[Đam Mỹ] Chân Ái
Chương 39: Kế hoạch tiến triển tốt

Chiếc xe bốn chỗ đậu ở một góc khuất thuận tiện quan sát cổng trường đại học sư phạm. Hai tên vệ sĩ của Thế Anh buồn chán ngồi trong xe theo dõi Đông ba ngày nay. Công việc chỉ đơn giản xem hôm nay Đông đi đâu, có gì vui, chụp lại những khoảnh khắc đời thường của Đông gửi về cho Thế Anh. Sau khi Đông cùng Nghĩa khuất sau cổng trường, hai tên bắt đầu khoảng thời gian rảnh rỗi.

"Sao thiếu gia phải theo dõi người này nhỉ?", một tên ngồi ở vị trí tay lái lên tiếng.

"Cậu còn không nhìn ra sao? Người này đã lọt vào mắt thiếu gia rồi", tên còn lại tỏ vẻ am hiểu.

"Nhưng trước giờ thiếu gia muốn ai thì sẽ mang người đó về quất ngay, trường hợp này đúng là bất thường"

"Không lẽ thiếu gia sợ? Cậu xem tên nhóc đó khí phách hơn người, lại thêm lúc nào cũng bám lấy Trọng Nghĩa, cũng nên có chút sợ chứ nhỉ?"

Ba giây sau cả hai cùng bật cười. "Thiếu gia chúng ta mà biết sợ?"

"Cộc cộc", tiếng gõ cửa cắt ngang tiếng cười của hai tên vệ sĩ.

Một người thanh niên cường tráng tóc ngắn gọn gàng mặc âu phục đen, kính đen, giày đen đứng ngoài cửa xe, không chút biểu cảm gõ cửa hai cái rồi đứng yên chờ đợi, hoàn toàn không cử động, không cảm xúc.

"Có việc..."

Tên tài xế vừa kéo kính xuống liền bị một cánh tay mạnh mẽ túm cổ kéo thẳng ra ngoài, quăng mạnh xuống đường. Còn chưa kịp định thần đã bị ăn một đá nằm ôm bụng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Tên còn lại cũng chẳng khá hơn, rất nhanh cũng bị kéo ra ném thẳng vào thân xe, nhận một đấm nằm quằn quại dưới đất.

"Theo dõi Nghĩa với mục đích gì?", Văn Vũ phát ra âm thanh lạnh lẽo ghê người.

"Chúng tôi không theo dõi cậu ta", một tên vệ sĩ mặt nhăn nhó khó nhọc trả lời.

"Còn chối?", Văn Vũ tặng thêm hai đạp. Hai tên đau đớn nôn khan.

"Mục đích gì?", Văn Vũ như tỏa ra âm khí từ địa ngục khiến hai tên vệ sĩ run lập cập dưới chân cậu.

"Chúng tôi là theo dõi cậu bạn đi kế bên thôi"

Sắc mặt Văn Vũ ngưng lại một chút, lại tặng thêm hai đạp khiến hai tên vệ sĩ trượt sát dưới bánh xe.

"Tôi cho các cậu mười giây để nói những gì cần nói, một, hai"

"Thiếu gia Thế Anh muốn chúng tôi theo dõi cậu bạn đó. Mục đích chúng tôi thật sự không biết. Chúng tôi chỉ là người làm công, mong đại ca tha mạng", hai tên vệ sĩ bò lại ôm chân Văn Vũ, tranh thủ thời gian ít ỏi để tự cứu lấy bản thân.

"Nói cậu ta cẩn thận một chút", Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, quay lưng bước đi.

Không khí lớp học hôm nay tươi vui hơn hẳn ngày thường. Các bạn trẻ tặng nhau những tấm thiệp màu sắc, hoặc những hộp quà nhỏ xinh kèm những tiếng "Merry Christmas", "Giáng sinh vui vẻ" rả rích khắp nơi.

Đông và Nghĩa nhận quà nhiều đến mức chẳng biết là của ai gửi cho, cứ thế gật đầu cười cảm ơn rồi bỏ vào túi. Đông đã quen với việc này nên hôm nay có chuẩn bị trước một túi đựng đồ cỡ lớn, có thể chứa hết quà của mọi người.

Buổi trưa về đến phòng, Đông moi đống quà ra nghiên cứu. Một lô thiệp được thùng rác chào đón, quà sẽ được cân nhắc giữ lại hoặc đem cho trại trẻ mồ côi. Mỗi đợt nhận quà đều như vậy, Đông chỉ giữ một hai món làm kỷ niệm, còn lại đều mang cho các bé kém may mắn.

Đông mở một hộp quà, phát hiện con gấu bông vô cùng đáng yêu, nhìn vào biết ngay là hàng chất lượng liền đem đặt lên kệ thú bông.

Ở một nơi khác, Thế Anh chăm chú nhìn vào màn hình, nhếch môi vì kế hoạch đã trót lọt: "Phòng trọ thật ngăn nắp".

Con gấu chính là do Thế Anh gửi đến, mắt có gắn camera, tín hiệu truyền thẳng đến máy Thế Anh. Vị trí Đông đặt thú bông vô tình có thể thuận lợi quan sát một khoảng rộng của phòng trọ.

Đông thay đồ trước ánh mắt thèm khát của Thế Anh. Thân thể Đông hiên ngang phô diễn khiến cả người Thế Anh nóng bừng, vật giữa hai chân không ai chạm vào vẫn cương lên, bức bối khó chịu trong quần.

"Nghĩa, quần tôi mặc lúc sáng cậu vất vào giỏ rồi à?", Đông mặc độc một quần lót quay sang Nghĩa, tay vô thức vuốt ngẫu nhiên một múi trên bụng.

"Ừ vất rồi, lát mang đi giặt luôn. Cậu mặc quần mới đi", Nghĩa đang trút giỏ đồ dơ vào túi.

"Sáng sớm mới mặc có nửa tiếng đã giặt", Đông càu nhàu, khom xuống moi móc tủ đồ.

Thế Anh thầm ước mình là Nghĩa, được cùng Đông thay đồ, được trực tiếp nhìn, trực tiếp sờ vào hiện vật. Thế Anh nhìn từng đường cơ gợi cảm trên người Đông, nhìn cặp mông căng tràn, nhìn một phần lông lộ ra từ lưng quần lót, nhìn khối thịt bên dưới cộm lên đầy khiêu khích, càng nhìn càng rạo rực trong người, tự động đưa tay xuống lấy vật đã rỉ nước ra an ủi.

"À khoan. Cậu mặc đồ lại đi, chúng ta đi chơi", Nghĩa cầm túi đồ dơ để gần cửa.

"Giờ này?", Đông có vẻ nghi hoặc.

Lúc này là đầu giờ chiều, thời điểm nắng gay gắt nhất trong ngày, ra ngoài có vẻ không phải là phương án hay.

"Hôm nay Nô-en mà tối cậu vẫn dạy. Cậu định không đi chơi với tôi à?", Nghĩa xị mặt.

Lại thêm một màn thay đồ nữa phục vụ Thế Anh. Nghĩa lại tủ chọn quần áo cho Đông, vẫn chỉ đơn giản là sơ mi, quần jeans nhưng những loại hàng Nghĩa mua khoác trên cơ thể Đông dù là quần lót cũng mê mẫn lòng người. Lúc Đông thay đồ Nghĩa còn vỗ mông đùa giỡn vài cái.

Những hành động tưởng chừng đơn giản nhưng lại kích thích Thế Anh tột độ. Bàn tay vuốt lên vuốt xuống liên tục cùng tiếng thở gấp gáp, đầu khấc thoát ẩn thoát hiện sau lớp da lát sau trương lên vài cái, bắn tinh ào ạt.

Môi Thế Anh nhếch lên một nụ cười thỏa mãn: "Phát ngôn viên à? Cố đóng cho tốt, bộ phim của các cậu không còn dài đâu"

Nghĩa đưa Đông đến trung tâm thương mại bên dưới chung cư của mình.

"Lấy em hai vé phim xxx suất gần nhất, sweetbox đầu tiên", nói xong Nghĩa quay sang nhìn Đông với ánh mắt tràn ngập tình ý.

Đối với Nghĩa không được nhìn Đông thà móc mắt vất đi còn hơn.

Cô bạn bán vé đưa mắt lên nhìn Đông, mỉm cười thân thiện in vé.

Sweetbox là ghế đôi có vách ngăn cao nằm ở dãy cuối của phòng chiếu, là loại ghế sinh ra để dành cho các cặp đôi một không gian riêng tư ấm áp. Hai chàng trai cao lớn tuấn mỹ mua loại ghế này không trách người bán vé có chút hiếu kỳ.

"Chúc hai bạn xem phim vui vẻ", cô bạn bán vé cười thân thiện nhưng Đông lại cảm thấy nhột trong người, mặt hơi ửng đỏ.

Nếu là bình thường, tầm giờ này có khả năng hai chàng trai sẽ được bao rạp nhưng hôm nay là lễ, rạp không vắng như Đông nghĩ.

Đông ngồi vào ghế trong lòng nôn nao khó tả. Phần vì ngại hai thằng con trai khi ngồi trong cái hộp bọc kín ba phía như vậy có vẻ không bình thường, phần vì có chút nghi ngại người ngồi cùng ghế với mình.

Thời lượng quảng cáo ban đầu, Nghĩa kéo Đông tựa người vào mình cùng ăn bắp rang, rất điềm tĩnh cưng chìu.

Đông dần ổn định tâm lý, tự trách đầu óc mình quá mẫn cảm, đã nghĩ xấu cho người đàng hoàng mà không biết rằng vật bên dưới của "người đàng hoàng" đã cứng ngắc từ lâu.

Đèn vừa tắt, Nghĩa từ tốn đặt bắp xuống, sau đó bỗng chốc trở thành mãnh thú quay sang đè Đông ngã người vào góc ghế, ngấu nghiến toàn bộ gương mặt thanh tú.

Đông cố đẩy Nghĩa ra nhưng không dám làm mạnh cũng không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ gây chú ý cho những người xung quanh.

Sau khi hai bờ môi rời ra, Nghĩa đã bớt thú tính, ôn nhu liếm cổ Đông.

"Cậu biết đây là đâu không?", Đông cố gắng thì thầm.

"Rạp phim", Nghĩa trả lời như đây là việc bình thường.

"Cậu xem phim đi", Đông đẩy đầu Nghĩa ra.

Nghĩa dán chặt răng mình vào yết hầu, một tay gỡ vài nút áo trên ngực Đông vén sang hai bên, một tay luồn tay vào quần Đông, nắm lấy vật đã cương cứng bóp nhẹ khiến vật này trương lên một cái kèm theo tiếng thở nặng hơn bình thường của Đông.

"Cậu thật sự muốn xem phim?", Nghĩa ghé sát tai Đông cười nhẹ, làn hơi ấm phả vào tai chạy thẳng vào đại não không ngừng kích động.

"Ở đây đông người", Đông bị chịu kích thích từ Nghĩa sớm đã không còn sức kháng cự, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

"Người ta xem phim không phải xem chúng ta".

Nghĩa hơi di chuyển xuống ngậm lấy điểm đặc biệt trên ngực Đông mút một cái thật mạnh.

Đông oằn mình, mím chặt môi để không phát ra âm thanh, vật trong tay Nghĩa lại trương lên vài cái.

Đông nắm tóc Nghĩa kéo ra Nghĩa càng tấn công dữ dội hơn. Đầu lưỡi đánh liên tục trên hạt đậu khiến cả người Đông căng cứng, vẻ mặt thống khổ kìm nén.

Nút và dây kéo quần của Đông đều đã bị Nghĩa tháo bỏ, khẩu súng trương phình phô diễn một khúc ra khỏi lưng quần lót. Nghĩa nắm lấy phần súng không chịu yên phận này, ngón cái miết trên đầu khấc cảm nhận từng đợt giật lên của súng cũng như từng cú nhấp mông của Đông.

Thân dưới của Đông tê rần liên tục uốn éo, một lúc sau toàn bộ cây súng đã tự nhiên thoát ra khỏi quần lót, ngạo nghễ rỉ ra nước nhờn được ngón cái Nghĩa bôi ra khắp đầu khấc.

Ngón cái Nghĩa chuyển Động không ngừng trên đầu khấc, cảm giác tê tái kéo xuống tận bàn chân, từng ngón chân dần quéo lại không còn cảm giác.

Dưới ánh sáng lờ mờ từ màn chiếu, gương mặt Đông ửng đỏ dâm đãng, từng tiếng rên khó nhọc nuốt ngược trở vào khiến mặt Đông càng thống khổ.

Nghĩa buông tay ra, toàn thân Đông sụp xuống ghế. Đông vội vàng kéo đầu Nghĩa lên ôm vào cổ mình nhằm ngăn chặn cái miệng dâm dục hoành hành.

"Đừng, tôi khó chịu", Đông thở từng hơi nặng nề thì thầm vào tai Nghĩa.

Nghĩa hơi nâng người lên trìu mến nhìn gương mặt khiến tim mình rối loạn, đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đông.

Bất chợt Nghĩa đẩy mạnh ngực Đông, lực tay ép Đông dựa sát vào ghế. Nghĩa cúi xuống ngậm lấy khẩu súng uy dũng, nuốt đến tận gốc, tăng áp suất thật cao ép chặt khẩu súng trong miệng.

"Ưm..."

Đông ngửa đầu ra sau, mặt đỏ gay gắt, môi mím chặt cũng không ngăn hoàn toàn tiếng rên thống khoái. Não Đông như bùng nổ, mắt không thể lấp lánh được nữa, hoàn toàn đờ đẫn, đục một màu nhục dục.

Cảm giác sướng đến run người nhưng lại cố kìm tiếng rên lại khiến Đông càng rạo rực hơn, toàn thân bấn loạn theo khẩu súng bên dưới. 

Nghĩa đưa tay lên môi Đông, nhẹ nhàng vuốt ve, hai ngón tay khéo léo luồn lách tách môi ra, nằm trọn trong khuôn miệng ẩm ướt.

Điều này đồng nghĩa với việc Đông phải nén tiếng rên từ trong cổ.

Phía trên hai ngón tay lượn lờ trên chiếc lưỡi ướt át, phía dưới điêu luyện dùng lưỡi quấn lấy súng trong miệng, chuyển động đầu lên xuống nhẹ nhàng, Nghĩa khiến đầu óc Đông điên đảo trong khoái cảm.

Đông khó nhọc hít từng hơi dài, thở ra là cả một quá trình gian nan vì tiếng rên sẽ đi theo hơi thở thoát ra từ cuống họng.

"Ahhh...", Đông run người theo từng nhịp thở nặng nhọc. Làn hơi từ cổ Đông kèm theo một loại âm thanh đè nén hâm nóng từ ngón tay đến đại não của Nghĩa.

Đại thần công đang kêu gào trong quần Nghĩa lúc này đã rỉ không biết bao nhiêu nước, quần lót của Nghĩa sớm đã ướt một mảng lớn.

Nghĩa tăng tốc độ mút, một tay đè xuống xoa mạnh đám lông rậm bên dưới súng, một tay vẫn oanh tạc trong miệng Đông.

"Ưhh..."

Đông gồng cứng người, mông đùi săn lại đẩy thân dưới lên, hai tay nhấn chặt đầu Nghĩa xuống, súng căng cứng từng đợt ngập sâu đến tận cuống họng Nghĩa.

Mỗi đợt chất lỏng nóng hổi phóng ra là mỗi lần miệng Nghĩa siết chặt thêm một chút, nuốt hết số tinh trùng bắn thẳng vào họng.

Lúc rời khỏi khuôn miệng dâm đãng, khẩu súng đã mềm oặt, rũ rượi như chính chủ nhân của mình.

Nghĩa nhích người lên, ghé sát tai Đông thì thầm: "Bảo bối, cậu thật dâm đãng".

Nghĩa đặt tay sau đầu Đông, nhẹ nhàng hôn thật âu yếm.

Đông cảm nhận được vị ngọt của nụ hôn và cả vị nồng của tinh trùng. Đông dùng lưỡi cố lau những thứ nhớp nháp trong miệng Nghĩa, cùng chia sẽ chút thành quả còn sót lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương