị tôi nhanh chóng chạy lại.
“A? Cái gì?” Lợi dụng hắn không thể nói chuyện, tôi làm xằng làm bậy, “Đương sự của tôi nói là một vạn tám đi, chọn một giá tiền may mắn.”
“Được, cùng nhau phát tài.” Dù sao thì Mễ Đại Hữu cũng là người làm ăn, hơi mê tín nên đồng ý rất nhanh gọn.
(*)
Nhìn thấy lịch sử chuyển khoản trên dtdd, tôi bắt tay Mễ Đại Hữu, mỉm cười thể hiện hợp tác vui vẻ.
Sau khi tiễn Mễ Đại Hữu, tôi quay người lại, “đương sự” của tôi đã vòng tay trước ngực, nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, dáng vẻ như muốn tính sổ với tôi.
Tôi hất điện thoại về phía hắn, nói: “Ngày mai gặp đi gặp tên cặn bã, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon, chỉ hai chúng ta thôi, được không?”
Hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, vẻ mặt nặng nề làm cho người ta không hình dung được.
“Cậu không cho bố tôi trả tiền thì ông ấy sẽ mất hứng.
Chỉ sau khi trả tiền rồi ông ấy mới hoàn toàn yên tâm và cảm thấy rằng cậu đã tha thứ cho ông ấy.”
Thấy hắn vẫn phụng phịu, tôi thở dài nhét điện thoại vào túi, không tránh được, đành phải dùng tuyệt chiêu.
“Đây là do cậu ép tôi…” Tôi hà hơi vào lòng bàn tay rồi lao về phía Hạ Nam Diên, nhắm vào hông hắn mà cào cấu.
Hạ Nam Diên run rẩy, đẩy tôi lên giường, rồi bỏ chạy qua cửa.
“Chạy đi, cậu có chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!” Tôi cười quỷ dị đuổi theo hắn ra ngoài, bắt đầu một trận rượt đuổi trên cầu thang với hắn.
Ngày hôm sau, sau khi chào hỏi bọn Quách Gia Hiên, tôi đưa Hạ Nam Diên ra ngoài.
Hắn đã có thể nói chuyện nhưng lúc ở trong xe vẫn rất trầm lặng, cả buổi nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, trong đôi mắt toàn là vẻ sâu thẳm không phù hợp với tuổi của hắn.
Khi đến quán cà phê, sớm hơn thời gian đã hẹn một chút nhưng Hạ Minh Bác vẫn chưa đến.
Hôm nay Hạ Nam Diên mặc một chiếc áo choàng trắng tinh, cổ đeo một sợi dây mã não đỏ xinh đẹp, trên eo đeo trang sức bạc lắc lư, vừa bước vào cửa hàng đã làm cho tất cả mọi người quan tâm.
Vì thế nên thích hắn là chuyện rất bình thường, mọi người cũng đều thích đúng không?
Bảo hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống xong, tôi đi một mình đến quầy thu ngân gọi món.
Khi đang cầm hai ly cà phê tìm hắn, tôi phát hiện hắn đang bị người nước ngoài ở bàn bên cạnh bắt chuyện.
Trong nháy mắt, tôi dường như có thể hiểu tại sao trước đây khi tôi tiếp cận Mạc Nhã, Hạ Nam Diên lại ghét tôi đến vậy.
Tôi nặng nề đặt chiếc ly xuống, thô lỗ chặn tầm nhìn của người nước ngoài.
“Có chuyện gì à?”
Người nước ngoài bị tôi làm cho hoảng sợ, giải thích với tôi bằng tiếng Trung Quốc bập bẹ rằng hắn chỉ tò mò về quần áo của Hạ Nam Diên nên mới lại hỏi chuyện.
Có lẽ nhận ra tôi đang đề phòng trong lòng nên hắn miễn cưỡng giơ tay tỏ vẻ vô tội, rồi cầm ly cà phê bước đi.
“Anh ta không có ác ý.” Chờ người đi xa rồi, Hạ Nam Diên mới mở miệng.
Tôi vừa nghe hắn lại nói giúp đối phương liền cảm thấy hơi khó chịu trong ngực.
Trước đây tôi cũng không có ác ý mà, cậu cũng đè tôi xuống đất đánh đấy thôi?
“Những người nước ngoài này là tệ nhất, chuyên lừa nam sinh đẹp đẽ chất phác như cậu.” Tôi đẩy sữa sô cô la cho hắn, nói: “Như cậu rất dễ là bên chịu thiệt.
Sau này khi ở ngoài đường không được rời mắt khỏi ly của mình, nếu không vừa quay đầu cậu đã bị người ta bỏ thuốc rồi.”
Trong mơ hồ, tôi biết được đại khái là cái gì đang rời xa tôi, đó là thứ mà tôi từng cảm thấy là không có gì quan trọng bằng… tiết tháo của trai thẳng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook