[Đam Mỹ] Diễm Cốt
Quyển 1 - Chương 14

Hai ngày sau, Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi và Mễ Kỳ Diệu cùng đi tìm Trầm Thiên Tinh, Tề Mi ồn ào đòi theo, Dương Ý cũng không thiếu, đoàn người chậm rãi hướng đến Hồng Đình.

Hồng Đình nằm ở phía đông Kim Liên huyện là một nơi tốt để du xuân, hôm nay đang có du hội do các thế gia môn hộ cùng nhau tổ chức, Trầm Thiên Tinh cũng được mời tới. Nhóm Mễ Kỳ Diệu nghe được tin tức này, nhanh chóng đuổi theo.

Đợi khi tới Hồng Đình, xa xa nghe thấy tiếng đàn sáo diễn tấu nhạc khí, hoan thanh tiếu ngữ. Trong tòa đình, Trầm Thiên Tinh ngồi ở chủ thượng trong ngực ôm kim liên cô nương, cười nói vui vẻ.

Mễ Kỳ Diệu nhìn mà trong lòng bất mãn, Hàn Nhạn Khởi thấp giọng: “Cúi đầu xuống, chờ lát nữa đến gần, ngươi lập tức xông qua bắt lấy Trầm Thiên Tinh thì thi triển ngay, trực tiếp kéo vào cánh rừng bên kia cẩu hợp…”

Mễ Kỳ Diệu trừng hắn.

Hàn Nhạn Khởi sửa lại: “Mây mưa sung sướng được chưa. Đi thôi.”

Mễ Kỳ Diệu nghe lời hắn, cúi đầu giả vờ tự nhiên đi đến Hồng Đình. Trầm Thiên Tinh vốn từng luyện võ, mắt tinh tâm sáng, nên khi hắn vô tình nhìn thoáng qua thân hình của Mễ Kỳ Diệu lập tức cảm thấy vô cùng quen thuộc, sao giống Mễ Kỳ Diệu vậy ta?

Lúc này Mễ Kỳ Diệu cách Hồng Đình không xa, hắn hơi nhấc đầu, đúng lúc chạm mắt với Trầm Thiên Tinh.

Trầm Thiên Tinh bỗng dưng thay đổi sắc mặt, đứng lên nổi giận nói: “Mễ Kỳ Diệu! Ngươi tới đây làm gì?!”

Mễ Kỳ Diệu bị vạch trần, nghĩ đến dặn dò của Hàn Nhạn Khởi liền không để ý nhiều, vận khinh công bay thẳng vào đình. Hắn võ nghệ cao siêu, mấy tên hộ vệ của Trầm Thiên Tinh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tiếp cận Trầm Thiên Tinh.

Trầm Thiên Tinh cũng không phải dễ đối phó, động thủ trước một chưởng bổ về phía Mễ Kỳ Diệu.

Mễ Kỳ Diệu đưa tay đón lấy, cánh tay vào chạm nhau lập tức linh hoạt dời tới eo Trầm Thiên Tinh, lại xuống thêm chút nữa, không tiếng động vỗ vào một điểm. Trầm Thiên Tinh chỉ cảm thấy một trận tê dại, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn.

Mễ Kỳ Diệu thấy hữu hiệu vui mừng khôn xiết, một tay kéo Trầm Thiên Tinh qua tiếp tục điểm huyệt đạo trên lưng hắn, một tay làm càn đặt trên mông Trầm Thiên Tinh.

Trầm Thiên Tinh cực kỳ kinh ngạc, đỏ mặt nói: “Đây là công phu gì?”

Mễ Kỳ Diệu cười hí hí vô lại nói: “Công phu trên giường.”

Hai người thân mật dán vào nhau, đám người bên cạnh không biết tưởng còn đang đánh lộn, kinh hô đứng lên.

Mễ Kỳ Diệu vội ôm Trầm Thiên Tinh chạy vào rừng cây.

Tề Mi dạt dào hứng trí: “Động tác của hắn nhanh ghê, trym nhạn ngươi dạy rất tốt.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Cũng nhờ Kỳ Diệu nương là người tập võ, căn cơ tốt.”

Minh Thịnh Lan nói: “Bây giờ chúng ta trở về chờ tin tốt của Mễ Kỳ Diệu?”

Mễ Kỳ Diệu hành sự quả nhiên mau lẹ, đến buổi tối hắn đã tay trong tay cùng Trầm Thiên Tinh.

Vừa thấy Hàn Nhạn Khởi, Mễ Kỳ Diệu vội chào đón, vui mừng không kìm chế được nói: “Sư phụ, sư phụ, ngươi thật đúng là sư phụ ta!”

Hàn Nhạn Khởi liên tục xua tay: “Không dám nhận, không dám nhận.”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Sao lại không dám nhận, ngươi đã giúp ta một việc rất lớn, mấy chiêu đó thật sự quá tuyệt vời.”

Hàn Nhạn Khởi đỏ mặt: “Nào... Nào có…”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Cái gì?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ý của ta là, ta dạy ngươi vụng về như thế, sao có thể làm sư phụ ngươi?”

Mọi người nhất thời đều không nói gì.

“…”

Hàn Nhạn Khởi có khi lại ngay thẳng khờ dại đáng yêu như thế.

Minh Thịnh Lan thấp giọng lẩm bẩm, này mà gọi đơn giản á?

Mễ Kỳ Diệu hạnh phúc lôi kéo Trầm Thiên Tinh: “Mặc kệ thế nào, vẫn là cám ơn ngươi và Nhạn Khởi đã thức tỉnh ta, ta mới biết được thì ra Thiên Tinh đã ái mộ ta rất lâu.”

Trầm Thiên Tinh mặt không chút thay đổi, nhéo hắn một cái: “Là ngươi ái mộ ta rất lâu mới đúng.”

Mễ Kỳ Diệu cười hớn hở: “Đúng, là ta ái mộ ngươi rất lâu.”

Mễ Kỳ Diệu hỏi: “Ta muốn cùng Thiên Tinh quay về Kim Lăng ra mắt phụ mẫu trước, sau đó lại lên kinh thành, các ngươi thì sao?”

Minh Thịnh Lan nói: “Tất nhiên là trực tiếp lên kinh, ta ở nơi đó chờ các ngươi.”

Mễ Kỳ Diệu gật đầu: “Cũng tốt, nhưng ta có việc muốn nói với Tề cô nương.”

“Ta?” Tề Mi chỉ vào mũi mình, “Mễ đại bộ đầu ngươi muốn nói gì với ta?”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Ha ha, ta với ngươi không có giao tình gì, tuy rằng bèo nước gặp nhau nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, Tề cô nương, ngươi phải cẩn thận.”

Tề Mi lười để ý nói: “Cẩn thận? Ta cẩn thận cái gì? Ta là trộm đã bị Minh bộ đầu bắt rồi. Còn có gì phải sợ?”

Mễ Kỳ Diệu lắc đầu: “Có những tin đồn ngươi đừng cho rằng người khác không biết, thì người khác nhất định không biết. Vị kia trong nhà ngươi hẳn là đang tìm ngươi đó.”

Tề Mi biến sắc: “Cái gì?! Hắn đuổi tới đây rồi?”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Dù chưa tới nhưng sợ rằng không xa.”

Tề Mi tại chỗ đi qua đi lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, như thế nào mới tốt đây… Tiểu tử thúi kia đuổi tới rồi…”

Minh Thịnh Lan nghe đến lỗ tai phát ngứa, phiền không chịu nổi nói: “Tề đại tỷ, ngươi có chuyện gì khó nói sao?”

Tề Mi mãnh liệt ngẩng đầu, bỗng nhiên xông tới bắt lấy tay áo Minh Thịnh Lan: “Minh đại bộ đầu, Minh đại gia, ta xin ngươi, ngươi thả ta đi được không?”

Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười: “Không dám nhận, ngươi bị ta bắt được, sao dễ dàng thả người đi?”

Tề Mi nói: “Ngươi còn chưa thông cáo Hình bộ phải không, cấp trên đâu biết ngươi bắt được ta, cho dù ngươi thả ta cũng không có chuyện gì.”

“Không được.” Minh Thịnh Lan nói, “Trộm ở trong tay ta sao có thể thả?”

Tề Mi vẻ mặt cầu xin nói: “Ta năn nỉ ngươi mà, lâu rồi ta có làm gì đâu, đều là lúc còn trẻ ham vui.”

Minh Thịnh Lan trầm ngâm một lát: “Pháp lý nhân tình, vậy trước tiên ngươi nói lý do vì sao ngươi lại vội vã như vậy, ta sẽ châm chước một phen.”

“Aiz…” Tề Mi nặng nề thở dài, ủ rũ nói: “Còn không phải vì tên tiểu tử thúi kia sao. Nếu bị hắn bắt, còn lâu ta mới có thể ra khỏi cửa nữa, khinh công của ta thua xa hắn.”

Hàn Nhạn Khởi giật mình: “Tề đại tỷ, là tỷ phu hả?”

Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi nếu đã gả cho người ta thì nên trở về chăm lo việc nhà đi, ta thấy trượng phu người làm như vậy là đúng, nếu phải thả ngươi chi bằng ta dứt khoát đem ngươi trả lại cho trượng phu ngươi sẽ tốt hơn.”

Tề Mi kêu lên: “Cái gì trượng phu ta? Không phải!”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy đó là?”

Tề Mi nói: “Con ta…”

“…”

Trầm mặc hồi lâu, Minh Thịnh Lan mới chậm rãi nói: “Thất lễ…”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Tề đại tỷ, ngươi sao lại để một đứa nhỏ đuổi theo ngươi khắp nơi như vậy, ngươi còn trốn hắn, ngươi đúng thật là…”

Tề Mi tức cành hông: “Các ngươi biết cái gì, đứa nhỏ kia là người bình thường sao, Minh bộ đầu ngươi có từng nghe “Tề Phong công tử” chưa?”

Minh Thịnh Lan kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn là con ngươi?”

Tề Mi gật đầu: “Không sai, hắn chính là con ta.”

Minh Thịnh Lan nói: “Tề Phong công tử mới nổi danh ba năm nay, nếu hắn là con ngươi chẳng lẽ tuổi còn chưa tới nhược quán (20 tuổi)?”

Tề Phong công tử này tên Tề Tiểu Bạch, mấy năm gần đây nổi tiếng là một trong những cao thủ trẻ tuổi nhất võ công cao, khinh công càng phi phàm. Nhân hình như gió hành tung khó lường, trên giang hồ mới xưng hắn là “Tề Phong công tử”, ý chỉ hắn có thân hình “Tề Phong (nhanh như gió)”, hơn nữa hắn còn mang họ Tề.

Khinh công của Tề Phong công tử rất cao, người trong giang hồ có nhiều lời đồn đãi, nói hắn hiện nay là người có khinh công cao nhất võ lâm. Nhưng cũng có người phản bác, người khinh công cao nhất phải là Dương Ý mới đúng. Hai người này chưa từng gặp cũng chưa từng giao thủ, cho nên thế nhân bàn luận không ngớt nhưng không cách nào kết luận được rốt cục là khinh công của ai cao hơn.

Tề Phong công tử ra ngoài ba năm thì thành danh ba năm, chém chết hái hoa tặc phi thiên độn thổ ác danh vang xa – Tiểu Minh Quỷ. Hắn vài năm đều hành tung bất định, khắp nơi hành tẩu, nếu Tề Mi nói không sai thì hắn e là đang tìm kiếm Tề Mi.

Thật sự làm người ta kinh thán không thôi, một thiếu niên tuấn kiệt như vậy thế nhưng lại là nhi tử của Thâu thiên thủ Tề Mi. Nói ra trên giang hồ chỉ sợ không ai tin tưởng.

Kỳ thực Minh Thịnh Lan cũng không dám tin, mặc dù Tề Mi im lặng không trả lời, hắn vẫn tiếp tục truy vấn: “Nhưng các ngươi đều họ Tề, chẳng lẽ là tỷ đệ?”

Tề Mi tức giận nói: “Ta cũng hy vọng vậy đó.”

Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Thịnh Lan, nữ tử mười sáu tuổi sinh con là chuyện rất bình thường, ngươi chớ bị bề ngoài của nàng che mắt.”

Đúng rồi, Minh Thịnh Lan lúc này mới nhớ ra, trước kia hắn biết Tề Mi tuổi rất lớn nhưng nhìn bộ dáng thanh xuân xinh đẹp của Tề mi nên thường quên mất, nên cảm thấy khó tin.

Tề Mi nói: “Aiz, vẫn là giấu không được…”

Minh Thịnh Lan nói: “Không phải đã sớm biết rồi sao, ngươi giấu cái gì?”

Tề Mi than thở: “Không chừng các ngươi sẽ quên đi.”

Minh Thịnh Lan nói: “Ha, nói như vậy Tề Phong công tử thật là con của ngươi, nhưng hắn cũng họ Tề thì giải thích thế nào đây?”

Tề Mi nói: “Rất đơn giản, cha của hắn ở rể Tề gia ta, hắn tự nhiên cùng họ với ta.”

Minh Thịnh Lan thở dài: “Là thanh niên tốt nhà ai lại ném vào nhà ngươi, còn bị tàn nhẫn vứt bỏ.”

Tề Mi đỏ bừng mặt: “Ta đâu có vứt bỏ hắn, nhưng cũng đâu thể lúc nào cũng coi chừng hắn chứ. Còn không cho ta đi trộm đồ dạo, chán gần chết.”

Minh Thịnh Lan nói: “Võ công của Tề Phong công tử là học từ ngươi? Không thể nào, võ công của hắn cao siêu vượt xa ngươi, nhưng nếu hắn là kỳ tài võ học cũng không phải không có khả năng.”

Tề Mi nói: “Hắn học võ công từ cha hắn, học khinh công của ta, chẳng bao lâu đã trò giỏi hơn thầy, đánh thắng cả thầy… Sớm biết vậy ta đã không thèm dạy hắn.”

Minh Thịnh Lan nói: “Tề Phong công tử kia hiện giờ bao nhiêu tuổi?”

Tề Mi nói: “Con ta năm nay… Ta tính đã mười sáu, qua vài năm nữa là có thể cưới vợ sinh con, ta cũng sắp làm bà nội người ta rồi… Aiz, năm tháng qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.” Nàng xoa khuôn mặt tinh xảo của mình than dài than ngắn.

Hàn Nhạn Khởi cười nhạo: “Tề đại tỷ, ngươi đừng làm ra vẻ, ta liếc mắt một cái cũng biết ngươi đã ngoài ba mươi.”

Tề Mi mắt hạnh dựng lên: “Tiểu tử ngươi đừng kiêu ngạo, chờ con ta đến ta sẽ bảo nó đập ngươi một trận”

Hàn Nhạn Khởi đắc ý nói: “Ngươi không phải đang trốn nó hả?”

“A!” Tề Mi sợ hãi kêu lên: “Quên mất, Minh bộ đầu ngươi mau thả ta lẹ, ta phải đi tránh nạn.”

Minh Thịnh Lan nói: “Mặc kệ là trượng phu ngươi hay con ngươi, bắt người về là chuyện không thể thay đổi.”

Tề Mi năn nỉ: “Đừng vậy mà, Minh bộ đầu, ngươi thương xót ta đi.”

Minh Thịnh Lan hít một hơi, lẩm bẩm: “Năm nay Hồ Bắc lại gặp lũ lụt, có thể sẽ thiếu tiền… Thật sự đáng thương… Triều đình cũng đáng thương, hộ bộ nào có nhiều bạc như vậy, ngoài Sơn Đông còn có nạn châu chấu.”

Tề Mi sắc mặt khó coi nói: “Ta đây vài năm… Cũng có chút tiền tích góp.”

Minh Thịnh Lan tươi cười hớn hở: “Ngài quá khiêm tốn rồi, ngày xưa là Giang Nam đệ nhất đạo tặc, bảo bối thiên hạ lúc ấy đều ở chỗ ngài đúng chứ?”

Tề Mi nói: “… Cho ngươi hết.”

Minh Thịnh Lan cười càng lúc càng mất nhân tính, khoát tay nói: “Đâu có đâu có, là cho triều đình mới đúng.”

Tề Mi đau đến thắt ruột, cắn răng nói: “Vậy ngươi cần phải đáp ứng ta một chuyện.”

Minh Thịnh Lan nói: “Chuyện gì?”

Tề Mi nói: “Chờ con ta đến ngươi gạt hắn nói là đã bắt ta đi, lừa hắn đến kinh thành, ta sẽ chạy đi nơi khác trốn hắn thời gian.”

Minh Thịnh Lan nói: “Không thành vấn đề! Ta thay mặt triều đình cùng nạn dân cám ơn ngươi.”

Tề Mi oán hận: “Đừng khách khí!”

Về sau Hàn Nhạn Khởi từng hỏi Minh Thịnh Lan: “Ngươi thả Tề Mi tuy rằng có bạc cứu tế thiên tai nhưng tội nghiệp trượng phu nàng quá.”

Minh Thịnh Lan học dáng vẻ của Hàn Nhạn Khởi, mở to hai mắt vô tội: “Ta chỉ nói giúp nàng giữ chân đứa con không cho con nàng tìm được, nhưng chưa từng nói sẽ không mang tin tức tiết lộ cho trượng phu nàng biết nha.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi biết trượng phu nàng là ai?”

Minh Thịnh Lan cười càng thêm vui vẻ: “Hỏi con nàng chẳng phải được rồi sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương