17.

Trong núi năm tháng bình yên.

Tuy rằng Bạch Hổ lăn lộn các loại với Hổ Con, Hổ Con ghét bỏ linh tinh với Bạch Hổ.

Ngày qua ngày cũng như nước trong dòng suốt nhỏ, róc rách chảy qua.

Nửa năm sau.


Bạch Hổ mang Hổ Con đến phủ đệ của Lang Vương.

Lang Vương vỗ bả vai Bạch Hổ: “Lão đệ Bạch Tranh, tiệc rượu hẹn lúc trước ngươi thật không nể mặt, mọi người đều tới chỉ ngươi không tới! Ý… Nhóc con trong lòng ngươi là?”
Bạch Hổ khó nén tự đắc, nâng Hổ Con lên: “Con của ta, bảo bối, đến, chào Lang Vương cái nào.


Tiểu hổ không tình nguyện trợn mắt, đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim trừng mắt nhìn Lang Vương.

Lang Vương bị hù nhảy dựng: “Nha, ánh mắt này của con trai ngươi cũng thật làm người ta sợ hãi, có khí thế! Quả nhiên là vạn thú chi vương a ha ha ha ha…”

Bạch Hổ nghe xong cũng cười: “A ha ha ha ha……”
Hổ Con rũ mắt xuống, ôm đầu tức giận.

Lang Vương nhiệt tình tiếp đón: “Đến đến đến, bưng rượu lên đây! Lão đệ, lần này không say không về! Ở chỗ ca ca ở mấy tháng đi, chúng ta uống hết rượu mới phải đạo!”
Bạch Hổ tự nhiên cười to: “Đây là đương nhiên! Mấy đứa con nhà ngươi đâu?”
Lang Vương: “Mấy đứa nhóc đều ở bên ngoài, để con của ngươi cũng đi ra ngoài chơi đi!”
Bạch Hổ thả Hổ Con xuống, vỗ vỗ mông nhỏ đen tuyền của nó, cổ vũ: “Cha muốn uống rượu, đi chơi với các ca ca đi.



.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương