[Đam Mỹ] Chân Ái
-
Chương 11: Trương Hữu Đông nhún nhường
Đông gắng sức gỡ cánh tay đang siết chặt mình nhưng không được, bèn dùng chỏ huých vào hông người đang nằm bên dưới, "Cậu tính nằm như này đến bao giờ?"Nghĩa thả lỏng tay sang hai bên, cười nhẹ: "Mãi mãi được không?"
Đông ngồi dậy quay người về phía Nghĩa, xác định người kia chỉ có một ít vết xước nhỏ có cũng như không liền giãn người ra. Bất chợt Đông tức giận, nắm tay đấm xuống lồng ngực rắn chắc của tên mặt dày, gằn giọng: "Cậu muốn chết à?"
Nghĩa chỉ nằm cười, có vẻ đang thèm ăn đấm.
Đông đứng lên đưa tay kéo Nghĩa dậy, vận hết dây thần kinh mắt nhìn xung quanh. Vừa rồi hai người trượt theo một vách đất khá cao rồi lăn lóc một đoạn, không để lại thương tích gì nhưng vấn đề là không thể trở lên được vì ở đây tựa như lòng chảo, xung quanh địa thế đều rất dốc, gần như là thẳng đứng. Nơi này không có sóng điện thoại, cũng cách xa khu vực trại nên rống họng lên la cũng vô ích, chỉ còn biết đợi mọi người đi tìm. Hội trại lần này có đông sinh viên năm nhất nên chương trình được kéo giãn ra, buổi tối sau khi lửa trại là nghỉ ngơi đến tận 3 giờ mới bắt đầu trò chơi lớn, có thể đến lúc đó mọi người mới nhận ra sự mất tích mà đi tìm. Đông dùng tay bóp nhẹ hai bên điện thoại đưa lên, chín giờ, lẳng lặng thở dài bước lại một gốc cây tựa lưng vào, từ từ ngồi xuống. Nghĩa nhận thức được tình cảnh này rõ là không tốt, tiu nghỉu lại ngồi cạnh Đông. Im lặng.
"Sao cậu lại tức giận với tôi như vậy?", âm trầm phát ra rất nhỏ như chỉ muốn một mình người bên cạnh nghe.
"Vì cậu không nghe lời", Nghĩa cũng phát ra âm thanh với tần số tương tự.
"Tôi chỉ làm việc của mình thôi"
"Nhưng tôi không thích. Sao cậu phải ôm lấy việc như vậy?"
"Tôi không muốn phiền cậu"
Nghĩa chợt im lặng, nhớ lại sự việc trên xe cậu chỉ biết thở dài.
"Tôi đã nói cậu đừng làm những thứ mình không thích, nhớ không?", Nghĩa thì thầm một câu.
"Ừm"
"Cậu cũng đừng để tôi làm thứ tôi không thích chứ"
Đông khẽ nghiêng đầu sang trái, tỏ ý có chút khó hiểu muốn nghe rõ hơn, vô tình hai đầu chạm vào nhau.
"Tôi không thích thấy cậu mệt mỏi", Nghĩa muốn nói ra lời này nhưng không hiểu sao lại im lặng.
Đông bất chợt ngồi thẳng dậy, căng mắt quay đầu nhìn xung quanh. Nghĩa liền đứng dậy: "Cậu muốn tìm gì?"
"Quyền trượng"
"Đến lúc này cậu còn muốn thể hiện quyền lực sao?", Nghĩa bật cười mở đèn pin điện thoại đi về phía lúc nãy trượt xuống, lát sau đã mang quyền trượng hoàn lại chính chủ.
Đông hào hứng nới lỏng đống dây màu, vén sang hai bên để lộ ra vật được bọc kín bên trong đỉnh quyền trượng: một cây đèn pin công suất lớn. Nghĩa lúc này hoàn toàn bội phục sự kỹ lưỡng của Đông, không ngờ cậu ta có thể dự trù đến tận bước này. Nghĩa tìm một ít đá mang lại, Đông cho quyền trượng tựa vào đám cây nhỏ rồi dùng đá cố định tạo một góc nghiêng chiếu đèn về hướng hai người vừa rơi xuống, vừa làm vừa vui vẻ thuyết minh về sản phẩm của mình: "Cái này công suất không lớn lắm, chỉ sáng được tới đó thôi. Nếu có ai đi ngang sẽ thấy ánh sáng, mà chắc cũng không có ai ha ha".
Lát sau hai chàng trai lại tựa lưng vào gốc cây nói đủ thứ chuyện để quên đi buồn chán. Trước giờ cả hai đều là người chủ động trước mọi tình huống, đột nhiên rơi vào thế bị động không thể làm gì như thế này không tránh khỏi buồn bực trong lòng.
"Hôm trước thấy cậu đá bóng cũng khá điêu luyện đấy"
"Nói thừa. Tôi làm gì chả giỏi", Đông vênh mặt làm vẻ kiêu căng. "Cậu thấy tôi đá khi nào?"
"Tuần trước tôi đá sân kế bên thấy cậu ngã lăn quay trên sân", Nghĩa dập tắt vẻ mặt kiêu ngạo bằng kiểu cười mỉa mai.
Đông huých nhẹ vào hông người bên cạnh, phát ra âm thanh từ kẻ răng tỏ ý không chấp nhận: "Tôi đá bao nhiêu lâu mà cậu chỉ nhìn đúng lúc đó thôi à?"
"Cậu thấy tôi bơi chưa? Còn đỉnh hơn nữa nha", Đông quyết tâm gỡ gạc lại danh dự.
"Tôi không biết bơi", Nghĩa chỉ nói nhỏ nhưng Đông cảm thấy lời này tuyệt diệu vô cùng.
"Không biết bơi? Ha ha ha", Đông đột nhiên nói lớn, phấn khởi nhổm người nhảy về phía trước, xoay người lại cười lớn vào mặt Nghĩa. "Thời đại nào rồi còn không biết bơi, ha ha ha"
Nghĩa cũng bật cười: "Sao cậu có thể cơ hội như vậy?"
"Ai bảo cậu không nhìn nhận tài năng của tôi', Đông trề môi, vẻ mặt tinh nghịch vui vẻ trên sự yếu kém của đối phương. "Sao cậu không học bơi đi?"
"Lúc nhỏ tôi bị ba quăng xuống nước nên bị ám ảnh, sợ nước không dám học bơi"
"Sợ nước là cậu không tắm luôn à?"
"Cậu là ngu thật hay giả vờ vậy? Tôi chỉ sợ kiểu như hồ nước thôi. Bao nhiêu lâu không tắm cậu còn ngồi cạnh tôi được à?"
Đông gật đầu tỏ ý đã hiểu, có vẻ như vừa rồi là cậu ngu thật.
"Mà sao ba cậu lại quăng cậu xuống nước?"
"Vì tôi không muốn học bơi"
Đông nhận ra nhân vật ba rất tàn bạo, cảm thấy người kia chắc chắn đã có tuổi thơ không mấy tươi đẹp.
"Mẹ cậu cứ để ba cậu làm vậy à?"
"Mẹ tôi không đem tôi lên thì giờ này tôi đã thành tro rồi"
"May là còn có mẹ cậu đối xử tốt"
"Ừ, lúc đó vẫn còn", Nghĩa cười nhẹ nhưng giọng trở nên rất nặng, ánh mắt hơi sụp xuống
Đông chợt không biết phải nói gì, cậu mãi nghĩ quá khứ dường như không vui của Nghĩa, người mặt dày không biết xấu hổ này ngoài mặt lanh lợi, nghịch ngợm, không ngờ lại chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Đông vô thức thở dài một cái.
Cảm thấy không khí trở nên u uất có lẽ đã làm Đông khó xử, Nghĩa liền vui vẻ trấn an: "Tôi không sao, cậu không cần an ủi đâu".
"Tôi có định an ủi cậu đâu", Đông lạnh nhạt đứng lên, quay về vị trí cũ nhắm mắt lại, "Tôi muốn ngủ".
Nghĩa thật sự cạn lời, trong lòng thầm oán trách: Cậu không nói một câu tử tế được sao?
Đông vừa nhắm mắt được năm phút Nghĩa liền nhận ra có gì đó không đúng. Hai vai đang chạm vào nhau khẽ run, Nghĩa thấy bất ổn đưa tay sang chạm nhẹ liền giật mình, thân nhiệt của Đông đang giảm. Sương đêm đã xuống từ lâu làm cho không khí trong rừng ngày càng lạnh, tóc của hai chàng trai đã bị sương phủ ướt từ lúc nào không hay. Nghĩa choàng tay qua vừa định kéo Đông vào lập tức bị hất ra: "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu đang lạnh", vẻ mặt Nghĩa rất lo lắng
"Tôi không sao"
"Cậu cố chấp gì vậy? Cậu lạnh đến run lên rồi kìa, muốn chết cóng à?"
"Lạnh tí không chết được đâu"
"Cậu ngại gì chứ? Đều là con trai có gì mà ngại?", Nghĩa có phần to tiếng, cậu thật sự không chịu nỗi tên nhóc cố chấp này. Đây là lúc nào rồi còn sĩ diện như vậy.
"Tôi là con trai đương nhiên không thể chết vì lạnh được. Không cần cậu ôm", Đông rõ là rất lạnh nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối trước người này.
"Đừng như vậy được không? Cậu ngày càng lạnh này", Nghĩa vừa xuống giọng vừa choàng tay qua kéo Đông vào.
"Biến". Đông lại hất mạnh ra, khoanh người co ro tựa vào gốc gây. Nghĩa cố nén tức giận, thét lên trong lòng: "Cậu không làm tôi điên lên thì cậu sẽ chết à?"
Bất chợt Nghĩa đứng lên cởi áo khoác ra đắp lên người Đông rồi lại cởi cả áo thun. Đông nhìn lên cơ thể rắn chắc đang phơi bày trước mặt, cơ ngực và bụng vì lạnh trở nên săn hơn bình thường, xuất hiện mờ ảo trong bóng đêm lại có phần thu hút hơn. Nếu bình thường Đông sẽ tặng cho cơ thể tuyệt đẹp này một lời khen nhưng lúc này cậu hoàn toàn khó chịu
"Cậu làm gì vậy? Giờ là lúc cậu vì môi trường à?"
"Tôi chỉ còn cách này mới giữ ấm cho cậu được", Nghĩa thản nhiên vò áo thun đặt lên đầu Đông định lau khô tóc liền bị hất ra.
"Cậu điên à? Sao không giỏi cởi quần luôn đi?", Đông quát lớn
Nghĩa đặt áo thun lên vị trí vừa bị hất ra, đưa tay xuống mở khóa quần, kéo xuống một tí để lộ quần lót kèm một khối nhô lên, cách mắt Đông chưa đầy 10cm. Đông theo phản xạ đưa tay đẩy vào giữa hai chân Nghĩa nhằm ngăn chặn chiếc quần đang tiếp tục kéo xuống, không để ý rằng mình đang chạm thẳng vào khu vực ấm mềm nhấp nhô.
"Cậu lạnh đến mức cần nhiệt độ của cái này à?", Nghĩa nắm tay Đông nhấn nhấn vào khối thịt của mình kèm theo nụ cười gian tà.
Đông tức giận bóp mạnh một cái rồi giật tay ra, lớn tiếng: "Mặc vào. Cậu lại lên cơn gì vậy?"
"Tôi hết cách rồi", Nghĩa bình thản cài nút quần, vẻ mặt không quan tâm đến sự tức giận kia.
"Cậu không biết lạnh à?", âm lượng của Đông vẫn không có chút suy giảm.
"Cậu cũng vậy mà", Nghĩa lại đưa tay đặt lên áo thun trên đầu Đông, nhẹ nhàng tạo ma sát.
"Tôi mặc kệ cậu", Đông nhắm mắt lại không quan tâm tên thần kinh bất ổn kia nữa.
Được mười giây, Đông vứt mạnh áo khoác trên người, đùng đùng đứng dậy đẩy Nghĩa ngồi xuống, mạnh tay giật lấy áo thun, lớn tiếng với vẻ mặt rất khó chịu: "Đưa tay lên". Nghĩa đang ngơ ngác trước biểu hiện này, vô thức đưa tay lên.
Đông tức giận xỏ áo thun vào hai tay đang đưa lên trước mắt rồi kéo xuống, tiếp tục nhặt áo vừa bị ném dưới đất khoác lên người tên mặt dày. Xong xuôi cậu tự giác ngồi vào lòng Nghĩa, nắm hai tay người đang mất hồn kia vòng qua mình rồi tựa đầu vào vòm ngực săn chắc nhắm mắt lại.
Sau vài giây định thần, Nghĩa bật cười đưa một tay lên xoa đầu đứa trẻ trong lòng: "Trước sau gì cũng vậy, sao cậu không ngoan ngoãn từ đầu?"
Đông hất tay, vừa định đứng dậy liền bị Nghĩa choàng tay giật lại. Đông lại nhắm mắt tựa đầu ra sau, cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nghĩa mỉm cười, siết chặt hơn như muốn truyền tất cả hơi ấm sang cho cậu nhóc ngang bướng đang ngoan ngoãn trong lòng mình. Nếu không phải trong hoàn cảnh này có lẽ cậu đã vui sướng mà tận hưởng, nhưng lúc này cậu lại lo lắng vô cùng, thân nhiệt của Đông có thể sẽ không duy trì được lâu, nếu thật sự đợi đến ba giờ sáng không biết có cầm cự được không. Nghĩa khẽ thở dài, tựa đầu lên mái tóc còn hơi ẩm ướt cố ý che màn sương đang dần phủ xuống.
Đông ngồi dậy quay người về phía Nghĩa, xác định người kia chỉ có một ít vết xước nhỏ có cũng như không liền giãn người ra. Bất chợt Đông tức giận, nắm tay đấm xuống lồng ngực rắn chắc của tên mặt dày, gằn giọng: "Cậu muốn chết à?"
Nghĩa chỉ nằm cười, có vẻ đang thèm ăn đấm.
Đông đứng lên đưa tay kéo Nghĩa dậy, vận hết dây thần kinh mắt nhìn xung quanh. Vừa rồi hai người trượt theo một vách đất khá cao rồi lăn lóc một đoạn, không để lại thương tích gì nhưng vấn đề là không thể trở lên được vì ở đây tựa như lòng chảo, xung quanh địa thế đều rất dốc, gần như là thẳng đứng. Nơi này không có sóng điện thoại, cũng cách xa khu vực trại nên rống họng lên la cũng vô ích, chỉ còn biết đợi mọi người đi tìm. Hội trại lần này có đông sinh viên năm nhất nên chương trình được kéo giãn ra, buổi tối sau khi lửa trại là nghỉ ngơi đến tận 3 giờ mới bắt đầu trò chơi lớn, có thể đến lúc đó mọi người mới nhận ra sự mất tích mà đi tìm. Đông dùng tay bóp nhẹ hai bên điện thoại đưa lên, chín giờ, lẳng lặng thở dài bước lại một gốc cây tựa lưng vào, từ từ ngồi xuống. Nghĩa nhận thức được tình cảnh này rõ là không tốt, tiu nghỉu lại ngồi cạnh Đông. Im lặng.
"Sao cậu lại tức giận với tôi như vậy?", âm trầm phát ra rất nhỏ như chỉ muốn một mình người bên cạnh nghe.
"Vì cậu không nghe lời", Nghĩa cũng phát ra âm thanh với tần số tương tự.
"Tôi chỉ làm việc của mình thôi"
"Nhưng tôi không thích. Sao cậu phải ôm lấy việc như vậy?"
"Tôi không muốn phiền cậu"
Nghĩa chợt im lặng, nhớ lại sự việc trên xe cậu chỉ biết thở dài.
"Tôi đã nói cậu đừng làm những thứ mình không thích, nhớ không?", Nghĩa thì thầm một câu.
"Ừm"
"Cậu cũng đừng để tôi làm thứ tôi không thích chứ"
Đông khẽ nghiêng đầu sang trái, tỏ ý có chút khó hiểu muốn nghe rõ hơn, vô tình hai đầu chạm vào nhau.
"Tôi không thích thấy cậu mệt mỏi", Nghĩa muốn nói ra lời này nhưng không hiểu sao lại im lặng.
Đông bất chợt ngồi thẳng dậy, căng mắt quay đầu nhìn xung quanh. Nghĩa liền đứng dậy: "Cậu muốn tìm gì?"
"Quyền trượng"
"Đến lúc này cậu còn muốn thể hiện quyền lực sao?", Nghĩa bật cười mở đèn pin điện thoại đi về phía lúc nãy trượt xuống, lát sau đã mang quyền trượng hoàn lại chính chủ.
Đông hào hứng nới lỏng đống dây màu, vén sang hai bên để lộ ra vật được bọc kín bên trong đỉnh quyền trượng: một cây đèn pin công suất lớn. Nghĩa lúc này hoàn toàn bội phục sự kỹ lưỡng của Đông, không ngờ cậu ta có thể dự trù đến tận bước này. Nghĩa tìm một ít đá mang lại, Đông cho quyền trượng tựa vào đám cây nhỏ rồi dùng đá cố định tạo một góc nghiêng chiếu đèn về hướng hai người vừa rơi xuống, vừa làm vừa vui vẻ thuyết minh về sản phẩm của mình: "Cái này công suất không lớn lắm, chỉ sáng được tới đó thôi. Nếu có ai đi ngang sẽ thấy ánh sáng, mà chắc cũng không có ai ha ha".
Lát sau hai chàng trai lại tựa lưng vào gốc cây nói đủ thứ chuyện để quên đi buồn chán. Trước giờ cả hai đều là người chủ động trước mọi tình huống, đột nhiên rơi vào thế bị động không thể làm gì như thế này không tránh khỏi buồn bực trong lòng.
"Hôm trước thấy cậu đá bóng cũng khá điêu luyện đấy"
"Nói thừa. Tôi làm gì chả giỏi", Đông vênh mặt làm vẻ kiêu căng. "Cậu thấy tôi đá khi nào?"
"Tuần trước tôi đá sân kế bên thấy cậu ngã lăn quay trên sân", Nghĩa dập tắt vẻ mặt kiêu ngạo bằng kiểu cười mỉa mai.
Đông huých nhẹ vào hông người bên cạnh, phát ra âm thanh từ kẻ răng tỏ ý không chấp nhận: "Tôi đá bao nhiêu lâu mà cậu chỉ nhìn đúng lúc đó thôi à?"
"Cậu thấy tôi bơi chưa? Còn đỉnh hơn nữa nha", Đông quyết tâm gỡ gạc lại danh dự.
"Tôi không biết bơi", Nghĩa chỉ nói nhỏ nhưng Đông cảm thấy lời này tuyệt diệu vô cùng.
"Không biết bơi? Ha ha ha", Đông đột nhiên nói lớn, phấn khởi nhổm người nhảy về phía trước, xoay người lại cười lớn vào mặt Nghĩa. "Thời đại nào rồi còn không biết bơi, ha ha ha"
Nghĩa cũng bật cười: "Sao cậu có thể cơ hội như vậy?"
"Ai bảo cậu không nhìn nhận tài năng của tôi', Đông trề môi, vẻ mặt tinh nghịch vui vẻ trên sự yếu kém của đối phương. "Sao cậu không học bơi đi?"
"Lúc nhỏ tôi bị ba quăng xuống nước nên bị ám ảnh, sợ nước không dám học bơi"
"Sợ nước là cậu không tắm luôn à?"
"Cậu là ngu thật hay giả vờ vậy? Tôi chỉ sợ kiểu như hồ nước thôi. Bao nhiêu lâu không tắm cậu còn ngồi cạnh tôi được à?"
Đông gật đầu tỏ ý đã hiểu, có vẻ như vừa rồi là cậu ngu thật.
"Mà sao ba cậu lại quăng cậu xuống nước?"
"Vì tôi không muốn học bơi"
Đông nhận ra nhân vật ba rất tàn bạo, cảm thấy người kia chắc chắn đã có tuổi thơ không mấy tươi đẹp.
"Mẹ cậu cứ để ba cậu làm vậy à?"
"Mẹ tôi không đem tôi lên thì giờ này tôi đã thành tro rồi"
"May là còn có mẹ cậu đối xử tốt"
"Ừ, lúc đó vẫn còn", Nghĩa cười nhẹ nhưng giọng trở nên rất nặng, ánh mắt hơi sụp xuống
Đông chợt không biết phải nói gì, cậu mãi nghĩ quá khứ dường như không vui của Nghĩa, người mặt dày không biết xấu hổ này ngoài mặt lanh lợi, nghịch ngợm, không ngờ lại chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Đông vô thức thở dài một cái.
Cảm thấy không khí trở nên u uất có lẽ đã làm Đông khó xử, Nghĩa liền vui vẻ trấn an: "Tôi không sao, cậu không cần an ủi đâu".
"Tôi có định an ủi cậu đâu", Đông lạnh nhạt đứng lên, quay về vị trí cũ nhắm mắt lại, "Tôi muốn ngủ".
Nghĩa thật sự cạn lời, trong lòng thầm oán trách: Cậu không nói một câu tử tế được sao?
Đông vừa nhắm mắt được năm phút Nghĩa liền nhận ra có gì đó không đúng. Hai vai đang chạm vào nhau khẽ run, Nghĩa thấy bất ổn đưa tay sang chạm nhẹ liền giật mình, thân nhiệt của Đông đang giảm. Sương đêm đã xuống từ lâu làm cho không khí trong rừng ngày càng lạnh, tóc của hai chàng trai đã bị sương phủ ướt từ lúc nào không hay. Nghĩa choàng tay qua vừa định kéo Đông vào lập tức bị hất ra: "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu đang lạnh", vẻ mặt Nghĩa rất lo lắng
"Tôi không sao"
"Cậu cố chấp gì vậy? Cậu lạnh đến run lên rồi kìa, muốn chết cóng à?"
"Lạnh tí không chết được đâu"
"Cậu ngại gì chứ? Đều là con trai có gì mà ngại?", Nghĩa có phần to tiếng, cậu thật sự không chịu nỗi tên nhóc cố chấp này. Đây là lúc nào rồi còn sĩ diện như vậy.
"Tôi là con trai đương nhiên không thể chết vì lạnh được. Không cần cậu ôm", Đông rõ là rất lạnh nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối trước người này.
"Đừng như vậy được không? Cậu ngày càng lạnh này", Nghĩa vừa xuống giọng vừa choàng tay qua kéo Đông vào.
"Biến". Đông lại hất mạnh ra, khoanh người co ro tựa vào gốc gây. Nghĩa cố nén tức giận, thét lên trong lòng: "Cậu không làm tôi điên lên thì cậu sẽ chết à?"
Bất chợt Nghĩa đứng lên cởi áo khoác ra đắp lên người Đông rồi lại cởi cả áo thun. Đông nhìn lên cơ thể rắn chắc đang phơi bày trước mặt, cơ ngực và bụng vì lạnh trở nên săn hơn bình thường, xuất hiện mờ ảo trong bóng đêm lại có phần thu hút hơn. Nếu bình thường Đông sẽ tặng cho cơ thể tuyệt đẹp này một lời khen nhưng lúc này cậu hoàn toàn khó chịu
"Cậu làm gì vậy? Giờ là lúc cậu vì môi trường à?"
"Tôi chỉ còn cách này mới giữ ấm cho cậu được", Nghĩa thản nhiên vò áo thun đặt lên đầu Đông định lau khô tóc liền bị hất ra.
"Cậu điên à? Sao không giỏi cởi quần luôn đi?", Đông quát lớn
Nghĩa đặt áo thun lên vị trí vừa bị hất ra, đưa tay xuống mở khóa quần, kéo xuống một tí để lộ quần lót kèm một khối nhô lên, cách mắt Đông chưa đầy 10cm. Đông theo phản xạ đưa tay đẩy vào giữa hai chân Nghĩa nhằm ngăn chặn chiếc quần đang tiếp tục kéo xuống, không để ý rằng mình đang chạm thẳng vào khu vực ấm mềm nhấp nhô.
"Cậu lạnh đến mức cần nhiệt độ của cái này à?", Nghĩa nắm tay Đông nhấn nhấn vào khối thịt của mình kèm theo nụ cười gian tà.
Đông tức giận bóp mạnh một cái rồi giật tay ra, lớn tiếng: "Mặc vào. Cậu lại lên cơn gì vậy?"
"Tôi hết cách rồi", Nghĩa bình thản cài nút quần, vẻ mặt không quan tâm đến sự tức giận kia.
"Cậu không biết lạnh à?", âm lượng của Đông vẫn không có chút suy giảm.
"Cậu cũng vậy mà", Nghĩa lại đưa tay đặt lên áo thun trên đầu Đông, nhẹ nhàng tạo ma sát.
"Tôi mặc kệ cậu", Đông nhắm mắt lại không quan tâm tên thần kinh bất ổn kia nữa.
Được mười giây, Đông vứt mạnh áo khoác trên người, đùng đùng đứng dậy đẩy Nghĩa ngồi xuống, mạnh tay giật lấy áo thun, lớn tiếng với vẻ mặt rất khó chịu: "Đưa tay lên". Nghĩa đang ngơ ngác trước biểu hiện này, vô thức đưa tay lên.
Đông tức giận xỏ áo thun vào hai tay đang đưa lên trước mắt rồi kéo xuống, tiếp tục nhặt áo vừa bị ném dưới đất khoác lên người tên mặt dày. Xong xuôi cậu tự giác ngồi vào lòng Nghĩa, nắm hai tay người đang mất hồn kia vòng qua mình rồi tựa đầu vào vòm ngực săn chắc nhắm mắt lại.
Sau vài giây định thần, Nghĩa bật cười đưa một tay lên xoa đầu đứa trẻ trong lòng: "Trước sau gì cũng vậy, sao cậu không ngoan ngoãn từ đầu?"
Đông hất tay, vừa định đứng dậy liền bị Nghĩa choàng tay giật lại. Đông lại nhắm mắt tựa đầu ra sau, cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nghĩa mỉm cười, siết chặt hơn như muốn truyền tất cả hơi ấm sang cho cậu nhóc ngang bướng đang ngoan ngoãn trong lòng mình. Nếu không phải trong hoàn cảnh này có lẽ cậu đã vui sướng mà tận hưởng, nhưng lúc này cậu lại lo lắng vô cùng, thân nhiệt của Đông có thể sẽ không duy trì được lâu, nếu thật sự đợi đến ba giờ sáng không biết có cầm cự được không. Nghĩa khẽ thở dài, tựa đầu lên mái tóc còn hơi ẩm ướt cố ý che màn sương đang dần phủ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook