Dâm Môi Sai
-
Chương 25: Không muốn cũng không được nha
Đó là một loại độc nàng chưa gặp bao giờ.
Y Y cố ý muốn vào thôn Hòe Hoa, thủ thành không ngừng khuyên giải: “Yến phu nhân, nếu tình hình bệnh dịch không thể khống chế, chỉ sợ người…” Câu kế tiếp hắn không dám nói, nhưng mọi người đều hiểu, chỉ sợ người cũng sẽ bị hỏa thiêu.
Yến Nam Thiên đi theo, không hiểu sao hắn rất tin tưởng nàng. Có lẽ là do khí thất thong thả, bình tĩnh khi nghịch chuyển sinh tử của nàng. Ba người cùng nhau vào thôn, người bên trong trông rất đáng sợ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thủ thành cho họ thời gian năm ngày, nếu như vẫn không tìm ra manh mối, bắt buộc phải rời đi. Nếu như phát hiện có bất kỳ dấu hiệu nhiễm bệnh nào…
Ba người thong dong đi trên đường, tất cả mọi người trong thôn đều sợ hãi nhìn bọn họ, họ…muốn đốt thôn sao?
Y Y tìm đến mấy nhà có người bị bệnh, tỉ mỉ tìm kiếm.
Nàng xem xét vài người bệnh, triệu chứng đều hệt như Liễu Như Ti, trên người con bệnh đều tìm thấy một loại trùng màu vàng, dài chừng hai tấc, hình như sống trong mùn.
Y Y kê vài đơn thuốc giải độc, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Người bệnh trên người không hề có miệng vết thương. Nàng đã hai đêm không ngủ, Yến Nam Thiên cũng không làm phiền nàng, lúc này nàng chẳng khác gì một người cuồng võ thuật đang xem một quyển bí tịch hiếm có.
Nàng tiếp tục quan sát loại trùng này, không đúng thuốc, sau khi giải nó lại tự tái tạo mủ, rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Đêm đã khuya, nàng đột nhiên dùng ngân châm châm một con trùng rồi nhẹ nhàng vén tay áo, đặt nó lên tay mình.
Yến Nam Thiên muốn ngăn lại nhưng không kịp, cánh tay nàng bắt đầu không khỏe, từ từ hồng lên, sau đó nổi lên bọt nước trong suốt, cuối cùng bắt đầu thối rữa, mặt ngoài vết thương không lớn nhưng chậm rãi lan ra.
“Y Y, nàng…” Yến Nam Thiên khi mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong đó có thứ gọi là tàn nhẫn.
Y Y cuối cùng cũng chế thuốc thành công, không ai ngờ tương thể màu trắng bên trong con trùng lại có thể giải độc. Quan Âm trên đời, Bồ Tát hiển linh, những từ này đều được dùng để gọi Y Y khi này, nàng lạnh nhạt đứng giữa đám người, lại như có một bức tường nào đó che phủ lấy nàng.
Vài y sĩ chạy đến không ngừng khen ngợi, muốn nàng chỉ cho đơn thuốc để về kinh báo cáo kết quả, nàng nhàn nhạt xã giao rồi tùy ý ném thuốc giải cho họ. Câu chuyện này sau được người đời truyền thụ rộng rãi, biến Y Y thành tiên nữ cứu thế.
Con người sống trên đời chỉ nguyện ý nhìn thấy mặt tốt của mọi sự việc, không ai thấy nàng nhăn mày mỗi khi không tìm thấy đầu mối, không ai thấy nàng như người điên đào xới tại các vết tích, càng không ai thấy nàng bất chấp tất cả lấy mình thử độc.
Nàng không nói không rằng chăm sóc Liễu Như Ti, Thiên tổng binh từng phái người đến nơi này, nhưng vì e ngại thân thủ của Chiết Hoa công tử nên không dám làm lớn, đến ngày thứ hai Y Y đồng ý đưa phương thuốc cho hắn, coi như là hắn lập được công lớn, vì thế cũng chỉ đòi làm một khế ước đơn giản với Y Y, dặn nàng không được truyền chuyện này ra ngoài.
Khi sự tình chấm dứt, ba tháng cũng đã qua.
Yến Nam Thiên nhìn Y Y đút thuốc cho Liễu Như Ti, cảnh này nhìn qua song cửa lại càng thêm ấm áp. Hắn nghĩ, nếu như họ có con, nàng hẳn sẽ là một người mẹ tốt, nhưng khi nghĩ đến lúc nàng áp trùng vào cánh tay mình, không hiểu sao ánh mắt lại lóe lên một tia tàn nhẫn.
Liễu Như Ti được nàng chăm sóc nhiều ngày cũng dần dần hiểu chuyện. Nàng cười gọi Y Y tỷ tỷ, Y Y cũng cười, không như nụ cười với nhiều người khác, mà là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Đêm, Cận lẳng lặng canh giữ ngoài cửa phòng, Liễu Như Ti đã ở trong phòng Y Y rất lâu.
“Cận.” Y Y nhẹ nhàng gọi, hắn trả lời rất nhanh: “Có.”
“Ngươi vào đây.” Giọng nói Y Y mang theo chút quyến rũ, Cận đẩy cửa vào, hương hoa mai nhàn nhạt truyền đến mũi hắn, khiến tâm trí hắn có chút choáng váng. Y Y đứng trước giường nhìn hắn mỉm cười: “Cận, ngươi lại đây.”
Hắn ra sức lắc đầu, chậm rãi bước qua, cảm thấy hình ảnh Y Y tươi cười ngày càng mơ hồ, cuối cùng đầu óc trống rỗng.
Lúc Yến Nam Thiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh trên giường thì ngay cả ý muốn giết Cận cũng có. Hắn bước từng bước đến bắt lấy cổ Cận, sắc mặt xanh mét: “Ngươi! Ngươi!!!”
Cận từ trong hỗn độn chậm rãi tỉnh lại, thấy tình cảnh lúc này cũng rét run, theo bản năng sờ lấy cơ thể bên cạnh, Yến Nam Thiên tức giận đánh ngã hắn, giọng nói có thể dùng chữ ‘dữ tợn’ để hình dung: “Còn dám chạm vào!”
Người trên giường kêu lên một tiếng yêu kiều, tóc đen rơi tán loạn, lộ ra một khuôn mặt…dĩ nhiên là Liễu Như Ti.
…
Yến Nam Thiên khựng lại một hồi lâu mới hoàn hồn, cơn tức giận khi nãy cũng vơi đi đôi chút, hắn đột nhiên phát hiện trái tim mình lần này bị kích thích không nhẹ, nhìn sắc mặt thuộc hạ thay đổi đủ loại màu sắc, không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn: “Cái kia…không muốn cũng không được nha.”
Sau đó bỏ lại hai người rồi xoay mình đóng cửa lại, Yến Nam Thiên đương nhiên biết chuyện tốt này do ai bày ra. Đến hỏi chưởng quầy rồi ra sau viện tìm Y Y, bên hồ sen, gió thổi quần áo phất phơ, nàng ngổi đó, thanh đạm như cúc.
Y Y cố ý muốn vào thôn Hòe Hoa, thủ thành không ngừng khuyên giải: “Yến phu nhân, nếu tình hình bệnh dịch không thể khống chế, chỉ sợ người…” Câu kế tiếp hắn không dám nói, nhưng mọi người đều hiểu, chỉ sợ người cũng sẽ bị hỏa thiêu.
Yến Nam Thiên đi theo, không hiểu sao hắn rất tin tưởng nàng. Có lẽ là do khí thất thong thả, bình tĩnh khi nghịch chuyển sinh tử của nàng. Ba người cùng nhau vào thôn, người bên trong trông rất đáng sợ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thủ thành cho họ thời gian năm ngày, nếu như vẫn không tìm ra manh mối, bắt buộc phải rời đi. Nếu như phát hiện có bất kỳ dấu hiệu nhiễm bệnh nào…
Ba người thong dong đi trên đường, tất cả mọi người trong thôn đều sợ hãi nhìn bọn họ, họ…muốn đốt thôn sao?
Y Y tìm đến mấy nhà có người bị bệnh, tỉ mỉ tìm kiếm.
Nàng xem xét vài người bệnh, triệu chứng đều hệt như Liễu Như Ti, trên người con bệnh đều tìm thấy một loại trùng màu vàng, dài chừng hai tấc, hình như sống trong mùn.
Y Y kê vài đơn thuốc giải độc, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Người bệnh trên người không hề có miệng vết thương. Nàng đã hai đêm không ngủ, Yến Nam Thiên cũng không làm phiền nàng, lúc này nàng chẳng khác gì một người cuồng võ thuật đang xem một quyển bí tịch hiếm có.
Nàng tiếp tục quan sát loại trùng này, không đúng thuốc, sau khi giải nó lại tự tái tạo mủ, rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Đêm đã khuya, nàng đột nhiên dùng ngân châm châm một con trùng rồi nhẹ nhàng vén tay áo, đặt nó lên tay mình.
Yến Nam Thiên muốn ngăn lại nhưng không kịp, cánh tay nàng bắt đầu không khỏe, từ từ hồng lên, sau đó nổi lên bọt nước trong suốt, cuối cùng bắt đầu thối rữa, mặt ngoài vết thương không lớn nhưng chậm rãi lan ra.
“Y Y, nàng…” Yến Nam Thiên khi mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong đó có thứ gọi là tàn nhẫn.
Y Y cuối cùng cũng chế thuốc thành công, không ai ngờ tương thể màu trắng bên trong con trùng lại có thể giải độc. Quan Âm trên đời, Bồ Tát hiển linh, những từ này đều được dùng để gọi Y Y khi này, nàng lạnh nhạt đứng giữa đám người, lại như có một bức tường nào đó che phủ lấy nàng.
Vài y sĩ chạy đến không ngừng khen ngợi, muốn nàng chỉ cho đơn thuốc để về kinh báo cáo kết quả, nàng nhàn nhạt xã giao rồi tùy ý ném thuốc giải cho họ. Câu chuyện này sau được người đời truyền thụ rộng rãi, biến Y Y thành tiên nữ cứu thế.
Con người sống trên đời chỉ nguyện ý nhìn thấy mặt tốt của mọi sự việc, không ai thấy nàng nhăn mày mỗi khi không tìm thấy đầu mối, không ai thấy nàng như người điên đào xới tại các vết tích, càng không ai thấy nàng bất chấp tất cả lấy mình thử độc.
Nàng không nói không rằng chăm sóc Liễu Như Ti, Thiên tổng binh từng phái người đến nơi này, nhưng vì e ngại thân thủ của Chiết Hoa công tử nên không dám làm lớn, đến ngày thứ hai Y Y đồng ý đưa phương thuốc cho hắn, coi như là hắn lập được công lớn, vì thế cũng chỉ đòi làm một khế ước đơn giản với Y Y, dặn nàng không được truyền chuyện này ra ngoài.
Khi sự tình chấm dứt, ba tháng cũng đã qua.
Yến Nam Thiên nhìn Y Y đút thuốc cho Liễu Như Ti, cảnh này nhìn qua song cửa lại càng thêm ấm áp. Hắn nghĩ, nếu như họ có con, nàng hẳn sẽ là một người mẹ tốt, nhưng khi nghĩ đến lúc nàng áp trùng vào cánh tay mình, không hiểu sao ánh mắt lại lóe lên một tia tàn nhẫn.
Liễu Như Ti được nàng chăm sóc nhiều ngày cũng dần dần hiểu chuyện. Nàng cười gọi Y Y tỷ tỷ, Y Y cũng cười, không như nụ cười với nhiều người khác, mà là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Đêm, Cận lẳng lặng canh giữ ngoài cửa phòng, Liễu Như Ti đã ở trong phòng Y Y rất lâu.
“Cận.” Y Y nhẹ nhàng gọi, hắn trả lời rất nhanh: “Có.”
“Ngươi vào đây.” Giọng nói Y Y mang theo chút quyến rũ, Cận đẩy cửa vào, hương hoa mai nhàn nhạt truyền đến mũi hắn, khiến tâm trí hắn có chút choáng váng. Y Y đứng trước giường nhìn hắn mỉm cười: “Cận, ngươi lại đây.”
Hắn ra sức lắc đầu, chậm rãi bước qua, cảm thấy hình ảnh Y Y tươi cười ngày càng mơ hồ, cuối cùng đầu óc trống rỗng.
Lúc Yến Nam Thiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh trên giường thì ngay cả ý muốn giết Cận cũng có. Hắn bước từng bước đến bắt lấy cổ Cận, sắc mặt xanh mét: “Ngươi! Ngươi!!!”
Cận từ trong hỗn độn chậm rãi tỉnh lại, thấy tình cảnh lúc này cũng rét run, theo bản năng sờ lấy cơ thể bên cạnh, Yến Nam Thiên tức giận đánh ngã hắn, giọng nói có thể dùng chữ ‘dữ tợn’ để hình dung: “Còn dám chạm vào!”
Người trên giường kêu lên một tiếng yêu kiều, tóc đen rơi tán loạn, lộ ra một khuôn mặt…dĩ nhiên là Liễu Như Ti.
…
Yến Nam Thiên khựng lại một hồi lâu mới hoàn hồn, cơn tức giận khi nãy cũng vơi đi đôi chút, hắn đột nhiên phát hiện trái tim mình lần này bị kích thích không nhẹ, nhìn sắc mặt thuộc hạ thay đổi đủ loại màu sắc, không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn: “Cái kia…không muốn cũng không được nha.”
Sau đó bỏ lại hai người rồi xoay mình đóng cửa lại, Yến Nam Thiên đương nhiên biết chuyện tốt này do ai bày ra. Đến hỏi chưởng quầy rồi ra sau viện tìm Y Y, bên hồ sen, gió thổi quần áo phất phơ, nàng ngổi đó, thanh đạm như cúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook