Sư phụ chưởng môn buông chén trà xuống, một tay ông ấy cầm lấy tay Diệp Tố, râu ria cũng nhịn không được mà run rẩy: "Tiểu sư muội của con một tháng có đến hai mươi mấy ngày là ở Vô Âm Tông, linh khí dồi dào nên việc đạt được Trúc Cơ này cũng không có gì lạ. Nhưng con không có gì mà cũng đạt được Trúc Cơ, thật sự..." Đại đệ tử này của ông ấy mỗi năm cũng chỉ được phân cho mấy viên linh thạch thấp kém chẳng ra gì mà thôi.

"Sư phụ, dù sao cũng Trúc Cơ rồi." Diệp Tố vỗ vỗ lên tay sư phụ chưởng môn: “Cũng đâu thu lại được.”

Ngoài cửa lúc này lại có một người gọi “sư phụ”, hai người quay đầu nhìn lại, người đứng bên ngoài là một vị thiếu niên tuấn mỹ vô cùng, giữa trán hắn ta còn có một nốt ruồi đỏ, xinh đẹp như một giọt máu. Vẻ ngoài của hắn ta vốn nên mang nét thánh khiết không gì sánh bằng, nhưng thiếu niên này lại thực sự xinh đẹp quá mức, vậy nên nhìn tổng thể có vài phần yêu dị.

Chưởng môn cố nhịn cơn xúc động trong lòng, giả vờ bình tĩnh bưng chén trà lên, duy trì hình tượng sư phụ của mình, bảo người đứng ngoài cửa tiến vào: "Là Dịch Huyền sao, có chuyện gì vậy?”

"Sư phụ, đại sư tỷ." Thiếu niên đi vào, dừng lại một chút rồi rũ mắt nói: “Dịch Huyền vừa mới thành công đạt được Trúc Cơ.”

Chưởng môn trong phút chốc như bị sét đánh, chén trà từ trong tay rơi xuống, ông ấy đột nhiên đứng thẳng, trên mặt không có chút vui sướng nào: "Mấy đứa... Chẳng lẽ Thiên Đạo thật muốn giết chết Thiên Cơ Môn chúng ta sao?!”

Diệp Tố đứng dậy đỡ sư phụ chưởng môn: "Sư phụ, bình tĩnh một chút.”

Cả người sư phụ chưởng môn run rẩy, ngửa mặt lên trời thở dài: "Năm trăm năm trước, nhân tài ở Thiên Cơ Môn đầy rẫy, hút sạch linh mạch của tông môn, từ đó về sau, Thiên Cơ Môn nản lòng thoái chí không gượng dậy nổi. Bây giờ mấy người các con..."

Thiên Cơ Môn sợ nhất là một đám có thiên phú, nuôi thì không nuôi nổi.

Chưởng môn nghĩ tới Cửu Huyền Phong của mình nghèo đến rớt mồng tơi, trong lòng âm thầm đổ máu nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Nếu không thì hai đứa rút khỏi tông đến môn phái khác đi, Thiên Cơ Môn... Không nuôi nổi nhân tài.”



Diệp Tố ho một tiếng: "Sư phụ, cũng không nhất thiết phải thế, cùng lắm thì bọn con đi khắp nơi ăn chực là được.”

Chưởng môn nghiêm túc nhìn Diệp Tố: "Sao con lại nói như thế? Nếu truyền ra ngoài, người của tông môn khác sẽ đối xử với Thiên Cơ Môn của chúng ta thế nào?”

Diệp Tố đụng phải ánh mắt của sư phụ, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức sửa lời: "Các tông môn đã giúp đỡ Thiên Cơ Môn nhiều năm như vậy, chúng con làm đệ tử, nên tìm cơ hội đến bái phỏng bọn họ.”

Sư phụ chưởng môn nhất thời hài lòng sờ sờ râu của mình: "Mấy đứa cuối cùng cũng trưởng thành rồi, vậy ba ngày sau con đưa mấy sư đệ, sư muội đến bái phỏng các tông môn đi.”

"Vâng, sư phụ." Diệp Tố vừa đồng ý vừa đỡ sư phụ chưởng môn ngồi xuống.

Dịch Huyền ngước mắt lẳng lặng nhìn cặp thầy trò đối diện, dáng vẻ vô liêm sỉ của hai người này giống nhau y đúc.

"Sư phụ, con..."

"Tiểu sư đệ, sư phụ phải nghỉ ngơi, đệ đi ra ngoài trước đi." Diệp Tố cắt ngang lời của Dịch Huyền, vẻ mặt tươi cười lôi kéo hắn ta cùng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Hai người đi ra khỏi sân, Dịch Huyền lập tức dùng sức kéo tay áo mình ra: "Đại sư tỷ, ba ngày sau ta sẽ xuống núi rèn luyện, chuyện bái phỏng mọi người cứ tự đi một mình là được.”

Diệp Tố quay đầu lại, nụ cười trên mặt nhạt đi: "Có đi hay không thì tuỳ đệ, đừng có nói ra trước mặt sư phụ là được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương