Đam Mỹ Cam Tâm Tình Nguyện
5: Anh Đúng Là Lẳng Lơ


Edit: Mika
Tâm tư của Phong Nhân Châu hiển nhiên không nằm trên câu đố chữ này.

Lúc trước cậu đã đoán đúng không ít câu, chủ sạp tặng cậu một cái móc chìa khóa phi hành gia, Phong Nhân Châu nói cảm ơn rồi tiện tay nhét vào trong túi, bóng người thoáng cái đã đứng trước một sạp hàng nhỏ khác, thò đầu vào hóng hớt xem có trò gì thú vị hay không.
Ánh mắt Phong Nhân Châu bỗng sáng lên, cậu bất ngờ thấy một cái máy chơi trò chơi, kích động kêu lên một tiếng, Tần Tế vội vàng lại gần hỏi: “Sao thế?”
Phong Nhân Châu hất cằm, chỉ vào cái máy trò chơi: “Làm một ván không?”
Theo hướng tay cậu chỉ, Tần Tế nhìn về phía máy trò chơi kia, máy trò chơi rất nhỏ cũng rất cũ, thậm chí còn không cao bằng chân của hai người bọn họ.
Tần Tế hỏi: “Em muốn chơi?”
Phong Nhân Châu gật đầu như giã tỏi, Tần Tế đi tới trước máy trò chơi, nói: “Tới đi.”
Bọn họ, hai thằng đàn ông cao một mét tám mươi mấy, đứng trước cái máy trò chơi làm cái máy nhìn trông nhỏ bé đến lạ thường.

Tần Tế giơ tay bỏ tiền vào máy, mắt Phong Nhân Châu sáng lên, hưng phấn chọn nhân vật, thậm chí kích động đến mức lọn tóc mai hơi cong cong cũng rung lên.
Tần Tế thấy bộ dạng vô cùng hứng thú của cậu cũng không nhịn được mà cong cong đôi mắt.

Sau khi Phong Nhân Châu chọn nhân vật xong, Tần Tế tùy tiện chọn một nhân vật đấu với cậu, đài điều khiển và phím công kích bị Phong Nhân Châu ấn vang lạch cạch.
Dáng vẻ bừng bừng sức sống của cậu khiến người ta nhìn mà vui sướng trong lòng, Tần Tế cảm thấy cậu rất đáng yêu, khóe mắt liếc nhìn Phong Nhân Châu bên cạnh, không hề tập trung điều khiển nhân vật trò chơi.
Phong Nhân Châu liên tiếp chơi mấy trận với anh, cậu không ngờ Tần Tế cũng biết chơi trò chơi.

Cậu còn tưởng kiểu học bá hũ nút như Tần Tế khi còn nhỏ chỉ mê học tập, khinh thường chẳng buồn để mắt đến mấy trò chơi đầu đường này cơ.
Tần Tế ngồi mà chân tê dại, anh nghiêng đầu nhìn sang góc nghiêng gương mặt cực kỳ đẹp trai của Phong Nhân Châu, hỏi: “Em như vậy không thấy mệt à?”
Anh nói vậy Phong Nhân Châu mới tỉnh táo lại từ trong trò chơi, quả nhiên phát hiện chân mình tê dại như bị đàn kiến gặm cắn, nhưng trước mặt trò chơi cậu chẳng để tâm đến chuyện đó lắm, khoát tay nói: “Không mệt.”
Tần Tế đã sớm phát hiện ra ánh mắt của mấy đứa nhóc đứng xếp hàng đằng sau đang nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt, mong mỏi hai tên trẻ con to xác bọn họ mau mau kết thúc.

Phong Nhân Châu chơi ham quá, căn bản không chú ý đến yếu tố bên ngoài, vẫn thúc giục Tần Tế nhanh lên, Tần Tế bèn giơ tay nhét hai đồng xu trò chơi cuối cùng vào.
Tần Tế không nói cho cậu biết đằng sau còn có mấy đứa nhóc xếp hàng, chú tâm đánh một ván với cậu.

Hai người bọn họ đánh không phân cao thấp, về phương diện trò chơi, khi còn bé Phong Nhân Châu cũng có thể coi là đại ca một phố, lần này Tần Tế đã khiến cậu phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Sau khi trò chơi kết thúc, Tần Tế mở lời trước: “Tôi không chơi nữa, ở bên cạnh xem em chơi thôi.” Phong Nhân Châu vẫn còn hơi tiếc nuối, dù sao đối thủ mạnh mẽ như vậy còn chưa đánh tận hứng đúng là đáng tiếc, đang muốn hỏi anh tại sao, quay đầu bỗng nhìn thấy mấy đứa học sinh tiểu học đang nhìn mình chằm chằm.

Trong lòng cậu giật mình, theo phản xạ lùi về sau hai bước, suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất.

Cậu hơi lúng túng đứng lên, giơ tay ý bảo bọn nhỏ vào chơi.
Khóe môi Tần Tế hơi cong lên, vội vàng vươn tay đỡ cánh tay Phong Nhân Châu, sợ cậu tê chân đứng không vững.
Hai chân của Phong Nhân Châu cứ như không phải chân của mình, Tần Tế khom lưng dùng kỹ thuật xoa bóp bắp chân cho cậu để thả lỏng.
Trong lúc đợi cảm giác tê dại biến mất, Phong Nhân Châu nói đùa: “Đúng là đàn ông đến chết vẫn còn là trẻ con.”
Tần Tế bị cậu chọc cười, không nhịn được nói: “Nhưng em vốn dĩ vẫn còn nhỏ mà.”
Phong Nhân Châu nhướng mày, nói: “Tôi nói anh đấy.”
Hai người bọn họ đứng một lúc để chân bớt tê rồi mới tiếp tục đi dạo vào bên trong.
Phong Nhân Châu ít khi tới chợ đêm, nhưng lần nào tới đều rất hưng phấn.

Khi còn nhỏ bà Phong từng dẫn cậu đi dạo chợ đêm, nhưng không cho cậu ăn nhiều, sợ cái dạ dày quý báu của cậu không chịu nổi.

Sau khi lớn lên lăn lộn với đám bạn học, vừa mới thi đại học xong là nguyên một đám bọn họ kéo nhau ra sạp hàng nổi tiếng ngồi uống bia cho muỗi đốt, Phong Nhân Châu ăn cay xong lại uống sâm bổ lượng(1), cậu vì sảng khoái nhất thời mà ngày hôm sau vừa ói mửa vừa tiêu chảy phải đi bệnh viện truyền nước mấy ngày mới đỡ.

Từ đó về sau bà Phong không thích cậu chạy đi lông nhông khắp nơi, cảm thấy đồ ăn bên ngoài không đảm bảo sức khỏe.
Thật ra Tần Tế cũng thấy vậy, anh không để Phong Nhân Châu ăn nhiều, nhưng cũng không thể bắt ép người ta không được ăn miếng nào.

Phong Nhân Châu đi dạo mệt, trong tay cầm ly trà sữa nóng Tần Tế cố nhét cho mình, ngồi bên bồn hoa nghỉ ngơi.

Tần Tế ngồi bên cạnh hỏi cậu có lạnh không, Phong Nhân Châu lắc đầu, một năm bốn mùa nhiệt độ cơ thể cậu đều cao, mùa đông có lạnh đến mấy đi nữa thì lòng bàn tay cậu vẫn luôn ấm.

Lúc đi ra ngoài với Phong Nhất Lâm, cô lạnh đều thò tay vào túi Phong Nhân Châu.

Phong Nhân Châu vốn đang ấm áp dễ chịu, bị bàn tay lạnh như băng của cô quấn lấy làm chẳng còn tí độ ấm nào cả, chờ đến khi Phong Nhất Lâm quấy rối xong hài lòng rút bàn tay ấp áp về túi của mình, Phong Nhân Châu chỉ có thể cắn răng an ủi bản thân: Em gái ruột đây là em gái ruột, không thể đánh.

Trà sữa nóng trong tay là vừa làm xong, giống như một cái lò sưởi tay ấm áp, cậu vừa mới đi dạo xong còn nóng, lại cầm thứ này làm lòng bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu không nhịn được nữa nhét trà sữa vào trong tay Tần Tế, nói: “Nóng chết.”
Tần Tế nhận lấy ly trà sữa dùng tay ủ lại, bâng quơ nói: “Quan hệ giữa em và sếp Trình rất tốt?”
Phong Nhân Châu kéo khóa áo khoác xuống một chút, “ừ” một tiếng, cười nói: “Thanh mai trúc mã.” Nói xong dường như sợ Tần Tế hiểu lầm gì đó, cậu lại bồi thêm một câu: “Anh ta là thanh mai.”
Tần Tế đẩy mắt kính cười: “Hình như cậu ta lớn hơn em mấy tuổi nhỉ.”
Thật ra thì Trình Sơ với cậu cũng không tính là trúc mã trúc mã, trúc mã thật sự là Đàm Nhiên, khi còn nhỏ hai người bọn họ chơi chung, chơi đến tận khi Đàm Nhiên dọn nhà ra nước ngoài, Trình Sơ là hàng xóm sát vách mới tiếp nhận chức vị trúc mã của Đàm Nhiên.

Phong Nhân Châu với ai cũng có thể chơi, trong lòng chẳng áy náy chút nào, chơi với Trình Sơ đến quên trời quên đất, quên luôn cả Đàm Nhiên đã ra nước ngoài.
Có điều mỗi dịp cuối năm Đàm Nhiên đều sẽ về nước, năm nay chắc là không định ra nước ngoài nữa, dã tâm của cậu ta lớn, ở nước ngoài nhịn không nổi.
Tần Tế không hỏi cậu thêm nữa, sau khi nghỉ ngơi đi dạo chưa được bao lâu đã chuẩn bị đi về.

Trà sữa đã bớt nóng, Phong Nhân Châu cắm ống hút vào, uống thấy hơi nguội rồi nhưng vì nguyên tắc không thể lãng phí nên vẫn uống hết.
Tần Tế uống rượu ở buổi tiệc nên không thể lái xe, lúc trước cũng là Phong Nhân Châu lái.

Khi chia tay, Tần Tế tự gọi xe cho mình, nhân lúc chờ xe, Tần Tế đưa cho cậu một tấm thiệp mời, bảo cậu có rảnh thì tới buổi tiệc hàng năm của công ty bọn họ chơi.

Phong Nhân Châu cũng khách sáo nhận lấy, tiện tay đặt trên xe.

Tới gần tết, mọi người bắt đầu rộn ràng.

Phong Nhân Châu không có cảm xúc gì quá lớn với mùa xuân, chỉ cảm thấy náo nhiệt hơn một chút, cuộc sống vẫn trôi qua như thường ngày.

Thỉnh thoảng cậu ra ngoài chơi với đám bạn, nhưng phần lớn thời gian vẫn là một mình ở nhà chơi game.
Buổi tiệc thường niên đêm hôm đó Tần Tế gửi định vị cho cậu rồi hỏi cậu có muốn tới hay không.

Lúc ấy Phong Nhân Châu vẫn còn đang ngồi trên ghế chơi game hăng say chiến đấu, căn bản không để ý đến điện thoại.
Chờ cậu chơi xong ván game, nhìn hai chữ “chiến thắng” thật lớn trên màn hình, Phong Nhân Châu hài lòng cười, rồi mới bớt chút thời gian liếc nhìn di động.


Sau khi thấy tin nhắn, cậu mới đột nhiên nhớ ra còn chuyện buổi tiệc hàng năm, nghĩ đến việc mấy ngày rồi mình không ra ngoài, chỉ thiếu chút là bị bà Phong đuổi ra khỏi cửa, bèn giơ tay lên gõ mấy chữ trả lời.
Phong Nhân Châu: Đi, mười lăm phút sau đến.
Tần Tế: Ừ, trên đường chú ý an toàn.
Lúc Phong Nhân Châu đến, Tần Tế đang đứng ngoài cửa chờ cậu.

Hôm nay trời đổ tuyết, Tần Tế mặc một bộ âu phục, khoác áo choàng lông cừu, khoanh hai tay, vóc người cao gầy khí chất nho nhã.

Lúc thấy cậu xuất hiện, mắt kính của anh lóe lên, Tần Tế còn chưa kịp nói gì đã bị Phong Nhân Châu phũ phàng cắt ngang: “Anh đứng đây làm gì?”
Tần Tế buông tay xuống, mắt phượng nheo lại: “Tôi sợ em quên mất đã để thiệp mời ở đâu rồi không vào được.”

Cậu thật sự đã quăng thư mời đi đâu mất.

Phong Nhân Châu hơi chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ bình thản tự nhiên nói: “Vào thôi.”
Tần Tế cởi áo choàng đưa cho bảo vệ, phủi những bông tuyết đang bám trên ống quần xuống rồi dẫn cậu đi vào.
Trong phòng có lò sưởi, lập tức hòa tan những bông tuyết trên đầu Tần Tế.
Bộ âu phục hôm nay Tần Tế mặc không rẻ, cực kỳ tôn dáng.

Anh đeo một chiếc đồng hồ của nhãn hiệu nổi tiếng, vuốt tóc, thậm chí còn xịt một ít nước hoa khác hẳn ngày thường.

Chỉ là có lẽ vì anh đứng đợi cậu ở bên ngoài rất lâu nên mùi hương cũng tản đi không ít, Phong Nhân Châu ngửi thấy giống như mùi của cây cỏ nước suối, sạch sẽ êm dịu.
Mặc dù bình thường anh cũng mặc âu phục đi giày da đoan trang nghiêm túc, nhưng hôm nay không có vẻ cứng nhắc bảo thủ như thường ngày, Phong Nhân Châu quyết định sẽ khen anh vài câu, suy nghĩ một hồi rồi nói ra một câu: “Anh lẳng lơ thật đấy.”
Tần Tế bị câu đánh giá đầy bất ngờ của cậu chọc cười, nói: “Em bớt xem mấy bộ phim luân lý gia đình đi.”
Phong Nhân Châu nhún vai không để ý lắm, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhón một miếng bánh ngọt trên bàn bỏ vào miệng.

Tần Tế nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “Em cứ từ từ mà chơi, tiếp sau đây tôi có hoạt động phải đi chuẩn bị.”
“Anh có hoạt động? Hát hò hay nhảy múa?” Phong Nhân Châu không tưởng tượng ra được.
Tần Tế ra vẻ bí mật: “Chờ lát nữa em sẽ biết thôi.”
Phong Nhân Châu tiếp tục nhét bánh ngọt vào miệng.

Tần Tế rót cho cậu một ly nước trái cây, dặn dò một câu “Ăn từ từ” rồi rời đi.

Cậu không ngờ cái mà Tần Tế gọi là “hoạt động” lại là nhảy múa tập thể với mấy người đàn ông.

Trên sân khấu đều là mấy người chừng ba mươi lăm tuổi, đều mặc Âu phục đi giày da.
Có lẽ Tần Tế bị lừa tham gia vào, anh cùng bọn họ đứng thành một hàng nhảy bài “Cô gái đối diện hãy nhìn qua đây”.

Phong Nhân Châu hiểu ra, đều là một đám thanh niên độc thân lớn tuổi, định hấp dẫn ánh mắt của các đồng nghiệp nữ ở buổi tiệc thường niên đây mà.
Động tác vũ đạo của bọn họ không lớn, chủ yếu là múa may quay cuồng, nhìn đã biết không luyện tập gì rồi.

Phong Nhân Châu cảm thấy bọn họ như vậy chẳng những không chỉ không tìm được bạn gái mà thậm chí sẽ trở thành trò cười trong các buổi tiệc trà của những đồng nghiệp nữ trong một năm tới luôn.

Động tác của Tần Tế không lớn, động tác chỉnh thể chính là vung tay xoay người xoay eo, Tần Tế lặp đi lặp lại hai động tác này.

Phong Nhân Châu hiểu ra, anh là đang đục nước béo cò.
Phong Nhân Châu nhìn động tác xoay người dứt khoát của Tần Tế, vóc dáng của anh rất đẹp, bắp chân thon dài, dáng người không quá đô cũng không quá gầy, mặc Âu phục vào lại càng tôn dáng.

Hơn nữa khí chất của Tần Tế xuất chúng, nhìn cực kỳ ưng mắt, nhưng động tác lóng ngóng của anh trông rất buồn cười, có lẽ tất cả điểm kỹ năng đã cộng hết vào học tập rồi.
Lúc bài hát phát được một nửa, bọn họ trực tiếp nhảy xuống sân khấu, vừa hát vừa nhảy hướng về phía nữ đồng nghiệp.

Tần Tế không càn quấy cùng bọn họ, anh đi cầu thang bên cạnh xuống, lúc tầm mắt mọi người đều bị những đồng nghiệp nam khác hấp dẫn, anh lặng lẽ đi tới bên cạnh Phong Nhân Châu.
Trên mặt Phong Nhân Châu nở nụ cười, Tần Tế cười giải thích: “Bọn họ độc thân quá lâu, còn muốn kéo tôi theo cùng.”
Phong Nhân Châu thấy lời này của anh không đúng lắm: “Hửm? Anh độc thân chưa lâu hay sao?”
Rốt cuộc Tần Tế độc thân lâu hay không cậu không biết, tóm lại từ khi quen biết Tần Tế đến bây giờ, cậu chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện liên quan đến phụ nữ, thậm chí ngay cả phương diện tình yêu cũng gần như chưa từng nghe thấy.

Người như vậy có hai kiểu, hoặc là độc thân kinh niên, hoặc chính là trai đểu bắt cá nhiều tay.

Phong Nhân Châu cảm thấy anh nghiêng về vế trước, nếu Tần Tế có thể ngày đi làm tối tăng ca còn bớt được thời gian ra quăng lưới, vậy thì Phong Nhân Châu thật sự muốn bái anh làm thầy để anh dạy mình cách quản lý thời gian.
Tần Tế nghe cậu nói thế thì hơi nhướn mày, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi độc thân, nhưng nếu có người bằng lòng thì tôi nguyện sa vào bể tình ngay lập tức.”
Phong Nhân Châu nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc lâu, hơi khó tin nói: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò yêu thầm si tình gì kia nữa.”
(1) Sâm bổ lượng hay còn gọi là chè sâm bổ lượng, là một món chè ngọt có xuất xứ ở Hải Nam, Trung Quốc
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương