Đam Mỹ Không Hợp
-
Chương 25
[Mễ Hạ, cậu thích kem đánh răng vị gì?]
Đặt câu hỏi mờ ám như vậy, sau mấy tháng ngừng công kích lại xuất hiện lần nữa.
Ngồi trên giường, tôi cào mái tóc rối bời, phiền não hận không thể đánh cho tên thần kinh ở đầu dây bên kia một trận.
Bất chấp việc có bị người khác xem náo nhiệt hay không, so với lần trước giọng ôn hòa thì lần này tôi lựa chọn đơn giản hơn, thô bạo trả lời.
“Cút.”
Quả thực là không thể chịu nổi bị quấy rầy thường xuyên như vậy, nhất là sau khi tôi biết đối phương rất có thể là Liêu Diệp Xuyên, những câu hỏi như thế này sao tôi lại không cảm thấy chán ghét được.
Tại sao lại phải biết tôi thích mùi kem đánh răng nào? Là muốn cùng tôi đi mua kem đánh răng sao? Vậy có phải là lần sau còn hỏi tôi thích sữa tắm nào, dầu gội đầu nào, hãng quần lót nào nữa không?
Nghĩ tới đây, tôi giật mình, nhanh chóng tìm ra QQ của Liêu Diệp Xuyên rồi block.
Trước đây tôi còn nói với Quách Gia Hiên rằng không sợ những người ẩn danh đó mắng tôi, cũng sẽ không vì lời chửi mắng của họ mà tức giận chửi lại, gió muốn mát phải thổi núi cao, trăng muốn sáng phải soi sông lớn.
Giờ đã chứng minh, đúng, là tôi chơi không nổi.
Đã gần trưa, tin nhắn điện thoại gửi cho Quách Gia Hiên, nó vẫn còn chưa trả lời tôi chắc chắn là nó chưa ngủ dậy.
Lúc tôi đi ra đến cửa phòng, tôi cảm thấy trời sáng hơn mức bình thường.
Đi tới bên cửa sổ nhìn, bên ngoài sân cỏ, trên nóc nhà, trên ngọn cây, tất cả đều được tuyết trắng bao phủ.
Tối hôm qua tuyết lại rơi.
Nhưng mà chỉ còn một tuần nữa là hết năm, tuyết rơi cũng rất bình thường.
Đi thang máy xuống tầng một, bảo mẫu đang chuẩn bị cơm trưa, thấy tôi xuống lập tức bưng lên cho tôi một lồng khoai lang đỏ và một lồng ngô ăn lót dạ.
Gặm bắp ngô, tôi gửi cho Hạ Nam Diên sticker chào buổi sáng, trước kia khoảng thời gian này hắn luôn online, nhưng không hiểu hôm nay có chuyện gì mà chậm chạp không trả lời tin nhắn.
Thời gian học bài buổi sáng cùng cậu hẳn đã qua lâu rồi, có phải vẫn còn đang ngủ hay không?
Gặm hết một bắp ngô, ăn cơm trưa xong, Hạ Nam Diên vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.
Hắn vẫn đang ngủ thật đấy à, tối qua chắc hắn không ngủ được.
Hôm nay mười một giờ ngủ, ngày mai mười hai giờ ngủ, thời gian cứ vậy mà tăng dần, lại chênh lệch múi giờ với tôi.
Vốn tấn công qua điện thoại đã khó khăn, giờ lại thêm sự chênh lệch thời gian, vậy không phải càng khó hơn sao?
Nghĩ như vậy, tôi bấm điện thoại gọi cho Hạ Nam Diên.
Ngủ cái gì nữa, dậy đi nào.
Đầu dây bên kia vang lên mấy hồi chuông mới có người bắt máy, giọng Hạ Nam Diên đứt quãng, tín hiệu không tốt.
“Alo, tôi đang ở… trên tàu cao tốc, tín hiệu không tốt, tin nhắn… không gửi đi được…”
Tàu cao tốc?
Tôi cả kinh: “Cậu đi đâu? Sao không nghe cậu nhắc đến?”
“Đi… Hải Thành.”
“Cái gì cơ?” Tôi từ trên ghế đứng phắt dậy: “Cậu định tới Hải Thành á? Sao cậu không nói với tôi tiếng nào đã chạy tới rồi.”
Hôm qua, tôi còn cùng hắn làm bài tập cả tối, hắn cũng không mở miệng nói lời nào, tại sao con người này lại như vậy chứ?
Cũng không phải tức giận nhưng mà trong lòng quả thật có cảm giác “À hóa ra suy nghĩ của tôi về mối quan hệ này lại không phải thứ tôi vẫn tưởng”.
Trong nháy mắt, dường như có một tảng đá vô hình đè nặng trong lòng tôi vậy, buồn phiền, không hề có sức lực.
Gạt bỏ những ý nghĩ tình cảm dây dưa này, cho dù không thể biết trước nhưng Hạ Nam Diên chính là một bạn, là một người bạn học tôi cũng thật sự muốn mời đến Hải Thành.
Nhưng mà hắn lại giống như… Vẫn cảm thấy suy nghĩ của tôi rất buồn cười, mặc dù tôi không biết nó buồn cười chỗ nào.
“Không phải… bây giờ đang nói cho cậu biết sao?” Hạ Nam Diên không hề nhận thức được vấn đề của mình.
“Vậy cũng được sao? Tôi không gọi điện thoại cho cậu thì cậu nói chắc?”
A, tất cả đều là viện cớ, mệt mỏi, không muốn nói chuyện nữa, cứ như vậy đi, cũng lắm thì tuyệt giao…
“Nói… luôn thì không… niềm vui bất ngờ.”
Mấy chữ đầu đều là cực kỳ phiền phức, nhưng đến lúc nói mấy chữ “niềm vui bất ngờ” lại cực kì rõ ràng.
Tôi siết chặt điện thoại di động trong tay, đầu dây bên kia tút một tiếng, hình như là chạy vào đường hầm kéo dài nên tín hiệu hoàn toàn bị mất kết nối.
Hòn đá dưới đáy lòng đua nhau nở hoa, sau đó ngày càng nở nhiều.
Hòn đá vàng, trắng, tím… nở hoa, bao bọc lấy trái tim tạo thành một quả cầu hoa to lớn.
Hóa ra… là để tạo cho tôi một sự bất ngờ mừng rỡ ư.
Vậy thì đến đi, không sao.
Tôi ngồi xuống lại, gửi tin nhắn cho Hạ Nam Diên, hỏi bao giờ hắn đến Hải Thành.
Một lát sau, hắn trả lời tin nhắn, lần này tín hiệu đã tốt hơn nhiều.
“Bảy giờ tối đến.” Hắn nói.
“Có muốn tôi đến đón cậu không?”
Chuyện đương nhiên, tôi cho rằng lần này Hạ Nam Diên chỉ đơn thuần muốn đến tìm tôi chơi, vậy thì nhất định là ở lại nhà tôi.
Kết quả là hắn nói không cần, ở lại nhà bạn của cậu hắn, đến Hải Thành cũng không phải vì tôi.
“Lần này tôi tới Hải Thành, là tới để tìm ba ruột của tôi.
Cậu tôi giúp tôi tìm được ông ta, tôi phải đến lấy lại tín ấn của mẹ.”
Lần trước người Tằng Lộc đánh nhau với bọn côn đồ cũng là bởi vì tín ấn này, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc.
Vật này đối với nhà họ mà nói giống như là một nửa linh hồn, tín ấn mà cũng là “Tâm ấn”.
Nếu bị mất, bọn họ cũng không còn nguyên vẹn.
Hôn thê hôn phu lúc mặn nồng có thể tặng mình tín ấn để bày tỏ tình yêu nhưng không thể tặng cho từ một phía.
Không có khối bạc này, sau khi chết cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, ông ta vẫn còn giữ sao?” Tôi hỏi dè đặt.
Hạ Nam Diên yên lặng chốc lát, nói: “Tôi đã liên lạc với ông ta, vẫn còn giữ.”
Tốt quá tốt quá, nếu như tên tra nam đó vứt tín ấn đó đi thì không phải đánh một trận là có thể giải quyết xong xuôi.
E rằng Hạ Nam Diên phải biểu diễn một màn “Ngàn dặm chém ba ruột.”
“Cậu đừng ở nhà bạn của cậu cậu nữa, ở nhà tôi đi.
Lúc nào cậu hẹn tên tra nam đó thì tôi đi cùng cậu.”
Trong tiếng xe ồn ào, Hạ Nam Diên không lên tiếng hồi lâu.
Ngay lúc tôi không nhịn được hối thúc thì hắn nhả ra ba chữ: “Không tiện đâu.”
“Có gì bất tiện đâu chứ? Không phải phòng chúng ta ngủ ba người sao? À, còn có một đứa con trai của mẹ kế tôi nữa.
Cậu không cần lo lắng, nó ở tầng ba cùng với Quách Gia Hiên.
Nếu như cậu đến thì cậu ở tầng bốn với tôi.
Giường của tôi rất lớn, nhà còn rất ấm áp, đảm bảo cậu có thể đi lại thoải mái tự do.” Tôi dồn hết công sức rao bán nhà mình, liệt kê từng ưu điểm của nhà mình ra: “Hơn nữa, buổi tối cũng tiện cậu dạy kèm cho tôi.
Chúng ta ra ngoài đi chơi cùng nhau cũng không cần phải gọi điện thoại hẹn trước.
Cậu không cùng trang lứa với bạn của cậu cậu, cậu làm phiền người ấy chi bằng làm phiền tôi… Không phải, tôi không chê cậu phiền đâu.”
Lần này, thời gian hắn suy nghĩ lâu hơn.
Tôi cũng không hối hắn, nhỏ giọng hừ nhẹ, khều khều hoa lan trắng trên bàn.
Ống tay áo tụt xuống, để lộ ra chuỗi vòng trầm hương trên tay trái.
Đây là món đồ mà trước đó Mạc Nhã tặng cho tôi, sau đó tôi vẫn luôn đem theo nó, cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.
“Ba tôi cũng muốn gặp cậu, nói muốn đích thân cảm ơn cậu.” Tôi tiếp lời với hắn.
Hạ Nam Diên cười lên: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn cậu dẫn con trai ông ấy trở về con đường chân chính.”
“Vậy thì quả thật nên cảm ơn tôi.”
Dùng lực nhẹ bấm vào cánh hoa, trên cánh hoa lan hiện lên dấu nửa móng tay như trăng khuyết.
“Thế, cậu có tới không?”
“Gửi địa chỉ qua cho tôi.”
Ha ha, còn không phải là ung dung làm khó hắn sao.
Tôi nhanh chóng gửi địa chỉ nhà mình cho hắn, liếc thấy bên ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, không quên dặn dò hắn đi đường cẩn thận.
Nói tới đó, tôi hẳn nên cúp điện thoại nhưng tôi vẫn muốn tìm vài chủ đề để nói.
“Trong lời kể, tuyết ở Tằng Lộc trông thế nào?”
“Dày đặc.”
“Mùa hè thì sao?”
“Tắc đường.”
Ngồi trên xe chắc rất nhàm chán, giọng của Hạ Nam Diên có chút mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời tất cả câu hỏi của tôi.
“Kháp Cốt thì sao?”
Bởi vì tôi đột nhiên thay đổi thứ tự khiến hắn hơi khựng lại.”
“… Là đại bàng..”
Lúc này,cầu thang truyền đến tiếng động, Khâu Duẫn ở phía trước, Quách Gia Hiên ở phía sau, hai người với dáng vẻ chán nản từ trên tầng đi xuống.
“Đám Quách Gia Hiên dậy rồi, tôi ăn cơm đã.
Tối cậu đến thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ đến đón cậu.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, tôi gọi Quách Gia Hiên mau mau ăn cơm, đồng thời báo tin tức Hạ Nam Diên tới Hải Thành cho Mễ Đại Hữu.
Thật ra thì không nói cũng được, bao nhiêu ngày qua cũng chỉ có hôm tôi trở về Hải Thành là ông ta và Khâu Lỵ ăn cơm ở nhà.
Sau đó hai người thường xuyên đi sớm về khuya, ngày ngày ở bên ngoài xã giao.
“Hôm nay Hạ Nam Diên định tới.” Tôi nói với hai người khác trên bàn: “Mọi người đừng hỏi hắn đến đây làm gì, cũng đừng nhắc đến chuyện nhà hắn.
Cứ coi như hắn đến đây tìm tôi đi, biết chưa?”
Quách Gia Hiên khá tốt, chỉ thoáng ngạc nhiên một chút rồi nói: “Okela.”
Khâu Duẫn lại hoàn toàn xa lạ với Hạ Nam Diên, có chút mờ mịt: “Ừ, bạn của hai người sao?”
Tôi lười giải thích với cậu ta, nhất cằm tỏ ý nói với Quách Gia Hiên.
“Bọn anh ngủ cùng một phòng, cậu ta…” Quách Gia Hiên tuân lệnh, lập tức tận tâm tận lực giải đáp nghi hoặc của Khâu Duẫn.
Điện thoại bỗng đổ chuông, tôi dừng đũa nhìn, là tin nhắn của Hạ Nam Diên gửi đến.
[Tôi mang quà đến.]
Mới đầu tôi còn chưa kịp phản ứng là quà gì, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Là trước kỳ thi này hắn đồng ý tặng quà cho tôi nếu tôi đạt top hai trăm.
Màu xanh… Rốt cuộc là cái gì chứ?
Tuyết vô duyên vô cớ rơi, cộng thêm việc buổi tối Hạ Nam Diên sẽ đến nên ba chúng tôi không ra ngoài, cả buổi chiều chỉ ở phòng chiếu phim dưới lòng đất xem chiếu bóng.
Tôi thấy Khâu Duẫn rất thích phim siêu anh hùng nước ngoài – Người nhện.
Quách Gia Hiên chưa từng xem, đầu óc mơ hồ, Khâu Duẫn bèn vừa xem vừa giải thích cho nó.
Giảng giải từ manga cho tới đời đầu tiên của Spiderman, thế hệ thứ hai rồi thế hệ thứ ba còn cả những người bạn của Spiderman.
Cậu ta kể chi tiết rành mạch như nắm trong lòng bàn tay.
“Cho nên, cái mà chúng ta đang thấy bây giờ là thế hệ thứ ba?” Quách Gia Hiên chỉ vào màn ảnh lớn hỏi.
“Đúng.
Phía sau còn ba thế hệ giống nhau nhưng mà lại xuất hiện bằng cách xâm chiếm các vũ trụ song song.
Anh biết vũ trụ song song không? Chính là bốn vũ trụ ABCD, mỗi một vũ trụ lại có một anh khác nhưng lại không hoàn toàn là anh.
Có thể ở vũ trụ khác, anh cũng tên là Quách Gia Hiên, nhưng lại không quen biết Mễ Hạ cũng không quen biết em.
Những người bạn bên cạnh biến thành hai người mà anh không quen.”
Để chứng minh cho Quách Gia Hiên thấy sự tồn tại của thế giới song song, cậu ta còn cố gắng giải thích, khái niệm vũ trụ song song này thật sự chạm đến vùng kiến thức mà nó không thể tiếp thu.
“Cái này thật sự tồn tại sao?”
“Đương nhiên.” Khâu Duẫn nói: “Thật ra có nhiều thứ trong phim ảnh đều có dự tính, các nhà khoa học cũng xác nhận, không thể nào chỉ có một vũ trụ của chúng ta.
Em còn từng nghe một câu trả lời hợp lý…”
Spiderman còn hay nhưng tôi cảm thấy Predator và Godzilla mới là chán nhất, vừa xem đã buồn ngủ, bản thân ngủ mất thì không hay lắm.
Chỉ có thể không ngừng gửi tin nhắn cho Hạ Nam Diên để giải vây.
[Cậu đến đâu rồi?]
Giữa tiếng ồn ào xung quanh, giọng Khâu Duẫn thần thần bí bí.
“Nếu như anh nằm mơ thấy con mắt thứ ba… Rất có thể…”
[Có lẽ mười phút nữa là đến rồi.]
“Là đang nhìn thấy một thế giới song song khác.”
Tôi nhét điện thoại vào túi, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: “Tôi ra ngoài đón bạn một lát, hai người lên trên chờ dọn cơm đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook