Dân phong dị tộc hiện ra, hiện giờ là mùa hạ nên trên người Nhung Hách chỉ khoát một bộ quần áo làm từ da lông, phơi ra lồng ngực cường tráng màu lúa mạch.

Theo vó ngựa lao nhanh, gương mặt của Sở Mộ bất giác dán lên bờ ngực kia, nhiệt độ nóng rực hung cho gương mặt y đỏ bừng, y vươn tay nhè nhẹ chống lên đó, ngẩng đầu nhìn nam nhân ôm mình ra từ trong xe ngựa.

Dáng vẻ của Nhung Hách thật ra không đáng sợ.

Đó là một gương mặt thật cương nghị, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng toát ra sự cứng rắn, phía trên cái mũi cao thẳng là đôi mắt lục thẫm, hắn điềm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, thảo nguyên tựa hồ cũng trở nên ảm đạm thất sắc trước đôi mắt kia.

Đôi mắt ấy khẽ hạ xuống, va vào ánh nhìn từ con ngươi màu đen.

Lúc này không chỉ mặt mà ngay cả lỗ tai Sở Mộ cũng đỏ lên, y vội cúi đầu xuống, cái tay đang chống lên ngực khẽ run rẩy.

Nhung Hách cho là y lạnh, đưa tay ghì y vào trong ngực.

Gò má dán chặt lên vòm ngực, mùi thơm cây cỏ cùng mùi xạ hương mạnh mẽ xông vào mũi, Sở Mộ khẽ giãy giụa nhưng nhận ra hoàn toàn vô dụng, đành chấp nhận số phận dán vào ngực hắn, nghe tiếng trái tim đập như nổi trống cách một tầng da.

An ổn, bình tĩnh.


Giống hệt như con người Nhung Hách vậy.

Tiếng gió cùng lời ca lướt qua tai, Nhung Hách ôm y tới một nơi thì dừng lại, bọn họ bị mọi người vây ở giữa, Sở Mộ chui ra khỏi ngực Nhung Hách nhìn những dị tộc xung quanh.

Bọn họ đang dùng thứ tiếng mà Sở Mộ nghe không hiểu để chúc mừng.

Nhung Hách cứ nói mãi một câu bên miệng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Mộ, nam nhân dị tộc cao lớn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán y.

Mãi cho tới thật lâu sau này, Sở Mộ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói mà Nhung Hách cứ nói mãi lúc ấy.

“Ta nguyện thề dưới tên thần thảo nguyên, dùng cả đời này để yêu em.


Mặt Sở Mộ lại đỏ lên, trong tiếng cười đùa của mọi người, Nhung Hách ôm y bước vào chiếc lều vải lớn nhất.

Nghe nói Nhung Hách xuất thân từ dân tộc du mục, nên cho dù sau này đã trở thành thủ lĩnh vẫn giữ thói quen ở trong lều vải.

Đuốc được thắp lên, màn đêm buông xuống.

Sở Mộ được Nhung Hách thả lên tấm thảm nhung trắng tuyết.

Trong lều không có thắp đèn, ở không gian tối đen, Sở Mộ bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục, cảm giác không giống với vừa nãy, hiện giờ y thấy như thể mình đang bị một con sói theo dõi, loại cảm giác này khiến y không khỏi rùng mình.

“Phu quân?”
Sở Mộ mở miệng nói ra câu nói đầu tiên, giọng nói còn mang theo sự trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, đây là chất giọng không thể tìm thấy ở phương Bắc, êm tai tựa như chim tước phương Nam.

Nhung Hách vẫn nhìn y như cũ.

Sở Mộ bị hắn nhìn tới xấu hổ, y khẽ lùi vào phía trong nhưng chân đột nhiên lại bị nắm lấy, Sở Mộ hoảng sợ rồi nhận ra Nhung Hách không có ý gì khác, chỉ là cởi giày giúp y.

Chân Sở Mộ cũng xinh đẹp, trắng trắng trơn mịn, ngón chân bởi vì căn thẳng mà khẽ cuộn tròn lại.


Nhung Hách nhìn chằm chằm đôi chân này một lúc lâu, tuy không làm thêm gì nhưng ánh mắt lại tối đi thêm một chút, Sở Mộ chưa từng trải nên dĩ nhiên không biết lúc này đôi mắt kia đã bị dục vọng lấp kín.

Người trên giường nhỏ hơn hắn rất nhiều, nếu không phải đã biết được tuổi y thì Nhung Hách cũng sẽ không tin đây là một thiếu niên đã qua mười tám.

Bàn tay thô ráp men theo cổ chân hướng lên trên, Sở Mộ rút chân về theo bản năng lại bị hắn nắm càng chặt, bàn tay to lớn luồng vào vạt áo làm dấy lên cảm giác nhồn nhột.

Sở Mộ không nhịn được bật cười.

“Nhột…”
Giọng điệu làm nũng truyền vào tai Nhung Hách, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi mắt trong vắt tựa sương sớm đọng trên cỏ, cánh môi hồng nhạt, tiếng cười vừa nãy phát ra từ nơi đó.

Y giống như tinh linh trên thảo nguyên.

Từ mười năm trước Nhung Hách đã sớm gặp được Sở Mộ.

Khi ấy thế lực phương Bắc còn chưa cường đại như hiện giờ, hắn theo phụ thân tới nước Sở dự tiệc, trong yến hội lần đó tiểu hoàng tử lại ngồi ngay bên cạnh hắn.

Bởi vì lén nếm thử rượu trái cây nên đứa nhỏ kia say rượu ngã vào ngực hắn, mềm mềm thơm thơm, còn mang theo một chút mùi rượu.

Đáng tiếc cái ôm của hắn nhanh chóng không còn, có người nơm nớp lo sợ tiến lại ôm đứa nhỏ đi, mùi hương cũng đi theo mất, nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh bỗng dưng Nhung Hách lại có mấy phần không nỡ.

Không ngờ được mười năm sau vị hoàng tử nhỏ ấy lại trở thành thê tử của hắn.


Thoạt nhìn vẫn mềm như xưa.

Từ hàm răng hơi hé có thể nhìn thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong, Nhung Hách bắt lấy cổ chân Sở Mộ kéo y vào ngực mình, cúi người hôn lên hai cánh môi kia.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng xâm chiếm khoan miệng Sở Mộ, cuốn lấy nước bọt bên trong.

Vẫn thơm như xưa.

Hành động bất thình lình của Nhung Hách khiến Sở Mộ ngây người, y trợn to mắt, tràn ngập trong mũi đều là mùi hương của Nhung Hách.

Động tác của nam nhân thật hung ác, đầu lưỡi Sở Mộ bị mút tới đau, tiếng rên rỉ vì đau của y cũng bị ai kia nuốt mất vào bụng.

Nhung Hách luồng tay vào trong quần áo y.

Sở Mộ víu chặt lấy tấm thảm dưới thân, nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra tiếp theo khiến nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Chuyện… chuyện này phát triển có hơi nhanh quá rồi…
Bọn họ còn chưa nói được với nhau câu nào đâu đó….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương