“Lộ ca ca, ta đã thành công đạt được Trúc Cơ rồi!” Một giọng nói ngọt ngào ngây thơ truyền đến.

Diệp Tố không khỏi nhướng mày, nàng say mê tu luyện, suýt nữa thì quên mất hôm nay cũng là lúc mà nữ chính thành công đạt Trúc Cơ.

Đúng vậy, Diệp Tố không chỉ xuyên không mà nàng còn là một thành viên của đội quân xuyên sách.

Diệp Tố không thường hay đọc tiểu thuyết, quyển sách kia cũng là do đàn em ở Viện nghiên cứu lúc ấy kiên quyết nhét cho nàng: "Chị ơi, trong này có một vai phụ có tên giống hệt chị đấy, em khuyên chị học thuộc quyển tiểu thuyết này đi, phòng ngừa xuyên không.”

Diệp Tố không thích đọc tiểu thuyết, chỉ là số liệu của Viện nghiên cứu thật sự rất nhàm chán, nàng tiện tay cầm lên lật một cái, phát hiện tên nàng chỉ xuất hiện đúng hai lần xuyên suốt cả bộ truyện. Mở đầu xuất hiện một lần, ở đoạn sau khi Thiên Cơ Môn bị nam thứ diệt môn, nàng đứng ra chắn trước mặt chưởng môn một lần, kết quả là bị Ma tộc đánh cho hồn phi phách tán.

Và rồi... Nàng ngủ một giấc, thức dậy đã biến thành Diệp Tố trong sách.

Chẳng qua thì Diệp Tố làm một vai phụ nhỏ bé không có gì quan trọng này suốt mười năm qua có thể nói là thoải mái tự tại, ngày nào cũng say mê tu luyện, cố gắng thăng cấp cảnh giới.

Điểm thiếu sót duy nhất chính là nam nữ chính lúc nào cũng thích xuất hiện trước mặt nàng.

Từ trước đến nay, Diệp Tố vẫn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, dứt khoát coi như đang xem phim truyền hình.

Người vừa rồi lên tiếng chính là nữ chính Ninh Thiển Dao, nàng ta là đệ tử thân truyền của Dương trưởng lão Thiên Cơ Môn, trời sinh mang Huyền Âm thể. Một khi nhỏ máu của Huyền Âm thể vào trong vũ khí rèn luyện thì sẽ giúp tăng phẩm cấp của vũ khí lên nhiều bậc, không cần đến bất kỳ thiên tài địa bảo nào. Máu của nàng ta chính là vật liệu đáng quý nhất, vậy nên nàng ta vẫn luôn là niềm hy vọng để vực dậy Thiên Cơ Môn trong tương lai.



Đại khái là vào một năm trước, Ninh Thiển Dao đã giấu Lục Trầm Hàn khi ấy bị thương vì ám toán ở vùng lân cận sau núi, khiến Diệp Tố vốn đang tu luyện lâu dài ở thác nước sau núi không thể không đổi đường về để tránh chạm mặt bọn họ.

Nàng không ngờ tới hôm nay hai vị này lại ở đây, thẳng thừng ngăn cản đường về của nàng.

Diệp Tố giương mắt nhìn hai người đứng đối diện dòng suối. Nam tử trẻ tuổi mặc một bộ trường bào màu đen, dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng đều là quần áo làm từ chất liệu thô ráp của Thiên Cơ Môn nhưng khi mặc ở trên người hắn ta lại trông như trang phục hoa lệ, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh lùng.

Thiếu nữ ngẩng đầu đứng đối diện da trắng tựa tuyết, xinh đẹp đáng yêu, một đôi mắt nai trong suốt, ngây thơ hồn nhiên.

Bọn họ ngược lại trông còn đẹp hơn cả minh tinh màn bạc gấp mấy lần, Diệp Tố yên lặng thầm nghĩ, đúng là rất xinh đẹp.

"Chúc mừng." Lục Trầm Hàn thản nhiên nói.

"Hôm nay sư phụ cho ta một viên Dưỡng Tâm đan." Ninh Thiển Dao mở lòng bàn tay ra đưa cho người trước mặt, để lộ một nụ cười ngây thơ: “Lộ ca ca, cho huynh đó.”

Lục Trầm Hàn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của thiếu nữ: "Không cần, ta phải đi rồi.”

Ninh Thiển Dao ngẩn ra: "Lộ ca ca, huynh... Thương thế của huynh vẫn chưa bình phục mà.”

"Đa tạ muội đã chăm sóc ta suốt một năm qua." Lục Trầm Hàn lấy một tấm ngọc bài khắc chữ ra đưa cho Ninh Thiển Dao: “Ta họ Lục, là đệ tử Côn Lôn, nếu có việc gì thì muội có thể đến Côn Luân tìm ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương