Đám Cưới Hào Môn
-
Chương 582: Tình yêu với thủ môn (13)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô hưng phấn ôm lấy cánh tay Đồng Đồng: “Chúng ta đi đâu tìm trai đẹp đây?” “Cậu đã làm mẹ rồi đấy nhá!” “Làm mẹ rồi thì không được ngắm tr3ai đẹp à, ngắm trai đẹp luôn khiến tâm tình người ta vui vẻ mà.” Khổng Đồng Đồng: “Chỉ có thể nhìn không thể ăn, thế thì nghẹn mất.” Khâu 2Linh giơ móng vuốt vò tóc Đồng Đồng: “Cái đồ sắc nữ, cả ngày toàn nghĩ cái gì đâu, không thấy xấu hổ à.” Cả hai người vừa đùa vừa bước đi.5
Một nơi khác, Vương Phong Long đuổi kịp cô bạn gái không biết bị làm sao, anh ta cũng không khách khí túm lấy người hét lên: “Em 4so đo với cô ta làm gì, Khổng Đồng Đồng vốn là một người ăn nói không giữ kẽ.” Tự dưng lại đến tham gia ngày thành lập trường làm gì cơ ch0ứ, chẳng còn tâm trạng gì nữa: “Bản thân cô ta không gả đi được nên thấy ngứa mắt với những người có đôi có cặp, đừng nên so đo với cô ta.” “Vương Phong Long!” Bạn gái khóc thảm thiết.
Vương Phong Long không biết phải làm thế nào, chán nản cùng cực, cố hít sâu, nén lại sự tức giận: “Không phải cô ấy...
bạn gái trước của anh...
Đối phương thấy vậy thì hơi gật nhẹ với Khổng Đồng Đồng, quay người lại tiếp tục với những vấn đề lúc nãy với bạn học, tốc độ nói khá nhanh, bước chân cũng không chậm lại, chẳng mấy chốc mấy người họ đã bước qua Khổng Đồng Đồng và Khâu Linh.
Khổng Đồng Đồng thấy người đã bước đi xa, tức giận nhìn Khâu Linh, chỉ muốn một phát đập chết luôn rồi làm mẹ của con cô ấy.
Khâu Linh đánh giá Khổng Đồng Đồng rồi phán: “Quả nhiên truyện cổ tích chỉ toàn lừa người ta, cũng chỉ có đại mỹ nhân như Ôn Mạt Ly mới có thể dựa vào cách ngã xuống để gặp được bạch mã hoàng tử của mình.” Khổng Đồng Đồng ảo não: “Cậu có ý gì đây, tớ xấu lắm sao, tớ không có sức hút gì sao!” “Cậu nhìn lại mình đi, ôi trời ơi, T shirt, quần thể thao, giày sneaker? Nếu vừa nãy mà cậu ngã vào lòng người đàn ông đó còn có thể nhận được một câu hỏi han “Bạn học, cậu không sao chứ?“.
Kết quả thì sao, đến cả điều kiện để ngã xuống cậu cũng không có, quả thực là nan giải mà.” Khổng Đồng Đồng vừa bước vừa nhìn lại cách ăn mặc của mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt chỉ thoa mỗi kem dưỡng, hình như đúng là không có điều kiện để gặp được trai đẹp thật: “Tớ không chỉ nhìn mỗi mặt đâu nhé.” “Ấn tượng đầu tiên, cậu không nhìn mặt thì nhìn nội tâm à?” Khâu Linh nói xong liền quay người định vạch cổ áo Khổng Đồng Đồng ra xem xem rốt cuộc bên trong có chứa nội tâm gì.
Khổng Đồng Đồng đập tay Khâu Linh: “Cho dù là chỉ nhìn mặt thôi, thì mặt của tớ vẫn ổn, cậu từng thấy da mặt ai đẹp như tớ chưa?”
không phải cô ấy...” Cô gái mở to mắt như gặp phải quỷ: “Không phải cô ấy!” Vậy thì bộ dạng xấu xí lúc nãy của cô bày ra để làm gì, đã tức lại càng thêm tức: “Vương Phong Long! Anh cút đi cho tôi!” Nói xong cô gái liền chạy về hướng cổng trường.
Đáng lý ra Vương Phong Long nên đuổi theo, nhưng anh ta thật sự mệt rồi không muốn động đậy gì nữa, muốn ra sao thì ra, chỉ còn biết tự mỉa mai bản thân không biết tự lượng sức, mất đi rồi mới biết được sự tốt đẹp của Tân Xảo.
“Trai đẹp chất lượng cao của trường chúng ta nhiều thật đấy.” Khâu Linh cảm khái.
“Ở đâu, ở đâu?” Tại sao khoa tài chính của cô lại chả thấy một mống nào.
“Đâu đâu cũng có, phàm là độc thân đối với cậu đều là trai đẹp hết, phàm là những người học khoa tài chính có công việc, có chiều cao, có thời gian đến đây hôm nay, và đương nhiên là còn độc thân nữa thì đều là trai đẹp, cậu phải mau chóng nắm bắt, xông bừa lên vớ lấy một người khéo lại là quản lý của một công ty đấy.
Khổng Đồng Đồng chẳng thiết tha cái gì mà quản lý công ty, bạn trai cũ của cô còn có người từng là một trong số các giám đốc của công ty nữa đấy, tưởng cô chưa từng yêu đương với người có cấp bậc chắc, hừ.
Khâu Linh thấy cô không động đậy gì, gấp đến mức đẩy cô về phía mấy người đàn ông đang bước đến.
Khổng Đồng Đồng bị bất ngờ, sửng sốt ngã về phía trước.
Lúc này người đàn ông cách Khổng Đồng Đồng gần nhất trong số những người đàn ông đang bước đến theo bản năng bước nhanh lên phía trước để đỡ lấy người sắp ngã xuống.
Khổng Đồng Đồng không mang giày cao gót nên có thể nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Khổng Đồng Đồng thấy người đã bước đi xa, tức giận nhìn Khâu Linh, chỉ muốn một phát đập chết luôn rồi làm mẹ của con cô ấy.
Khâu Linh đánh giá Khổng Đồng Đồng rồi phán: “Quả nhiên truyện cổ tích chỉ toàn lừa người ta, cũng chỉ có đại mỹ nhân như Ôn Mạt Ly mới có thể dựa vào cách ngã xuống để gặp được bạch mã hoàng tử của mình.” Khổng Đồng Đồng ảo não: “Cậu có ý gì đây, tớ xấu lắm sao, tớ không có sức hút gì sao!” “Cậu nhìn lại mình đi, ôi trời ơi, T shirt, quần thể thao, giày sneaker? Nếu vừa nãy mà cậu ngã vào lòng người đàn ông đó còn có thể nhận được một câu hỏi han “Bạn học, cậu không sao chứ?“.
Kết quả thì sao, đến cả điều kiện để ngã xuống cậu cũng không có, quả thực là nan giải mà.” Khổng Đồng Đồng vừa bước vừa nhìn lại cách ăn mặc của mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt chỉ thoa mỗi kem dưỡng, hình như đúng là không có điều kiện để gặp được trai đẹp thật: “Tớ không chỉ nhìn mỗi mặt đâu nhé.” “Ấn tượng đầu tiên, cậu không nhìn mặt thì nhìn nội tâm à?” Khâu Linh nói xong liền quay người định vạch cổ áo Khổng Đồng Đồng ra xem xem rốt cuộc bên trong có chứa nội tâm gì.
Khổng Đồng Đồng đập tay Khâu Linh: “Cho dù là chỉ nhìn mặt thôi, thì mặt của tớ vẫn ổn, cậu từng thấy da mặt ai đẹp như tớ chưa?”
“Chỉ với khuôn mặt đại...” Khâu Linh bỗng ngưng bặt, kéo Khổng Đồng Đồng đi vào đám đông “náo nhiệt“.
“Tôi nói sai à, cô còn có mặt mũi đến tham gia ngày thành lập trường nữa, cô đã cuỗm hết tiền của nhà tôi, giờ công xưởng không thể hoạt động, công nhân không có lương, ba tôi thì nằm viện, mẹ thì bệnh cũ tái phát, vậy mà cô còn có tâm trạng ăn mặc đẹp đẽ để đến đây à, Lộ Hi Ngọc, tôi không ngờ cô là loại đàn bà độc ác đến mức này!”
Người phụ nữ bị vây trong đám đông rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, mắt mày như ngọc.
Cô ta nhìn lại người đàn ông bằng ánh mắt khinh miệt, trong ánh mắt không có chút ấm áp, cũng chẳng có sự chột dạ hay chề khi bị người ta chất vấn.
Đứng trong đám người mà cô ta vẫn không hề hoảng loạn, ngược lại còn cao ngạo mà nhìn lại, so với người đàn ông lôi thôi kia thì cô ta vẫn vô cùng quyến rũ.
Lộ Hi Ngọc bình tĩnh châm chọc: “Tối độc ác à, từ ngày tôi gả cho anh, tôi có từng có lỗi với anh không, ba mẹ anh không thích tôi khiêu vũ, được, tôi có thể hiểu, tôi đã phải bỏ niềm đam mê của mình để thi nghiên cứu sinh sau đó làm giảng viên.
Khi mẹ anh bị bệnh, anh không có ở bên, tôi không quản ngày đêm chăm sóc, tôi cảm thấy những điều này cũng chẳng có gì đáng nói, đó cũng là những điều mà một người con dâu như tôi nên làm.” “Anh làm loạn ở bên ngoài, nói với tôi là anh bận, tôi cũng hiểu cho anh, nhưng anh thì được đà lấn tới, muốn đưa cả người phụ nữ ở bên ngoài vào nhà.
Đào Thành Phong, năm đó tôi đi theo anh là vì anh vẫn còn đáng mặt một người đàn ông, nhưng anh bây giờ thì sao, còn chẳng bằng một cậu nhóc, chúng ta còn có gì để nói nữa không?”
Lộ Hi Ngọc không chờ anh ta phản bác đã nói tiếp: “Còn về tiền bạc, không sai đúng là tôi đã lấy, nhưng tôi chỉ lấy phần mà tôi đang được hưởng, thuộc về tôi, là tài sản sau khi ly hôn của tôi.
Nếu như anh cảm thấy tôi lấy quá nhiều có thể chờ quyết định của tòa án, phần mà tôi lấy nhiều hơn tự nhiên tôi sẽ trả lại cho anh, còn về việc tôi có phải là người độc ác hay không, nếu như anh cảm thấy người phụ nữ thay anh hiếu kính cha mẹ, giúp anh chăm sóc gia đình sau khi bị phản bội lấy đi một phần tiền bồi thường là độc ác, vậy thì tôi thừa nhận tôi quả thực độc ác.” Đám người lập tức chĩa mũi nhọn về phía Đào Thành Phong.
Lộ Hi Ngọc tự nhiên điềm đạm, không hề bị ảnh hưởng bởi sự ủng hộ của đám đông.
Đào Thành Phong cứ như là chưa từng quen biết người phụ nữ này vậy, tức đến nỗi chỉ muốn xông lên cho cô ta một cái tát, số tiền cô ta lấy đi chính là tất cả tài sản của gia đình anh ta, cô ta cuỗm hết vốn lưu động của cả nhà, sao cô ta lại có thể lấy được số tiền đó, cô ta và những người trong công ty rốt cuộc có quan hệ mờ ám gì, làm thế nào mà cô ta lại lấy được? Cô ta thì có thể trong sạch đến mức nào, thế mà còn có mặt mũi nói về quan hệ bên ngoài của anh ta.
Đúng là sau khi biết được Đào Thành Phong là người không đáng để dựa vào, Lộ Hi Ngọc đã dùng một số thủ đoạn để nhà họ Đào khinh người phải nhận một bài học.
Cô ta đã làm được, Đào Thành Phòng bất nhân thì cô ta bất nghĩa, chỉ là cô ta làm trước một bước mà thôi, giữa bị chửi và chửi thì cô chọn cái thứ nhất.
“Lộ Hi Ngọc! Coi như tôi bị mù!” “Câu này phải là tôi nói mới đúng!” Lộ Hi Ngọc nhìn thẳng vào anh ta: “Đào Thành Phong! Làm người đừng có mà tự đề cao mình quá, lúc tôi yêu anh thì anh không trân trọng, ở ngoài trêu ong ghẹo bướm, không nhìn lại xem bản thân mình liệu có đủ bản lĩnh hay không, cùng lắm chỉ là cậy vào điều kiện gia đình nên mới dám tùy tiện làm bừa, không tự biết mình được mấy cân mấy lạng, muốn trái ôm phải ấp thì cũng phải cân nhắc xem nhà họ Đào có bao nhiêu tiền, có đủ để nuôi vợ bé hay không, anh tưởng mình là cậu chủ thật chắc!” Đào Thành Phong tức gần chết, người phụ nữ này đã hại cả gia đình anh ta lâm vào tình cảnh bây giờ mà vẫn không nhận lỗi, còn dám nói năng hùng hồn: “Cô...
cô thật quá...” “Được rồi, bác trai vẫn còn nằm trong bệnh viện, cậu con trai là anh còn không mau phát huy sự hiếu thảo đi, chuyện công ty anh đừng có nghĩ nhiều nữa, với năng lực của anh có thể hoạt động được sao, tốt nhất mau chóng bán sớm đi, phải biết tự lượng sức mình, nên làm gì thì làm đi chứ!” Lộ Hi Ngọc nói xong liền nói với đám đông: “Đừng có vây xem nữa, chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ, mọi người cũng không phải là những người không hiểu biết, nên đi đâu thì đi đi, ở đây không còn chuyện gì nữa.” Nói xong cô ta liền đi ra bên ngoài.
Đào Thành Phong muốn đuổi theo.
Đột nhiên có hai người tiến đến cản anh ta lại.
Lộ Hi Ngọc quay đầu lại cười khinh miệt:“ Vệ sĩ là dùng tiền của nhà anh mời đến đấy, quả thật rất hữu dụng, chả trách anh lại không tiếc tiền cho đám phụ nữ của mình.” Nói xong cô ta liền cao ngạo rời đi không quay đầu lại.
Chỉ còn lại Đào Thành Phong đang đá lung tung như gã điên, đâu còn bóng dáng lãng tử, phóng khoáng khi xưa.
Khâu Linh kéo tay Khổng Đồng Đồng rời khỏi.
Ghê gớm thật đấy, Đào Thành Phong biến thành thế kia, đòn đả kích này chắc là nặng lắm, chưa chắc sau này sẽ vơi đi được: “Thật không ngờ...
người phụ nữ này cũng thật quá đáng, cô ta muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao.” Nhìn Đào Thành Phong đáng thương cứ như con chuột run rẩy trong cống, cô có hơi thương cảm anh ta.
Khổng Đồng Đồng hoảng hốt.
“Cậu sao vậy?” Khổng Đồng Đồng vội lắc đầu: “Không sao, không sao.” Khâu Linh giờ đây mới chợt nhớ đến: “Anh ta...
anh ta và cậu...
trời ạ!” Đều đã là chuyện của nhiều năm về trước, Khổng Đồng Đồng không nên có phản ứng mạnh như thể: “Cậu sao vậy? Không phải là cậu vẫn còn nhớ anh ta đấy chứ?” “Không có.” Khổng Đồng Đồng chỉ cảm thấy, cuộc sống vô thường khiến người ta trở tay không kịp.
Khâu Linh nghĩ đến chuyện nhìn thấy lúc nãy: “Người phụ nữ đó chắc là ở khoa vũ đạo phải không, cũng là người cùng trường, nghe Đào Thành Phong nói thì cô ta đúng là xuống tay độc ác thật, cha mẹ người ta đã nằm viện hết rồi vậy mà cứ như không có chuyện gì xảy ra, lỡ như mà anh ta tức chết, cô ta không sợ anh ta sẽ đến tìm mình tính sổ hay sao.”
Khổng Đồng Đồng nhớ lại dáng vẻ năm ngoái anh ta cứ dây dưa liên lạc với cô, rõ ràng là có mục đích khác, chỉ sợ không chỉ riêng cô, không biết anh ta giữ liên lạc với bao nhiêu người phụ nữ nữa, một Đào Thành Phong như vậy quả thực khiến người ta buồn nôn.
Cô thà rằng ban đầu mình là người thua, còn hơn là nhìn thấy dáng vẻ Đào Thành Phong bây giờ, chí ít như vậy cô cũng sẽ không cảm thấy khi xưa bản thân mình bị mù: “Anh ta tự làm tự chịu, cậu không nghe Lộ Hi Ngọc nói là anh ta phụ cô ta trước à?” Gặp ai cũng xòe đuôi như chim công đực, đáng đời anh ta! “Nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm một cách tuyệt tình như vậy.” “Đáng đời.” Khổng Đồng Đồng chẳng có chút thương cảm, giả vờ cũng giỏi thật đấy.
Dù cô nghĩ như vậy nhưng vẫn nhớ lại những chuyện đã qua của hai người.
Đào Thành Phong của lúc ấy rất nhút nhát, nắm tay thôi mà cũng đỏ cả mặt, khi cùng nhau nói về chuyện tương lai cũng háo hức mong đợi, tại sao sau này anh ta lại biến thành một người như thế?
Khâu Linh không thấy vậy: “Cô ta còn là người thứ ba nữa đấy, cũng là cướp từ trong tay người khác về, cô ta nên biết cô ta dùng ưu thế nào để cướp lấy đàn ông thì người khác cũng có thể như vậy, muốn trách thì chỉ trách cô ta đã mở đường cho người đàn ông mà thôi.
“Nghe cậu nói kìa, cứ như tất cả lỗi sai đều do phụ nữ ấy, cứ cho là không có người mở đường thì đàn ông làm bừa ở bên ngoài còn ít hay sao, rõ ràng là bản thân Đào Thành Phong có vấn đề.” “May mà cậu không gả cho anh ta, nếu không thì cậu cũng không thể giống như Lộ Hi Ngọc, đây là tên cô ta phải không, cậu không thể thủ đoạn như cô ta.”
Cô hưng phấn ôm lấy cánh tay Đồng Đồng: “Chúng ta đi đâu tìm trai đẹp đây?” “Cậu đã làm mẹ rồi đấy nhá!” “Làm mẹ rồi thì không được ngắm tr3ai đẹp à, ngắm trai đẹp luôn khiến tâm tình người ta vui vẻ mà.” Khổng Đồng Đồng: “Chỉ có thể nhìn không thể ăn, thế thì nghẹn mất.” Khâu 2Linh giơ móng vuốt vò tóc Đồng Đồng: “Cái đồ sắc nữ, cả ngày toàn nghĩ cái gì đâu, không thấy xấu hổ à.” Cả hai người vừa đùa vừa bước đi.5
Một nơi khác, Vương Phong Long đuổi kịp cô bạn gái không biết bị làm sao, anh ta cũng không khách khí túm lấy người hét lên: “Em 4so đo với cô ta làm gì, Khổng Đồng Đồng vốn là một người ăn nói không giữ kẽ.” Tự dưng lại đến tham gia ngày thành lập trường làm gì cơ ch0ứ, chẳng còn tâm trạng gì nữa: “Bản thân cô ta không gả đi được nên thấy ngứa mắt với những người có đôi có cặp, đừng nên so đo với cô ta.” “Vương Phong Long!” Bạn gái khóc thảm thiết.
Vương Phong Long không biết phải làm thế nào, chán nản cùng cực, cố hít sâu, nén lại sự tức giận: “Không phải cô ấy...
bạn gái trước của anh...
Đối phương thấy vậy thì hơi gật nhẹ với Khổng Đồng Đồng, quay người lại tiếp tục với những vấn đề lúc nãy với bạn học, tốc độ nói khá nhanh, bước chân cũng không chậm lại, chẳng mấy chốc mấy người họ đã bước qua Khổng Đồng Đồng và Khâu Linh.
Khổng Đồng Đồng thấy người đã bước đi xa, tức giận nhìn Khâu Linh, chỉ muốn một phát đập chết luôn rồi làm mẹ của con cô ấy.
Khâu Linh đánh giá Khổng Đồng Đồng rồi phán: “Quả nhiên truyện cổ tích chỉ toàn lừa người ta, cũng chỉ có đại mỹ nhân như Ôn Mạt Ly mới có thể dựa vào cách ngã xuống để gặp được bạch mã hoàng tử của mình.” Khổng Đồng Đồng ảo não: “Cậu có ý gì đây, tớ xấu lắm sao, tớ không có sức hút gì sao!” “Cậu nhìn lại mình đi, ôi trời ơi, T shirt, quần thể thao, giày sneaker? Nếu vừa nãy mà cậu ngã vào lòng người đàn ông đó còn có thể nhận được một câu hỏi han “Bạn học, cậu không sao chứ?“.
Kết quả thì sao, đến cả điều kiện để ngã xuống cậu cũng không có, quả thực là nan giải mà.” Khổng Đồng Đồng vừa bước vừa nhìn lại cách ăn mặc của mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt chỉ thoa mỗi kem dưỡng, hình như đúng là không có điều kiện để gặp được trai đẹp thật: “Tớ không chỉ nhìn mỗi mặt đâu nhé.” “Ấn tượng đầu tiên, cậu không nhìn mặt thì nhìn nội tâm à?” Khâu Linh nói xong liền quay người định vạch cổ áo Khổng Đồng Đồng ra xem xem rốt cuộc bên trong có chứa nội tâm gì.
Khổng Đồng Đồng đập tay Khâu Linh: “Cho dù là chỉ nhìn mặt thôi, thì mặt của tớ vẫn ổn, cậu từng thấy da mặt ai đẹp như tớ chưa?”
không phải cô ấy...” Cô gái mở to mắt như gặp phải quỷ: “Không phải cô ấy!” Vậy thì bộ dạng xấu xí lúc nãy của cô bày ra để làm gì, đã tức lại càng thêm tức: “Vương Phong Long! Anh cút đi cho tôi!” Nói xong cô gái liền chạy về hướng cổng trường.
Đáng lý ra Vương Phong Long nên đuổi theo, nhưng anh ta thật sự mệt rồi không muốn động đậy gì nữa, muốn ra sao thì ra, chỉ còn biết tự mỉa mai bản thân không biết tự lượng sức, mất đi rồi mới biết được sự tốt đẹp của Tân Xảo.
“Trai đẹp chất lượng cao của trường chúng ta nhiều thật đấy.” Khâu Linh cảm khái.
“Ở đâu, ở đâu?” Tại sao khoa tài chính của cô lại chả thấy một mống nào.
“Đâu đâu cũng có, phàm là độc thân đối với cậu đều là trai đẹp hết, phàm là những người học khoa tài chính có công việc, có chiều cao, có thời gian đến đây hôm nay, và đương nhiên là còn độc thân nữa thì đều là trai đẹp, cậu phải mau chóng nắm bắt, xông bừa lên vớ lấy một người khéo lại là quản lý của một công ty đấy.
Khổng Đồng Đồng chẳng thiết tha cái gì mà quản lý công ty, bạn trai cũ của cô còn có người từng là một trong số các giám đốc của công ty nữa đấy, tưởng cô chưa từng yêu đương với người có cấp bậc chắc, hừ.
Khâu Linh thấy cô không động đậy gì, gấp đến mức đẩy cô về phía mấy người đàn ông đang bước đến.
Khổng Đồng Đồng bị bất ngờ, sửng sốt ngã về phía trước.
Lúc này người đàn ông cách Khổng Đồng Đồng gần nhất trong số những người đàn ông đang bước đến theo bản năng bước nhanh lên phía trước để đỡ lấy người sắp ngã xuống.
Khổng Đồng Đồng không mang giày cao gót nên có thể nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Khổng Đồng Đồng thấy người đã bước đi xa, tức giận nhìn Khâu Linh, chỉ muốn một phát đập chết luôn rồi làm mẹ của con cô ấy.
Khâu Linh đánh giá Khổng Đồng Đồng rồi phán: “Quả nhiên truyện cổ tích chỉ toàn lừa người ta, cũng chỉ có đại mỹ nhân như Ôn Mạt Ly mới có thể dựa vào cách ngã xuống để gặp được bạch mã hoàng tử của mình.” Khổng Đồng Đồng ảo não: “Cậu có ý gì đây, tớ xấu lắm sao, tớ không có sức hút gì sao!” “Cậu nhìn lại mình đi, ôi trời ơi, T shirt, quần thể thao, giày sneaker? Nếu vừa nãy mà cậu ngã vào lòng người đàn ông đó còn có thể nhận được một câu hỏi han “Bạn học, cậu không sao chứ?“.
Kết quả thì sao, đến cả điều kiện để ngã xuống cậu cũng không có, quả thực là nan giải mà.” Khổng Đồng Đồng vừa bước vừa nhìn lại cách ăn mặc của mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt chỉ thoa mỗi kem dưỡng, hình như đúng là không có điều kiện để gặp được trai đẹp thật: “Tớ không chỉ nhìn mỗi mặt đâu nhé.” “Ấn tượng đầu tiên, cậu không nhìn mặt thì nhìn nội tâm à?” Khâu Linh nói xong liền quay người định vạch cổ áo Khổng Đồng Đồng ra xem xem rốt cuộc bên trong có chứa nội tâm gì.
Khổng Đồng Đồng đập tay Khâu Linh: “Cho dù là chỉ nhìn mặt thôi, thì mặt của tớ vẫn ổn, cậu từng thấy da mặt ai đẹp như tớ chưa?”
“Chỉ với khuôn mặt đại...” Khâu Linh bỗng ngưng bặt, kéo Khổng Đồng Đồng đi vào đám đông “náo nhiệt“.
“Tôi nói sai à, cô còn có mặt mũi đến tham gia ngày thành lập trường nữa, cô đã cuỗm hết tiền của nhà tôi, giờ công xưởng không thể hoạt động, công nhân không có lương, ba tôi thì nằm viện, mẹ thì bệnh cũ tái phát, vậy mà cô còn có tâm trạng ăn mặc đẹp đẽ để đến đây à, Lộ Hi Ngọc, tôi không ngờ cô là loại đàn bà độc ác đến mức này!”
Người phụ nữ bị vây trong đám đông rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, mắt mày như ngọc.
Cô ta nhìn lại người đàn ông bằng ánh mắt khinh miệt, trong ánh mắt không có chút ấm áp, cũng chẳng có sự chột dạ hay chề khi bị người ta chất vấn.
Đứng trong đám người mà cô ta vẫn không hề hoảng loạn, ngược lại còn cao ngạo mà nhìn lại, so với người đàn ông lôi thôi kia thì cô ta vẫn vô cùng quyến rũ.
Lộ Hi Ngọc bình tĩnh châm chọc: “Tối độc ác à, từ ngày tôi gả cho anh, tôi có từng có lỗi với anh không, ba mẹ anh không thích tôi khiêu vũ, được, tôi có thể hiểu, tôi đã phải bỏ niềm đam mê của mình để thi nghiên cứu sinh sau đó làm giảng viên.
Khi mẹ anh bị bệnh, anh không có ở bên, tôi không quản ngày đêm chăm sóc, tôi cảm thấy những điều này cũng chẳng có gì đáng nói, đó cũng là những điều mà một người con dâu như tôi nên làm.” “Anh làm loạn ở bên ngoài, nói với tôi là anh bận, tôi cũng hiểu cho anh, nhưng anh thì được đà lấn tới, muốn đưa cả người phụ nữ ở bên ngoài vào nhà.
Đào Thành Phong, năm đó tôi đi theo anh là vì anh vẫn còn đáng mặt một người đàn ông, nhưng anh bây giờ thì sao, còn chẳng bằng một cậu nhóc, chúng ta còn có gì để nói nữa không?”
Lộ Hi Ngọc không chờ anh ta phản bác đã nói tiếp: “Còn về tiền bạc, không sai đúng là tôi đã lấy, nhưng tôi chỉ lấy phần mà tôi đang được hưởng, thuộc về tôi, là tài sản sau khi ly hôn của tôi.
Nếu như anh cảm thấy tôi lấy quá nhiều có thể chờ quyết định của tòa án, phần mà tôi lấy nhiều hơn tự nhiên tôi sẽ trả lại cho anh, còn về việc tôi có phải là người độc ác hay không, nếu như anh cảm thấy người phụ nữ thay anh hiếu kính cha mẹ, giúp anh chăm sóc gia đình sau khi bị phản bội lấy đi một phần tiền bồi thường là độc ác, vậy thì tôi thừa nhận tôi quả thực độc ác.” Đám người lập tức chĩa mũi nhọn về phía Đào Thành Phong.
Lộ Hi Ngọc tự nhiên điềm đạm, không hề bị ảnh hưởng bởi sự ủng hộ của đám đông.
Đào Thành Phong cứ như là chưa từng quen biết người phụ nữ này vậy, tức đến nỗi chỉ muốn xông lên cho cô ta một cái tát, số tiền cô ta lấy đi chính là tất cả tài sản của gia đình anh ta, cô ta cuỗm hết vốn lưu động của cả nhà, sao cô ta lại có thể lấy được số tiền đó, cô ta và những người trong công ty rốt cuộc có quan hệ mờ ám gì, làm thế nào mà cô ta lại lấy được? Cô ta thì có thể trong sạch đến mức nào, thế mà còn có mặt mũi nói về quan hệ bên ngoài của anh ta.
Đúng là sau khi biết được Đào Thành Phong là người không đáng để dựa vào, Lộ Hi Ngọc đã dùng một số thủ đoạn để nhà họ Đào khinh người phải nhận một bài học.
Cô ta đã làm được, Đào Thành Phòng bất nhân thì cô ta bất nghĩa, chỉ là cô ta làm trước một bước mà thôi, giữa bị chửi và chửi thì cô chọn cái thứ nhất.
“Lộ Hi Ngọc! Coi như tôi bị mù!” “Câu này phải là tôi nói mới đúng!” Lộ Hi Ngọc nhìn thẳng vào anh ta: “Đào Thành Phong! Làm người đừng có mà tự đề cao mình quá, lúc tôi yêu anh thì anh không trân trọng, ở ngoài trêu ong ghẹo bướm, không nhìn lại xem bản thân mình liệu có đủ bản lĩnh hay không, cùng lắm chỉ là cậy vào điều kiện gia đình nên mới dám tùy tiện làm bừa, không tự biết mình được mấy cân mấy lạng, muốn trái ôm phải ấp thì cũng phải cân nhắc xem nhà họ Đào có bao nhiêu tiền, có đủ để nuôi vợ bé hay không, anh tưởng mình là cậu chủ thật chắc!” Đào Thành Phong tức gần chết, người phụ nữ này đã hại cả gia đình anh ta lâm vào tình cảnh bây giờ mà vẫn không nhận lỗi, còn dám nói năng hùng hồn: “Cô...
cô thật quá...” “Được rồi, bác trai vẫn còn nằm trong bệnh viện, cậu con trai là anh còn không mau phát huy sự hiếu thảo đi, chuyện công ty anh đừng có nghĩ nhiều nữa, với năng lực của anh có thể hoạt động được sao, tốt nhất mau chóng bán sớm đi, phải biết tự lượng sức mình, nên làm gì thì làm đi chứ!” Lộ Hi Ngọc nói xong liền nói với đám đông: “Đừng có vây xem nữa, chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ, mọi người cũng không phải là những người không hiểu biết, nên đi đâu thì đi đi, ở đây không còn chuyện gì nữa.” Nói xong cô ta liền đi ra bên ngoài.
Đào Thành Phong muốn đuổi theo.
Đột nhiên có hai người tiến đến cản anh ta lại.
Lộ Hi Ngọc quay đầu lại cười khinh miệt:“ Vệ sĩ là dùng tiền của nhà anh mời đến đấy, quả thật rất hữu dụng, chả trách anh lại không tiếc tiền cho đám phụ nữ của mình.” Nói xong cô ta liền cao ngạo rời đi không quay đầu lại.
Chỉ còn lại Đào Thành Phong đang đá lung tung như gã điên, đâu còn bóng dáng lãng tử, phóng khoáng khi xưa.
Khâu Linh kéo tay Khổng Đồng Đồng rời khỏi.
Ghê gớm thật đấy, Đào Thành Phong biến thành thế kia, đòn đả kích này chắc là nặng lắm, chưa chắc sau này sẽ vơi đi được: “Thật không ngờ...
người phụ nữ này cũng thật quá đáng, cô ta muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao.” Nhìn Đào Thành Phong đáng thương cứ như con chuột run rẩy trong cống, cô có hơi thương cảm anh ta.
Khổng Đồng Đồng hoảng hốt.
“Cậu sao vậy?” Khổng Đồng Đồng vội lắc đầu: “Không sao, không sao.” Khâu Linh giờ đây mới chợt nhớ đến: “Anh ta...
anh ta và cậu...
trời ạ!” Đều đã là chuyện của nhiều năm về trước, Khổng Đồng Đồng không nên có phản ứng mạnh như thể: “Cậu sao vậy? Không phải là cậu vẫn còn nhớ anh ta đấy chứ?” “Không có.” Khổng Đồng Đồng chỉ cảm thấy, cuộc sống vô thường khiến người ta trở tay không kịp.
Khâu Linh nghĩ đến chuyện nhìn thấy lúc nãy: “Người phụ nữ đó chắc là ở khoa vũ đạo phải không, cũng là người cùng trường, nghe Đào Thành Phong nói thì cô ta đúng là xuống tay độc ác thật, cha mẹ người ta đã nằm viện hết rồi vậy mà cứ như không có chuyện gì xảy ra, lỡ như mà anh ta tức chết, cô ta không sợ anh ta sẽ đến tìm mình tính sổ hay sao.”
Khổng Đồng Đồng nhớ lại dáng vẻ năm ngoái anh ta cứ dây dưa liên lạc với cô, rõ ràng là có mục đích khác, chỉ sợ không chỉ riêng cô, không biết anh ta giữ liên lạc với bao nhiêu người phụ nữ nữa, một Đào Thành Phong như vậy quả thực khiến người ta buồn nôn.
Cô thà rằng ban đầu mình là người thua, còn hơn là nhìn thấy dáng vẻ Đào Thành Phong bây giờ, chí ít như vậy cô cũng sẽ không cảm thấy khi xưa bản thân mình bị mù: “Anh ta tự làm tự chịu, cậu không nghe Lộ Hi Ngọc nói là anh ta phụ cô ta trước à?” Gặp ai cũng xòe đuôi như chim công đực, đáng đời anh ta! “Nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm một cách tuyệt tình như vậy.” “Đáng đời.” Khổng Đồng Đồng chẳng có chút thương cảm, giả vờ cũng giỏi thật đấy.
Dù cô nghĩ như vậy nhưng vẫn nhớ lại những chuyện đã qua của hai người.
Đào Thành Phong của lúc ấy rất nhút nhát, nắm tay thôi mà cũng đỏ cả mặt, khi cùng nhau nói về chuyện tương lai cũng háo hức mong đợi, tại sao sau này anh ta lại biến thành một người như thế?
Khâu Linh không thấy vậy: “Cô ta còn là người thứ ba nữa đấy, cũng là cướp từ trong tay người khác về, cô ta nên biết cô ta dùng ưu thế nào để cướp lấy đàn ông thì người khác cũng có thể như vậy, muốn trách thì chỉ trách cô ta đã mở đường cho người đàn ông mà thôi.
“Nghe cậu nói kìa, cứ như tất cả lỗi sai đều do phụ nữ ấy, cứ cho là không có người mở đường thì đàn ông làm bừa ở bên ngoài còn ít hay sao, rõ ràng là bản thân Đào Thành Phong có vấn đề.” “May mà cậu không gả cho anh ta, nếu không thì cậu cũng không thể giống như Lộ Hi Ngọc, đây là tên cô ta phải không, cậu không thể thủ đoạn như cô ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook