[Đam Mỹ] Diễm Cốt
Quyển 1 - Chương 8

Ngày ấy Mông Ly bị Trần huyện lệnh ngăn trở, sau khi về nhà thấy vợ đi vắng, nghĩ rằng nàng mua thức ăn nên cũng không để ý. Nhưng chờ mãi cho đến đêm vẫn không thấy người trở về, lúc này mới nóng nảy ra phố tìm kiếm.

Hắn chỉ có một mình, muốn hỏi người khác có thấy vợ mình đâu không nhưng làm gì có ai thèm quan tâm đến hắn, đành phải dựa vào đôi chân đi tìm khắp nơi.

Thẳng đến đêm khuya trở về nhà, vẫn không thấy bóng người, nghi nàng có khả năng bị bọn buôn người lừa gạt, trong lòng lo lắng không yên nhưng ban đêm nha môn không có ai. Chờ buổi sáng hôm sau, hắn vội vàng đi đến huyện nha.

Tới trước cửa nha môn, Mông Ly báo với nha dịch chuyện vợ mình mất tích, nào ngờ nha dịch kia trực tiếp dẫn hắn đến một gian phòng, lệnh hắn ngồi ở đây chờ.

Mông Ly khó hiểu nhưng không dám hỏi, đành phải ngoan ngoãn ngồi đợi.

Vậy mà đợi hết một canh giờ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người đẩy cửa vào. Mông Ly nhìn thấy người tới là hai vị nam tử và Trần huyện lệnh, hắn cẩn thận nhìn, trong đó có một nam tử ngày ấy đến gõ cửa nhà mình.

Mông Ly thầm nghĩ không ổn, nhưng cố gắng làm ra vẻ trấn định, hành lễ với Trần huyện lệnh: “Thảo dân Mông Ly, tham kiến tri huyện đại nhân.”

Trần huyện lệnh “Ừ” một tiếng, làm tư thế thỉnh Minh Thịnh Lan: “Minh đại nhân, mời ngồi!”

Minh Thịnh Lan ngồi xuống, sau đó mời Trần huyện lệnh và Hàn Nhạn Khởi cùng ngồi, rồi mới ho khan, hỏi: “Mông Ly?”

Mông Ly nói: “Vâng.”

Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi có chuyện gì đến đây?”

Mông Ly do dự một lát: “Vợ của thảo dân mất tích từ sáng hôm qua, trong nhà không lưu lại lời nào, thảo dân không có họ hàng thân thiết, tìm hơn nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng nàng, nghi là đã xảy ra chuyện nên đặc biệt đến báo án.”

Minh Thịnh Lan thở dài: “Trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy thì không thể sống.”

Mông Ly nói: “Lời này của đại nhân là có ý gì?”

Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi hại bao nhiêu người, báo ứng lại báo lên người vợ ngươi.”

Mông Ly đột nhiên biến sắc: “Cái gì?!”

Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi có biết ta là ai?”

Mông Ly nói: “Thảo dân không biết.”

Trần huyện lệnh đúng lúc giới thiệu: “Vị này chính là tổng bộ đầu ở kinh thành Minh đại nhân, uy danh rất lớn, có lẽ ngươi cũng có nghe qua đi.”

Mông Ly gật đầu: “Chính là người được ví như tinh tú hạ phàm, am hiểu thần khí, võ công cái thế Minh bộ đầu?”

Minh Thịnh Lan thật không biết bản lĩnh của mình bị người khuếch đại đến mức này, nhịn cười: “Đúng vậy.”

Mông Ly mí mắt rũ xuống, không biết nghĩ cái gì.

Minh Thịnh Lan nói: “Lần này ta đi ngang qua Đồng thành, cảm giác trong thành này có nhiều oán linh, sau khi dò la Trần đại nhân mới biết ngươi phạm án tử như vậy. Cái gọi là thiên lý tuần hoàn, ngươi hại chết rất nhiều người, báo ứng này không chỉ ở trên người ngươi mà còn báo trên người vợ ngươi.”

Mông Ly cứng mặt: “Thảo dân chưa từng hại ai, xin đại nhân minh xét.”

Minh Thịnh Lan nói: “Đến nước này ngươi còn giảo biện? Ngươi hẳn còn nhớ vị công tử bên cạnh ta đi?”

Mông Ly nhìn Hàn Nhạn Khởi một chút, gật đầu: “Nhớ.”

Minh Thịnh Lan nói: “Vị này là trợ thủ của ta, hắn mới chân chính là người chiêm đoán thiên mệnh, ngày ấy đặc biệt mượn cớ đến nhìn ngươi, khi tính toán đã biết biết ngươi làm ra chuyện gì, há chẳng phải quá rõ ràng?”

Hàn Nhạn Khởi vô cùng phối hợp: “Ta hỏi ngươi, mấy năm qua có phải dần dần cảm thấy cúc có chút đau, vào ban đêm thì lạnh lẽo thấu xương?”

Mông Ly kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?

Ban đầu hắn còn nghi ngờ những người này hùa nhau lừa gạt mình, nhưng phản ứng của thân thể hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào, ngay cả vợ hắn cũng không ngoại lệ, mỗi lần đều lén đi khám đại phu, nhưng đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, mà người này vừa gặp đã nhìn ra?

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi nghịch thiên, tự mình chịu trừng phạt.”

Mông Ly sắc mặt bất định, nhớ tới lão đạo sĩ kia nói phương thuốc này hắn chưa thử qua nên không biết hậu quả thế nào. Trong lòng không khỏi hoảng loạn.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Chuyện ngươi hại người Minh bộ đầu tất nhiên đã rõ ràng, nếu thành thật khai báo còn có thể giảm nhẹ án.”

Minh Thịnh Lan nói ra phỏng đoán của mình.

“Mông Ly, ngươi sử dụng dược tà thuật hại chết người thứ nhất, người thứ hai còn có thể cho là vô tình, nhưng liên tục hại người chính là lòng mang ác ý. Những người từng vũ nhục ngươi, nên ngươi ghi hận trong lòng, có cơ hội tự nhiên sẽ báo thù. Chỉ sợ ngươi cũng không ngờ lại hại chết bọn họ đi.”

Mông Ly nói: “Thảo dân chưa bao giờ muốn hại người, này… Năm đó bọn chúng làm nhục ta. Ta báo thù bọn chúng thì có gì sai?”

Minh Thịnh Lan nói: “Bọn họ làm nhục ngươi, ngươi liền đẩy bọn họ vào chỗ chết? Lúc ngươi dùng phương pháp kia trong lòng hẳn đã mang ý nghĩ sai lệch?”

Mông Ly cúi đầu nhẹ giọng: “Đại nhân, thảo dân không có hại người, cái gì tà thuật, thảo dân thật sự không biết.”

Minh Thịnh Lan cười lạnh, xem ra Mông Ly này thà rằng chối đến chết cũng không muốn nhận tội.

Minh Thịnh Lan cũng không sợ dạng như Mông Ly: “Ngươi nghĩ cũng thật hay, đáng tiếc, lời ngươi nói vừa rồi chúng ta đã nghe rất rõ ràng. Cho dù ngươi muốn nói chúng ta vu oan ngươi, nhưng vẫn còn có nhân chứng.”

Vỗ tay một cái, Hà thị lập tức bước vào.

Mông Ly kinh ngạc: “Nương tử?!”

Hà thị run lên, đến đứng bên cạnh Minh Thịnh Lan, im lặng.

Mông Ly sắc mặt u ám, hắn rốt cục cũng hiểu được đây là chuyện gì.

Minh Thịnh Lan nói: “Hà thị muốn bỏ tối theo sáng, đồng ý làm chứng ngươi dùng tà thuật hại người. Hơn nữa, Hàn công tử bên cạnh ta đây có thể điều khiển dược, phá tà pháp của ngươi, người còn điều gì muốn biện minh?”

Mông Ly chỉ là người bình thường ở tiểu thành, ngoài ý muốn có được phương thuốc cho nên mới trở nên không tầm thường. Nếu như không gặp Hàn Nhạn Khởi, e rằng chẳng ai biết được huyền bí bên trong thân thể hắn.

Sự tình hơi khó giải thích, kỳ thực chỉ cần biết được khúc mắc bên trong sẽ rất dễ dàng cởi bỏ. Bởi vì Hàn Nhạn Khởi ở đây mới có thể vừa liếc mắt đã nhìn ra chân tướng, nếu đổi lại người khác e rằng sẽ cho là Mông Ly bị yêu nghiệt quấn thân.

Mông Ly vốn muốn báo thù những kẻ từng vũ nhục mình, cũng thật tâm muốn cùng Hà thị trải qua một đời. Đáng tiếc hắn tính cách nội liễm, việc gì cũng nói với Hà thị nhưng lại không nói tình cảm trong lòng mình. 

Ví như hắn nói với Hà thị bản thân bị vũ nhục nên hại những người đó, nhưng không nói ngày đó bị vũ nhục trong lòng hắn đã mang hận, vẫn luôn lạnh nhạt như thế, Hà thị không hiểu nên nghĩ hắn là kẻ nhẫn tâm có thù tất báo.

Đây là khoảng cách giữa hai vợ chồng, hắn chung quy không rõ, chỉ nghĩ bản thân nguyện ý an phận mà sống là được, làm sao biết cảm nhận trong lòng phụ nhân.

Điều vợ chồng cần nhất chính là sự thấu hiểu quan tâm lẫn nhau.

Lần này bị Hà thị phản bội, trong tâm vừa bi thương vừa tức giận nhưng không hề hận, cuối cùng cũng hiểu được bản thân sai ở chỗ nào.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi cũng biết chính mình đã không còn sống được bao lâu?”

Mông Ly thật sự không biết, nghe thấy bản thân sắp chết thoáng sửng sờ, môi trắng bệch.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Bởi vì lúc trước ngươi không biết dược kia cực âm độc, nhìn xương cốt của ngươi ước chừng còn có thể sống năm năm.”

Nghe bản thân chỉ còn sống năm năm, Mông Ly chẳng rõ có tư vị gì, sợ hãi là chuyện thường tình khó tránh khỏi, lại nghĩ hắn sắp bị định tội khả năng không sống nổi đến năm năm, gần như tuyệt vọng.

Hàn Nhạn Khởi có chút không nỡ, động lòng trắc ẩn: “Kỳ thực ngươi không rõ nội tình mới dùng dược kia, tuy rằng trong lòng mang ác niệm nhưng chung quy không có hại nhiều người vô tội… Hẳn là còn được giảm nhẹ?”

Minh Thịnh Lan trầm ngâm một lát: “Việc này phán thế nào còn phải xem Trần đại nhân, tội… Có thể giảm không?”

Trần huyện lệnh tận mắt chứng kiến năng lực của hai vị này, thấy bọn họ có ý bảo lãnh, mà hắn cũng muốn kết án. Dù sao người này sống không quá năm năm, chẳng bằng thuận nước giong thuyền: “Ta xem đây cũng không phải dùng tà thuật gì, có thể giảm nhẹ tội, vậy giam giữ mười năm đi.”

Hàn Nhạn Khởi nhếch miệng muốn cười, chỉ còn sống năm năm người lại phán giam mười năm, thật đúng là…

Hàn Nhạn Khởi nhìn ra Mông Ly thật sự không phải người xấu, có lòng muốn giúp Mông Ly: “Ta biết một biện pháp có thể kéo dài mệnh của Mông Ly tới mười năm, nếu cố gắng còn có khả năng sống lâu hơn nữa.”

Minh Thịnh Lan ngạc nhiên hỏi: “Biện pháp gì?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Hắn mấy năm nay không lăn giường với ai, còn có thể cứu được.”

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, Mông Ly năm đó gặp nạn mới quay về giết người trả thù, chính mình cũng bị báo ứng, nhưng không làm hại đến người vô tội, ông trời mới chừa cho hắn một con đường sống.

Việc này Hàn Nhạn Khởi là cao thủ, dùng dược khiến Mông Ly sống thêm một hai chục năm cũng coi như cho hắn một cơ hội trở lại làm người. 

Chỉ cần ngày thường điều dưỡng, làm nhiều việc thiện, ông trời sẽ không vứt bỏ hắn.

Mông Ly giữa dòng đời hưởng phúc, chịu khổ, hại người, tội nghiệt, ngắn ngủi hơn mười năm, ngọt bùi đắng cay đều đã nếm qua, đến cuối cùng cũng coi như là một kết cục tốt.

Ở trong ngục Trần đại nhân đảm bảo sẽ không bị ai ức hiếp. Ngày sau được thả có thể là một cuộc đời mới.

Nhưng vợ hắn thì quyết định ra đi rồi.

Mông Ly nghĩ thông suốt, không trách Hà thị, dù sao hai người đều có chỗ sai. Trái lại trong lòng Hà thị có nhiều áy náy, đem hơn phân nửa tài sản gửi vào tiền trang trong thành, chờ Mông Ly ra tù cũng có chút tiền mà sống,

Mà mấy lão tình nhân của Mông Ly sau khi nghe phán, cả đám khóc đến suyễn khí, canh giữ ở cửa nha môn gào thét đòi thả hắn ra. Còn tình nguyện phạm tội để vào trong tù gặp Mông Ly. 

Có kẻ đặc biệt si tình, nói mình không phải lên giường mới yêu Mông Ly, nguyện ý chờ hắn mười năm, đợi hắn ra tù sẽ chăm sóc hắn suốt đời.

Mông Ly trong lòng rung động, nâng người đó dậy nói nếu ngày sau hắn được thả ra, người nọ quả thật vẫn đợi hắn, chuyện quá khứ đã qua, cũng nguyện ý nắm tay nhau đến già, không sợ miệng đời cay độc của thế nhân.

Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi, Dương Ý, Tề Mi chuẩn bị lên đường.

Tề Mi ngược lại vô cùng cảm khái: “Kết cục thế này thật sự ngoài dự đoán mọi người.”

Minh Thịnh Lan nói: “Bất luận thế nào, án tử có thể phá là phải cảm tạ Nhạn Khởi.”

Tề Mi nói: “Ha ha, Hàn tiểu tử, ngươi thật có bản lĩnh, ta coi như phục ngươi luôn.”

Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Không dám nhận.”

Tề Mi nói: “Ngươi tiểu tử này, ngày sau ai lấy ngươi mới thật là… Haizz, không biết nên nói phúc đức hay bất hạnh đây.”

—————–

Lời tác giả: Đây là khúc dạo đầu trên con đường phong nguyệt. Bởi vậy đám người Minh Thịnh Lan đã kiến thức qua, dẫn tới kết quả ngày sau phong nguyệt khôn cùng, hương diễm rực rỡ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương