[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã
C18: ♠ Vụ Án Thứ Mười Bảy - Trở Về Từ Địa Ngục ♠

Chương 1 : Bánh xe của Đức Phật

Ngày 13 tháng 7 năm 1993.
32

Vì sập đường hầm. một trấn nhỏ ở vùng núi nơi giao nhau giữa đông bắc Rumani và Ucraina bị mất liên lạc hoàn toàn với bên ngoài.
2

Nhân viên cứu hộ và cảnh sát trong trấn, thông qua điện báo vô tuyến đã liên lạc được với nhau.

Bức điện báo đầu tiên từ phía cảnh sát là -- lương thực dự trữ khá phong phú, thế nhưng, có chút không thích hợp. .

Về phần không thích hợp chỗ nào, vị cảnh sát kia cũng không nói rõ.

.

Ngày đầu tiên bị nhốt, bên ngoài nhận được bức điện báo thứ hai của vị cảnh sát kia, nội dung là -- rất nhiều người đã mất tích.

Ngày thứ hai bị nhốt, bức điện báo thứ ba gửi đến -- nhanh đến cứu chúng tôi, hắn sắp sống lại rồi.

Ngày thứ ba bị nhốt, bức thứ tư, cũng là bức cuối cùng -- nhanh tới cứu chúng tôi, hắn đã bò ra ngoài rồi ...

Từ đó, bặt vô âm tín.

Ba ngày sau, nhân viên cứu hộ cuối cùng cũng vào được thôn nhỏ kia, nhưng mà... Trong thôn không một tiếng động, ngay cả một người cũng không có, thậm chí không một con chó, con mèo nào ... Ngay cả chim cũng không thấy bay, côn trùng cũng không thấy gáy, vắng vẻ y như một thôn chết.

Nhân viên cứu hộ tìm kiếm xung quanh nhưng không thu được gì, mãi đến khi tìm thấy một tòa giáo đường ở rìa tây bắc thôn, mới phát hiện ra dị dạng.

Phía sau giáo đường có một khu nghĩa địa.

Nhân viên cứu hộ phát hiện trong đó có một phần mộ đã bị đào lên, trên nắp quan tài còn có một lỗ thủng lớn, trong quan tài là một đống bùn đất, xung quanh toàn vết tích cào cấu của móng tay hoặc thứ gì đó sắc nhọn, quỷ dị nhất chính là... trên mặt đất gần ngôi mộ, có dấu chân... là một chuỗi dấu chân đi ra từ trong mộ. Căn cứ vào độ dài rộng, có thể đoán nó thuộc về một người đàn ông gầy gò, hoặc một người phụ nữ có chân hơi to chút, hoặc là một thiếu niên.

Phía trước phần mộ chỉ là một cây thánh giá màu trắng, không có tên mộ chủ, cũng không có văn bia.

*văn bia: chữ khắc trên mộ

Lại lục soát toàn bộ thôn trang và rừng cây quanh đó một lần nữa, vẫn như cũ không thấy chút dấu vết nào của sự sống.

Sau đó, cảnh sát tiến hành một loạt điều tra, nhưng rốt cuộc vẫn không thể phá án. .

Cuối cùng, sự kiện này được gia nhập vào hàng ngũ những vụ án mất tích huyền bí nhất, với danh xưng "Bốn bức điện báo".

....

Hai mươi năm sau, một đội thám hiểm do một số nhà khoa học và nhà khảo cổ học tạo ra, lại một lần nữa thâm nhập vào vùng núi nọ, tìm hiểu sự thật năm đó.

Trải qua một vòng điều tra, ở lưng chừng ngọn núi cách thôn trang 5 km, mọi người tìm thấy một sơn động.

Trong sơn động, có thi thể của thôn dân, nhưng vì trải qua hai mươi năm nên toàn bộ đã biến thành những bộ xương khô. .

Từ đống xương khô có một thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của các nhà khảo cổ học. .

Đống xương không hề được sắp đặt bừa bãi, mà được xếp thành một hình chữ thập, ở chính giữa là một cỗ thi thể đang cuộn tròn.

Đó là thi thể của một thiếu niên khoảng 16-17 tuổi.

Quỷ dị nhất chính là, những thi thể khác đều đã biến thành đống xương khô, chỉ mỗi thi thể hắn là bị cháy sém.

Thi thể nọ đang trong tư thế vùi đầu vào hai chân, đôi tay ôm lấy đầu gối. Khung xương cũng bị biến đổi theo, hình dạng như một cái bánh xe.

Một số nhà khảo cổ học nghiên cứu phong tục Đông Âu trong đoàn vừa nhìn thoáng qua tình cảnh này, liền kinh hỉ hét lên, "Bánh xe của đức Phật!"

.

Năm 2013, đầu tháng 3
12

Tại khu đóng gói hành lý hàng thứ 3, sân bay Heathdrow Luân Đôn, mấy nhân viên sân bay bất đắc dĩ nhìn vào một chiếc xe hành lý.

Trên xe là một đống các bao lớn bao nhỏ cần được đóng gói, mà ở trên cùng, là một thanh niên đang ngồi.

Đó là một anh chàng Châu Á tóc đen da trắng, nhìn khoảng hơn 20 tuổi, đường nét khuôn mặt tinh xảo lập thể, vóc người thon dài, mặc một kiện áo bành tô lông cừu màu xanh dương phối với quần trắng, còn có một chiếc khăn quàng cổ ca rô màu nâu nhạt mang phong cách Anh quốc khá rõ ràng. Bất cứ ai đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, cậu thanh niên này đẹp như một con búp bê sứ vậy, đồ lưu niệm du lịch sao? Hảo xa xỉ a.
8

Chỉ là trái ngược với vẻ hứng thú bừng bừng của những hành khách khác, cậu thanh niên ngồi trên đống hành lý này vẻ mặt vô cùng buồn chán, liên tục ngáp dài, rồi lười biếng tựa vào đống hành lý bự chảng, đọc một quyển sách chẳng biết viết bằng thứ tiếng gì.

Ai vậy? Chính là Triển Chiêu vừa kết thúc kỳ nghỉ dài hạn, pin đã được sạc đầy.
16

Nhưng theo Triển Chiêu thấy, được nạp đầy điện là Bạch Ngọc Đường mới đúng ... Bản thân anh ngoại trừ tinh thần được thả lỏng ra thân thể một chút cũng không có thả lỏng, trái lại còn phải vận động quá nhiều dẫn đến cơ thể đau nhức.
14

Triển Chiêu lại ngáp một cái, oán thầm một câu -- đồ con chuột buông thả! .

"Tiên sinh, phiền tránh ra một chút."

Lúc này, phía sau Triển Chiêu truyền đến một giọng tiếng Anh có chút cổ quái.

Triển Chiêu quay đầu lại, thì thấy một cô gái còn khá trẻ, cũng là người châu Á, khuôn mặt búp bê, tóc ngắn, đeo kính, mặc trên người một thân váy đen phối với áo bành tô đen, nhìn có chút bảo thủ...

Phía sau cô còn có rất nhiều người, hình như đang hộ tống một cái thùng lớn, trong thùng có lẽ là vật phẩm đặc thù gì đó, vì thấy có nghiệp vụ viên đưa nhóm họ sang lối đi riêng, xe hành lý của Triển Chiêu vừa lúc chặn đường.

Hai bên nhìn nhau, Triển Chiêu ngẩn người --cô gái này sao quen quá nhỉ! .

"A! Tiến sĩ Triển!" Cô gái kia bỗng kích động vỗ tay một cái, "Đã lâu không gặp!"

Triển Chiêu sờ sờ cằm, sau 3 giây lục tìm trong kho ký ức cũng đã nhớ ra, đã gặp qua tại một hội nghị giao lưu học thuật nào đó, cô gái này hình như là một nghiên cứu sinh khảo cổ học, tên Tống Giai Giai, không biết đã tốt nghiệp chưa.

Triển Chiêu gật đầu, đang muốn nhảy từ trên xe hành lý xuống... Lúc này, từ bên hông có một thân ảnh màu trắng chạy tới, đem cả Triển Chiêu cả xe hành lý đẩy tới phía trước, tránh cản trở giao thông . .

Người tới một thân áo khoác trắng, tóc ngắn, đeo kính râm, vẻ ngoài đẹp trai khí suất, cùng với vóc người thật bắt mắt.

Bạch Ngọc Đường một tay đẩy xe hành lý, một tay cầm cái túi đưa cho Triển Chiêu. .

Triển Chiêu liếc mắt nhìn, bên trong có hai ổ bánh mì thịt và hai cốc cà phê. .

Một tay cầm cà phê một tay cầm bánh mì thịt, Triển Chiêu há mồm -- a ô ~~. .

Vốn hôm nay là ngày Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kết thúc kỳ nghỉ quay về thành phố S, nhưng vì khí trời không tốt, chuyến bay bị dời lại 4 tiếng đồng hồ. Vì vậy, hai kẻ nhàn rỗi phải chờ đợi mỏi mòn. Triển Chiêu ghé vào nhà sách mua được một quyển thư tịch cổ quái, chạy lại ngồi lên xe đẩy hành lý, không chịu bước đi nữa, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là đẩy anh đi tới đi lui, hưởng thụ đãi ngộ mà bất cứ đứa trẻ dưới 10 tuổi nào cũng được nhận ... Được cái vẻ ngoài của Triển Chiêu thực sự khiến người ta yêu thích quá mức, hơn nữa cũng toát ra đầy đủ bộ dáng biếng nhác của một con mèo, vì thế tựa ở trên xe hành lý nhưng không hề thấy phản cảm, cũng không hấp dẫn những cái lườm nguýt của người khác, trái lại còn nhận được không ít tiếng huýt sáo nhiệt tình của những du khách nước ngoài. .
14

Nhưng mà thời gian chờ đợi quả thật có chút dài, con mèo này còn kêu đói bụng, vì vậy Bạch Ngọc Đường chạy đi mua chút gì đó để ăn.

Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn cái thùng gỗ lớn Tống Giai Giai bọn họ đang đẩy đi, hỏi, "Đây là cái gì a?"

Tống Giai Giai thần bí trả lời, "Thi thể!" .

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, nhìn trời, Công Tôn có lẽ rất thích đó, đáng tiếc anh ấy với anh hai lúc này chắc đang ở trên máy bay tư nhân chạy về thành phố S rồi, không biết Công Tôn gần đây thế nào. Triển Chiêu nhớ mấy ngày hôm trước nói chuyện điện thoại với nhau Công Tôn đang rất bất mãn, cằn nhằn, "Cái gì mà ngày nghỉ a, còn mệt hơn đi tăng ca." .
8

Bởi vì vận chuyển gì đó cần làm rất nhiều thủ tục, vì thế trong thời gian các nghiệp vụ viên bận rộn, Tống Giai Giai đứng một bên nói chuyện phiếm với Triển Chiêu.

"Thi thể gì vậy?" Triển Chiêu hiếu kỳ, "Xác ướp để làm nghiên cứu hay xác ướp cổ á?"

"Đều không phải, thi thể này mới được 20 năm à." Tống Giai Giai khẽ nhướn mày với Triển Chiêu.

Triển Chiêu hoang mang, "Thi thể mới 20 năm thì có gì để nghiên cứu a?" .

Tống Giai Giai thần thần bí bí hỏi Triển Chiêu, "Tiến sĩ Triển, nghe qua Bánh xe của đức Phật chưa?" .

Triển Chiêu giật mình, lập tức nghĩ tới mấy dòng tin về sự kiện "Bốn bức điện báo" mấy ngày hôm nay, liền nhìn Tống Giai Giai, "Nga... Vậy các nhà khảo cổ học trên báo đưa tin đó không phải nhóm mấy cô chứ hả?" .

Tống Giai Giai cười đắc ý, "Bọn em nhận được rất nhiều kinh phí để nghiên cứu, lần này muốn đưa thi thể về nước để chụp X-quang!"
1

"Bánh xe của đức Phật là cái gì?" Bạch Ngọc Đường sắp đặt mọi thứ xong xuối, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì hiếu kỳ hỏi.

"Bánh xe của đức Phật là một loại chú thuật." Tống Giai Giai đã sớm nghe qua đại danh của Bạch Ngọc Đường, lúc trước chỉ mới gặp Triển Chiêu, chưa được thấy qua vị đẹp trai trong truyền thuyết này, hôm nay được gặp quả nhiên là không giống người thường. Cô gái được diện kiến mỹ nam tâm tình tốt hẳn, bắt đầu phổ cập cho Bạch Ngọc Đường một ít tri thức về lịch sử và phong tục tập quán dân tộc, "Sau khi bị chôn xuống đất, người chết nếu vẫn còn oán hận quá nặng, thi thể sẽ ở trong quan tài dần dần cong lại thành hình dạng của một cái bánh xe, quá trình này được gọi là nghi thức hình thành bánh xe của đức Phật. Sau khi nghi thức này hoàn thành, thi thể sẽ thức tỉnh, hất mộ ra ngoài báo thù, chờ hắn báo thù xong, lại khôi phụ hình dạng bánh xe khi đi ra từ trong quan tài, rồi chìm vào giấc ngủ say. Trong rất nhiều câu chuyên dân gian ở Đông Âu đều có miêu tả cảnh ác ma hồi sinh rồi hất mộ đi ra ngoài, đây cũng là một trong những khởi nguồn của truyền thuyết về quỷ húy máu. Mà trong vụ án khởi tử hồi sinh đầu tiên, nhân vật sống lại đó tên là Già Liệt (= Đức Phật), bởi vậy mới xuất hiện cái tên bánh xe của đức Phật." .

Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy không đúng lắm, liền hỏi lại, "Nói cách khác, khi bị chôn xuống đất đã chết?"

"Đúng!" Tống Giai Giai gật đầu. .

"Sau đó khởi tử hồi sinh bò ra ngoài?" Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp. .

"Đúng." Tống Giai Giai tiếp tục gật đầu. .

"Sau khi báo thù rửa hận xong lại ngủ?" Bạch Ngọc Đường không thể hiểu nổi . .

"Đúng vậy!" Tống Giai Giai nghiêm túc nói, "Bánh xe của đức Phật cũng không phải người mà là ma, mục đích của chúng chỉ là báo thù, khi hoàn thành xong sẽ ngủ say. Thế nhưng trong quá trình chúng ngủ phải vô cùng cẩn thận, đặc biệt là không thể để cho tiếp xúc với oán khí quá nặng hoặc người quá mức độc ác... Nếu không, chúng sẽ thức tỉnh một lần nữa. Mà lần thức tỉnh này, chúng sẽ không còn là người đi báo thù nữa, mà là một con quỷ không phân rõ trắng đen." .

Triển Chiêu vuốt cằm, vẫn luôn hứng thú với những sự kiện thần bí kỳ quái, "Vậy liên hệ đến sự kiện bốn bức điện báo năm đó, thi thể của thiếu niên hơn 10 tuổi này chính là người sống lại mà bức điện báo đề cập, chính hắn đã giết toàn bộ thôn dân để báo thù, sau đó ngủ say?" .

Tống Giai Giai cười vỗ vai Triển Chiêu, "Trên lý thuyết là thế, nhưng nếu đi công bố với mọi người đây là tiểu thuyết trinh thám huyền bí chứ không phải khảo cổ. Mọi người có thể nghĩ đó là phong tục nào đó, hoặc có sự kiện quái dị xảy ra, chứ chẳng ai tin nó là khởi tử hồi sinh đâu."

Triển Chiêu bật cười gật đầu. .

Lúc này, thi thể từ trong máy quét hành lý trước khi đóng gói đi ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ đi theo Tống Giai Giai.

Quả nhiên, trong thùng hành lý có một thi thể cúi đầu, cuộn mình ôm lấy đầu gối thành một khối tròn hoàn chỉnh.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, "Con người có thể tự mình làm thành cái hình dạng này sao?" .

"Có trắc trở chứ, chắc là bị ép thành như vậy a." Tống Giai Giai nói. .

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ tới vụ án về "rương thi" đã từng phá từ rất lâu trước kia, mấy kẻ còn sống nào lại thích lăn qua lăn lại thi thể người chết như vậy a?
2

Sau khi hành lý được đóng gói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng gặm hết ổ bánh mì, rồi lại đi loanh quanh để tiêu hóa, đến cuối cùng ... cũng có thể lên máy bay.

Tống Giai Giai và mấy người ngoại quốc đi cùng lại vừa khéo ngồi chung chiếc máy bay trở về thành phố S với cặp Triển Chiêu.

Triển Chiêu hiếu kỳ, "Đưa đến thành phố S nghiên cứu hả?" .

"Đúng vậy, đại học ở thành phố S có một bộ thiết bị chụp X-quang rất hiện đại, có thể giúp bọn em quét hình thi thể."

Triển Chiêu gật đầu, hỏi, "Có thể cho Công Tôn đến tham quan không?" .


"Bác sĩ Công Tôn là nhà nhân loại học ưu tú a, anh ấy nếu có hứng thú đương nhiên rất hoan nghênh, mà kiến thức về pháp y học chuyên nghiệp của anh ấy cũng có thể giúp bọn em phân tích một chút về nguyên nhân tử vong của cậu thanh niên này." .

Trong lúc mọi người nói chuyện, máy bay yên ổn cất cánh. .
1

Chuyến bay lâu lắc buồn chán này, Triển Chiêu trải qua bằng cách lăn quay ra ngủ, cũng may là ngủ rất ngon . .

Bạch Ngọc Đường lật xem quyển sách kỳ quái mà nãy giờ anh vẫn đọc ... Trong đó không biết viết thứ văn tự gì, Bạch Ngọc Đường một chữ cũng không hiểu, chỉ nhìn hiểu được mấy bức tranh minh hoạ các loại máu tanh.

Triển Chiêu đeo tấm bịt mắt ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn anh, bản thân bắt đầu tự kiểm điểm, có phải tại mấy ngày nghỉ này miệt mài quá độ rồi không a? Không biết trạng thái tinh thần của Triển Chiêu có thích hợp để đi làm không nữa. Dù sao hôm qua mới gọi điện hỏi cục trưởng Bao, gần đây cũng không có vụ án mới nào phức tạp, vậy cứ thẳng thắn để Triển Chiêu ngủ tiếp hai ngày thôi.
6

Hừng đông, máy bay đáp xuống sân bay thành phố S an toàn . .

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vẫn còn mơ mơ màng màng lên, hai người trong tiếng chào tạm biệt điềm đạm mà máy móc của hai hàng tiếp viên, xuống khỏi máy bay, đi lấy hành lý. .

"Oáp a ~" Triển Chiêu ngồi trên một cái thùng nhìn băng chuyền chậm rãi chuyển động, Bạch Ngọc Đường đứng ở bên cạnh anh, vừa đợi hành lý ra, vừa gọi điện cho cặp song sinh tìm ai đó lái xe đến đón mình . .

Đang nói chuyện, chợt nghe từ phía xa truyền đến một tiếng thét chói tai. .

Cặp song sinh còn chưa tỉnh ngủ, cách một lớp điện thoại chợt nghe thấy tiếng kêu thảm, Đại Đinh đang gọi điện gọi tài xế, Tiểu Đinh đầu đội mũ tay ôm Lỗ Ban rống vào điện thoại, "Oa... Thể chất của mấy người là kiểu gì thế? Vừa xuống khỏi máy bay đã có tiếng hét rồi, quả nhiên không phải vấn đề từ lão đại mà từ hai người các cậu."
3

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn ... Tiếng thét đó đến từ lối đi đặc biệt ở trên lầu . .

Bạch Ngọc Đường cầm những món hành lý cuối cùng xuống, phát hiện liên tục có bảo vệ sân bay chạy qua, tình huống dường như có chút quái dị.

Chính lúc này, bỗng thấy có người lảo đảo từ lối đi đặc biệt chạy ra, đứng ở trên cầu thang nhìn về phía khu hành lý, vừa liếc mắt thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức ngoắc ngoắc, "Đội trưởng Bạch, tiến sĩ Triển!" .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn lên thì phát hiện đó là Tống Giai Giai -- cô vốn chuẩn bị lấy Bánh xe của đức Phật xong sẽ cùng các nghiệp vụ viên đi ra ngoài bằng lối đi đặc biệt, vì thế vừa rồi đã chào tạm biệt nhau rồi, sao giờ còn tìm tới đây? .

Tống Giai Giai hoảng loạn vẫy vẫy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người gửi tạm hành lý lại, chạy lên trên lầu. .

Lúc này, trên lầu có không ít người vây quanh, phần đa là bảo vệ và nghiệp vụ viên của sân bay. Mấy học giả ngoại quốc đang dùng tiếng Anh cộng với chút tiếng Trung ít ỏi của mình nói chuyện với các nghiệp vụ viên sân bay. Từ sắc mặt có thể khái quát biểu tình của nhóm học giả này là -- thất vọng, bất mãn, bối rối, hoang mang. .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo Tống Giai Giai tới cửa ra vào, Tống Giai Giai chỉ chỉ vào cái thùng vừa mới nãy còn quét X-quang, trước mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là cái thùng chứa Bánh xe của Đức Phật được tầng tầng đóng gói, gia cố, niêm phong, cất vào kho, dĩ nhiên đã bị phá thủng. .

Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn một chút, trên thùng có một cái lỗ rất to, hơn nữa nhìn từ bên ngoài vào, cái lỗ này là do dụng lực từ bên trong ra, mà trong thùng lúc này còn lại chỉ là một khoảng trống! .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau . .

Triển Chiêu hỏi, "Bánh xe của đức Phật đâu?" .

Tống Giai Giai nhún vai, "Không thấy đâu nữa!" .

Triển Chiêu hơi nghiêng người, nhìn cái rương đang trong trạng thái quỷ dị nọ -- không lẽ, Bánh xe của đức Phật nọ đã sống lại, sau đó đào tẩu a?

Chương 2 : Thi ảnh

Bánh xe của đức Phật mất, mặc kệ là thi thể khởi tử hồi sinh hay bị đánh cắp, nó dù sao cũng là quốc bảo, vì thế các cửa của sân bay lập tức bị phong tỏa để tỉ mỉ tìm kiếm. .

Thứ đó là do mấy nghiệp vụ viên cùng nhóm người đi cùng Tống Giai Giai đưa lên máy bay, mà trong lúc bay cũng không thấy Bánh xe của Đức Phật sống lại bò ra ngoài. Vì vậy khả năng mất tích duy nhất là sau khi xuống đất, nói cách khác, là ở sân bay thành phố S.

Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không tin cái gì mà thây khô khởi tử hồi sinh, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn đã có người trộm đi! Hơn nữa dựa theo tính chuyên nghiệp của thủ pháp, hẳn đã có âm mưu trộm cắp văn vật từ trước.

"Còn bao nhiêu người biết hôm nay các cô đến?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tống Giai Giai. .

"Cái này... Không ít người a, nhân viên của đoàn nghiên cứu bên kia, nhân viên trong bảo tàng, còn có đoàn nghiên cứu của đại học bên này và một số chuyên gia do bọn em mời tới." Tống Giai Giai vẻ mặt như đưa đám, dựa vào bức tường cúi đầu, "Ôi! Luận văn của tỷ tỷ chắc phải ngâm nước nóng rồi! Đã theo nhiều năm như vậy a~!" .

Một lát sau, Bộ Di tích Văn vật, Bộ Ngoại Giao, cùng với nhân viên điều tra có liên quan đều chạy tới.

Bạch Ngọc Đường không phụ trách loại án trộm cướp này, vả lại anh vẫn đang trong kỳ nghỉ, sau khi kể lại tình huống với cảnh sát xong liền túm lấy Triển Chiêu đang hăng hái bừng bừng nghiên cứu cái thùng nọ rút lui.

Tài xế mà cặp song sinh gọi đã đến cổng sân bay chờ được một lúc lâu, mà vừa khéo máy bay của Bạch Cẩm Đường và Công Tôn cũng xuống tới nơi, vì vậy nguyên đoàn kéo nhau về.

Công Tôn mệt đến mức tựa người vào ghế ngủ gà ngủ gật, Triển Chiêu vừa chui vào xe đã túm lấy Công Tôn kể lại chuyện nhóm Tống Giai Giai vận chuyển Bánh xe của đức Phật đến.

Công Tôn đang nửa tỉnh nửa mơ lập tức bật dậy nhào ra ngoài, "Bánh xe của đức Phật á á á!"
6

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ túm lấy lưng quần của Công Tôn, vừa hỏi Triển Chiêu, "Bánh xe của đức Phật là cái gì, một loại Vodka hả?"
2

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, chỉ chỉ Công Tôn, "Anh hai, anh xem anh ấy hưng phấn như vậy phải đoán được nó là cái gì chứ a."

Bạch Cẩm Đường mí mắt run run, "Lại là thi thể?" .
5

Triển Chiêu gật đầu. .

Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn giãy dụa muốn ra ngoài, đành mở miệng, "Quên đi Công Tôn, thứ đó mất tích rồi." .
2

Công Tôn sửng sốt, quay đầu lại, "Cái gì cơ?" .

"Cỗ thi thể nọ vừa xuống khỏi máy bay đã không thấy tăm hơi đâu." Bạch Ngọc Đường nói, "Khả năng bị trộm rồi." .

"Trôm thứ đó làm gì?" Bạch Cẩm Đường có chút khó hiểu, "Công Tôn sẽ không bị nghi ngờ chứ?" .
14

Công Tôn quay sang liếc một cái rồi ngừng giãy dụa, ngay lập tức bị Bạch Cẩm Đường túm lấy đặt lên đùi, đóng cửa xe, tài xế khởi động máy chạy về nhà.

Công Tôn hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Thi thể là bị trộm, hay tự sống dậy chạy mất?" .

Triển Chiêu đang muốn xoa cằm phát biểu vài câu, Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường đã đồng thanh, "Đều thành thây khô rồi sao sống lại được chứ?"

Công Tôn bịt miệng Bạch Cẩm Đường lại để anh không thể ngắt lời được nữa, rồi lại hỏi Triển Chiêu, "Cái thùng bị phá thế nào?"

Triển Chiêu sinh động thêm mắm dặm muối, miêu tả lại quá trình phát sinh sự kiện một chút. .

Đang nói chuyện thì điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên. .

Bạch Ngọc Đường vừa xuống khỏi máy bay, thay tấm sim anh dùng để làm việc trong nước vào, điện thoại liền rung lên.

Bạch Ngọc Đường bất lực, "Trời còn chưa sáng đã có hung án a? Đã loạn thành cái dạng gì rồi?" .

Thế nhưng nhìn xuống màn hình thì -- là Ngải Hổ.

"Ngải Hổ không phải bị gọi đến sân bay rồi sao?" Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn qua.

Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại, "A lô?" .

"Đội trưởng Bạch, còn chưa ngủ a?" Ngải Hổ biết Bạch Ngọc Đường đang trong kỳ nghỉ, sợ gọi thế này quấy rầy anh.

"Vẫn chưa, sao vậy?" .

"Các anh vừa đi chung máy bay với đội khảo cổ đúng không?" Ngải Hổ hỏi. .

"Đúng vậy." .

"Anh có để ý một hành khách nam tóc xám trên máy bay không?" Ngải Hổ hỏi, "Bên trong mặc sơ mi ca rô màu lam, áo kaki khoác ngoài màu vàng đất." .
1

Bạch Ngọc Đường mở loa ngoài, nhìn Triển Chiêu. .

Triển Chiêu ôm cánh tay, ngẩng mặt suy nghĩ một chút, "Ừm... Có phải người ngồi trong góc tối ở khoang thương vụ không?"

"Đúng vậy!" Ngải Hổ nghĩ bụng Triển Chiêu không hổ là cái máy quét hình đội lốt người.
1

"Tôi không thấy rõ mặt, chỉ nhìn được quần áo thôi, hắn luôn khom người cúi đầu, sao vậy?" Triển Chiêu hiếu kỳ.

"Trong lúc Bánh xe của đức Phật được đẩy ra, hắn có đi qua đó." Ngải Hổ nói. .

"Hắn không phải chỉ là hành khách bình thường thôi sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Vì sao lại xuất hiện ở lối đi đặc biệt?" .

"Thì thế, gã đó tên là Từ Chuẩn, nghe qua chưa?" Ngải Hổ hỏi.

Bạch Ngọc Đường khẽ sửng sốt. .

Triển Chiêu há hốc miệng, nhưng không đợi Triển Chiêu nói ra, Công Tôn đã hỏi, "Là Từ Chuẩn hung thủ của vụ án giết vợ phân thây đó á? !"

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, quả nhiên đã có không khí của thành phố S, đã giết vợ lại còn phân thây.
14

"À ..." Triển Chiêu hiểu ra, "Tôi đã nghĩ sao hình dạng hắn có chút cổ quái, hóa ra còn mang theo còng tay xiềng chân a."

"Đúng vậy." Ngải Hổ gật đầu, "Nửa năm trước gã bỏ trốn qua Anh, mới bị bắt được mấy ngày, hôm nay dẫn độ trở về chuẩn bị thụ thẩm, lại vừa khéo đi cùng chuyến bay, cảnh sát áp giải gã qua đi lối đặc biệt, vừa lúc gặp đoàn người khiêng cái thùng, Từ Chuẩn chợt gục xuống không dậy nổi nữa." .

Tất cả mọi người sửng sốt. .

"Hắn say máy bay sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Hắn chết rồi." Ngải Hổ nói, "Nguyên nhân chết không rõ ràng, không hề có ngoại thương." .

Lúc này, từ điện thoại truyền đến tiếng ầm ĩ, mọi người nghe thấy hình như có tiếng Tống Giai Giai đang nói, "Để tôi nói chuyện với họ a!"

Ngải Hổ bất đắc dĩ, "Là vầy, cô gái khảo cổ học này nói có chuyện quan trọng ... A..." .

Nói còn chưa xong, điện thoại đã bị Tống Giai Giai đoạt mất, "Nguy rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức hỏi, "Chuyện gì?" .

"Tương truyền một trong những nguyên nhân làm Bánh xe của đức Phật sống lại chính là gặp phải linh hồn có tội ác tày trời." Không đợi Tống Giai Giai mở miệng, Công Tôn đã tự nói, "Bánh xe của đức Phật là một loại vu chú ác độc, nếu có hồn phách tà ác oán độc tiếp xúc với thi thể, hoặc là thi thể cảm thụ được sự tồn tại của ác ma, nó sẽ trở thành vật dẫn để tạo ra ác ma mới. Trong truyền thuyết, người có tội ác tày trời sẽ chủ động buông tha thân thể của chính mình, để linh hồn ẩn náu trong thân xác thây khô, tác oai tác quái." .

Tống Giai Giai ở bên kia mạnh mẽ gật đầu, "Vừa rồi anh cảnh sát kia nói người đàn ông vừa chết là một tên ác ôn đã giết vợ phân thây, linh hồn của hắn có thể sống nhờ Bánh xe của đức Phật, làm thây khô sống lại phá thùng chui ra."

Triển Chiêu và Công Tôn xoa cằm gật đầu -- nga, thì ra là thế. .

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, tâm nói đây là cái dạng mê tín gì a? Từ Chuẩn có thể do bất ngờ phát bệnh tim rồi chết, chẳng qua là trùng hợp thôi.

Bạch Cẩm Đường thì đang nghiêm túc suy nghĩ -- sân bay nhiều người như vậy, có lẽ chuyện lần này không liên quan đến cái vụ "hút họa" của mình đâu?
10


Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ hỏi Tống Giai Giai, "Vậy cô muốn tôi làm gì?" .

"Điều tra a!" Tống Giai Giai nói, "Tên kia sẽ đi hại người đó." .

Ngải Hổ bên cạnh không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, đã khuyên can Tống Giai Giai, "Tiểu thư a, hiện tại vẫn chưa phát sinh án giết người, cũng không thể chỉ vì lời thuật lại của một người mà lập thành án a?" .

Bạch Ngọc Đường gật đầu -- đ‎úng vậy. .

"Đội trưởng Bạch, em sẽ xử lý." Ngải Hổ nói, "Có gì cần em sẽ liên lạc lại với anh." .

"Ừ." Bạch Ngọc Đường gật đầu rồi cúp điện thoại, nhìn sang bên cạnh, Công Tôn và Triển Chiêu đang thảo luận các loại truyền thuyết về Bánh xe của đức Phật.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Bạch Cẩm Đường ở phía đối diện hỏi thăm anh về chuyến đi, Bạch Ngọc Đường đại thể kể lại một chút.

Vì vậy, anh em nhà họ Bạch thảo luận đề tài du lịch gia đình ấm áp đậm chất nhân văn, Triển Chiêu và Công Tôn lại nhiệt tình thảo luận phạm trù thần bí ma quái không thuộc về con người ... thẳng đến khi chiếc xe đưa mọi người, về tới nhà . .
14

....

Lúc này, ở khu hành lý tại sân bay, Bạch Trì cầm điện thoại dặn song sinh đưa xe đến đón, "Em với Trinh vừa xuống máy bay, vâng, vâng..." .

Tiểu Đinh ở bên kia chọc cậu, "Có mua quà về không đó?" .

"Mua rồi a, nhiều lắm." Tiểu Bạch Trì vừa nói chuyện với cặp song sinh vừa nhìn ra cách đó không xa, sao có nhiều bảo vệ với cảnh sát vậy nha.

Triệu Trinh lười biếng tựa bên xe hành lý, gần đó có mấy hành khách nhận ra anh liền lấy điện thoại ra hưng phấn chụp ảnh.

"Đại Đinh Tiểu Đinh nói xe đến đón mấy ông anh vừa rời khỏi." Bạch Trì có chút tiếc nuối, "Kêu một cái khác qua đây chắc cũng mất nửa tiếng."

Triệu Trinh tiếp tục chống má ngồi đó, đồng thời cũng chú ý tới dị trạng ở cách đó không xa, rồi có chút buồn cười hỏi Bạch Trì, "Đại ca em sẽ không hút họa đến trình độ này chứ? Chỉ đi qua chút thôi mà sân bay đã có chuyện."

Bạch Trì cũng có chút hiếu kỳ, "Hình như em thấy Ngải Hổ, anh có đói không? Em đi mua chút gì về ăn nhá?" .

Triệu Trinh vươn tay ôm lấy vai Bạch Trì, cả người đu trên người cậu, "Anh muốn ăn em, được không?"

Bạch Trì trừng mắt, "Anh còn chưa ăn đủ hả? Đại lưu manh!" .
11

Triệu Trinh cười xoa xoa đầu Bạch Trì, nói muốn ăn hamburger.

Trong nửa tháng nghỉ dưỡng này, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Tiểu Bạch Trì, Triệu Trinh rốt cuộc cũng béo lên một chút.

Bạch Trì chạy đi mua hamburger cho Triệu Trinh, nhân tiện chạy qua ngó chút tình huống bên Ngải Hổ.

"Hai phần hamburger gà." Bạch Trì gọi đồ ăn, rồi thỉnh thoảng lại dòm qua chỗ náo nhiệt bên kia.

Chị bán hàng thấy trước mặt là nam sinh thật khả ái dễ nhìn, liền mở lời trò chuyện, "Nghe nói đã đánh mất một kiện văn vật."

Bạch Trì kinh ngạc, "Trộm cướp văn vật sao?" .

"Không rõ lắm a, nghe nói còn chết người nữa." Chị bán hàng nhỏ giọng nói, còn tặng thêm cho Bạch Trì hai khối chocolate, lại hỏi, "Muốn uống gì không?" .

Bạch Trì suy nghĩ một chút, giờ cũng muộn rồi chẳng muốn uống nhiều nước, thôi thì chia nửa với Triệu Trinh đi, vì thế gọi thêm một ly sữa.

Chị bán hàng đang rót đồ uống, thì một chị khác chạy trở về, tiến đến phía sau quầy hàng, "Dọa chết người!"

Cô gái đang bán đồ cho Bạch Trì hiếu kỳ, "Sao thế?" .

"Mới ở trong WC gặp quái nhân, dọa lão nương mất đi nửa cái mạng." Chị bán hàng còn lại vừa vỗ ngực vừa kể.

"Sao lại là quái nhân?" .

"Quắt queo lại gầy đét ... Nhìn như bộ thây khô á." .

"Không phải chứ?" .

"So với tên Quasimodo lần trước gặp còn dọa người hơn a." .
4

"Bên kia không phải bị mất thây khô sao? Đừng nói là em gặp được nhá?" .

"Chị đừng làm em sợ a, em ngày mai còn phải làm ca đêm a."

....

Bạch Trì nhận đồ uống, thanh toán tiền, rồi xoay người đi ra ngoài... Thây khô? .

Chạy về khu hành lý nhưng không thấy Triệu Trinh đâu, ngược lại thấy một phóng viên lúng túng đứng ở đó, trong tay là túi của Triệu Trinh, hình như đang giúp bọn họ trông đồ.

Bạch Trì cũng có quen người này, là phóng viên của một tờ báo lá cải nào đó, đã từng quấy rầy Triệu Trinh vài lần, một lần bị Bạch Ngọc Đường tóm được, một lần bị Bạch đại ca dọa cho một trận, lần khác lại bị cặp song sinh bắt, rồi có lần xém chút nữa bị Triển Chiêu phân liệt, không phải đã nói muốn đổi nghề sao?
11

Bạch Trì thấy hắn có đeo máy ảnh lủng lẳng thì cười nói, "Chuyên nghiệp thế a?" .

"Nè nè." Phóng viên nọ vội xua tay, "Tôi đã sớm bỏ nghề săn ảnh kia rồi." Vừa nói vừa vội vàng lấy danh thiếp ra cho Bạch Trì xem.

Bạch Trì nhận lấy nhìn thoáng qua, hóa ra người này tên là Trương Dương, hiện tại là phóng viên ảnh cho một tờ báo lớn ở thành phố S, chuyên đi lấy những tin tức mới lạ.

"Cậu về thì tốt rồi." Trương Dương bất đắc dĩ đưa cái túi trong tay cho Bạch Trì, "Tên Triệu Trinh kia muốn đi WC dĩ nhiên lại bắt tôi ở đây trông hành lý." Nói xong, cầm camera hùng hùng hổ hổ chạy đi ...

Bạch Trì quay đầu lại nhìn thì thấy hắn chạy về nơi bảo vệ sân bay đang tụ tập, phỏng chừng nghe được tin tức sân bay xảy ra chuyện ly kỳ nên chạy tới a?

Vừa đứng một lúc thì Triệu Trinh quay trở lại.

Bạch Trì đưa đồ ăn ra, Triệu Trinh nhíu mày, "Không uống sữa đâu, anh muốn đi tiểu." .

Bạch Trì không nói gì túm anh đến một chỗ ít người qua lại, cũng may Triệu Trinh thường ngày luôn trong bộ dáng quý công tử tao nhã, cộng thêm thân phận đại minh tinh, rất ít khi nói chuyện thô lỗ.

"Không phải anh vừa đi WC sao?" Bạch Trì giúp Triệu Trinh mở lớp vỏ bọc hamburger ra.

"Cửa WC bị người bên trong khóa rồi." Triệu Trinh bất mãn. .

"Vậy sao không qua cái bên kia ?" Bạch Trì chỉ ra đằng xa.

"Không đi!" Triệu Trinh tiếp tục đu lên vai Bạch Trì, "Xa, phải đi qua bao nhiêu là đường a~." .

Triệu Trinh tựa vào vai Bạch Trì bắt cậu nhóc đút bánh cho ăn, Bạch Trì bất đắc dĩ, "Anh thu liễm chút đi, bị chụp hình rồi viết bậy viết bạ bây giờ." .

Triệu Trinh nhai nhai hamburger, cọ cọ Bạch Trì, điện thoại Bạch Trì có tin nhắn, tài xế đã tới rồi.

"Đi thôi." Bạch Trì kéo Triệu Trinh ra ngoài.

Trên xe, Triệu Trinh vừa gặm hamburger vừa nhìn ra ngoài cửa, như là bị thứ gì đó trên lầu hấp dẫn, tựa người bên cửa kính ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn, "Anh đang làm gì đó?" .

Bạch Trì chuyển tới bên cạnh, theo ngón tay anh chỉ, nhìn thấy ở khoảng lầu 4 lầu 5 của sân bay, có một người đàn ông đang từ cửa sổ bò ra, hắn liên tục hoa chân múa tay, vừa chạy vừa hô to cái gì đó.

Triệu Trinh ấn cửa xe xuống, liền nghe thấy tiếng người nọ hét, "Cứu mạng a!" .

"A ...".

Nhưng theo tiếng kêu thảm của hắn, cùng với tiếng thét chói tai của đoàn người đang vây xem bên dưới, người nọ trực tiếp từ trên lầu ngã xuống. Nhìn vào độ cao của cửa sổ và nên xi măng bên dưới... hẳn là chết chắc rồi.
1

Tài xế dừng xe, Bạch Trì bước xuống, thấy được thi thể đang nằm trong vũng máu ở phía xa, y phục...thật quen mắt.
1

Bảo vệ ở sân bay và cảnh sát cấp tốc lao tới duy trì trật tự, rất nhiều người vây xem. .

Bạch Trì chạy đến gần, người nhiều quá nhìn không rõ lắm, nhưng lại vừa khéo có một cái gì đó tròn tròn từ trong đám người lăn lại chỗ cậu, rồi "xoạch" một tiếng ngã vào bên chân. Bạch Trì cúi đầu nhìn, thì ra là cái nắp của ống kính camera màu đen hiệu Canon.

Nhìn chằm chằm vào cái nắp một hồi, Bạch Trì nhíu mày, Trương Dương vừa rồi có đeo một máy ảnh Canon SLR, hơn nữa quần áo ... hình như cũng y hệt.
1

"Trì Trì." .

Bạch Trì quay đầu lại, Triệu Trinh đang vẫy cậu.

Bạch Trì chạy về xe. .

Triệu Trinh sờ sờ đầu cậu, "Đi về nghỉ thôi, ở đây giao cho cảnh sát xử lý a." .

Tài xế cũng gật đầu, "Ở đây không thể dừng xe lâu."

Bạch Trì gật đầu, đóng cửa xe. .

Trong đầu Bạch Trì nhiều lần hồi tưởng lại đoạn hình ảnh vừa rồi, một người đàn ông nhảy từ cửa sổ xuống ... Bởi vì bên trong có đèn, bên ngoài lại tối đen, cậu không thấy rõ mặt người nọ, hiện tại nhớ lại hình dáng quần áo, có vẻ chính là Trương Dương. Nhưng song song đó, Bạch Trì còn thấy một người khác, đứng ở phía sau Trương Dương ... Vì nhìn từ dưới lên nên Bạch Trì chỉ thấy được đỉnh đầu người đó.

"Tay phóng viên kia."

Chính lúc này, Triệu Trinh đột nhiên mở miệng.

Bạch Trì nhìn anh, góc nhìn của Triệu Trinh hẳn là chính xác hơn của cậu, "Thật sự là người phóng viên đó sao?" .

Triệu Trinh gật đầu, sau đó nhíu mày nói, "Hắn hình như thấy được thứ đáng sợ gì đó." .

Bạch Trì kinh ngạc, "Hắn bị dọa sợ mới nhảy khỏi cửa sổ á?" .

"Quan trọng là thứ gì có thể khiến người ta sợ đến mức nhảy từ trên cao xuống như thế." Triệu Trinh nhướn mày, "Hoặc là bị đẩy xuống, hình như anh thấy phía trước còn có người." .

"Đúng là có người." .

Lúc này, tài xế cũng mở miệng, góc nhìn của chú ấy khác với góc nhìn của Triệu Trinh Bạch Trì, có lẽ đã thấy cái gì đó.

Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, "Là ai ạ?" .

Tài xế lắc đầu, "Tôi chỉ thấy được đỉnh đầu thôi, không thấy mặt, nhưng mà tôi chuyên đến đón khách ở sân bay nên rất quen thuộc, vị trí đó có vẻ là toilet gần khu hành lý." .


Bạch Trì ngẩn người, nhìn Triệu Trinh. .

Triệu Trinh vuốt cằm, "Cái toilet khóa trong lúc anh đi đó."

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên, tài xế phanh gấp một cái...

"Oa!" Bạch Trì nhào về phía trước, Triệu Trinh cũng vậy, một cước này của chú tài xế làm Triệu Trinh và Bạch Trì đang buồn ngủ cũng bị giật mình tỉnh hẳn.

May là hừng đông xe ít, nếu không cũng khó tránh khỏi tai nạn giao thông.

"Xảy ra chuyện gì thế? !" Bạch Trì phục hồi lại tinh thần, vừa xoa cái trán bị đụng đau vừa tài xế, "Nổ lốp ạ?"

Triệu Trinh thấy sắc mặt tài xế tái nhợt, hỏi, "Chú khó chịu ạ?" .

"Cháu mở cửa sổ nha?" Bạch Trì hỏi.

"Không... Không cần." Tài xế lấy lại bình tĩnh, vừa xin lỗi vừa tiếp tục lái xe.

Triệu Trinh và Bạch Trì đã bình tĩnh lại, hiếu kỳ hỏi tài xế, "Sao vậy ạ?" .

"Chắc tôi bị hoa mắt thôi." Vẻ mặt của người tài xế vô cùng hoang mang.

"Hoa mắt?" Bạch Trì buồn bực, "Chú nhìn thấy gì thế?" .

"Tôi ... Tôi nhìn thấy có người bò trên cửa kính sau xe chúng ta." Tài xế xấu hổ nói.

Bạch Trì và Triệu Trinh lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ là ở đó chẳng có người.

"Chú nhận ra là ai không a?" Bạch Trì hỏi .

"Không thấy rõ, cảm giác có rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt tối om, làm tôi sợ muốn chết." Tài xế cũng lắc đầu, "Treo ngược trên cửa kính phía sau rồi bò dần xuống dưới."

Bạch Trì đang nghi hoặc, Triệu Trinh bên cạnh lại khẽ khàng chọt a chọt vai cậu.

Bạch Trì quay đầu lại, thì thấy Triệu Trinh vươn tay, chỉ vào một chỗ trên tấm kính phía sau xe -- trên đó, có một dấu tay rất rõ ràng, mà quái dị nhất chính là, các ngón tay đang hướng xuống dưới.

Bạch Trì nhào vào lòng Triệu Trinh, sau đó ngẩng đầu mở to hai mắt oán niệm nhìn Triệu Trinh, ý tứ đong đầy -- anh lại giở trò quỷ đúng không? Nhanh nói là trò đùa của anh đi !!!~~ .

Triệu Trinh bất đắc dĩ sờ sờ gáy Bạch Trì, sau đó nhún vai -- anh thật sự không có dính dáng mà.~

Chương 3 : Hung án

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa về đến nhà đã bị một bầy động vật họ mèo từ trong nhà lao ra vây lấy.

Một đám mèo lớn mèo nhỏ chặn Triển Chiêu lại cọ đủ đường.
6

Nhấc đống hành lý đủ kích cỡ lên, mọi người cùng nhau vào nhà. .

.

Công Tôn và Triển Chiêu đã ngủ no trên máy bay lúc này vừa sắp xếp hành lý vừa tiếp tục thảo luận về Bánh xe của Đức Phật, Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến hai kẻ hơn nửa đêm rồi còn loay hoay bận rộn nọ, nhanh chóng lên lên lầu tắm chuẩn bị đi ngủ.

Công Tôn mở một thùng đồ thật lớn, từ bên trong lấy ra một đống hộp lớn hộp nhỏ, cặp song sinh hiếu kỳ liếc hỏi, "Chủ nhân của tôi ơi ~ ngài trữ hàng cấm ạ?" .

Công Tôn mở một cái ra cho bọn họ xem ...

"Má ơi~" Cặp song sinh liếc mắt thấy một bộ đầu lâu, sợ đến mức xoay người bỏ chạy.

Công Tôn ôm cái đầu lâu ra đặt ở trên bàn.
1

Triển Chiêu thò tay sờ sờ, "Hàng mô phỏng bằng thủy tinh sao?"

"Ừ." Công Tôn gật đầu, "Đồng hồ báo thức đó." Nói xong bóp bóp vài cái ... lập tức cái đồng hồ phát ra một chuỗi dài tiếng cười "Ha hả a, ha hả a", nổi hết cả da gà.
27

"Phong cách khá Tây nha!" Triển Chiêu cầm lên ngắm nghía.

Lúc này, bên ngoài lại có một chiếc xe ngừng lại.

Cặp song sinh bị đầu lâu báo thức của Công Tôn hù sợ đang chạy té khói lập tức tựa vào cầu thang lầu hai ngó xuống, "Trì Trì với Triệu Trinh về rồi..."

Bọn họ còn chưa vào cửa, mọi người đã nghe thấy có tiếng sư tử gầm ... Lisbon lâu ngày không được gặp Bạch Trì và Triệu Trinh lao ra, dùng hai chân trước bự đùng của mình ôm lấy Bạch Trì, cái đầu bờm xờm cọ tới cọ lui.

Triệu Trinh và Bạch Trì thật vất vả mới vào được bên trong, buông hành lý xong lập tức ngồi phệt xuống sô pha.

Lisbon tiếp tục ôm lấy hai người cọ cọ. .

Triệu Trinh vỗ vỗ đầu Lisbon, cảm khái, "Thật là chuyến đi kinh hồn mà, thiếu chút nữa không về được nhà rồi."

Cặp song sinh vừa lục va li của Bạch Trì tìm quà vừa hỏi, "Sao á? Gặp phải luồng khí lưu hả?" .

"Máy bay không có vấn đề gì, vị đại ca tài xế hai người tìm cho bọn tôi mới có chuyện kìa." Triệu Trinh ôm lấy gối đầu tựa vào lưng ghế.

Cặp song sinh nhìn nhau, "Không thể nào? Lão Mạnh là tài xế giỏi nha, lái cho bọn anh nhiều năm rồi."

"Cứ nhờ Triển Chiêu xem qua cho chú ấy đi." Triệu Trinh bất lực, "Dọc đường đi thắng gấp ít nhất ba lần, chạy sai đường hai lần, còn vượt đèn đỏ một lần đó."

"Không phải chứ? !" Đại Đinh hết hồn.

Tiểu Bạch Trì ôm lấy cái đầu bự của Lisbon, cũng gật đầu, "Đúng nga, thần kinh chú ấy có vấn đề rồi á, lần đầu thì nói có người nằm úp sấp trên tấm kính phía sau, tiếp đó đang lái xe ngon lành lại nói là đụng phải một đứa bé, cuối cùng thiếu chút nữa đi ngược chiều."

"Sau đó thế nào?" Triển Chiêu hỏi.

"Sau đó tôi với Trì Trì lái xe đưa chú ấy đến bệnh viện, rồi thông tri cho người nhà đến chăm nom, xong mới về nhà." Triệu Trinh nhún vai.

"Không phải chứ? !" Tiểu Đinh há hốc miệng, cầm điện thoại lên, "Để tôi đi hỏi người nhà ông ấy."

Bạch Ngọc Đường tắm giặt sạch sẽ xong, xoa tóc xuống dưới, thấy Triệu Trinh và Bạch Trì, biết hai người bọn họ về sau, liền hỏi, "Lúc hai người về sân bay thế nào rồi?"

Bạch Trì đem vừa chuyện đã xảy ra kể lại một lần ...

Bạch Ngọc Đường cau mày, Công Tôn và Triển Chiêu đều hiếu kỳ, "Thây khô? !" .

"Kỳ quái a." .

Lúc này, Tiểu Đinh nói chuyện điện thoại xong quay trở lại, "Tôi gọi điện cho lão Mạnh, vợ ông ấy tiếp, nói ông ấy đã kiểm tra xong, không có vấn đề gì cả, hơn nữa ông ấy cũng không có tiền sử bị tâm thần. Lão Mạnh cũng không biết chính mình vừa bị cái gì nữa, chẳng rõ thứ thấy được là thật hay ảo giác."

"Tuyệt đối là ảo giác." Triệu Trinh nói, "Cửa sau có ai nằm úp sấp không thì tôi không biết, nhưng chú ấy nói đã đụng phải một đứa bé thì tuyệt đối không có."

"Đúng a!" Bạch Trì cũng gật đầu, "Hừng đông đó nha, trên đường lớn kiếm đâu ra con nít." .

"Vậy vô duyên vô cớ xuất hiện ảo giác sao?" Công Tôn nhíu mày, "Không phải là trong não có vấn đề chứ? Kêu ông ấy kiểm tra kĩ vào."

Tiểu Đinh gật đầu, "Đã kiểm tra rồi, lão Mạnh nói có thể là đụng trúng quỷ rồi."

"Đụng phải quỷ? !" Tiểu Bạch Trì dựng thẳng lỗ tai, Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, sấy cho khô tóc rồi đi ngủ thôi.

Công Tôn và Triển Chiêu lại bắt đầu thảo luận các loại khả năng đụng phải ma quỷ vân vân.

....

Một đêm yên ổn trôi qua, ngày hôm sau, cục trưởng Bao gửi thư đến toàn bộ cảnh viên vừa kết thúc kỳ nghỉ, để mọi người điều chỉnh một chút, hai ngày sau đi làm, Vì vậy... mọi người sau khi đi nghỉ về lập tức tổ chức liên hoan.

Hưởng thụ nguyên kỳ nghỉ dài nên tinh thần diện mạo ai cũng tốt, tụ lại một chỗ trao đổi các loại quà tặng, thuận tiện giao lưu chút hiểu biết sau khi đi du lịch về.

Một đoàn các cô nương xúm lại líu ríu thảo luận bát nháo, vô cùng náo nhiệt. Mặt khác có một việc rất đáng chúc mừng, người duy nhất còn độc thân trong SCI, Tương Bình, nay cũng đã tìm được chốn để về, bác sĩ Hà Doanh cuối cùng cũng tiếp thu được sự hấp dẫn của một trạch nam, hiện tại chưa có chủ chỉ còn lại mỗi mình Bao Chửng.
14

Lúc mọi người đang nghiên cứu xem nên tìm cho Bao Chửng một vị phu nhân như thế nào thì cửa lớn bị đẩy ra, Bao Chửng xách theo một bọc lớn lắc lư đi vào.

Cái Bao Chửng xách tới là một túi bánh mì, có lẽ dưới nhà ông ấy mới khai trương một tiệm bánh mì, ông ấy ăn thấy ngon nên vội xách tới cho mọi người nếm thử. Mọi người lại một lần nữa đồng tình... Đã già rồi mà mỗi ngày đều gặm bánh mì như thế rất thảm a, nhanh tìm cho ông ấy một ai đó thôi.

Bao Chửng cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị, vừa gặm một xâu thịt quay vừa khó hiểu hỏi, "Gì vậy?"

Mọi người nhìn trời. .

Triển Chiêu rất tò mò về vụ án ở sân bay ngày hôm qua nên cầm một phần mì xào lân la đến gần Bao Chửng, "Cục trưởng, vụ án ở sân bay thế nào rồi?"

"Sân bay? Cậu muốn hỏi vụ mất tích Bánh xe của đức Phật hay vụ nhảy lầu?" Bao Chửng hỏi.

"Hai cái không liên quan sao?" Triển Chiêu thăm dò.

Bao Chửng bật cười, cũng hỏi lại, "Thế cậu nghĩ có quan liên à?"

Triển Chiêu híp mắt -- lại lên giọng.

Bao Chửng gặm xâu đồ nướng xong thì nói, "Vụ án ở sân bay đúng là tiến triển có chút kỳ quái.".

"Sao ạ?" Triển Chiêu hiếu kỳ, Công Tôn cũng nhìn sang.

"Vị phóng viên tên Trương Dương kia, trong thẻ nhớ camera của hắn có một vài tấm hình." Bao Chửng nói, "Hẳn là chụp trước khi chết, ngay trong WC, rất giống ảnh kinh dị." .

"Kinh dị?" Mọi người hiếu kỳ dỏng tai lên nghe.

Dương Dương tò mò, "Kinh dị ý là chụp phải quỷ ấy ạ?"

Bao Chửng lấy điện thoại di động ra, nói, "Sáng nay ta qua tổ giết người chụp được này."

Mọi người đòi xem.

Bao Chửng lấy tay che đi, nhắc nhở, "Hơi kinh khủng đó."

Mọi người nhìn trời, càng cấm càng muốn nhìn a.

Vì thế Bao Chửng đưa điện thoại cho Triển Chiêu, rồi đưa tay cầm lấy một trái bắp.

Triển Chiêu mở tấm hình ra...

Tấm thứ nhất, ở lavabo trong WC có một người đang nằm úp sấp chúi đầu vào vòi nước ... Mà người này mang đến một cảm giác rất quái dị, trên người bọc một tầng băng vải, thân thể khô quắt, màu da vàng như nến lại nhăn nheo như bị uốn nếp, cảm giác như bị sấy khô.
12

Chỉ tiếc không thấy được rõ mặt, đại khái do Trương Dương cầm camera không được chắc tay mà thành.

Cảnh này Trương Dương chụp liên tục mấy tấm, chỉ đơn giản là quá trình quái nhân nọ dùng nước vỗ lên đầu lên mặt và uống vài ngụm.

Đột nhiên... Người nọ quay mặt sang, Trương Dương chụp được tấm hình đặc tả khuôn mặt.

"Á ..." .

Mọi người nhịn không được hô lên -- bởi vì khuôn mặt Trương Dương chụp được nhiều nếp nhăn y như mặt thây khô, trên đó còn có hai lỗ thủng tối om.

"Đây là hiệu quả hoá trang sao?" Bạch Trì giật mình dựng hết cả tóc gáy.

Triển Chiêu tiếp tục chuyển hình, có thể nhận ra người nọ đột nhiên nhào về phía Trương Dương, những tấm sau đó khá mơ hồ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lại chuyển hình, góc chụp có vẻ là từ dưới đất hướng lên trên, chỉ chụp được hai chssn quấn đầy băng vải, thế nhưng địa điểm chụp đã biến thành trong buồng vệ sinh.

"Trương Dương bị gã đó ném vào WC hả?" Bạch Ngọc Đường phỏng đoán, "Ngã xuống đất rồi còn ấn chụp được?"

"Đây là một loại bản năng." Triển Chiêu nói, "Lúc đó adrenaline trong Trương Dương phỏng chừng phải tăng lên đến năm trăm vạn ấy chứ, hắn chỉ nghĩ rằng nếu một màn này chụp lại được, rồi giật tít lên tờ báo ngày mai hắn sẽ phát tài, có lẽ trong đầu còn đang nghĩ tiêu đề, không rảnh để xét xem có nguy hiểm hay không."

Tấm ảnh tiếp theo vô cùng không rõ, nhưng có thể thấy thây khô nọ hình như đang tập kích Trương Dương, sau đó, không còn hình chụp nữa.

"Sau khi hắn bị tập kích thì nhảy khỏi cửa sổ sao?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Đó cũng là bản năng." Triển Chiêu gật đầu, "Có lẽ cửa đã bị gã kia khóa lại, hắn không tìm thấy đường để trốn chạy, lại cảm giác được nguy hiểm cận kề, nên mới nhảy khỏi cửa sổ. Tiếc là nhảy xuống rồi lại ... Bi kịch a."

Bạch Trì nhíu mày, "Thật sự do thây khô nọ khiến hắn trở nên như thế sao? Vậy Bánh xe của đức Phật thực sự sống lại ạ?" .

Bạch Ngọc Đường lật lại ảnh chụp, phóng lên nhìn thật kỹ, cuối cùng tại tấm hình Trương Dương chụp chân của thây nọ, phát hiện ra một chi tiết. Anh đưa qua cho Triển Chiêu xem, trên lớp băng vải quấn chân, có một hình nổi màu lam cùng loại với con dấu.

Triển Chiêu híp mắt nhìn một chút, rồi nói, "Là con dấu của bảo tàng Romania." .


"Băng vải này quấn để tiện vận chuyển, bảo vệ bộ thây khô." Bao Chửng nói, "Cái đó tổ khảo cổ đã giám định rồi." .

Triệu Trinh cũng nhìn tấm ảnh, còn mọi người nhìn anh -- có sơ hở gì không a?
1

Triệu Trinh khẽ nhún vai, "Rất có thể là người hóa trang thành, dậm chút phấn đeo chút phụ kiện thôi, khá dễ để tạo thành loại hiệu quả này, hiện tại kỹ thuật hoá trang rất phát triển mà, hóa trang thành thây khô là phần cơ bản nhất mà một chuyên viên trang điểm cần học." .

Bao Chửng hỏi, "Nói vậy là hoá trang sao?"

Triệu Trinh nhún vai, "Cháu không biết đâu, cũng không chắc là thật mà, thế giới to lớn không gì là không thể."

Tất cả mọi người híp mắt nhìn anh -- nói cũng như không.

"Nhắc đến thây khô..." .

Lúc này, Trần Giai Di chạy tới, đưa mọi người một tấm vé xem phim.

Mọi người nhìn cái tên --《đêm cuối cùng 》.

"Cái gì đây a?" Triển Chiêu hiếu kỳ. .

Tề Nhạc nhướn mày, "Bộ phim mới ra mắt, mời các anh đến xem a."

"Phim kịnh dị hả?" Công Tôn hiếu kỳ.

"Đúng á, đội hình rất mạnh nha!" Cặp song sinh chen vô, "Công ty nhà mình quay đó."

Bạch Ngọc Đường đại khái đã nhiều năm không xem phim, cầm lấy tấm vé hỏi, "Gần đây quay phim kinh dị rất có tiền sao?"

"Quay phim gì không quan trọng a, quan trọng là phải có chủ đề hot diễn viên siêu sao." Tiểu Đinh vừa nói vừa lộ ra sắc mặt của một gian thương, "Tương Nam, Giai Di cộng thêm át chủ bài Vương Từ Liệt, còn có hiệu ứng đặc biệt từ công ty của Lâm Nhược, âm nhạc của nhóm Tề Nhạc, cộng thêm đại ảo thuật gia ..." Nói rồi, búng tay về phía Triệu Trinh, "Khách mời danh dự ~." .
4

Bạch Trì hiếu kỳ nhìn Triệu Trinh, ý là -- anh cũng đi đóng phim á?

Triệu Trinh nhún vai, "Cũng diễn một vai ảo thuật gia thôi, chẳng khó tí nào." .

"Từ Liệt... Tên thật quen nha." Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Có phải cậu nhóc đốt pháo cho nổ ký giả đó không?"

"Ế! A Liệt quả nhiên có danh tiếng a, ngay cả kẻ không quan tâm đến giải trí như cậu cũng biết." Cặp song sinh mừng rỡ.

"Đốt pháo cho nổ ký giả?" Công Tôn hiếu kỳ.

"Từ Liệt cũng thật là ..." Trần Du nói, "Lần trước trong show diễn của cậu ta có chuẩn bị hiệu ứng pháo hoa, ủy thác cho công ty của anh hai em làm, sau đó có ký giả len lén vào cánh gà chụp ảnh, Từ Liệt lặng lẽ đốt một dây pháo rồi nhét vào trong quần vị ký giả nọ ..." .

Mọi người khóe miệng giật giật -- cái này...

"Cái đó thì thấm tháp gì, cậu ta chính là một tay quỷ kiến sầu a!" Tề Nhạc lắc đầu, "Ngày đó có một tên chui vào nhà cậu ta trộm đồ bị tóm được, cậu ta liền treo tên đó đung đưa ngoài cửa sổ chờ cảnh sát tới, ở tận tầng 27 á. Rồi còn bắt y xin lỗi, sau đó hai người bọn họ ầm ĩ cãi lộn một hồi, sau này Từ Liệt thu người kia về làm trợ lý, vừa khéo y họ Lâu, bọn em đều gọi là Lâu Ngoại Quải." (~ treo ngoài nhà) .
8

"Phụt ..." Mọi người đều phì ra cười, đúng là Lâu Ngoại Quải còn gì.

Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, "Dã man thế mà mấy người còn ký hợp đồng?" .

"Người ta số đỏ a!" Cặp song sinh nhướn mày, "Đại ca thấy cậu ta thuận mắt nha! Thằng nhóc này trước đây từng đánh thái quyền, kiêm luôn một chân trong ban nhạc rock, giọng rất tốt đó! Trước cậu ta với nhóm Tề Nhạc cùng biểu diễn cho công ty thu được gấp đôi luôn, diễn kịch cũng rất có khiếu, con nuôi của Tương Nam đó."
2

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, buổi ra mắt chính là đêm nay, dù sao cũng chưa có chuyện gì xảy ra.

Triển Chiêu nhìn sơ qua giới thiệu vắn tắt về bộ phim, "A? Kết quả là vấn đề tâm lý sao?" .

"Đúng vậy!" Trần Giai Di gật đầu.

"Vấn đề về tâm lý ..." Triển Chiêu khẽ sờ sờ cằm, sau đó cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Bạch Ngọc Đường thả một cái cánh gà vào trong chén của anh, "Lại nghĩ cái gì vậy?" .

"Hả?" Triển Chiêu hoàn hồn lại, lắc lắc đầu, "Không a", rồi cầm cánh gà lên gặm.

Mọi người ăn tối xong, thì kéo cả đoàn đến buổi ra mắt phim của mấy cô Trần Giai Di.

Phim kinh dị dạo này đều rất có kỹ thuật, bộ phim này cũng khá hay, nội dung là nam chính Từ Liệt theo đuổi nữ chính Giai Di, nhưng lại phát hiện ra nữ chính có một bà mẹ rất quái dị, đó là vai của Tương Nam.

Sau này nam chính phát hiện ra trong nữ chính và mẹ cô có một người đã chết, thế nhưng không thể biết được là ai, trong lúc liên tục gặp phải những chuyện kinh khủng hắn mới phát hiện ra thần kinh của mình có vấn đề. Chính hắn đã giết chết cả nữ chính lẫn mẹ cô, và vẫn luôn đối thoại với hai thi thể này.
5

Phim kịnh dị đương nhiên có hiệu quả phi phàm, đội kỹ thuật của công ty Lâm Nhược không hổ danh đẳng cấp thế giới, dọa cho không ít khán giả ở đây la to hét nhỏ, Bạch Trì cũng bị hù sợ thành công.
6

Triển Chiêu và Công Tôn xem rất hưng phấn, Bạch Ngọc Đường thì ngủ mất tiêu, Bạch Cẩm Đường vừa xem vừa ngáp, nếu không phải bản thân là chủ công ty phải giữ hình tượng thì anh cũng ngủ rồi, may mà có đeo kính nên không ai nhìn ra.
14

Chờ bộ phim kết thúc, mọi người tháo kính ra, Triển Chiêu bất đắc dĩ lay Bạch Ngọc Đường dậy.

Bạch Ngọc Đường vẫn còn buồn ngủ, xoa a xoa cái cổ.

Triển Chiêu ôm cánh tay hỏi anh, "Có cảm tưởng gì a Bạch đội trưởng?" .

"Hả?" Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, "À, cái ghế rất thoải mái." .
10

Triển Chiêu đỡ trán, người này rốt cuộc khuyết thiếu cảm giác sợ hãi đến trình độ nào rồi a.

Lúc này, chợt nghe từ phía hàng ghế khán giả có chút ồn ào, sau đó, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn xung quanh, Triển Chiêu túm túm anh, chỉ về phía trước.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, mới phát hiện hóa ra là dàn diễn viên bước lên ra mắt, đặc biệt khi người cuối cùng là Từ Liệt xuất hiện, tiếng thét chói tai càng có thêm cao độ.
6

Mọi người quan sát một chút, đó là một chàng thanh niên khá đẹp trai, nam tính, cao gầy, thuộc kiểu người tháo vát, tướng mạo cũng không phải loại nam sinh mặt sữa, da màu đồng, đường nét góc cạnh, tóc ngắn, rất gọn gàng chỉnh tề.

Từ Liệt vừa đi vừa ngáp, hiển nhiên cũng mới tỉnh ngủ.
1

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ một chút, đã khoảng 10h30 đêm.

Các diễn viên cầm mic thay phiên nhau chào hỏi khán giả, đúng lúc này... bỗng một cánh cửa bên hông bị đẩy ra, đèn cũng vụt sáng.

Bạch Ngọc Đường ra bên ngoài nhìn, thì thấy có một nhóm người đang tiến lại.

Cặp song sinh ban đầu đều khó hiểu nhíu mày, ai vậy a? Gây lộn à? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy khả năng này không cao, nhìn kỹ lại ... đều có thẻ công tác, cảnh sát sao? .

Bạch Ngọc Đường liếc mắt liền nhận ra người đi đầu tiên chính là Ngải Hổ thì có chút hiếu kỳ. .

Ngải Hổ bước vài bước lên bục, đến trước mặt Từ Liệt, đưa ra giấy chứng nhận, "Từ Liệt, anh bị tình nghi trong một vụ án giết người, mời theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra." .

Từ Liệt vẻ mặt hoang mang, "A?" .

Bạch Cẩm Đường nhìn sang cặp song sinh.

Cặp song sinh cũng nhún vai lắc đầu, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.

Bạch Ngọc Đường xoa cằm.

Chờ Từ Liệt bị mang đi rồi, Bao Chửng hỏi Ngải Hổ tình huống. .

Ngải Hổ nói, "Phát hiện ra một thi thể trong xe Từ Liệt."

Mọi người nhíu mày.

Tương Nam hỏi, "Chiếc xe nào thế?"

"Chiếc Porche màu vàng." .

Tương Nam lắc đầu, "Các cậu đã điều tra kỹ chưa, chiếc xe đó của Từ Liệt bị hỏng từ lâu lắm rồi, vẫn ở bãi đậu xe dưới lầu chưa từng rời đi, có khi khởi động cũng không nổi ấy."

Trợ lý của Từ Liệt cũng gật đầu, "Đúng vậy, chiếc Porche vàng đó đã bị hỏng lâu rồi."
3

Ngải Hổ gật đầu, "Chúng tôi biết, nhưng thi thể được tìm thấy trong xe anh ta nên cần anh ta phối hợp điều tra, nếu có thể loại bỏ nghi ngờ chúng tôi sẽ lập tức thả người."

Mọi người thật ra cũng không có ý kiến gì, cảnh sát có quy trình phá án của cảnh sát mà.

Chỉ là sự kiện này làm giới truyền thông sôi sục hẳn, ngày hôm sau toàn bộ tựa đề đều là -- diễn viên lần đầu ra mắt thì bị bắt giữ.

Cặp song sinh nhìn số lượng vé được bán ra tăng vù vù, nghĩ bụng, muốn mở đường kiếm ăn mới hóa ra còn có thể tuyên truyền theo cách này a.

Nhưng rất nhanh, mối nghi ngờ Từ Liệt được tháo bỏ, người được thả trở về. .

Fan hâm mộ của cậu ta sôi sùng sục, muốn cảnh sát phải xin lỗi và bồi thường tổn thất danh dự cho Từ Liệt. Cũng may Bạch Cẩm Đường và cảnh sát có quan hệ tốt, công ty đương nhiên không truy cứu, truyền thông phỏng vấn Từ Liệt, chính cậu ta cũng thể hiện bản thân chẳng để ý lắm đến chuyện này.
3

Mà ngay ngày đầu SCI đi làm trở lại, Ngải Hổ đã đã đem vụ án thi thể bị giấu trong cốp xe đó sang bàn giao.

"Án giết người liên hoàn hả?" Bạch Ngọc Đường tò mò.

"Có giết người liên hoàn không còn chưa biết, nhưng bọn em tìm được đoạn video này." Ngải Hổ nói, "Lúc đó ở gần chiếc xe vàng không có camera, nên bọn em không tìm được chứng cứ mới phải trực tiếp đi bắt Từ Liệt. Nhưng vừa may có một chiếc xe riêng đậu ngay phía trước, trong xe có lắp đặt máy quay để ngừa trộm, vừa lúc quay được một đoạn này. Đúng rồi, nạn nhân là một người sống trong cao ốc này, xe của ông ấy vừa lúc đậu gần chiếc Porche vàng, có thể nói là họa từ trên trời rơi xuống a."

Mọi người hiếu kỳ mở đoạn video lên xem.

Trong bãi đậu xe u ám, một chiếc xe màu đen có rèm che tiến đến, đậu lại vị trí khá gần với chiếc Porche vàng.

Một người đàn ông bước xuống, rồi hình như thấy được thứ gì đó gần chiếc Porche vàng nên đi tới nhìn thử, sau đó, chợt thấy ông ấy xoay người bỏ chạy... Mà trong khoảnh khắc ông chạy trốn, phía sau có thứ gì đó nhào tới, ôm lấy đầu ông rồi kéo cả người vào trong một góc tối.

Hình ảnh ghi lại vừa kinh khủng lại quỷ dị, khiến SCI kiến thức đầy mình cũng phải há hốc miệng không thể nói được gì.

Chương 4 : Võ sĩ biến mất

Tương Bình dùng bộ thiết bị Bạch đại ca mới "quyên tặng" xử lý âm thanh của đoạn video, sau đó mở màn hình lớn mới lắp ở SCI cho mọi người xem.

Trong khoảng thời gian nghỉ vừa rồi, SCI được trang bị thêm một loạt thiết bị, là Bạch Cẩm Đường mời chuyên gia đến làm cho, bây giờ đã hiện đại hóa y như trong phim khoa học viễn tưởng.
3

Mọi người xem hình ảnh trong đoạn video, hiệu quả không thua kém gì phim kịnh dị.

Tuy quay bằng máy ghi hình không có tiếng, nhưng có thể tinh tường nhìn thấy khẩu hình của người bị hại khi phát âm. .

Triệu Trinh tinh thông thần ngữ, nhìn thoáng qua rồi bất đắc dĩ dịch, "Người kia vừa chạy vừa hét cứu mạng a, có quỷ... "

* thần = môi, thần ngữ = ... (chả nghĩ ra từ nó giống giống "thủ ngữ" é)
3

Tất cả mọi người nhíu mày .

Độ cao của đồng hồ tốc độ thấp hơn màn hình máy ghi hình rất nhiều, cự ly càng gần hình ảnh quay được càng rõ.

Trong đoạn video, người chủ xe vừa bước xuống thì hiếu kỳ đi sang nhìn vào chiếc Porche vàng nằm trong góc, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau xe có người đang ngồi chồm hổm.

Người chủ xe nọ chỉ đứng ngay sau gã kia chừng 3 giây đồng hồ, sau đó kinh khủng xoay người chạy trốn, có lẽ vì thấy được vẻ mặt méo mó cực độ của gã nên bị giật mình.

Cùng lúc đó, từ phía sau có một bóng đen nhoáng tới ôm lấy đầu ông rồi lôi vào phía sau xe.

Một lát sau, kẻ tập kích túm người chủ xe bê bết má đi ra, tìm kiếm xung quanh một chút, cuối cùng phát hiện cốp sau của chiếc Porche vàng có thể mở được, thế là ném thi thể vào trong đó, đậy cốp lại rồi xoay người bỏ đi.

Tương Bình chụp ra một đống ảnh, phối hợp với hình chụp thi thể mà đội Ngải Hổ đưa lên, nhìn thấy mà giật cả mình.

Có vài tấm chụp từ video ra tinh tường thu được hình dạng của kẻ tập kích --tứ chi khô quắt, mặt y như cái đầu lâu, da toàn nếp nhăn và viền mắt tối như hai cái hốc.

Triển Chiêu lật xem tấm hình "thây khô" đã tập kích Trương Dương.

"Là cùng một người đúng không?" Bạch Trì so sánh hai tấm hình.

"Đúng vậy, anh so qua rồi." Tương Bình nói rồi mở phần tư liệu so sánh ra cho mọi người xem.

"Cái thứ này ... là người sao?" Công Tôn rất hứng thú vuốt cằm nhìn mặt của thây khô trong hình, "Khuôn mặt này phù hợp với kết cấu xương sọ của con người, nhìn không giống biến dị hay phẫu thuật thẩm mỹ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương