[Đam Mỹ] Diễm Cốt
-
Quyển 1 - Chương 18
Hàn Nhạn Khởi đang ngủ say, chợt cảm giác lỗ tai ngứa ngứa, có người bên cạnh gọi hắn…
“Cữu cữu, cữu cữu?”
Hàn Nhạn Khởi trở mình, mơ màng nói: “Đợi chút nữa rồi dậy…”
“Cữu cữu, thức dậy ăn sáng.”
Hàn Nhạn Khởi đem chăn trùm kín đầu: “Không ăn!”
“Cữu cữu… Cữu cữu…” Thanh âm kia đúng là âm hồn bất tán, còn đưa tay đẩy Hàn Nhạn Khởi. Hàn Nhạn Khởi bị đẩy đến phát cáu, trở tay kéo người đến bên giường, sau đó nhìn cũng không nhìn, tay phải ấn vài cái, lỗ tai lập tức thanh tịnh.
Như chúng ta đã biết, động tác kia không có khả năng là công phu điểm huyệt bình thường.
Vì thế chờ đến khi Hàn Nhạn Khởi chậm rãi mở mắt ra, nửa ngồi dậy thấy Tề Tiểu Bạch ngồi dựa ở bên giường, nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hàn Nhạn Khởi hồi tưởng một chút, nói: “Cháu trai Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?”
Tề Tiểu Bạch thong thả nói: “Cữu cữu thủ đoạn không tồi, nhìn không ra cữu cữu ta là một cao thủ.”
Hàn Nhạn Khởi thoáng suy nghĩ, hiểu được hắn nói cái gì, cười ngọt ngào: “Quá khen, chê cười rồi.” Đây là nguyên tắc từ trước đến nay của Hàn Nhạn Khởi, người ta khen mình thì mình phải khiêm tốn.
Tề Tiểu Bạch nụ cười cứng đờ, không nghĩ tới Hàn Nhạn Khởi mặt dày như thế…
Hắn nói: “Cữu cữu có thể rời giường? Chúng ta còn phải dùng bữa sáng.”
Hàn Nhạn Khởi ừm một tiếng, xốc chăn lên. Tề Tiểu Bạch híp mắt nhìn. Hàn Nhạn Khởi mặc áo lót màu thuần trắng, tuy có che nhưng chẳng biết tại sao hắn cảm thấy máu nóng lên, dáng người vô cùng tốt. Làn da tuy không mềm mại như gấm, ngay cả quần áo cũng không tinh xảo. Bộ dạng này chẳng phải thượng phẩm giai nhân nhưng tư thái ngược lại cực hạn phong lưu. Hơn nữa, Tề Tiểu Bạch loáng thoáng ngửi được mùi hương kỳ dị trên người Hàn Nhạn Khởi truyền tới, nhưng khi cẩn thận ngửi lại thì chẳng còn tung tích.
Tề Tiểu Bạch trong lòng hơi động, hắn từng gặp qua rất nhiều người nhưng chưa bao giờ thấy loại hình như vậy, thoạt nhìn ngây thơ khờ dại lại có thời điểm lộ ra cỗ hương vị mê người.
Hàn Nhạn Khởi chẳng hề biết suy nghĩ của Tề Tiểu Bạch, đều là nam nhân cũng không có gì ngại ngùng, hắn dáng vẻ tự nhiên thay y phục, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Minh Thịnh Lan cùng Dương Ý đang chờ bọn hắn, gặp Hàn Nhạn Khởi tới thì vẫy tay.
Hàn Nhạn Khởi ngồi bên cạnh Minh Thịnh Lan, vừa ngồi xuống lập tức khẽ giọng mắng: “Tên khốn nhà ngươi lại để hắn gọi ta rời giường.”
Minh Thịnh Lan cũng thấp giọng trả lời: “Ngươi chẳng phải không có việc gì sao?”
Hàn Nhạn Khởi nghiêm túc dùng sức nhéo hắn một cái.
Tề Tiểu Bạch không nhận thấy tình hình, phất tay nói: “Gọi Kim Thất đến.”
Quy nô hầu hạ kế bên sửng sốt một chút: “Này… Công tử, Thất tiểu thư hiện tại vừa mới ngủ, ngài xem có phải là nên…”
“Bây giờ gọi nàng đến.” Tề Tiểu Bạch không chút nể tình đánh gảy lời hắn.
Quy nô lộ vẻ khó xử nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào, bản thân đi tìm tú bà. Không bao lâu thì thấy hắn và tú bà cùng nhau lại đây, tú bà vẻ mặt mang ý cười nói: “Tề công tử, thật sự đắc tội, là quy nô Chi Bì Họa Khúc Quán ta làm việc không thỏa đáng, ngài chờ, ta đã sai người đi gọi tiểu Thất tới ngay.”
Tề Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Ta không thích chờ lâu.”
Tú bà lại cười: “Coi ngài nói kìa, dù sao cũng nên cho cô nương ít thời gian để trang điểm chải đầu chứ.” Nàng tuy nói như vậy, nhưng vẫn sai người đi thúc giục Kim Thất.
Tề Tiểu Bạch hạ mi nhìn vẻ mặt Hàn Nhạn Khởi bọn họ dại ra, chậm rãi nói: “Chê cười rồi, ta có thói quen lúc ăn cơm hay đi ngủ nếu không có mỹ nhân bầu bạn, cả người sẽ không thoải mái.”
Hàn Nhạn Khởi âm thầm cắn răng nói: quá xa xỉ!
Ngẫm lại, hắn một thế hệ đại sư giường kỹ còn chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ bậc này! Mà tiểu quỷ Tề Tiểu Bạch chỉ mười sáu tuổi thôi lại có cuộc sống phong hoa tuyệt đại như thế, thật sự làm người ta đố kỵ mà.
Hàn Nhạn Khởi vỗ bả vai Tề Tiểu Bạch sâu kín dạy dỗ: “Trên đầu chữ sắc một con dao, ngươi tuổi còn nhỏ ngàn vạn lần đừng để ngày sau chết trên giường mỹ nhân.”
Tề Tiểu Bạch mặt không đổi sắc: “Chỉ cần không cần gọi cữu cữu rời giường, ta nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì lớn.”
Hàn Nhạn Khởi nhất thời nghẹn họng.
Tề Tiểu Bạch thật sự là không nhìn thấy mỹ nhân thì không ăn được cơm, Hàn Nhạn Khởi bọn họ đành chờ với hắn. May mắn dưới sự thúc giục của tú bà, Kim Thất rất nhanh hóa trang lên sân khấu.
Vị Kim Thất tiểu thư này không hổ danh là chiêu bài vàng của Chi Bì Họa Khúc Quán, từ lúc xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Khuôn mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, thậm chí tóc mai còn có vài sợi rối, hiển nhiên không được ngủ đủ giấc cũng chưa được điểm trang, nhưng không hề tỏ ra tiều tụy, ngược lại là một phong tình khác.
Nàng mặc sa y mỏng manh, một đường chậm rãi đi tới thân hình như rắn nước uốn éo lắc lư, thiên kiều bá mị.
Đến lúc này mới chân chính hiểu được thân hình rắn nước là dáng vẻ thế nào, vòng eo tinh tế nhu nhuyễn thành thục, khi đi vô cùng tự nhiên mà lay động làm cho người ta nhớ đến truyền thuyết xà yêu quyến rũ đa kiều.
Khá lắm Kim Thất, không hổ danh là xà nương tử.
Đi đến trước mặt dừng lại, Kim Thất khom lưng nhẹ nhàng cúi đầu, mềm mại nói: “Kim Thất ra mắt bốn vị công tử.”
Tề Tiểu Bạch thưởng thức nhìn Kim Thất, cười nói: “Đẹp…”
Kim Thất thẹn thùng cúi đầu.
“… Eo đẹp.” Tề Tiểu Bạch nói tiếp nửa câu sau.
Kim Thất rõ ràng thoáng kinh ngạc, rồi mới nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Đa tạ Tề công tử.”
Minh Thịnh Lan nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Hàn Nhạn Khởi hứng thú sứt mẻ: “Không phải.” Nữ nhân này thắt lưng tuy đẹp, cũng danh khí. Lúc trước Hàn Nhạn Khởi có rất nhiều mong đợi bởi vì thanh danh Chi Bì Họa Khúc Quán thật sự quá lớn, thời điểm hiển hách nhất trong quán đồng thời có ba người mang danh khí. Hàn Nhạn Khởi hơn phân nửa nghĩ sẽ được nhìn thấy, ai ngờ… Chậc, đẹp thì đẹp đó, nhưng không thần không vận.
Tề Tiểu Bạch tựa hồ chú ý đến thần sắc của hắn: “Cữu cữu, ngươi có gì bất mãn? Không đẹp sao?”
Kim Thất cũng theo ánh mắt nhìn Hàn, thấy trên mặt Hàn Nhạn Khởi lộ vẻ thất vọng không che giấu, cũng có chút ngạc nhiên.
Hàn Nhạn Khởi thành thật nói: “Đúng vậy, không đẹp.”
Hắn nói như thế cũng vứt sạch mặt mũi Tề Tiểu Bạch, dù sao Tề Tiểu Bạch vừa mới khen thắt lưng nữ nhân. Nhưng Tề Tiểu Bạch không có tức giận, cười nhẹ một tiếng: “Thất tiểu thư, cữu cữu ta cảm thấy ngươi không đẹp nha, ngươi có ý kiến gì không?”
Kim Thất mặt không đổi sắc, vẫn là ý cười tràn đầy: “Vị công tử này nói Kim Thất không đẹp, vậy Kim Thất nhất định có chỗ không đẹp, xin công tử chỉ giáo.”
Hàn Nhạn Khởi cũng không nhìn nàng, ngược lại chống cằm, nói với tú bà: “Ngươi là chủ sự?”
Tú bà nói: “Lão thân năm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cho tới bây giờ đã chưởng quản Chỉ Bì Họa Khúc Quán hơn mười năm, đúng là chủ sự ở đây, công tử có gì phân phó?”
Xem ra Tề Tiểu Bạch thật có bản lĩnh, có thể làm cho lão bản nơi này cẩn thận tiếp đãi như vậy.
Hàn Nhạn Khởi suy nghĩ hồi lâu, lại nói: “Ngươi cảm thấy ta nói không đúng m? Dù sao Kim Thất tiểu thư cũng là chiêu bài vàng ở đây.”
Trên mặt tú bà không chút biến đổi, vội nói: “Sao có thể chứ, công tử nói vậy hẳn là đã nhìn quen chỗ cao sang, cảm thấy địa phương chúng ta nhỏ người không tốt, chẳng có gì lạ, ngược lại chúng ta chê cười rồi.”
Tú bà rất biết cách ứng đối, chỉ e trong lòng nàng đã tức xì khói nhưng vẫn mỉm cười lấy lòng Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi chậm rãi nói: “Sao lại là địa phương nhỏ, tuy rằng hiện tại xem ra không bằng lời đồn đãi nhưng dù sao cũng là Chi Bì Họa Khúc Quán, là đại nhân vật trong nơi phong nguyệt, diễm danh Tần Hoài tam tiên ngày xưa như vẫn còn bên tai, ta mặc dù không dám coi khinh nhưng khó tránh khỏi thất vọng.”
Nghe hắn nói ra danh đầu “Tần Hoài tam tiên”, tú bà kinh ngạc khẽ “A” một tiếng. Sự tình nguồn gốc xuất thân của Thiên Gia Chi Bì Họa Khúc Quán cùng Kim Lăng Chi Bì Họa Khúc Quán cho tới ngày hôm nay rất ít người biết, cơ hồ đều là người trong nghề. Huống chi hắn còn có thể nói ra danh đầu Tần Hoài tam tiên, phải biết rằng, Tần Hoài tam tiên đã là chuyện của hơn trăm năm trước.
Tú bà trong lòng hoài nghi hắn cũng là người trong nghề lại không dám vạch trần, đành phải mập mờ đáp: “Công tử thứ lỗi, kỳ thực thượng phẩm này —— huống chi là ba cái cùng một lúc làm sao bình thường có thể nhìn thấy, Chi Bì Họa Khúc Quán chúng ta mấy trăm năm cũng chỉ xuất hiện một vị như vậy, đời trước đời sau, phải qua vài thập niên mới ra một người. Huống hồ hôm nay đã khác khi xưa, kia… Càng ngày càng khan hiếm, công tử cũng không thử nhìn xem, Chi Bì Họa Khúc Quán chúng ta coi như là tốt nhất rồi đó.”
Hàn Nhạn Khởi khó hiểu, danh khí hiện giờ rất khó gặp? Hắn hiện tại cảm thấy kỳ quái, ngày trước học nghệ hắn cũng biết danh khí không phải dễ dàng nhìn thấy, chính là chưa từng trải qua nên Hàn Nhạn Khởi luôn không tin tưởng. Thẳng đến sau khi xuất môn dễ dàng gặp được vài cái danh khí, cảm thấy quả nhiên kỳ nhân đều ở nhân gian, càng xem nhẹ chuyện này.
Hiện tại nhớ đến kiến thức lúc ở Khi Hoa Lâu, quả thật… Danh khí này, mọi người đều nói khó gặp. Bằng chứng là cách nói của tú bà, cũng khó trách Khi Hoa Lâu có thể bảo trì danh hiệu thiên hạ đệ nhất, chỉ vài vài chục năm đã bồi dưỡng ra một người. Đến ngày hôm nay hiển nhiên đứng đầu.
Hàn Nhạn Khởi nghĩ, chẳng lẽ hắn mệnh phạm danh khí? Như vậy cũng hay, người ta là mệnh phạm đào hoa, hắn thì mệnh phạm danh khí, thật đúng là vận khí tốt.
Gặp Hàn Nhạn Khởi yên lặng suy tư, tú bà cẩn thận hỏi: “Chẳng hay công tử… Xuất sư nơi nào?” Nàng thăm dò rất to gan, muốn biết Hàn Nhạn Khởi ở tông phái nào.
Hàn Nhạn Khởi hồi phục lại tinh thần, thuận miệng nói: “Không dám, tại hạ Khi Hoa Lâu – Hàn Nhạn Khởi.”
“Khi Hoa Lâu?”
Lời này chính là có hai người đồng thanh thốt lên.
Một là tú bà, còn lại tự nhiên là Tề Tiểu Bạch.
Tú bà nghe xong đầu tiên là kinh ngạc sau đó là vui mừng, tiến lên hai bước lôi kéo Kim Thất hành lễ: “Không biết công tử đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho nô gia, vừa rồi không hiểu chuyện, Chi Bì Họa Khúc Quán – Kim Kiều Tiêu hữu lễ.”
“Là… Là công tử kia…” Kim Thất cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó thật ngoan ngoãn quỳ xuống, chấp hành lễ nghi đệ tử nói: “Kim Thất ra mắt công tử.”
Lúc này “Công tử” trong miệng các nàng so với trước kia tự nhiên khác nhau rất lớn, hơn bảy phần tôn kính.
Hàn Nhạn Khởi thoáng đỡ dậy, nói xin đứng lên.
Thấy Hàn Nhạn Khởi nhận lễ của mình, Kim Thất rất vui mừng, đứng ở bên cạnh Hàn Nhạn Khởi một bộ dáng tỳ nữ. Tú bà Kim Kiều Tiêu chẳng những không trách còn liếc mắt tán dương Kim Thất, khen nàng nhạy bén đủ thông minh.
Tề Tiểu Bạch nhìn một màn trước mắt mà kinh ngạc, hơn nữa Hàn Nhạn Khởi vừa nói mình xuất thân từ Khi Hoa Lâu, nhớ đến bản lĩnh sáng nay hắn biểu diễn, Tề Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được gì đó: “Không ngờ cữu cữu là người trong phong nguyệt?”
Hàn Nhạn Khởi cũng không sợ Tề Tiểu Bạch biết được cái gì, dù sao hắn cũng là thói quen từng trải phong nguyệt, nhìn thái độ Kim Kiều Tiêu đối với hắn hẳn đã hiểu được phần nào, cũng không kỳ quái, vì thế vô cùng tự nhiên gật đầu: “Đúng.”
Tề Tiểu Bạch “ồ” một tiếng thật dài, cười như không cười nói: “Xem ra bối phận cữu cữu hẳn là rất cao đi.”
Đâu chỉ là cao! Đương kim thiên hạ, phàm là người trong phong nguyệt, gặp Hàn Nhạn Khởi ai không khách khí kêu một tiếng “Công tử”? Cũng phải thôi, bối phận Hàn Nhạn Khởi hoặc là nói bối phận sư môn hắn, không phải cao bình thường.
Thiên hạ này có mấy người có tinh thông toàn bộ giường kỹ? Có mấy người, chỉ cần một cái liếc mắt là phát hiện ra danh khí? Kỹ quán phong nguyệt tầm thường cũng chỉ có một hai giường kỹ lợi hại làm tuyệt học trấn quán, huống chi là giống như Hạn Nhạn Khởi đây?
Nói đâu xa, một thiên hạ đệ nhất thanh lâu – Khi Hoa Lâu, nơi đó nhân tài nhiều vô số kể, tiểu quan kỹ nữ hồng phấn yên chi, mà Hàn Nhạn Khởi cùng sư phụ hắn chính là nốt chu sa, chỉ một đôi tay đầy bản lĩnh cũng đủ khiến người trên giường tiêu hồn quay lối về.
Hàn Nhạn Khởi và sư phụ cùng một sư môn, được xưng là bảo điển trong chốn phong nguyệt.
Sư môn Hàn Nhạn Khởi kỳ thật không ít người, chân chính nổi bật trừ sư phụ hắn ra thì Hàn Nhạn Khởi chính là lợi hại nhất, bằng không làm sao đến phiên hắn tọa trấn Khi Hoa Lâu, đại sư huynh đều đủ tuổi làm cha hắn.
Huống hồ Kim Kiều Tiêu lấy lòng hắn như vậy, cũng tuyệt đối không phải chỉ vì Hàn Nhạn Khởi tinh thông các loại giường kỹ, mà còn một nguyên nhân quan trọng khác, sự tình người trong giới phong nguyệt mơ hồ đều biết chỉ duy Hàn Nhạn Khởi không biết.
Hàn Nhạn Khởi người này… Không cần nhiều lời, chỉ một câu thôi.
Ai có diễm cốt, phong nguyệt tẫn phúc!
“Cữu cữu, cữu cữu?”
Hàn Nhạn Khởi trở mình, mơ màng nói: “Đợi chút nữa rồi dậy…”
“Cữu cữu, thức dậy ăn sáng.”
Hàn Nhạn Khởi đem chăn trùm kín đầu: “Không ăn!”
“Cữu cữu… Cữu cữu…” Thanh âm kia đúng là âm hồn bất tán, còn đưa tay đẩy Hàn Nhạn Khởi. Hàn Nhạn Khởi bị đẩy đến phát cáu, trở tay kéo người đến bên giường, sau đó nhìn cũng không nhìn, tay phải ấn vài cái, lỗ tai lập tức thanh tịnh.
Như chúng ta đã biết, động tác kia không có khả năng là công phu điểm huyệt bình thường.
Vì thế chờ đến khi Hàn Nhạn Khởi chậm rãi mở mắt ra, nửa ngồi dậy thấy Tề Tiểu Bạch ngồi dựa ở bên giường, nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hàn Nhạn Khởi hồi tưởng một chút, nói: “Cháu trai Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?”
Tề Tiểu Bạch thong thả nói: “Cữu cữu thủ đoạn không tồi, nhìn không ra cữu cữu ta là một cao thủ.”
Hàn Nhạn Khởi thoáng suy nghĩ, hiểu được hắn nói cái gì, cười ngọt ngào: “Quá khen, chê cười rồi.” Đây là nguyên tắc từ trước đến nay của Hàn Nhạn Khởi, người ta khen mình thì mình phải khiêm tốn.
Tề Tiểu Bạch nụ cười cứng đờ, không nghĩ tới Hàn Nhạn Khởi mặt dày như thế…
Hắn nói: “Cữu cữu có thể rời giường? Chúng ta còn phải dùng bữa sáng.”
Hàn Nhạn Khởi ừm một tiếng, xốc chăn lên. Tề Tiểu Bạch híp mắt nhìn. Hàn Nhạn Khởi mặc áo lót màu thuần trắng, tuy có che nhưng chẳng biết tại sao hắn cảm thấy máu nóng lên, dáng người vô cùng tốt. Làn da tuy không mềm mại như gấm, ngay cả quần áo cũng không tinh xảo. Bộ dạng này chẳng phải thượng phẩm giai nhân nhưng tư thái ngược lại cực hạn phong lưu. Hơn nữa, Tề Tiểu Bạch loáng thoáng ngửi được mùi hương kỳ dị trên người Hàn Nhạn Khởi truyền tới, nhưng khi cẩn thận ngửi lại thì chẳng còn tung tích.
Tề Tiểu Bạch trong lòng hơi động, hắn từng gặp qua rất nhiều người nhưng chưa bao giờ thấy loại hình như vậy, thoạt nhìn ngây thơ khờ dại lại có thời điểm lộ ra cỗ hương vị mê người.
Hàn Nhạn Khởi chẳng hề biết suy nghĩ của Tề Tiểu Bạch, đều là nam nhân cũng không có gì ngại ngùng, hắn dáng vẻ tự nhiên thay y phục, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Minh Thịnh Lan cùng Dương Ý đang chờ bọn hắn, gặp Hàn Nhạn Khởi tới thì vẫy tay.
Hàn Nhạn Khởi ngồi bên cạnh Minh Thịnh Lan, vừa ngồi xuống lập tức khẽ giọng mắng: “Tên khốn nhà ngươi lại để hắn gọi ta rời giường.”
Minh Thịnh Lan cũng thấp giọng trả lời: “Ngươi chẳng phải không có việc gì sao?”
Hàn Nhạn Khởi nghiêm túc dùng sức nhéo hắn một cái.
Tề Tiểu Bạch không nhận thấy tình hình, phất tay nói: “Gọi Kim Thất đến.”
Quy nô hầu hạ kế bên sửng sốt một chút: “Này… Công tử, Thất tiểu thư hiện tại vừa mới ngủ, ngài xem có phải là nên…”
“Bây giờ gọi nàng đến.” Tề Tiểu Bạch không chút nể tình đánh gảy lời hắn.
Quy nô lộ vẻ khó xử nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào, bản thân đi tìm tú bà. Không bao lâu thì thấy hắn và tú bà cùng nhau lại đây, tú bà vẻ mặt mang ý cười nói: “Tề công tử, thật sự đắc tội, là quy nô Chi Bì Họa Khúc Quán ta làm việc không thỏa đáng, ngài chờ, ta đã sai người đi gọi tiểu Thất tới ngay.”
Tề Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Ta không thích chờ lâu.”
Tú bà lại cười: “Coi ngài nói kìa, dù sao cũng nên cho cô nương ít thời gian để trang điểm chải đầu chứ.” Nàng tuy nói như vậy, nhưng vẫn sai người đi thúc giục Kim Thất.
Tề Tiểu Bạch hạ mi nhìn vẻ mặt Hàn Nhạn Khởi bọn họ dại ra, chậm rãi nói: “Chê cười rồi, ta có thói quen lúc ăn cơm hay đi ngủ nếu không có mỹ nhân bầu bạn, cả người sẽ không thoải mái.”
Hàn Nhạn Khởi âm thầm cắn răng nói: quá xa xỉ!
Ngẫm lại, hắn một thế hệ đại sư giường kỹ còn chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ bậc này! Mà tiểu quỷ Tề Tiểu Bạch chỉ mười sáu tuổi thôi lại có cuộc sống phong hoa tuyệt đại như thế, thật sự làm người ta đố kỵ mà.
Hàn Nhạn Khởi vỗ bả vai Tề Tiểu Bạch sâu kín dạy dỗ: “Trên đầu chữ sắc một con dao, ngươi tuổi còn nhỏ ngàn vạn lần đừng để ngày sau chết trên giường mỹ nhân.”
Tề Tiểu Bạch mặt không đổi sắc: “Chỉ cần không cần gọi cữu cữu rời giường, ta nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì lớn.”
Hàn Nhạn Khởi nhất thời nghẹn họng.
Tề Tiểu Bạch thật sự là không nhìn thấy mỹ nhân thì không ăn được cơm, Hàn Nhạn Khởi bọn họ đành chờ với hắn. May mắn dưới sự thúc giục của tú bà, Kim Thất rất nhanh hóa trang lên sân khấu.
Vị Kim Thất tiểu thư này không hổ danh là chiêu bài vàng của Chi Bì Họa Khúc Quán, từ lúc xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Khuôn mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, thậm chí tóc mai còn có vài sợi rối, hiển nhiên không được ngủ đủ giấc cũng chưa được điểm trang, nhưng không hề tỏ ra tiều tụy, ngược lại là một phong tình khác.
Nàng mặc sa y mỏng manh, một đường chậm rãi đi tới thân hình như rắn nước uốn éo lắc lư, thiên kiều bá mị.
Đến lúc này mới chân chính hiểu được thân hình rắn nước là dáng vẻ thế nào, vòng eo tinh tế nhu nhuyễn thành thục, khi đi vô cùng tự nhiên mà lay động làm cho người ta nhớ đến truyền thuyết xà yêu quyến rũ đa kiều.
Khá lắm Kim Thất, không hổ danh là xà nương tử.
Đi đến trước mặt dừng lại, Kim Thất khom lưng nhẹ nhàng cúi đầu, mềm mại nói: “Kim Thất ra mắt bốn vị công tử.”
Tề Tiểu Bạch thưởng thức nhìn Kim Thất, cười nói: “Đẹp…”
Kim Thất thẹn thùng cúi đầu.
“… Eo đẹp.” Tề Tiểu Bạch nói tiếp nửa câu sau.
Kim Thất rõ ràng thoáng kinh ngạc, rồi mới nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Đa tạ Tề công tử.”
Minh Thịnh Lan nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Hàn Nhạn Khởi hứng thú sứt mẻ: “Không phải.” Nữ nhân này thắt lưng tuy đẹp, cũng danh khí. Lúc trước Hàn Nhạn Khởi có rất nhiều mong đợi bởi vì thanh danh Chi Bì Họa Khúc Quán thật sự quá lớn, thời điểm hiển hách nhất trong quán đồng thời có ba người mang danh khí. Hàn Nhạn Khởi hơn phân nửa nghĩ sẽ được nhìn thấy, ai ngờ… Chậc, đẹp thì đẹp đó, nhưng không thần không vận.
Tề Tiểu Bạch tựa hồ chú ý đến thần sắc của hắn: “Cữu cữu, ngươi có gì bất mãn? Không đẹp sao?”
Kim Thất cũng theo ánh mắt nhìn Hàn, thấy trên mặt Hàn Nhạn Khởi lộ vẻ thất vọng không che giấu, cũng có chút ngạc nhiên.
Hàn Nhạn Khởi thành thật nói: “Đúng vậy, không đẹp.”
Hắn nói như thế cũng vứt sạch mặt mũi Tề Tiểu Bạch, dù sao Tề Tiểu Bạch vừa mới khen thắt lưng nữ nhân. Nhưng Tề Tiểu Bạch không có tức giận, cười nhẹ một tiếng: “Thất tiểu thư, cữu cữu ta cảm thấy ngươi không đẹp nha, ngươi có ý kiến gì không?”
Kim Thất mặt không đổi sắc, vẫn là ý cười tràn đầy: “Vị công tử này nói Kim Thất không đẹp, vậy Kim Thất nhất định có chỗ không đẹp, xin công tử chỉ giáo.”
Hàn Nhạn Khởi cũng không nhìn nàng, ngược lại chống cằm, nói với tú bà: “Ngươi là chủ sự?”
Tú bà nói: “Lão thân năm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cho tới bây giờ đã chưởng quản Chỉ Bì Họa Khúc Quán hơn mười năm, đúng là chủ sự ở đây, công tử có gì phân phó?”
Xem ra Tề Tiểu Bạch thật có bản lĩnh, có thể làm cho lão bản nơi này cẩn thận tiếp đãi như vậy.
Hàn Nhạn Khởi suy nghĩ hồi lâu, lại nói: “Ngươi cảm thấy ta nói không đúng m? Dù sao Kim Thất tiểu thư cũng là chiêu bài vàng ở đây.”
Trên mặt tú bà không chút biến đổi, vội nói: “Sao có thể chứ, công tử nói vậy hẳn là đã nhìn quen chỗ cao sang, cảm thấy địa phương chúng ta nhỏ người không tốt, chẳng có gì lạ, ngược lại chúng ta chê cười rồi.”
Tú bà rất biết cách ứng đối, chỉ e trong lòng nàng đã tức xì khói nhưng vẫn mỉm cười lấy lòng Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi chậm rãi nói: “Sao lại là địa phương nhỏ, tuy rằng hiện tại xem ra không bằng lời đồn đãi nhưng dù sao cũng là Chi Bì Họa Khúc Quán, là đại nhân vật trong nơi phong nguyệt, diễm danh Tần Hoài tam tiên ngày xưa như vẫn còn bên tai, ta mặc dù không dám coi khinh nhưng khó tránh khỏi thất vọng.”
Nghe hắn nói ra danh đầu “Tần Hoài tam tiên”, tú bà kinh ngạc khẽ “A” một tiếng. Sự tình nguồn gốc xuất thân của Thiên Gia Chi Bì Họa Khúc Quán cùng Kim Lăng Chi Bì Họa Khúc Quán cho tới ngày hôm nay rất ít người biết, cơ hồ đều là người trong nghề. Huống chi hắn còn có thể nói ra danh đầu Tần Hoài tam tiên, phải biết rằng, Tần Hoài tam tiên đã là chuyện của hơn trăm năm trước.
Tú bà trong lòng hoài nghi hắn cũng là người trong nghề lại không dám vạch trần, đành phải mập mờ đáp: “Công tử thứ lỗi, kỳ thực thượng phẩm này —— huống chi là ba cái cùng một lúc làm sao bình thường có thể nhìn thấy, Chi Bì Họa Khúc Quán chúng ta mấy trăm năm cũng chỉ xuất hiện một vị như vậy, đời trước đời sau, phải qua vài thập niên mới ra một người. Huống hồ hôm nay đã khác khi xưa, kia… Càng ngày càng khan hiếm, công tử cũng không thử nhìn xem, Chi Bì Họa Khúc Quán chúng ta coi như là tốt nhất rồi đó.”
Hàn Nhạn Khởi khó hiểu, danh khí hiện giờ rất khó gặp? Hắn hiện tại cảm thấy kỳ quái, ngày trước học nghệ hắn cũng biết danh khí không phải dễ dàng nhìn thấy, chính là chưa từng trải qua nên Hàn Nhạn Khởi luôn không tin tưởng. Thẳng đến sau khi xuất môn dễ dàng gặp được vài cái danh khí, cảm thấy quả nhiên kỳ nhân đều ở nhân gian, càng xem nhẹ chuyện này.
Hiện tại nhớ đến kiến thức lúc ở Khi Hoa Lâu, quả thật… Danh khí này, mọi người đều nói khó gặp. Bằng chứng là cách nói của tú bà, cũng khó trách Khi Hoa Lâu có thể bảo trì danh hiệu thiên hạ đệ nhất, chỉ vài vài chục năm đã bồi dưỡng ra một người. Đến ngày hôm nay hiển nhiên đứng đầu.
Hàn Nhạn Khởi nghĩ, chẳng lẽ hắn mệnh phạm danh khí? Như vậy cũng hay, người ta là mệnh phạm đào hoa, hắn thì mệnh phạm danh khí, thật đúng là vận khí tốt.
Gặp Hàn Nhạn Khởi yên lặng suy tư, tú bà cẩn thận hỏi: “Chẳng hay công tử… Xuất sư nơi nào?” Nàng thăm dò rất to gan, muốn biết Hàn Nhạn Khởi ở tông phái nào.
Hàn Nhạn Khởi hồi phục lại tinh thần, thuận miệng nói: “Không dám, tại hạ Khi Hoa Lâu – Hàn Nhạn Khởi.”
“Khi Hoa Lâu?”
Lời này chính là có hai người đồng thanh thốt lên.
Một là tú bà, còn lại tự nhiên là Tề Tiểu Bạch.
Tú bà nghe xong đầu tiên là kinh ngạc sau đó là vui mừng, tiến lên hai bước lôi kéo Kim Thất hành lễ: “Không biết công tử đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho nô gia, vừa rồi không hiểu chuyện, Chi Bì Họa Khúc Quán – Kim Kiều Tiêu hữu lễ.”
“Là… Là công tử kia…” Kim Thất cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó thật ngoan ngoãn quỳ xuống, chấp hành lễ nghi đệ tử nói: “Kim Thất ra mắt công tử.”
Lúc này “Công tử” trong miệng các nàng so với trước kia tự nhiên khác nhau rất lớn, hơn bảy phần tôn kính.
Hàn Nhạn Khởi thoáng đỡ dậy, nói xin đứng lên.
Thấy Hàn Nhạn Khởi nhận lễ của mình, Kim Thất rất vui mừng, đứng ở bên cạnh Hàn Nhạn Khởi một bộ dáng tỳ nữ. Tú bà Kim Kiều Tiêu chẳng những không trách còn liếc mắt tán dương Kim Thất, khen nàng nhạy bén đủ thông minh.
Tề Tiểu Bạch nhìn một màn trước mắt mà kinh ngạc, hơn nữa Hàn Nhạn Khởi vừa nói mình xuất thân từ Khi Hoa Lâu, nhớ đến bản lĩnh sáng nay hắn biểu diễn, Tề Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được gì đó: “Không ngờ cữu cữu là người trong phong nguyệt?”
Hàn Nhạn Khởi cũng không sợ Tề Tiểu Bạch biết được cái gì, dù sao hắn cũng là thói quen từng trải phong nguyệt, nhìn thái độ Kim Kiều Tiêu đối với hắn hẳn đã hiểu được phần nào, cũng không kỳ quái, vì thế vô cùng tự nhiên gật đầu: “Đúng.”
Tề Tiểu Bạch “ồ” một tiếng thật dài, cười như không cười nói: “Xem ra bối phận cữu cữu hẳn là rất cao đi.”
Đâu chỉ là cao! Đương kim thiên hạ, phàm là người trong phong nguyệt, gặp Hàn Nhạn Khởi ai không khách khí kêu một tiếng “Công tử”? Cũng phải thôi, bối phận Hàn Nhạn Khởi hoặc là nói bối phận sư môn hắn, không phải cao bình thường.
Thiên hạ này có mấy người có tinh thông toàn bộ giường kỹ? Có mấy người, chỉ cần một cái liếc mắt là phát hiện ra danh khí? Kỹ quán phong nguyệt tầm thường cũng chỉ có một hai giường kỹ lợi hại làm tuyệt học trấn quán, huống chi là giống như Hạn Nhạn Khởi đây?
Nói đâu xa, một thiên hạ đệ nhất thanh lâu – Khi Hoa Lâu, nơi đó nhân tài nhiều vô số kể, tiểu quan kỹ nữ hồng phấn yên chi, mà Hàn Nhạn Khởi cùng sư phụ hắn chính là nốt chu sa, chỉ một đôi tay đầy bản lĩnh cũng đủ khiến người trên giường tiêu hồn quay lối về.
Hàn Nhạn Khởi và sư phụ cùng một sư môn, được xưng là bảo điển trong chốn phong nguyệt.
Sư môn Hàn Nhạn Khởi kỳ thật không ít người, chân chính nổi bật trừ sư phụ hắn ra thì Hàn Nhạn Khởi chính là lợi hại nhất, bằng không làm sao đến phiên hắn tọa trấn Khi Hoa Lâu, đại sư huynh đều đủ tuổi làm cha hắn.
Huống hồ Kim Kiều Tiêu lấy lòng hắn như vậy, cũng tuyệt đối không phải chỉ vì Hàn Nhạn Khởi tinh thông các loại giường kỹ, mà còn một nguyên nhân quan trọng khác, sự tình người trong giới phong nguyệt mơ hồ đều biết chỉ duy Hàn Nhạn Khởi không biết.
Hàn Nhạn Khởi người này… Không cần nhiều lời, chỉ một câu thôi.
Ai có diễm cốt, phong nguyệt tẫn phúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook