[Đam Mỹ] Diễm Cốt
Quyển 2 - Chương 50

Hàn Nhạn Khởi nghĩ, loại quần áo Tiết Hoành Ngọc có nhiều nhất hẳn là lông cừu. Vậy mà chỉ trong chốc lát, áo khoác lông trên người hắn đã biến thành màu thuần trắng.

Tiết Hoành Ngọc thoải mái ngồi trên ghế mềm, tựa như động vật ngủ đông, hai mắt hơi khép lại, ủ rũ cực kỳ. Tiết Hoành Ngọc như vậy làm người khác không nghĩ hai mắt hắn bị mù, khiến họ vô cùng chờ mong nhìn thấy đôi mắt ấy. 

Tiết Hoành Ngọc nhẹ nhàng nói: “Mời ngồi.”

Hàn Nhạn Khởi tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi định hỏi ta cái gì?”

Tiết Hoành Ngọc trầm ngâm một lát: “Vậy ta đây cũng nói thẳng, Hàn huynh biết mắt ta mù thế nào không?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Không phải bẩm sinh sao?”

Tiết Hoành Ngọc cười lạnh: “Đương nhiên không phải. Năm ta chín tuổi thì bị người bắt cóc, hắn khoét hai mắt ta rồi bỏ ta ở nơi hoang dã. May mắn ta được một nông gia tốt bụng cứu giúp, hỏi chỗ ở của ta, sau đó đưa ta về nhà. Nhưng từ đó ta không còn nhìn thấy gì nữa.”

Hàn Nhạn Khởi sợ hãi: “Có chuyện như vậy thật sao? Thế đôi mắt hiện giờ của ngươi…”

Tiết Hoành Ngọc xoa nhẹ đôi mắt trống rỗng của mình: “Đây không phải mắt ta. Người khoét mắt ta năm đó cảm thấy tiếc khi ‘Sơn Ngọc’ không có mắt, nên mới cho ta một đôi mắt bình thường, nhưng vẫn không nhìn được.”

Hàn Nhạn Khởi nghĩ đến Ba Ngàn Mâu của Úy Thành Bích, cả kinh nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn lấy mắt Thành Bích?”

Tiết Hoành Ngọc chậm rãi gật đầu: “Ta mất ba năm, tiêu tốn rất nhiều tiền tài mới tìm được kẻ móc mắt ta mười năm trước, hắn nói với ta đôi mắt cũ kia không thể xài được nữa, chỉ có thể tìm một đôi mắt có danh khí. Vì thế ta lại tiếp tục tìm, cuối cùng tìm thấy Úy Thành Bích.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Người kia là ai?”

Tiết Hoành Ngọc nói: “Có lẽ ngươi cũng biết, là Ngụy Trường Sinh.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngụy Trường Sinh, Người trong mộ – Ngụy Trường Sinh?”

Tiết Hoành Ngọc gật đầu lần nữa.

Thế mà là Ngụy Trường Sinh?

Ngụy Trường Sinh này xuất đạo nhiều năm, tự xưng Người trong mộ. Không ai biết năm nay lão bao nhiêu tuổi, lão nói chính mình sớm đã là người trong mộ nhưng vẫn chưa thấy chết.  

Sư phụ Hàn Nhạn Khởi từng nói khi ông còn trẻ, Ngụy Trường Sinh đã nổi danh. Mãi cho đến hiện tại vẫn còn sống tốt, không ai nhớ tuổi của lão, có người nói một trăm, có kẻ nói hai trăm. Người giống như tên – “Trường Sinh”.

Nhưng cái duy nhất mọi người đều biết chính là, Ngụy Trường Sinh chẳng phải thứ tốt lành gì.

Lão có “Bàn tay quỷ” trời sinh, linh hoạt cực kỳ, tay phải quỷ quái khó lường, trong sách danh khí được gọi là “Trường Sinh”. Tay này không chỉ giỏi giường kỹ, mà còn giỏi y thuật, cắt mạch, châm cứu, chế thuốc.

Ngụy Trường Sinh cực giỏi y thuật, trong giới nổi danh là người chế tạo “Ngụy danh khí”. Trước kia, Ngụy danh khí từng được giải thích là ‘danh khí ngụy tạo giả dối, không phải danh khí thật, được tạo ra từ dược, tuy trên giường có tác dụng kỳ diệu nhưng hại người hại mình’.

Mà Ngụy Trường Sinh đúng là người chuyên chế mấy thứ như vậy cho những người quyền quý. Tỷ như bồi dưỡng một ngụy danh khí thật tốt, sau này đưa cho đối thủ, người kia ngày đêm lăn giường cùng ngụy danh khí dù không chết thì cũng bệnh hấp hối, kết cục đi đời nhà ma. Hoặc cao cấp hơn, chính là chỉ hại với cơ thể ngụy danh khí, còn khách thì không, được dùng như đồ chơi.

Dù gì danh khí thật sự là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.  

Nói ngắn gọn, Ngụy Trường Sinh là kẻ tà đạo trong giới phong nguyệt. Khi sư phụ Hàn Nhạn Khởi nhắc tới người này, trước sau đều rất khinh thường.

Bây giờ Tiết Hoành Ngọc nói người khoét mắt hắn năm đó là Ngụy Trường Sinh, Hàn Nhạn Khởi vừa kinh sợ vừa chán ghét, không ngờ Ngụy Trường Sinh còn làm ra chuyện như vậy

“Ngươi là người bị hại, bây giờ lại muốn hại người khác, vậy có khác gì lão ta?”

Tiết Hoành Ngọc chống cằm, nhỏ giọng nói: “Ngươi không mù làm sao hiểu được sự đau khổ của kẻ mù? Thứ ta chờ đợi nhất trong đời chính là có thể nhìn thấy ánh sáng. Vì lấy lại ánh sáng, dù phải trả giá đắt thế nào ta cũng không tiếc.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Trả giá mạng người cũng được?”

Tiết Hoành Ngọc do dự: “Người đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Ta mời ngươi đến là để hỏi, có biện pháp nào vẹn toàn hai bên không.”

Hàn Nhạn Khởi tức giận đến mức khó thở, lớn tiếng nói: “Làm gì có! Ngụy Trường Sinh ơi Ngụy Trường Sinh, ta vốn cho rằng lão chỉ là kẻ ngụy tạo danh khí mà thôi, không ngờ lão ác tâm đến vậy, hủy hoại danh khí thật, rốt cuộc lão muốn gì đây?”

Tiết Hoành Ngọc hỏi: “Thật sự không có cách nào sao?”

Hàn Nhạn Khởi tức giận nói: “Nếu có thì ta nói lâu rồi. Ngươi cho ta biết chỗ ở của Ngụy Trường Sinh đi.” 

Tiết Hoành Ngọc hỏi lại: “Ngươi muốn tìm lão?”

Hàn Nhạn Khởi đáp: “Tất nhiên.”

Tiết Hoành Ngọc nói: “Ta sẽ không cho ngươi biết.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi vẫn muốn đôi mắt của Thành Bích? Ngươi sợ sau khi chúng ta bắt được Ngụy Trường Sinh thì không ai đổi mắt giúp ngươi đúng không?”  

Tiết Hoành Ngọc quay đầu đi: “Con người đều ích kỷ.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta tưởng rằng ngươi chịu đem chuyện của Ngụy Trường Sinh nói ra, tức đã hiểu rõ đại nghĩa…”

Tiết Hoành Ngọc lắc đầu: “Ta nói ra chỉ vì muốn tìm xem có biện pháp nào tốt hơn thôi. Nếu không có, ta vẫn sẽ lấy đôi mắt của Úy Thành Bích. Trước nay ta vốn không phải kẻ hiểu đại nghĩa gì. Nếu ngươi nghĩ ta là người tốt thì hẳn là ngươi sai lầm rồi.”

Hàn Nhạn Khởi chưa bao giờ gặp người nào thẳng thắn đến vậy, làm việc xấu cũng thoải mái công khai. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn như vậy cũng là lẽ thường của con người – ai mà chẳng ích kỷ. So sánh ra thì Tiết Hoành Ngọc vẫn tốt hơn một số người, làm chuyện gì cũng giấu diếm.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Chắc ngươi cũng biết Minh Thịnh Lan là ai rồi phải không?”

Tiết Hoành Ngọc dựa vào ghế: “Thần bộ đệ nhất thiên hạ, đám người ta thuê đã nói với ta rồi. Ha ha, quả nhiên tiền tài không mua được cao thủ thật sự. Nhưng cho dù là thế, ta cũng muốn đập nồi dìm thuyền, ngươi không cần khuyên ta nữa.” 

Hàn Nhạn Khởi nói: “Một khi đã vậy, mong ngươi chuyển lời với Ngụy Trường Sinh, tuy Hàn mỗ không tự xưng vì chính nghĩa, nhưng không nhìn nổi việc lão làm, ta nhất định sẽ xen vào việc này.”

Cho dù trong giới nào cũng đều có quy củ giới đó, Ngụy Trường Sinh làm rối loạn quy củ, không gặp thì thôi nhưng đã gặp thì phải quản.

Tiết Hoành Ngọc nhàn nhạt nói: “Ngươi đi đi, cho dù ngươi không tìm lão, lão vẫn sẽ tìm ngươi.” 

Hàn Nhạn Khởi chưa kịp suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Tiết Hoành Ngọc, vội vàng rời khỏi trở về phòng.

Hắn đẩy cửa phòng nói: “Nhanh, chúng ta đi.”

Minh Thịnh Lan nói: “Sao vậy?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vừa đi vừa nói, ta sợ mấy người Thành Bích xảy ra chuyện.”

Triệu Ngu Thành vừa nghe Úy Thành Bích có khả năng xảy ra chuyện, lập tức đứng dậy, ba người cùng rời khỏi biệt trang chỉ mới ở một ngày.

Người của Tiết Hoành Ngọc không ngăn cản bọn họ, đương nhiên, cho dù muốn cản cũng không cản được.  

Trên đường, Hàn Nhạn Khởi kể sơ qua chuyện của Ngụy Trường Sinh: “Ta cảm thấy có chút không ổn, chỉ sợ Ngụy Trường Sinh sẽ nhân lúc chúng ta không ở đó mà ra tay với Thành Bích. Cho nên mới vội kéo các ngươi đi, Ngụy Trường Sinh không dễ chọc đâu.”

Dù sao cũng là nhân vật thành danh nhiều năm, đến Hàn Nhạn Khởi cũng không chắc đối phó được lão.

Ba chữ “Ngụy Trường Sinh” này, trong tai người giới phong nguyệt chính là chiêu bài vang dội, ác danh rõ ràng, thối không ngửi nổi.

Minh Thịnh Lan thắc mắc: “Tề Tiểu Bạch và Úy Thành Bích sao có thể bị hắn bắt dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ bản lĩnh của Ngụy Trường Sinh rất giỏi sao?” Bản lĩnh của Tề Tiểu Bạch thì khỏi phải bàn, hắn chính là Tề Phong Công tử nổi tiếng trên giang hồ. Còn Úy Thành Bích cũng là người có danh tiếng không tầm thường.

Hàn Nhạn Khởi bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi không hiểu à? Ngươi nhớ lại xem, lúc trước ta đối phó với Tề Tiểu Bạch và Úy Thành Bích có dùng võ công không?”

Bất luận là kỹ xảo gì, luyện đến tầng cao nhất thì đều rất lợi hại.

Tay phải Ngụy Trường Sinh là “Trường Sinh”, công phu đương nhiên giỏi, hơn nữa lão còn dốc lòng với bàng môn tà đạo, Tề Tiểu Bạch và Úy Thành Bích mà gặp phải lão chắc chắn không thoát được.

Đáng tiếc Tiết Hoành Ngọc giống như cố tình kéo thời gian, mãi cho đến giờ mới chịu nói, giờ chạy về chỉ sợ không kịp rồi.  

Lúc ba người trở về quán trọ, quả nhiên Tề Tiểu Bạch và Úy Thành Bích không còn ở đó nữa. Kéo chưởng quầy gặng hỏi, vẻ mặt chưởng quầy đưa đám nói:

“Ta cũng không biết bọn họ đi đâu. Sáng sớm hôm nay đã không thấy, khi hai tiểu cô nương khóc sướt mướt hỏi chúng ta có gặp bọn họ không, chúng ta mới hay người đã biến mất.”

Đêm qua đã không thấy tăm hơi?

Hàn Nhạn Khởi nhíu mày, quả nhiên, động tác của Ngụy Trường Sinh quá nhanh.

Triệu Ngu Thành một chưởng đập nát bàn, sắc mặt lạnh lẽo.

Động tĩnh này kinh động đến những người trên lầu, Thâu Hương Thiết Ngọc chạy từ trên tầng xuống, vừa nhìn thấy Hàn Nhạn Khởi lập tức khóc nức nở: “Công tử, Tề công tử và Úy công tử bị bắt đi rồi.”   

Minh Thịnh Lan xách cổ áo hai nha đầu muốn chui vào lòng Hàn Nhạn Khởi: “Đừng khóc, nói rõ mọi chuyện.”

Thâu Hương dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tỷ muội chúng ta luôn không ngủ say, để tùy lúc nghe chủ tử dặn dò. Đêm qua phòng cách vách có tiếng động kỳ quái, hình như là tiếng người đánh nhau, bọn ta vội đến nhìn thử. Ta và Thiết Ngọc thấy Tề công tử, Úy công tử đang đánh nhau với một người mặc đồ xám, người nọ che mặt nhìn không rõ dung mạo. Nhưng chỉ sau mấy chiêu, Tề công tử và Úy công tử đều ngất xỉu. Người áo xám thấy chúng ta thì bảo ở đây nhắn lại với công tử một câu, sau đó mang hai vị công tử đi mất.”

Minh Thịnh Lan nói: “Lão muốn nhắn câu gì?”

Thâu Hương kể tiếp: “Gã nói, nếu muốn Ly Thủy Nhận và Ba Ngàn Mâu, ba ngày sau, một mình tới đạo quán Phi Hoa ngoài thành.”

Hàn Nhạn Khởi nhíu mày: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Nếu muốn Ba Ngàn Mâu thì hẳn đã có được, vì sao còn muốn ta đi?” 

Thiết Ngọc sợ hãi: “Ta thấy kẻ đó cũng là người trong giới chúng ta.”  

Thâu Hương nói: “Đúng vậy, trong phòng lưu lại mùi thơm, chính là huân hương người trong giới thường dùng. Còn cả thân pháp của gã nữa, chắc chắn đã từng luyện giường kỹ.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Lão là Ngụy Trường Sinh.”

“A!” Xem ra Thâu Hương Thiết Ngọc cũng biết lão, các nàng kinh hô một tiếng: “Người trong mộ! Không ổn rồi, công tử, gặp lão tặc này nhất định không phải chuyện gì tốt, công tử không thể đi.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Các ngươi biết Ngụy Trường Sinh à?”

Thâu Hương Thiết Ngọc đáp: “Là Kim mụ mụ nói, mấy năm gần đây Ngụy Trường Sinh rất ít xuất hiện, nhưng vẫn luôn sai nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm gì đó. Mụ mụ bảo lão nhất định muốn làm chuyện xấu.”

Minh Thịnh Lan trầm giọng: “Xem ra mục tiêu của Ngụy Trường Sinh không chỉ là Úy Thành Bích, lão chuẩn bị mấy năm nay, rốt cuộc là vì cái gì?” 

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta có một linh cảm, chỉ cần ba ngày sau ta tới đó sẽ biết lão muốn làm gì.”  

Minh Thịnh Lan nhìn hắn: “Ta đi với ngươi.” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương