[Đam Mỹ] Diễm Cốt
-
Quyển 2 - Chương 53
Biểu cảm của những đạo đồng này y như rối gỗ, hai mắt trống rỗng mang chút ý cười, trong lòng lại chẳng hề vui vẻ.
Mặc dù bọn họ đều là nam tử nhưng thân hình thướt tha, hai chân thon dài, ngón tay nhỏ nhắn. Vừa nhìn là biết đã từng khổ luyện đủ loại giường kỹ, công phu tay, đu cưỡi…..
Có thơ ca làm chứng: Xương bằng bùn, da bằng gỗ, đôi mắt cô đơn kiên cường chứa đựng niềm vui. Chẳng biết quyến rũ khách phương nào, mà có một thân tuyệt kỹ vẹn toàn.
Cảnh tượng thế này ngươi nói xem có kinh khủng hay không? Rõ ràng là con người lại không có chút nhân khí nào, giống như tượng đất gỗ lần lượt bước tới, thẳng tắp như xác chết biết đi. Kết hợp với những tượng phật kỳ quái xung quanh, Thích Đạo Vô Già trận chưa thi triển sức mạnh đã có bảy phần khí thế.
Hàn Nhạn Khởi và Minh Thịnh Lan dựa lưng vào nhau, Hàn Nhạn Khởi lấy một viên thuốc màu xanh óng từ trong ngực ra đưa cho Minh Thịnh Lan ăn, Minh Thịnh Lan nuốt xong rồi hỏi: “Đây là gì?”
Hai ngón tay Hàn Nhạn Khởi kẹp lấy ngón tay duỗi tới của một đạo đồng, nói: “Ăn viên thuốc này thì loại xuân dược nào cũng không cần sợ. Ta đã mang theo ba viên.”
Hắn chỉ giới thiệu đơn giản, nhưng tác dụng của thuốc lại không đơn giản chút nào.
‘Xuân dược nào cũng không cần sợ’. Kỳ diệu như các truyền thuyết hư cấu trên giang hồ, tỷ như “Uống quả màu đỏ này xong, sẽ tăng thêm mấy chục năm công lực”, hay giống mấy gánh xiếc chuyên rao bán các loại thuốc tăng lực này nọ.
Thật ra thuốc của Hàn Nhạn Khởi không hề dễ chế, ít ra với công lực của hắn bây giờ vẫn không thể chế được.
Trong phong nguyệt, việc luyện chế xuân dược cũng được coi là kỹ thuật chuyên môn. Tất cả môn phái phong nguyệt trên thiên hạ, mười thì cũng chỉ có hai Điều chế quan biết luyện xuân dược —— đương nhiên, thuốc này không phải loại xuân dược dởm mà người bình thường sử dụng.
Xuân dược trong giới phong nguyệt có rất nhiều tác dụng, chưa nói đến những thứ khác cứ nhìn trận pháp trước mặt đi thì biết. Nếu muốn mở trận, thứ nhất là không thể thiếu xuân dược thượng phẩm, sau đó mới đến mắt trận. Cho nên Hàn Nhạn Khởi phải cho Minh Thịnh Lan uống thuốc, không thì hắn sẽ là người gục ngã đầu tiên.
Điều chế xuân dược là một nghề đòi hỏi tri thức vô cùng thâm ảo, không chỉ phải có thiên phú mà còn cần tiền và vận may.
Trong điển tích chế thuốc, vừa mở ra là đã yêu cầu chín mươi chín lạc hồng (máu đêm đầu tiên) của xử nữ, thượng phẩm diễm qua linh tinh, thậm chí có cả máu ở gáy lộc vương trên Tuyết Sơn. Dù ra giá cũng không có ai bán mấy thứ này.
Xuân dược khiêu khích được người lạnh lùng như Dương Ý cũng chỉ có thể xem là xuân dược hạ phẩm. Cách chế thuốc của các môn phái bị tuồn ra ngoài rơi vào tay một số người. Ví dụ sau khi uống, toàn thân lập tức trở nên ‘bất lực’ không còn khả năng nằm trên, đành phải “ở dưới”. Tóm lại, trăm loại xuân dược sẽ có trăm loại công dụng khác nhau, không thể kể hết được.
Nghĩ lại thuốc của Hàn Nhạn Khởi giúp người ta không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại xuân dược nào, thật là quá thần kỳ. Phải biết rằng, từ nhỏ Hàn Nhạn Khởi đã uống rất nhiều loại khác nhau nhưng cho tới giờ hắn vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi xuân dược thượng phẩm, uống xong sẽ có phản ứng như người thường.
Cho nên tuy thuốc này chỉ có tác dụng hai mươi ngày nhưng cũng đủ dùng. Hơn nữa có một điều Hàn Nhạn Khởi chưa nói, thuốc này cũng được xem là giải dược vạn năng, trúng xuân dược nào đều có thể giải, coi như là đề phòng trước.
Ba viên thuốc Hàn Nhạn Khởi mang theo có tên là “Nhuyễn Kim Ngọc”, đừng coi thường nó chỉ có ba viên, sư phụ Hàn Nhạn Khởi từ thu thập dược liệu, bế quan chế dược đến khi ra lò đã hao phí hết mười năm. Dù thế cũng chỉ luyện được một lò, vỏn vẹn hơn mười viên.
Khi Hàn Nhạn Khởi cho Minh Thịnh Lan ăn thuốc, tuy động tác rất nhanh nhưng Vân Hạc Tử vẫn thấy rõ. Ánh mắt hắn sáng lên, khen: “Không hổ là người Khi Hoa Lâu, ra tay không giống người thường.”
Chỉ một viên thuốc nho nhỏ giúp con người không bị trúng xuân dược trong hai mươi ngày, nhưng phải tốn rất nhiều tiền bạc cùng dược liệu quý hiếm, Vân Hạc Tử tiếc của thay hắn.
Hàn Nhạn Khởi không chút nể tình, dùng chân đá văng một đạo đồng định ôm hắn:“Quá khen.”
Minh Thịnh Lan vốn cũng không hiểu nhưng nghe Vân Hạc Tử nói vậy, hắn cũng biết thuốc này rất quý. Hắn nhìn xung quanh, nói: “Dường như mấy người này không biết đau đớn, phải làm gì đây?” Đều là những hài tử vô tội chưa từng làm việc xấu gì, đâu thể giết hết bọn họ đúng không?
Hàn Nhạn Khởi nói: “Mắt trận, phá mắt trận thì trận pháp sẽ bị phá.”
Minh Thịnh Lan nói: “Thế thì mắt trận ở đâu?”
“Ừm,” Hàn Nhạn Khởi chỉ tay về phía Vân Hạc Tử, nói: “Là hắn.”
Minh Thịnh Lan nói: “Hắn?”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Trong Quỷ Hoạ Tướng Quân trận của Tiết Hoành Ngọc, Tiết Hoành Ngọc chính là mắt trận. Cho nên hắn giấu bản thân sau cơ quan, trận pháp kia dù sao cũng không tính là cao cấp, vì hắn không phải người trong giới. Còn trận pháp này tuy rằng rất tinh diệu, nhưng vẫn là đồ do người chế tạo, chưa trải qua thời gian nghiệm chứng, vẫn thiếu sự trơn tru không ít lỗ hổng. Ví dụ, Vân Hạc Tử cần phải đứng cạnh niệm kinh không thể trốn đi, lợi cho chúng ta rồi.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Vậy ngươi muốn phá mắt trận như thế nào?”
Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Không phải ta phá, là ngươi phá.”
Minh Thịnh Lan sửng sốt một chút: “Sao lại là ta phá, ngươi đang đùa à?”
Hàn Nhạn Khởi nghiêm túc nói: “Lúc này ai mà thèm đùa với ngươi, ngươi phải đi phá. Ta sẽ ngăn cản những đạo đồng này, ngươi đến chỗ Vân Hạc Tử. Trước tiên dùng cách điểm huyệt ở eo ta dạy ngươi lúc trước, đây là chuyện người Từ gia am hiểu nhất. Vân Hạc Tử cho rằng ngươi là người Từ gia nhất định không dám khinh thường, hắn sẽ cẩn thận đối phó ngươi, ngươi lại dùng võ công phản kích bất ngờ.”
Minh Thịnh Lan nghe xong, gật đầu nói: “Vậy ngươi cẩn thận, ta đi ngay đây.”
“Ngươi cũng cẩn thận.” Hàn Nhạn Khởi đi bên cạnh hắn, xử lý những đạo đồng tới gần. Vì để không lộ võ công, Minh Thịnh Lan đành đi từng bước qua đó. Hàn Nhạn Khởi nhìn bóng người hắn, thở dài, quái dị quá.
Thật ra phong nguyệt trận là cách so công phu giường kỹ giữa hai môn phái. Mà muốn so giường kỹ phải gần gũi tiếp xúc, da thịt cận kề. Muốn phá trận cần biến đổi nhiều kiểu dáng, lần lượt thi thố với các đạo đồng rồi mới tới người làm mắt trận.
Trận pháp bây giờ chỉ cần Minh Thịnh Lan bảo vệ Hàn Nhạn Khởi, đương nhiên hắn có thể dễ dàng tới bên cạnh Vân Hạc Tử. Bàn về giường kỹ thì Vân Hạc Tử kém xa hắn. Nhưng dù là kém xa, Vân Hạc Tử cũng chưa tệ đến mức bị Hàn Nhạn Khởi chọc một cái là thất bại. Xem chừng vẫn kiên trì được thời gian một nén nhang.
Thời gian một nén nhang có thể làm được gì? Hôn sâu mấy cái, đụng chạm đến mức người ngây thơ cũng hưng phấn bừng bừng, rồi chơi luôn phía bên dưới? Chút thời gian này cũng đủ để Hàn Nhạn Khởi làm cho Vân Hạc Tử bắn tới độ eo mỏi chân nhũn, vô lực thận hư, tinh thần mệt mỏi.
Thế nhưng Hàn Nhạn Khởi không muốn dùng “biện pháp chính đáng” này, cũng không hiểu vì sao hắn không muốn tiếp xúc với Vân Hạc Tử kia. Cứ nghĩ đến phải thân thiết làm trò cùng Vân Hạc Tử trước mặt Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi lại cảm thấy không thích.
Vì thế đành phải dùng ‘biện pháp không chính đáng’, lấy vũ lực của Minh Thịnh Lan để mạnh mẽ phá trận.
Minh Thịnh Lan đi tới phía sau Vân Hạc Tử, quả nhiên Vân Hạc Tử cảnh giác nhìn hắn. Thân thủ của Minh Thịnh Lan linh hoạt cực kỳ, ra vẻ dùng công phu tay chính tông mà Hàn Nhạn Khởi dạy, Vân Hàn Tử lập tức cho rằng hắn muốn dùng chỉ pháp, hơi nhón chân tránh đi, chuyển hướng về phía lồng ngực hắn, định so tài một phen.
Tới thì càng tốt, Minh Thịnh Lan nâng tay, ngân châm kẹp giữa các ngón đâm vào cơ thể Vân Hạc Tử. Châm đó có ngâm thuốc mê Vân Hạc Tử không kịp giãy dụa đã mềm oặt ngã xuống mặt đất. Trước khi ngất ánh mắt hắn cực kỳ bi phẫn, ê, không phải đang so giường kỹ sao?!
Vân Hạc Tử ngã xuống mặt đất, âm thanh tụng kinh cũng dừng lại, Hàn Nhạn Khởi chỉ cho Minh Thịnh Lan một chỗ, Minh Thịnh Lan lấy mai hoa châm ra, dập tắt trận dẫn trên vách tường.
Đến đây, những đạo đồng kia ngây người một chút, sau đó từng người trở lại vị trí ban đầu của mình – hầu hạ bên cạnh tượng phật.
Lần thứ hai đại điện trở nên yên tĩnh, rõ ràng có rất nhiều người lại trống trải đến quỷ dị.
Minh Thịnh Lan nhẹ giọng nói: “Đi đâu tiếp?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không đi, chúng ta chờ ở đây để xem còn gì nữa không.”
Những thứ khác đi ra, mới biết được cần làm gì.
“Khẹt khẹt…”
Một con khỉ nhảy ra từ sau tượng Phật, ngồi xổm trên thần đàn vò đầu bứt tai nhìn xung quanh, sau đó quay đầu khẹt khẹt mấy tiếng, phía sau nhảy ra hai con nữa. Ba con khỉ nhảy tới nhảy lui trên thần đàn, lúc thì chộp lấy trái cây cúng, ăn một miếng rồi ném đi, lúc thì bắt rận cho nhau, vênh váo vui vẻ.
Minh Thịnh Lan nói: “… Con khỉ?”
Biểu cảm của Hàn Nhạn Khởi cứng lại, nói: “Thế nhưng là diễm sủng.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Có chỗ nào đặc biệt?”
Hàn Nhạn Khởi chỉ vào mấy con khỉ đó, nói: “Ngươi đừng xem thường mấy con súc sinh này, ngươi nhìn kỹ đôi mắt và móng vuốt của chúng nó đi.”
Minh Thịnh Lan chăm chú nhìn, thấy được đôi mắt và chân trước của ba con khỉ không giống bình thường. Trong mắt chúng ẩn hiện màu đỏ tươi, chân trước dài như chân người, ít lông, linh hoạt vô cùng, sức lực rất lớn, có thể tay không bóp vỡ một quả hạnh đào, hoàn toàn không phù hợp với thân hình gầy yếu của chúng nó.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Hễ dạy giường kỹ cho động vật thì gọi là diễm sủng, dùng để trợ hứng trong lúc chờ đợi trên giường.”
Sắc mặt Minh Thịnh Lan biến đổi, gu của mấy người giới phong nguyệt mặn quá, khiến người trong chính phái như Minh bộ đầu không chịu nổi.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Khụ, chắc ngươi đã từng nghe vài tin đồn thú vị trong dân gian, nói rằng phu nhân nhà ai không chịu nổi khuê phòng tịch mịch mà tằng tịu với súc sinh, thậm chí phần dưới bị dính chặt với nó, không thể kéo ra. Những chuyện đó không hẳn là bịa đặt, bởi vì thật sự có nhiều môn phái phong nguyệt bán các diễm sủng cho những phu nhân phòng đơn gối chiếc, hoặc dùng để trợ hứng cho các đại quan quý nhân.”
Minh Thịnh Lan cảm thấy ghê tởm, nói: “Còn có chuyện như thế? Ngươi cũng từng học cái đó sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta biết nhưng chưa từng thực hành. Diễm sủng từ nhỏ phải được nuôi nấng bằng bí dược, cực kỳ phiền toái. Hơn nữa bởi vì bị giày vò mà tuổi thọ của chúng nó chỉ có mấy năm, thải âm vô cùng tổn hại.”
Minh Thịnh Lan nói: “Tốt nhất là đừng bao giờ học, quá đồi phong bại tục! Người và vật tằng tịu với nhau, nghịch với đạo trời.”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu.
Mấy con khỉ này đã đi ra, mọi chuyện nhất định sẽ không đơn giản như vậy. Hàn Nhạn Khởi lấy lại tinh thần, đứng sóng vai với Minh Thịnh Lan.
Một lát sau, lại có tiếng “Xì xì” truyền đến.
Hàn Nhạn Khởi tập trung nhìn về phía góc tường, dưới tượng phật có ba con rắn miệng to bằng cái bát chui ra, toàn thân màu ngọc đen, hai mắt loé lên ánh sáng óng ánh màu xanh bích, lưỡi đỏ sẫm thè ra.
Ba con khỉ cực kỳ hưng phấn nhảy xuống, chơi đùa trên cổ con rắn.
Hàn Nhạn Khởi hít ngụm khí lạnh, nói: “Lúc này e rằng không thể nguyên vẹn trở ra.”
Minh Thịnh Lan nói: “Con rắn này…”
Hắn còn chưa dứt lời, ba con con khỉ đột nhiên ném con rắn về phía bọn họ!
Rắn đen mở to miệng trên không trung lộ ra răng nhọn lấp lánh cùng cái lưỡi đỏ như máu.
Hàn Nhạn Khởi đột nhiên đẩy Minh Thịnh Lan ra, ba con rắn đen rơi lên người hắn. Minh Thịnh Lan thấy không ổn, khóe mắt hắn như muốn nứt ra. Hàn Nhạn Khởi biết hắn muốn tới, vội la lên: “Đừng tới đây! Tới đây thì cả hai cùng xong đời!”
Minh Thịnh Lan cũng hiểu đạo lý này, nhưng rắn quấn lên người Hàn Nhạn Khởi sao hắn không nóng lòng cho được? Hận không thể để mấy con rắn kia rơi vào người mình.
Mắt thấy con rắn đen bò lên trên người mình, Hàn Nhạn Khởi vội vàng tranh thủ thời gian, nói: “Ngụy Trường Sinh sẽ không để chúng ta chết, túi độc của rắn đều bị lấy ra, ngươi nhìn kỹ đi”
Minh Thịnh Lan cắn răng lại gần vài bước nhìn chằm chằm hắn, tùy lúc cứu người.
Bị hai con rắn mảnh mai quấn lấy tay chân, Hàn Nhạn Khởi chênh vênh ngã xuống mặt đất. Ba con khỉ kêu lên khẹt khẹt, bước lại gần sờ sờ bới bới ngực Hàn Nhạn Khởi, chỉ trong chốc lát đã tìm được hai viên Nhuyễn Kim Ngọc.
Một con đứng bên cạnh Hàn Nhạn Khởi, vươn tay cởi thắt lưng của hắn ra, cầm trong tay chơi đùa.
Rắn đen bò tới lui trên người Hàn Nhạn Khởi quần áo trở nên lộn xộn, lộ ra xương quai xanh và mảng ngực trắng trẻo mịn màng.
Không biết con rắn này ăn gì mà có màu ôn nhuận như ngọc đen, tôn lên da thịt trắng nõn của Hàn Nhạn Khởi.
Một con rắn chui vào cổ áo, Hàn Nhạn Khởi thở dốc kinh ngạc. Trời đang rét, rắn thì lạnh như băng còn chui vào làm hắn cóng đến rùng mình. Rắn đen di chuyển cọ xát trước ngực khiến Hàn Nhạn Khởi khó chịu nhăn mày lại.
Minh Thịnh Lan nói: “Làm sao vậy?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “… Không, không có gì.” Tuy hắn nói vậy, nhưng giọng điệu lại mang theo run rẩy.
Minh Thịnh Lan vội la lên: “Có phải nó cắn ngươi không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không cắn…”
Minh Thịnh Lan nói: “Không cắn thì sao giọng nói lại run rẩy, sắc mặt khó coi như vậy? Nhanh nói cho ta biết!”
Hàn Nhạn Khởi nhắm chặt mắt, cắn răng nói: “Rắn… trên thân rắn có xuân dược…”
Sắc mặt Minh Thịnh Lan thay đổi, nói: “Sao ngươi lại trúng dược? Nguỵ Trường Sinh thế mà hạ dược ngươi?”
Dược tính rất mạnh, Hàn Nhạn Khởi cố gắng nói: “Dược này chuyên dùng để tra tấn người khác. Rắn vốn tính dâm, trên da còn bôi xuân dược, Nhuyễn Kim Ngọc của ta đã bị lấy đi, hiển nhiên… A!” Hắn ngửa đầu rên một tiếng, thì ra con rắn cắn cánh tay hắn.
Minh Thịnh Lan gấp gáp định tiến lên, Hàn Nhạn Khởi kêu to: “Ta không sao! Chỉ cắn một cái thôi, ngươi cẩn thận… chắc chắn Ngụy Trường Sinh sắp tới…”
Đôi mắt Minh Thịnh Lan đỏ lên, nói: “Ta đi cướp dược lại.”
Không đợi Hàn Nhạn Khởi trả lời, hắn nhảy đến trước mặt con khỉ kia, duỗi tay muốn bắt lấy.
Nào ngờ thân hình con khỉ này vô cùng linh hoạt, cúi thấp người nhảy lên tượng phật, hướng bên cạnh kêu khẹt khẹt.
Minh Thịnh Lan nhìn sang thì thấy chẳng biết từ khi nào cửa nhỏ bên hông đã mở, vài bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện.
Mấy người kia lặng yên không tiếng động bước ra, hoá ra có bốn, năm nam nữ trẻ tuổi vây quanh một nam tử tầm 30 tuổi. Thân hình nam tử thon dài, tóc mai trắng tuyết lộ ra vẻ gầy yếu, nhan sắc cũng bình thường, nhưng đôi mắt thần thái sáng láng rất có thần.
Hắn mặc trường bào màu đen, khoan thai chắp tay sau lưng bước vào, vung tay lên, con khỉ chạy tới trước mặt hắn lấy ra hai viên thuốc, nam tử cầm đưa lên trước mũi ngửi, nói: “Đúng là thuốc tốt.”
“Ngụy Trường Sinh?” Minh Thịnh Lan hỏi.
Ngụy Trường Sinh vừa nhìn thấy hắn, hài lòng gật đầu, nói: “Đúng là danh khí tốt.”
Thuốc tốt, danh khí tốt đồng thời xuất hiện. Ngụy Trường Sinh cực kỳ vui vẻ.
Hàn Nhạn Khởi đứt quãng nói: “Thuốc giải…”
Ngụy Trường Sinh nhướng mày, nói: “Không có thuốc giải, xuân dược mà ta chế ra chưa bao giờ có thuốc giải. Hậu bối, ngươi cứ hưởng thụ thật tốt. Thuốc này rất hiếm đó, là loại ta chuyên bán cho những quý nhân dùng để dạy dỗ ái nô không nghe lời.”
Hàn Nhạn Khởi mắng: “Lão tặc!”
Ngụy Trường Sinh nói: “Chậc, hậu bối này, sao lại không lễ phép như vậy? Nếu không phải căn cốt của ngươi tốt, ta đã đưa ngươi cho thái giám chơi rồi.”
Minh Thịnh Lan giận dữ, lạnh như băng nói: “Chẳng lẽ hắn nói sai à? Lão già bất tử làm tặc.”
“Ôi!” Ngụy Trường Sinh im lặng không nói, vỗ tay.
Hàn Nhạn Khởi lập tức kêu thảm thiết hai tiếng, hoá ra là bị cắn một cái.
Ba con rắn đen từ trong người Hàn Nhạn Khởi bò tới chân Ngụy Trường Sinh.
Minh Thịnh Lan vội tiến lên ôm lấy Hàn Nhạn Khởi, nói: “Nhạn Khởi, ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt Hàn Nhạn Khởi đỏ bừng, chẳng biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên ôm lấy Minh Thịnh Lan, đè hắn trên mặt đất, cưỡi lên eo hắn, dùng tay chống bả vai thở dốc.
Minh Thịnh Lan nhíu mày, nói: “Ngươi…”
Hàn Nhạn Khởi cắn mạnh trên môi Minh Thịnh Lan, nuốt hết những lời tiếp theo vào bụng.
Cổ họng Hàn Nhạn Khởi cực kỳ khó chịu, hắn dùng sức cắn môi, cổ, ngực Minh Thịnh Lan nhưng cũng không thoải mái được bao nhiêu.
Minh Thịnh Lan đau lòng muốn chết, tùy ý để hắn cắn loạn trên người, hàm răng Hàn Nhạn Khởi như chợt trở nên sắc nhọn, cắn ngực Minh Thịnh Lan loang lổ vết máu.
Ngụy Trường Sinh ha ha cười, nói: “Cắn hay lắm, giống con chó nhỏ ta nuôi.”
Minh Thịnh Lan trừng mắt hắn nói: “Biến thái!”
Ngụy Trường Sinh gật đầu, nói: “Nói đúng lắm! Ta chính là biến thái, sống lâu như vậy không biến thái cũng trở thành biến thái.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Ngụy Trường Sinh đi qua đi lại, nói: “Thật ra ta vẫn chưa nghĩ ra, ta muốn dạy dỗ các ngươi một chút, nhưng nên dùng cách nào đây? Ngươi nói xem, ta để một con chó ngao làm ngươi, rồi để ngươi nhìn tên vô lễ này bị cưỡng hiếp liên tục, được không?”
Hàn Nhạn Khởi thở phì phò, dù còn khó chịu vẫn cố sức mắng: “Biến thái chết tiệt, nếu ngươi dám, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Ai da, ngươi đã thế này còn muốn không bỏ qua cho ta thế nào?” Ngụy Trường Sinh cười khà khà, nói: “Có điều, ta thích người dũng cảm như ngươi, căn cốt của ngươi ta không thể lấy được. Vậy ta sẽ để ngươi chết một cách sung sướng. Còn về bạn ngươi, ta sẽ lấy diễm qua của hắn, sau đó để hắn xuống dưới cùng ngươi.”
Mặc dù bọn họ đều là nam tử nhưng thân hình thướt tha, hai chân thon dài, ngón tay nhỏ nhắn. Vừa nhìn là biết đã từng khổ luyện đủ loại giường kỹ, công phu tay, đu cưỡi…..
Có thơ ca làm chứng: Xương bằng bùn, da bằng gỗ, đôi mắt cô đơn kiên cường chứa đựng niềm vui. Chẳng biết quyến rũ khách phương nào, mà có một thân tuyệt kỹ vẹn toàn.
Cảnh tượng thế này ngươi nói xem có kinh khủng hay không? Rõ ràng là con người lại không có chút nhân khí nào, giống như tượng đất gỗ lần lượt bước tới, thẳng tắp như xác chết biết đi. Kết hợp với những tượng phật kỳ quái xung quanh, Thích Đạo Vô Già trận chưa thi triển sức mạnh đã có bảy phần khí thế.
Hàn Nhạn Khởi và Minh Thịnh Lan dựa lưng vào nhau, Hàn Nhạn Khởi lấy một viên thuốc màu xanh óng từ trong ngực ra đưa cho Minh Thịnh Lan ăn, Minh Thịnh Lan nuốt xong rồi hỏi: “Đây là gì?”
Hai ngón tay Hàn Nhạn Khởi kẹp lấy ngón tay duỗi tới của một đạo đồng, nói: “Ăn viên thuốc này thì loại xuân dược nào cũng không cần sợ. Ta đã mang theo ba viên.”
Hắn chỉ giới thiệu đơn giản, nhưng tác dụng của thuốc lại không đơn giản chút nào.
‘Xuân dược nào cũng không cần sợ’. Kỳ diệu như các truyền thuyết hư cấu trên giang hồ, tỷ như “Uống quả màu đỏ này xong, sẽ tăng thêm mấy chục năm công lực”, hay giống mấy gánh xiếc chuyên rao bán các loại thuốc tăng lực này nọ.
Thật ra thuốc của Hàn Nhạn Khởi không hề dễ chế, ít ra với công lực của hắn bây giờ vẫn không thể chế được.
Trong phong nguyệt, việc luyện chế xuân dược cũng được coi là kỹ thuật chuyên môn. Tất cả môn phái phong nguyệt trên thiên hạ, mười thì cũng chỉ có hai Điều chế quan biết luyện xuân dược —— đương nhiên, thuốc này không phải loại xuân dược dởm mà người bình thường sử dụng.
Xuân dược trong giới phong nguyệt có rất nhiều tác dụng, chưa nói đến những thứ khác cứ nhìn trận pháp trước mặt đi thì biết. Nếu muốn mở trận, thứ nhất là không thể thiếu xuân dược thượng phẩm, sau đó mới đến mắt trận. Cho nên Hàn Nhạn Khởi phải cho Minh Thịnh Lan uống thuốc, không thì hắn sẽ là người gục ngã đầu tiên.
Điều chế xuân dược là một nghề đòi hỏi tri thức vô cùng thâm ảo, không chỉ phải có thiên phú mà còn cần tiền và vận may.
Trong điển tích chế thuốc, vừa mở ra là đã yêu cầu chín mươi chín lạc hồng (máu đêm đầu tiên) của xử nữ, thượng phẩm diễm qua linh tinh, thậm chí có cả máu ở gáy lộc vương trên Tuyết Sơn. Dù ra giá cũng không có ai bán mấy thứ này.
Xuân dược khiêu khích được người lạnh lùng như Dương Ý cũng chỉ có thể xem là xuân dược hạ phẩm. Cách chế thuốc của các môn phái bị tuồn ra ngoài rơi vào tay một số người. Ví dụ sau khi uống, toàn thân lập tức trở nên ‘bất lực’ không còn khả năng nằm trên, đành phải “ở dưới”. Tóm lại, trăm loại xuân dược sẽ có trăm loại công dụng khác nhau, không thể kể hết được.
Nghĩ lại thuốc của Hàn Nhạn Khởi giúp người ta không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại xuân dược nào, thật là quá thần kỳ. Phải biết rằng, từ nhỏ Hàn Nhạn Khởi đã uống rất nhiều loại khác nhau nhưng cho tới giờ hắn vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi xuân dược thượng phẩm, uống xong sẽ có phản ứng như người thường.
Cho nên tuy thuốc này chỉ có tác dụng hai mươi ngày nhưng cũng đủ dùng. Hơn nữa có một điều Hàn Nhạn Khởi chưa nói, thuốc này cũng được xem là giải dược vạn năng, trúng xuân dược nào đều có thể giải, coi như là đề phòng trước.
Ba viên thuốc Hàn Nhạn Khởi mang theo có tên là “Nhuyễn Kim Ngọc”, đừng coi thường nó chỉ có ba viên, sư phụ Hàn Nhạn Khởi từ thu thập dược liệu, bế quan chế dược đến khi ra lò đã hao phí hết mười năm. Dù thế cũng chỉ luyện được một lò, vỏn vẹn hơn mười viên.
Khi Hàn Nhạn Khởi cho Minh Thịnh Lan ăn thuốc, tuy động tác rất nhanh nhưng Vân Hạc Tử vẫn thấy rõ. Ánh mắt hắn sáng lên, khen: “Không hổ là người Khi Hoa Lâu, ra tay không giống người thường.”
Chỉ một viên thuốc nho nhỏ giúp con người không bị trúng xuân dược trong hai mươi ngày, nhưng phải tốn rất nhiều tiền bạc cùng dược liệu quý hiếm, Vân Hạc Tử tiếc của thay hắn.
Hàn Nhạn Khởi không chút nể tình, dùng chân đá văng một đạo đồng định ôm hắn:“Quá khen.”
Minh Thịnh Lan vốn cũng không hiểu nhưng nghe Vân Hạc Tử nói vậy, hắn cũng biết thuốc này rất quý. Hắn nhìn xung quanh, nói: “Dường như mấy người này không biết đau đớn, phải làm gì đây?” Đều là những hài tử vô tội chưa từng làm việc xấu gì, đâu thể giết hết bọn họ đúng không?
Hàn Nhạn Khởi nói: “Mắt trận, phá mắt trận thì trận pháp sẽ bị phá.”
Minh Thịnh Lan nói: “Thế thì mắt trận ở đâu?”
“Ừm,” Hàn Nhạn Khởi chỉ tay về phía Vân Hạc Tử, nói: “Là hắn.”
Minh Thịnh Lan nói: “Hắn?”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Trong Quỷ Hoạ Tướng Quân trận của Tiết Hoành Ngọc, Tiết Hoành Ngọc chính là mắt trận. Cho nên hắn giấu bản thân sau cơ quan, trận pháp kia dù sao cũng không tính là cao cấp, vì hắn không phải người trong giới. Còn trận pháp này tuy rằng rất tinh diệu, nhưng vẫn là đồ do người chế tạo, chưa trải qua thời gian nghiệm chứng, vẫn thiếu sự trơn tru không ít lỗ hổng. Ví dụ, Vân Hạc Tử cần phải đứng cạnh niệm kinh không thể trốn đi, lợi cho chúng ta rồi.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Vậy ngươi muốn phá mắt trận như thế nào?”
Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Không phải ta phá, là ngươi phá.”
Minh Thịnh Lan sửng sốt một chút: “Sao lại là ta phá, ngươi đang đùa à?”
Hàn Nhạn Khởi nghiêm túc nói: “Lúc này ai mà thèm đùa với ngươi, ngươi phải đi phá. Ta sẽ ngăn cản những đạo đồng này, ngươi đến chỗ Vân Hạc Tử. Trước tiên dùng cách điểm huyệt ở eo ta dạy ngươi lúc trước, đây là chuyện người Từ gia am hiểu nhất. Vân Hạc Tử cho rằng ngươi là người Từ gia nhất định không dám khinh thường, hắn sẽ cẩn thận đối phó ngươi, ngươi lại dùng võ công phản kích bất ngờ.”
Minh Thịnh Lan nghe xong, gật đầu nói: “Vậy ngươi cẩn thận, ta đi ngay đây.”
“Ngươi cũng cẩn thận.” Hàn Nhạn Khởi đi bên cạnh hắn, xử lý những đạo đồng tới gần. Vì để không lộ võ công, Minh Thịnh Lan đành đi từng bước qua đó. Hàn Nhạn Khởi nhìn bóng người hắn, thở dài, quái dị quá.
Thật ra phong nguyệt trận là cách so công phu giường kỹ giữa hai môn phái. Mà muốn so giường kỹ phải gần gũi tiếp xúc, da thịt cận kề. Muốn phá trận cần biến đổi nhiều kiểu dáng, lần lượt thi thố với các đạo đồng rồi mới tới người làm mắt trận.
Trận pháp bây giờ chỉ cần Minh Thịnh Lan bảo vệ Hàn Nhạn Khởi, đương nhiên hắn có thể dễ dàng tới bên cạnh Vân Hạc Tử. Bàn về giường kỹ thì Vân Hạc Tử kém xa hắn. Nhưng dù là kém xa, Vân Hạc Tử cũng chưa tệ đến mức bị Hàn Nhạn Khởi chọc một cái là thất bại. Xem chừng vẫn kiên trì được thời gian một nén nhang.
Thời gian một nén nhang có thể làm được gì? Hôn sâu mấy cái, đụng chạm đến mức người ngây thơ cũng hưng phấn bừng bừng, rồi chơi luôn phía bên dưới? Chút thời gian này cũng đủ để Hàn Nhạn Khởi làm cho Vân Hạc Tử bắn tới độ eo mỏi chân nhũn, vô lực thận hư, tinh thần mệt mỏi.
Thế nhưng Hàn Nhạn Khởi không muốn dùng “biện pháp chính đáng” này, cũng không hiểu vì sao hắn không muốn tiếp xúc với Vân Hạc Tử kia. Cứ nghĩ đến phải thân thiết làm trò cùng Vân Hạc Tử trước mặt Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi lại cảm thấy không thích.
Vì thế đành phải dùng ‘biện pháp không chính đáng’, lấy vũ lực của Minh Thịnh Lan để mạnh mẽ phá trận.
Minh Thịnh Lan đi tới phía sau Vân Hạc Tử, quả nhiên Vân Hạc Tử cảnh giác nhìn hắn. Thân thủ của Minh Thịnh Lan linh hoạt cực kỳ, ra vẻ dùng công phu tay chính tông mà Hàn Nhạn Khởi dạy, Vân Hàn Tử lập tức cho rằng hắn muốn dùng chỉ pháp, hơi nhón chân tránh đi, chuyển hướng về phía lồng ngực hắn, định so tài một phen.
Tới thì càng tốt, Minh Thịnh Lan nâng tay, ngân châm kẹp giữa các ngón đâm vào cơ thể Vân Hạc Tử. Châm đó có ngâm thuốc mê Vân Hạc Tử không kịp giãy dụa đã mềm oặt ngã xuống mặt đất. Trước khi ngất ánh mắt hắn cực kỳ bi phẫn, ê, không phải đang so giường kỹ sao?!
Vân Hạc Tử ngã xuống mặt đất, âm thanh tụng kinh cũng dừng lại, Hàn Nhạn Khởi chỉ cho Minh Thịnh Lan một chỗ, Minh Thịnh Lan lấy mai hoa châm ra, dập tắt trận dẫn trên vách tường.
Đến đây, những đạo đồng kia ngây người một chút, sau đó từng người trở lại vị trí ban đầu của mình – hầu hạ bên cạnh tượng phật.
Lần thứ hai đại điện trở nên yên tĩnh, rõ ràng có rất nhiều người lại trống trải đến quỷ dị.
Minh Thịnh Lan nhẹ giọng nói: “Đi đâu tiếp?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không đi, chúng ta chờ ở đây để xem còn gì nữa không.”
Những thứ khác đi ra, mới biết được cần làm gì.
“Khẹt khẹt…”
Một con khỉ nhảy ra từ sau tượng Phật, ngồi xổm trên thần đàn vò đầu bứt tai nhìn xung quanh, sau đó quay đầu khẹt khẹt mấy tiếng, phía sau nhảy ra hai con nữa. Ba con khỉ nhảy tới nhảy lui trên thần đàn, lúc thì chộp lấy trái cây cúng, ăn một miếng rồi ném đi, lúc thì bắt rận cho nhau, vênh váo vui vẻ.
Minh Thịnh Lan nói: “… Con khỉ?”
Biểu cảm của Hàn Nhạn Khởi cứng lại, nói: “Thế nhưng là diễm sủng.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Có chỗ nào đặc biệt?”
Hàn Nhạn Khởi chỉ vào mấy con khỉ đó, nói: “Ngươi đừng xem thường mấy con súc sinh này, ngươi nhìn kỹ đôi mắt và móng vuốt của chúng nó đi.”
Minh Thịnh Lan chăm chú nhìn, thấy được đôi mắt và chân trước của ba con khỉ không giống bình thường. Trong mắt chúng ẩn hiện màu đỏ tươi, chân trước dài như chân người, ít lông, linh hoạt vô cùng, sức lực rất lớn, có thể tay không bóp vỡ một quả hạnh đào, hoàn toàn không phù hợp với thân hình gầy yếu của chúng nó.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Hễ dạy giường kỹ cho động vật thì gọi là diễm sủng, dùng để trợ hứng trong lúc chờ đợi trên giường.”
Sắc mặt Minh Thịnh Lan biến đổi, gu của mấy người giới phong nguyệt mặn quá, khiến người trong chính phái như Minh bộ đầu không chịu nổi.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Khụ, chắc ngươi đã từng nghe vài tin đồn thú vị trong dân gian, nói rằng phu nhân nhà ai không chịu nổi khuê phòng tịch mịch mà tằng tịu với súc sinh, thậm chí phần dưới bị dính chặt với nó, không thể kéo ra. Những chuyện đó không hẳn là bịa đặt, bởi vì thật sự có nhiều môn phái phong nguyệt bán các diễm sủng cho những phu nhân phòng đơn gối chiếc, hoặc dùng để trợ hứng cho các đại quan quý nhân.”
Minh Thịnh Lan cảm thấy ghê tởm, nói: “Còn có chuyện như thế? Ngươi cũng từng học cái đó sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta biết nhưng chưa từng thực hành. Diễm sủng từ nhỏ phải được nuôi nấng bằng bí dược, cực kỳ phiền toái. Hơn nữa bởi vì bị giày vò mà tuổi thọ của chúng nó chỉ có mấy năm, thải âm vô cùng tổn hại.”
Minh Thịnh Lan nói: “Tốt nhất là đừng bao giờ học, quá đồi phong bại tục! Người và vật tằng tịu với nhau, nghịch với đạo trời.”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu.
Mấy con khỉ này đã đi ra, mọi chuyện nhất định sẽ không đơn giản như vậy. Hàn Nhạn Khởi lấy lại tinh thần, đứng sóng vai với Minh Thịnh Lan.
Một lát sau, lại có tiếng “Xì xì” truyền đến.
Hàn Nhạn Khởi tập trung nhìn về phía góc tường, dưới tượng phật có ba con rắn miệng to bằng cái bát chui ra, toàn thân màu ngọc đen, hai mắt loé lên ánh sáng óng ánh màu xanh bích, lưỡi đỏ sẫm thè ra.
Ba con khỉ cực kỳ hưng phấn nhảy xuống, chơi đùa trên cổ con rắn.
Hàn Nhạn Khởi hít ngụm khí lạnh, nói: “Lúc này e rằng không thể nguyên vẹn trở ra.”
Minh Thịnh Lan nói: “Con rắn này…”
Hắn còn chưa dứt lời, ba con con khỉ đột nhiên ném con rắn về phía bọn họ!
Rắn đen mở to miệng trên không trung lộ ra răng nhọn lấp lánh cùng cái lưỡi đỏ như máu.
Hàn Nhạn Khởi đột nhiên đẩy Minh Thịnh Lan ra, ba con rắn đen rơi lên người hắn. Minh Thịnh Lan thấy không ổn, khóe mắt hắn như muốn nứt ra. Hàn Nhạn Khởi biết hắn muốn tới, vội la lên: “Đừng tới đây! Tới đây thì cả hai cùng xong đời!”
Minh Thịnh Lan cũng hiểu đạo lý này, nhưng rắn quấn lên người Hàn Nhạn Khởi sao hắn không nóng lòng cho được? Hận không thể để mấy con rắn kia rơi vào người mình.
Mắt thấy con rắn đen bò lên trên người mình, Hàn Nhạn Khởi vội vàng tranh thủ thời gian, nói: “Ngụy Trường Sinh sẽ không để chúng ta chết, túi độc của rắn đều bị lấy ra, ngươi nhìn kỹ đi”
Minh Thịnh Lan cắn răng lại gần vài bước nhìn chằm chằm hắn, tùy lúc cứu người.
Bị hai con rắn mảnh mai quấn lấy tay chân, Hàn Nhạn Khởi chênh vênh ngã xuống mặt đất. Ba con khỉ kêu lên khẹt khẹt, bước lại gần sờ sờ bới bới ngực Hàn Nhạn Khởi, chỉ trong chốc lát đã tìm được hai viên Nhuyễn Kim Ngọc.
Một con đứng bên cạnh Hàn Nhạn Khởi, vươn tay cởi thắt lưng của hắn ra, cầm trong tay chơi đùa.
Rắn đen bò tới lui trên người Hàn Nhạn Khởi quần áo trở nên lộn xộn, lộ ra xương quai xanh và mảng ngực trắng trẻo mịn màng.
Không biết con rắn này ăn gì mà có màu ôn nhuận như ngọc đen, tôn lên da thịt trắng nõn của Hàn Nhạn Khởi.
Một con rắn chui vào cổ áo, Hàn Nhạn Khởi thở dốc kinh ngạc. Trời đang rét, rắn thì lạnh như băng còn chui vào làm hắn cóng đến rùng mình. Rắn đen di chuyển cọ xát trước ngực khiến Hàn Nhạn Khởi khó chịu nhăn mày lại.
Minh Thịnh Lan nói: “Làm sao vậy?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “… Không, không có gì.” Tuy hắn nói vậy, nhưng giọng điệu lại mang theo run rẩy.
Minh Thịnh Lan vội la lên: “Có phải nó cắn ngươi không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không cắn…”
Minh Thịnh Lan nói: “Không cắn thì sao giọng nói lại run rẩy, sắc mặt khó coi như vậy? Nhanh nói cho ta biết!”
Hàn Nhạn Khởi nhắm chặt mắt, cắn răng nói: “Rắn… trên thân rắn có xuân dược…”
Sắc mặt Minh Thịnh Lan thay đổi, nói: “Sao ngươi lại trúng dược? Nguỵ Trường Sinh thế mà hạ dược ngươi?”
Dược tính rất mạnh, Hàn Nhạn Khởi cố gắng nói: “Dược này chuyên dùng để tra tấn người khác. Rắn vốn tính dâm, trên da còn bôi xuân dược, Nhuyễn Kim Ngọc của ta đã bị lấy đi, hiển nhiên… A!” Hắn ngửa đầu rên một tiếng, thì ra con rắn cắn cánh tay hắn.
Minh Thịnh Lan gấp gáp định tiến lên, Hàn Nhạn Khởi kêu to: “Ta không sao! Chỉ cắn một cái thôi, ngươi cẩn thận… chắc chắn Ngụy Trường Sinh sắp tới…”
Đôi mắt Minh Thịnh Lan đỏ lên, nói: “Ta đi cướp dược lại.”
Không đợi Hàn Nhạn Khởi trả lời, hắn nhảy đến trước mặt con khỉ kia, duỗi tay muốn bắt lấy.
Nào ngờ thân hình con khỉ này vô cùng linh hoạt, cúi thấp người nhảy lên tượng phật, hướng bên cạnh kêu khẹt khẹt.
Minh Thịnh Lan nhìn sang thì thấy chẳng biết từ khi nào cửa nhỏ bên hông đã mở, vài bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện.
Mấy người kia lặng yên không tiếng động bước ra, hoá ra có bốn, năm nam nữ trẻ tuổi vây quanh một nam tử tầm 30 tuổi. Thân hình nam tử thon dài, tóc mai trắng tuyết lộ ra vẻ gầy yếu, nhan sắc cũng bình thường, nhưng đôi mắt thần thái sáng láng rất có thần.
Hắn mặc trường bào màu đen, khoan thai chắp tay sau lưng bước vào, vung tay lên, con khỉ chạy tới trước mặt hắn lấy ra hai viên thuốc, nam tử cầm đưa lên trước mũi ngửi, nói: “Đúng là thuốc tốt.”
“Ngụy Trường Sinh?” Minh Thịnh Lan hỏi.
Ngụy Trường Sinh vừa nhìn thấy hắn, hài lòng gật đầu, nói: “Đúng là danh khí tốt.”
Thuốc tốt, danh khí tốt đồng thời xuất hiện. Ngụy Trường Sinh cực kỳ vui vẻ.
Hàn Nhạn Khởi đứt quãng nói: “Thuốc giải…”
Ngụy Trường Sinh nhướng mày, nói: “Không có thuốc giải, xuân dược mà ta chế ra chưa bao giờ có thuốc giải. Hậu bối, ngươi cứ hưởng thụ thật tốt. Thuốc này rất hiếm đó, là loại ta chuyên bán cho những quý nhân dùng để dạy dỗ ái nô không nghe lời.”
Hàn Nhạn Khởi mắng: “Lão tặc!”
Ngụy Trường Sinh nói: “Chậc, hậu bối này, sao lại không lễ phép như vậy? Nếu không phải căn cốt của ngươi tốt, ta đã đưa ngươi cho thái giám chơi rồi.”
Minh Thịnh Lan giận dữ, lạnh như băng nói: “Chẳng lẽ hắn nói sai à? Lão già bất tử làm tặc.”
“Ôi!” Ngụy Trường Sinh im lặng không nói, vỗ tay.
Hàn Nhạn Khởi lập tức kêu thảm thiết hai tiếng, hoá ra là bị cắn một cái.
Ba con rắn đen từ trong người Hàn Nhạn Khởi bò tới chân Ngụy Trường Sinh.
Minh Thịnh Lan vội tiến lên ôm lấy Hàn Nhạn Khởi, nói: “Nhạn Khởi, ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt Hàn Nhạn Khởi đỏ bừng, chẳng biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên ôm lấy Minh Thịnh Lan, đè hắn trên mặt đất, cưỡi lên eo hắn, dùng tay chống bả vai thở dốc.
Minh Thịnh Lan nhíu mày, nói: “Ngươi…”
Hàn Nhạn Khởi cắn mạnh trên môi Minh Thịnh Lan, nuốt hết những lời tiếp theo vào bụng.
Cổ họng Hàn Nhạn Khởi cực kỳ khó chịu, hắn dùng sức cắn môi, cổ, ngực Minh Thịnh Lan nhưng cũng không thoải mái được bao nhiêu.
Minh Thịnh Lan đau lòng muốn chết, tùy ý để hắn cắn loạn trên người, hàm răng Hàn Nhạn Khởi như chợt trở nên sắc nhọn, cắn ngực Minh Thịnh Lan loang lổ vết máu.
Ngụy Trường Sinh ha ha cười, nói: “Cắn hay lắm, giống con chó nhỏ ta nuôi.”
Minh Thịnh Lan trừng mắt hắn nói: “Biến thái!”
Ngụy Trường Sinh gật đầu, nói: “Nói đúng lắm! Ta chính là biến thái, sống lâu như vậy không biến thái cũng trở thành biến thái.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Ngụy Trường Sinh đi qua đi lại, nói: “Thật ra ta vẫn chưa nghĩ ra, ta muốn dạy dỗ các ngươi một chút, nhưng nên dùng cách nào đây? Ngươi nói xem, ta để một con chó ngao làm ngươi, rồi để ngươi nhìn tên vô lễ này bị cưỡng hiếp liên tục, được không?”
Hàn Nhạn Khởi thở phì phò, dù còn khó chịu vẫn cố sức mắng: “Biến thái chết tiệt, nếu ngươi dám, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Ai da, ngươi đã thế này còn muốn không bỏ qua cho ta thế nào?” Ngụy Trường Sinh cười khà khà, nói: “Có điều, ta thích người dũng cảm như ngươi, căn cốt của ngươi ta không thể lấy được. Vậy ta sẽ để ngươi chết một cách sung sướng. Còn về bạn ngươi, ta sẽ lấy diễm qua của hắn, sau đó để hắn xuống dưới cùng ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook