Đại Việt Truyền Kỳ
-
Chương 26: Kinh nghiệm mua bán
Mới nghe cái giá Phạm Văn Long đưa ra, gã chủ tiệm vội giãy nảy lên:
- Cái gì? Ngươi nghĩ Tu Luyện Châu là rác à?
Phạm Văn Long hừ lạnh bảo:
- Ta nghĩ gần trăm cửa hàng tại đây, sẽ có nhiều nơi đồng ý với mức giá đó đấy!
Gã chủ tiệm trong lòng âm thầm chửi đổng, bình thường các tân sinh đến đây chỉ cần khua môi múa mép vài câu đã có thể kiếm ngay được một khoản lợi nhuận kếch xù. Hôm nay vốn tưởng gặp hai con dê béo, dễ dàng làm thịt, ai dè nói đến khô cuống họng cả nửa ngày vẫn chưa nhận được xu nào vào túi, nên trong lòng buồn bực vô cùng.
Vốn dĩ mỗi khỏa Tu Luyện Châu thu mua trên thị trường thường có giá trị hai ngàn đến hai ngàn trăm linh đồng. Đem bán ba ngàn tính ra vẫn có chút lời lãi, tuy nhiên, gã vẫn cố gắng kỳ kèo đẩy giá. Song đều bị Phạm Văn Long thẳng thừng từ chối.
Cuối cùng, đành cắn răng bán ba khỏa Tu Luyện Châu cho hai người với giá chín ngàn linh đồng.
Đi xa một đoạn, Đức Hùng quay sang nhìn Phạm Văn Long, mừng rỡ nói:
- Ngươi giỏi thật! Ha ha ha… Nhìn bộ mặt tên chủ quán lúc nhận tiền là ta lại không nhịn được cười, con mẹ nó, đúng là gian thương điển hình mà…!!!
Được vài bước, hắn nghi hoặc hỏi:
- Nhưng tại sao ngươi biết hắn sẽ chấp nhận mức giá đó? Hình như ngươi rất giỏi buôn bán phải không? Mau nói cho ta biết! Con bà nó, ta cũng muốn thuê một căn tiệm ở đây, chúng ta cùng nhau phát tài!!!
Phạm Văn Long thấy vẻ mặt háo hức của Đức Hùng đành giải thích:
- Thực ra buôn bán cũng không có gì phức tạp cả, giống như cùng đối phương chơi một ván cờ, chỉ là một trò tâm lý chiến thôi. Còn mức giá ta đưa ra vốn thuận miệng mà nói, chẳng rõ có thua thiệt cho ngươi hay không!
- Cái mẹ gì mà tâm lý chiến? Sâu xa quá ta không hiểu!
Phạm Văn Long cười nói:
- Cái này không khó, ngươi cần tỉ mỉ quan sát biểu hiện bên ngoài, nắm bắt được tâm lý đối phương rồi đưa ra quyết định. Ngươi có để ý, chúng ta đứng ngoài cửa rất lâu nhưng không hề thấy vị khách nào bước vào căn tiệm đó không? Đến khi chúng ta tiến vào, ánh mắt tên chủ tiệm liền lộ ra một tia vui mừng. Nên ta phỏng đoán có lẽ công việc buôn bán của hắn không suôn sẻ cho lắm. Bởi vậy ta mới giả bộ kéo ngươi đi, chính là muốn cho hắn biết, chúng ta cũng không cần mua Tu Luyện Châu, để tâm lý hắn dao động một chút. Sau đó ta nói thêm rằng sẽ qua các cửa hàng khác xem xét, tâm lý đối phương sẽ càng thêm lo lắng, lúc này nhất định sẽ cân nhắc mức giá.
Đức Hùng vẫn có chỗ không hiểu, hỏi:
- Nếu hắn không ngăn cản, thì chúng ta phải làm gì?
Phạm Văn Long cười ha hả nói:
- Thì như lời ta nói, qua các cửa hàng khác tham khảo, nếu không có nơi nào giá cả tốt hơn thì sẽ quay lại.
Đức Hùng vỗ tay, thần tình khâm phục bảo:
- Hóa ra đây chính là tâm lý chiến, ngươi thật sự là quá lợi hại! Nếu sau này ngươi có hứng thú chuyện buôn bán hãy về làm việc cho Võ gia, nhất định sẽ được cha ta trọng dụng.
Nghe hắn công khai dụ dỗ, Phạm Văn Long lắc đầu nói:
- Ngươì xưa vốn có câu “thương trường như chiến trường”! Trong đó cũng tranh giành, đấu đá nhau rất khốc liệt, không đơn giản như ngươi suy nghĩ đâu! Ta chỉ có chút kinh nghiệm ít ỏi, chưa đáng nhắc đến.
Mặc kệ thế nào, hôm nay nhờ Phạm Văn Long mới tiết kiệm được khá nhiều linh đồng, Đức Hùng vô cùng kính nể liếc nhìn hắn một cái, tấm tắc khen:
- Người huynh đệ này ta chọn thật không sai mà, ha ha…
Trước khi rời khỏi nhà tiến vào Thánh Viện, Đức Hùng được Võ Văn Nghị cho mấy vạn linh đồng. Thế nên tiết kiệm được ngần ấy khiến hắn cực kỳ cao hứng, cười không ngậm nổi mồm.
Sau đó, hai người có ghé chân vào mấy cửa tiệm khác nữa, nhưng rốt cuộc không có thêm thu hoạch.
Qua tìm hiểu, Tu Luyện Châu đích thực chỉ có giá khoảng trên dưới ba ngàn linh đồng một khỏa. Đúng như lời gã chủ tiệm quảng cáo, Tu Luyện Châu vô cùng lợi ích đối với Nhân cấp, mà số lượng trong năm nay không còn nhiều, chỉ vài nơi mới có hàng để bán, xem ra bọn Phạm Văn Long không hề thua thiệt chút nào.
Thêm một thông tin quan trọng khác, Tu Luyện Châu nếu muốn luyện hóa hoàn toàn cần thời gian ít nhất vài ngày. Hơn nữa, vì số lượng và nồng độ linh khí trong mỗi khỏa là rất lớn, thế nên đặc biệt hữu dụng trong việc tiến cấp. Có nhiều người tu luyện đến đỉnh, nhưng rất lâu vẫn chẳng thể vượt qua, vậy nên cần nhờ tác động từ ngoại lực để đột phá, mà Tu Luyện Châu hoàn toàn phù hợp với điều kiện đó.
Phạm Văn Long đang cần những thứ công dụng tương tự như vậy để nâng cao cảnh giới, nên cố tình dò hỏi nhiều cửa hàng khác, song những bảo vật dạng này đâu dễ xuất hiện, mà dẫu có cũng bị đẩy cái giá trên trời, hoặc bị kẻ khác nhanh tay đoạt lấy, nào đến lượt hắn. Điều này làm Phạm Văn Long trong lòng hơi thất vọng.
Một vài vật phẩm nhìn rất ưng ý song giá cả lại quá cao, vượt ngoài khả năng chi trả của hai người, còn có những thứ cần đạt đến cảnh giới yêu cầu mới có thể sử dụng, nên cuối cùng vẫn không thu hoạch thêm được gì cả.
Nghe nói trong Thánh Viện còn vài khu giao dịch cao cấp, số lượng bảo vật cũng nhiều hơn, thế nhưng với một kẻ nghèo rớt mùng tơi như Phạm Văn Long liệu có đủ khả năng trao đổi?
Cứ thế bước đi, bỗng hai người đến một con đường rộng rãi, thẳng tắp, hai bên đường có đình đài lầu các, không ngờ đều là những hàng quán ăn uống, người ra kẻ vào tấp nập, náo nhiệt.
Phạm Văn Long nhẹ nhàng bước đi trên đường phố, thân mang trường bào xanh nhạt, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mắt sao, quả thực rất có sức thu hút khiến không ít cô gái để ý, bị hắn vô tình bắt gặp khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
Thấy cảnh chướng tai gai mắt, Đức Hùng chửi đổng lên:
- Mẹ nó, sao lại để ý mỗi hắn, ta cũng đâu đến nỗi nào hả?
Phạm Văn Long cười khổ, đành nhanh chóng kéo hắn lướt qua thật nhanh.
Một lát, thấy đói bụng Đức Hùng nhịn không nổi, vội vàng lôi kéo Phạm Văn Long vào một tửu lầu.
- Hôm nay nhờ ngươi mà ta tiết kiệm hơn mấy ngàn linh đồng, mau vào đây gọi món, chầu này ta trả.
Nháy mắt, bên trên bàn đồ ăn chất đầy như núi, nhưng chẳng bao lâu đã bị hai người chén sạch, tất nhiên hầu hết đang nằm trong cái bụng căng như trống của Đức Hùng.
Hắn xoa tay, vỗ về bụng, cười khì khì bảo:
- Biết trước thế này ta đã đếch thèm nấu nướng nữa, ra đây ăn có phải ngon lành hơn không?
Phạm Văn Long lắc đầu, cười bảo:
- Ngươi tuy có nhiều linh đồng, nhưng chớ nên hoang phí quá như vậy chứ?
Khịt khịt cái mũi, Đức Hùng nói:
- Con bà nó! Người ta vẫn bảo có thực mới vực được đạo đó thôi, ta ăn không no, ngủ không yên thì lấy đâu tâm trí mà tu luyện.
Lời biện minh rất có lý lẽ khiến Phạm Văn Long không còn chỗ nào bắt bẻ, đành chắp tay đồng tình.
Đánh chén một trận no say tiêu tốn gần hai trăm linh đồng khiến Phạm Văn Long hơi xót, dù rằng không phải tiền của bản thân. Xem ra, cần gấp rút tìm cách kiếm linh đồng, không có tiền trong tay thực rất khó hành sự.
Bước chân sắp ra khỏi cửa, bỗng Đức hùng quay phắt lại, nhìn vào tấm biển đặt trên quầy tính tiền, sung sướng cười ha hả:
- Ôi, ông trời thật không bạc đãi người hiền mà!
Hóa ra tửu lầu còn có dịch vụ giao đồ ăn tận nơi, nhìn bộ dáng như bắt được vàng của Đức Hùng, Phạm Văn Long không tiện lên tiếng can ngăn.
Đức Hùng liên hệ người quản lý, đặt đơn hàng giao đến nhà. Tuy nhiên, lần này không dám hoang phí nữa, chỉ gọi mấy món đơn giản, vị chi hết năm mươi linh đồng mỗi ngày, một tháng hết một ngàn năm trăm linh đồng.
Đi thêm vài nơi nữa, thấy trời đã sẩm tối, hai người quyết định trở về.
Vừa đến Hưng Yên Ký Túc, bỗng thấy phía xa xuất hiện một đám nam nhân, tụ tập thành vòng tròn, ngay tại khoảnh sân của dãy nhà cao cấp.
Đi đến gần, vang lên những thanh âm náo loạn, những tiếng cười đầy vẻ dâm tà:
- Tiểu muội, hãy theo ta đi, đừng về mấy ngôi nhà rách nát đó nữa.
- Tiểu muội xinh đẹp như vậy, hay để ta nhường cho muội căn nhà của ta nha.
- Ta thấy tốt nhất nên về ở chung với ta, hé hé… Hai chúng ta cùng chiếu cố lẫn nhau, có phải tốt hơn không?
- …
Nghe ra đều là một lũ háo sắc, tụ tập bầy đàn đang trêu hoa ghẹo nguyệt. Đức Hùng tâm tính vốn thích náo nhiệt, thấy vậy định chạy đến góp vui, nhưng việc này vốn chẳng quan hệ đến bản thân, nên Phạm Văn Long không muốn mua dây buộc mình, ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi.
Vừa mới lướt qua, đột nhiên có tiếng hét:
- Phạm Văn Long, đứng lại cho ta!!!
- Cái gì? Ngươi nghĩ Tu Luyện Châu là rác à?
Phạm Văn Long hừ lạnh bảo:
- Ta nghĩ gần trăm cửa hàng tại đây, sẽ có nhiều nơi đồng ý với mức giá đó đấy!
Gã chủ tiệm trong lòng âm thầm chửi đổng, bình thường các tân sinh đến đây chỉ cần khua môi múa mép vài câu đã có thể kiếm ngay được một khoản lợi nhuận kếch xù. Hôm nay vốn tưởng gặp hai con dê béo, dễ dàng làm thịt, ai dè nói đến khô cuống họng cả nửa ngày vẫn chưa nhận được xu nào vào túi, nên trong lòng buồn bực vô cùng.
Vốn dĩ mỗi khỏa Tu Luyện Châu thu mua trên thị trường thường có giá trị hai ngàn đến hai ngàn trăm linh đồng. Đem bán ba ngàn tính ra vẫn có chút lời lãi, tuy nhiên, gã vẫn cố gắng kỳ kèo đẩy giá. Song đều bị Phạm Văn Long thẳng thừng từ chối.
Cuối cùng, đành cắn răng bán ba khỏa Tu Luyện Châu cho hai người với giá chín ngàn linh đồng.
Đi xa một đoạn, Đức Hùng quay sang nhìn Phạm Văn Long, mừng rỡ nói:
- Ngươi giỏi thật! Ha ha ha… Nhìn bộ mặt tên chủ quán lúc nhận tiền là ta lại không nhịn được cười, con mẹ nó, đúng là gian thương điển hình mà…!!!
Được vài bước, hắn nghi hoặc hỏi:
- Nhưng tại sao ngươi biết hắn sẽ chấp nhận mức giá đó? Hình như ngươi rất giỏi buôn bán phải không? Mau nói cho ta biết! Con bà nó, ta cũng muốn thuê một căn tiệm ở đây, chúng ta cùng nhau phát tài!!!
Phạm Văn Long thấy vẻ mặt háo hức của Đức Hùng đành giải thích:
- Thực ra buôn bán cũng không có gì phức tạp cả, giống như cùng đối phương chơi một ván cờ, chỉ là một trò tâm lý chiến thôi. Còn mức giá ta đưa ra vốn thuận miệng mà nói, chẳng rõ có thua thiệt cho ngươi hay không!
- Cái mẹ gì mà tâm lý chiến? Sâu xa quá ta không hiểu!
Phạm Văn Long cười nói:
- Cái này không khó, ngươi cần tỉ mỉ quan sát biểu hiện bên ngoài, nắm bắt được tâm lý đối phương rồi đưa ra quyết định. Ngươi có để ý, chúng ta đứng ngoài cửa rất lâu nhưng không hề thấy vị khách nào bước vào căn tiệm đó không? Đến khi chúng ta tiến vào, ánh mắt tên chủ tiệm liền lộ ra một tia vui mừng. Nên ta phỏng đoán có lẽ công việc buôn bán của hắn không suôn sẻ cho lắm. Bởi vậy ta mới giả bộ kéo ngươi đi, chính là muốn cho hắn biết, chúng ta cũng không cần mua Tu Luyện Châu, để tâm lý hắn dao động một chút. Sau đó ta nói thêm rằng sẽ qua các cửa hàng khác xem xét, tâm lý đối phương sẽ càng thêm lo lắng, lúc này nhất định sẽ cân nhắc mức giá.
Đức Hùng vẫn có chỗ không hiểu, hỏi:
- Nếu hắn không ngăn cản, thì chúng ta phải làm gì?
Phạm Văn Long cười ha hả nói:
- Thì như lời ta nói, qua các cửa hàng khác tham khảo, nếu không có nơi nào giá cả tốt hơn thì sẽ quay lại.
Đức Hùng vỗ tay, thần tình khâm phục bảo:
- Hóa ra đây chính là tâm lý chiến, ngươi thật sự là quá lợi hại! Nếu sau này ngươi có hứng thú chuyện buôn bán hãy về làm việc cho Võ gia, nhất định sẽ được cha ta trọng dụng.
Nghe hắn công khai dụ dỗ, Phạm Văn Long lắc đầu nói:
- Ngươì xưa vốn có câu “thương trường như chiến trường”! Trong đó cũng tranh giành, đấu đá nhau rất khốc liệt, không đơn giản như ngươi suy nghĩ đâu! Ta chỉ có chút kinh nghiệm ít ỏi, chưa đáng nhắc đến.
Mặc kệ thế nào, hôm nay nhờ Phạm Văn Long mới tiết kiệm được khá nhiều linh đồng, Đức Hùng vô cùng kính nể liếc nhìn hắn một cái, tấm tắc khen:
- Người huynh đệ này ta chọn thật không sai mà, ha ha…
Trước khi rời khỏi nhà tiến vào Thánh Viện, Đức Hùng được Võ Văn Nghị cho mấy vạn linh đồng. Thế nên tiết kiệm được ngần ấy khiến hắn cực kỳ cao hứng, cười không ngậm nổi mồm.
Sau đó, hai người có ghé chân vào mấy cửa tiệm khác nữa, nhưng rốt cuộc không có thêm thu hoạch.
Qua tìm hiểu, Tu Luyện Châu đích thực chỉ có giá khoảng trên dưới ba ngàn linh đồng một khỏa. Đúng như lời gã chủ tiệm quảng cáo, Tu Luyện Châu vô cùng lợi ích đối với Nhân cấp, mà số lượng trong năm nay không còn nhiều, chỉ vài nơi mới có hàng để bán, xem ra bọn Phạm Văn Long không hề thua thiệt chút nào.
Thêm một thông tin quan trọng khác, Tu Luyện Châu nếu muốn luyện hóa hoàn toàn cần thời gian ít nhất vài ngày. Hơn nữa, vì số lượng và nồng độ linh khí trong mỗi khỏa là rất lớn, thế nên đặc biệt hữu dụng trong việc tiến cấp. Có nhiều người tu luyện đến đỉnh, nhưng rất lâu vẫn chẳng thể vượt qua, vậy nên cần nhờ tác động từ ngoại lực để đột phá, mà Tu Luyện Châu hoàn toàn phù hợp với điều kiện đó.
Phạm Văn Long đang cần những thứ công dụng tương tự như vậy để nâng cao cảnh giới, nên cố tình dò hỏi nhiều cửa hàng khác, song những bảo vật dạng này đâu dễ xuất hiện, mà dẫu có cũng bị đẩy cái giá trên trời, hoặc bị kẻ khác nhanh tay đoạt lấy, nào đến lượt hắn. Điều này làm Phạm Văn Long trong lòng hơi thất vọng.
Một vài vật phẩm nhìn rất ưng ý song giá cả lại quá cao, vượt ngoài khả năng chi trả của hai người, còn có những thứ cần đạt đến cảnh giới yêu cầu mới có thể sử dụng, nên cuối cùng vẫn không thu hoạch thêm được gì cả.
Nghe nói trong Thánh Viện còn vài khu giao dịch cao cấp, số lượng bảo vật cũng nhiều hơn, thế nhưng với một kẻ nghèo rớt mùng tơi như Phạm Văn Long liệu có đủ khả năng trao đổi?
Cứ thế bước đi, bỗng hai người đến một con đường rộng rãi, thẳng tắp, hai bên đường có đình đài lầu các, không ngờ đều là những hàng quán ăn uống, người ra kẻ vào tấp nập, náo nhiệt.
Phạm Văn Long nhẹ nhàng bước đi trên đường phố, thân mang trường bào xanh nhạt, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mắt sao, quả thực rất có sức thu hút khiến không ít cô gái để ý, bị hắn vô tình bắt gặp khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
Thấy cảnh chướng tai gai mắt, Đức Hùng chửi đổng lên:
- Mẹ nó, sao lại để ý mỗi hắn, ta cũng đâu đến nỗi nào hả?
Phạm Văn Long cười khổ, đành nhanh chóng kéo hắn lướt qua thật nhanh.
Một lát, thấy đói bụng Đức Hùng nhịn không nổi, vội vàng lôi kéo Phạm Văn Long vào một tửu lầu.
- Hôm nay nhờ ngươi mà ta tiết kiệm hơn mấy ngàn linh đồng, mau vào đây gọi món, chầu này ta trả.
Nháy mắt, bên trên bàn đồ ăn chất đầy như núi, nhưng chẳng bao lâu đã bị hai người chén sạch, tất nhiên hầu hết đang nằm trong cái bụng căng như trống của Đức Hùng.
Hắn xoa tay, vỗ về bụng, cười khì khì bảo:
- Biết trước thế này ta đã đếch thèm nấu nướng nữa, ra đây ăn có phải ngon lành hơn không?
Phạm Văn Long lắc đầu, cười bảo:
- Ngươi tuy có nhiều linh đồng, nhưng chớ nên hoang phí quá như vậy chứ?
Khịt khịt cái mũi, Đức Hùng nói:
- Con bà nó! Người ta vẫn bảo có thực mới vực được đạo đó thôi, ta ăn không no, ngủ không yên thì lấy đâu tâm trí mà tu luyện.
Lời biện minh rất có lý lẽ khiến Phạm Văn Long không còn chỗ nào bắt bẻ, đành chắp tay đồng tình.
Đánh chén một trận no say tiêu tốn gần hai trăm linh đồng khiến Phạm Văn Long hơi xót, dù rằng không phải tiền của bản thân. Xem ra, cần gấp rút tìm cách kiếm linh đồng, không có tiền trong tay thực rất khó hành sự.
Bước chân sắp ra khỏi cửa, bỗng Đức hùng quay phắt lại, nhìn vào tấm biển đặt trên quầy tính tiền, sung sướng cười ha hả:
- Ôi, ông trời thật không bạc đãi người hiền mà!
Hóa ra tửu lầu còn có dịch vụ giao đồ ăn tận nơi, nhìn bộ dáng như bắt được vàng của Đức Hùng, Phạm Văn Long không tiện lên tiếng can ngăn.
Đức Hùng liên hệ người quản lý, đặt đơn hàng giao đến nhà. Tuy nhiên, lần này không dám hoang phí nữa, chỉ gọi mấy món đơn giản, vị chi hết năm mươi linh đồng mỗi ngày, một tháng hết một ngàn năm trăm linh đồng.
Đi thêm vài nơi nữa, thấy trời đã sẩm tối, hai người quyết định trở về.
Vừa đến Hưng Yên Ký Túc, bỗng thấy phía xa xuất hiện một đám nam nhân, tụ tập thành vòng tròn, ngay tại khoảnh sân của dãy nhà cao cấp.
Đi đến gần, vang lên những thanh âm náo loạn, những tiếng cười đầy vẻ dâm tà:
- Tiểu muội, hãy theo ta đi, đừng về mấy ngôi nhà rách nát đó nữa.
- Tiểu muội xinh đẹp như vậy, hay để ta nhường cho muội căn nhà của ta nha.
- Ta thấy tốt nhất nên về ở chung với ta, hé hé… Hai chúng ta cùng chiếu cố lẫn nhau, có phải tốt hơn không?
- …
Nghe ra đều là một lũ háo sắc, tụ tập bầy đàn đang trêu hoa ghẹo nguyệt. Đức Hùng tâm tính vốn thích náo nhiệt, thấy vậy định chạy đến góp vui, nhưng việc này vốn chẳng quan hệ đến bản thân, nên Phạm Văn Long không muốn mua dây buộc mình, ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi.
Vừa mới lướt qua, đột nhiên có tiếng hét:
- Phạm Văn Long, đứng lại cho ta!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook