11.

Sơn động.

Hổ Con từ từ tỉnh lại, đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim lấp lánh ánh nước.

Bạch Hổ một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường đá: “Ồ? Cuối cùng nhóc con cũng tỉnh rồi hả?”
Hổ Con giật giật, hoảng sợ phát hiện mình bị xích vào một góc: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ: “Không nghe lời là phải bị trừng phạt.



Hổ Con phẫn nộ, ánh mắt hung ác: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ: “Ai kêu ngươi không nghe lời cha? Còn nhăn mặt ghét bỏ cha ngươi?! Ngất xỉu đi? Ngươi cũng giỏi quá nhỉ?”
Hổ Con phẫn nộ, lung lay xích sắt: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ xoay người, để lại cái ót cho Hổ Con, khoan thai: “Ngươi cứ kêu đi, vừa lúc ta vẫn luôn cảm thấy ngươi kêu không giống hổ, nhân cơ hội này luyện thêm đi.


Hổ Con giận đến đen mặt: “Ngao ngao ngao…”
“Ngao ngao ngao…”

“Ngao ngao…”
“Ngao…”

Kêu đến nửa đêm, hết hơi.

Quỳ rạp trên mặt đất, để lại một cái mông xù xù đen thui cho Bạch Hổ, thương tâm buồn bực.

Sau đó bị người dùng tay ôm lên.

Bạch Hổ quát lớn: “Nhóc con, lúc này đã biết sai chưa? Dám tức giận trước mặt ta… Suýt —— nhóc khốn! Ngươi dám cắn ta!!”

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương