Đại Việt Chúa Tể
212: Bỏ Của Chạy Lấy Người


Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, Trần Giang mang theo hơn một nữa binh lực chia ra hai cánh, một cánh do Trần Giang cầm đầu lao thẳng đuổi theo phương hướng mà đám người kia vừa rời đi, một cánh còn lại do Trần Hà men theo đường tắt đánh chặn đầu.
Qua thu thập thông tin từ mấy tên binh lính vừa quy hàng kia, bọn hắn đã biết được lộ trình di chuyển ban đầu của tên đầu lĩnh kia.

Hơn thế nữa, bọn hắn còn biết được tên kia tên là Lương Gian, là một trong hai thủ lĩnh đứng đầu trong bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh.
Tiếng chân dồn dập lao nhanh giữa mãnh núi rừng tràn ngập tuyết phủ nhanh chóng truyền đến tai của tên đầu lĩnh Lương Gian kia, mặt hắn nhanh chóng biến sắc, “Truy binh? Làm sao bọn hắn có thể tới nhanh đến như vậy? Tất cả mọi người nhanh chóng tản ra đi vào chỗ sâu ẩn nấp!”
Trần Giang dẫn theo binh sĩ của mình điên cuồng đuổi giết, bọn hắn có lợi thế về trang bị chính là không cồng kềnh như đám người kia, khiến cho tốc độ truy đuổi của bọn hắn là vô cùng nhanh.
Tuy nói tên Lương Gian kia là cưỡi ngựa, nhưng binh lính dưới trướng của hắn đều có ngựa để mà cưỡi hay sao? Không hề! Chính vì vậy, Trần Giang phải tận dụng tốt ưu thế này!
Trừ phi tên kia bỏ lại binh lính của mình để tẩu thoát! Nhưng hắn dám hay sao? Trần Giang tin chắc rằng tên kia không dám làm như thế, trừ khi hắn cảm thấy không còn bất kỳ một cơ hội nào nữa thì hắn mới lựa chọn phương án tự mình tẩu thoát!
Nhưng vì để đề phòng tình huống này xảy ra, cũng đồng thời để đám người Trần Hà đến được vị trí phục kích đánh chặn đầu tên Lương Gian kia, Trần Giang lúc này cố ý phất tay ra hiệu chia quân của hắn ra làm hai cánh, vừa làm chậm lại tốc độ di chuyển, vừa tạo thế gọng kìm đánh bọc sườn hai bên chứ không phải là xông trực tiếp vào cánh rừng, nơi có mặt bọn Lương Gian kia.
Trốn ở trong rừng cây, mặt mày của Lương Gian lúc này cũng xanh lét cả lên.

Hắn dẫn đầu đám trường kích binh cùng đám xạ thủ cúi thấp người di chuyển, nhằm né tránh từng đạo bóng người nhanh như tên bắn vụt qua.
Hắn hiện tại đã mất đi tâm lý giao chiến, nếu chỉ nhìn nhận sơ bộ về tổng thể binh lực tương quan giữa hai bên, hắn thừa sức đánh một trận tay đôi với đám người lạ mặt kia.

Nhưng nếu xét về khía cạnh sĩ khí quân đội, cái này mới chính là trọng điểm khiến cho hắn phải đau đầu!
Đám binh sĩ khiên chắn nhanh chóng đầu hàng kẻ địch, hành động của bọn hắn đã vô tình tạo ra một sự đả kích nghiêm trọng đến tinh thần sĩ khí của toàn quân đội.


Sĩ khí quân đội hắn vốn đã ở vào trạng thái không toàn thịnh, bây giờ lại bị kẻ địch truy sát, sĩ khí lại tiếp tục giảm xuống một đoạn dài.

Nếu như trực tiếp xông lên đối đầu với đối phương, đây há chẳng phải là đi tìm chết hay sao? — QUẢNG CÁO —
Bất quá, hắn cũng có chút suy nghĩ lạc quan! Chuyến này hắn ngược lại cũng không phải là không có thu hoạch gì, chí ít hắn biết được binh chủng thủ thành của đối phương là như thế nào? Bọn hắn nắm trong tay những loại vũ khí gì? Nếu như có tổn thất hết binh lực, cũng coi như là hao phí để thu thập được tin tình báo quan trọng này, cũng chẳng có ai có thể nói hắn được!
Mang lấy suy nghĩ này, Lương Gian thận trọng mang theo đám tàn binh của mình tiếp tục hướng về phía rừng sâu chạy trốn.

Chỉ cần hắn thoát ra được cánh rừng này, cơ hội tiến gần với bộ lạc của hắn sẽ càng cao hơn.

Đến lúc đó, xem bọn kia làm sao có thể giết được hắn? Muốn giết hắn? Đâu có dễ dàng như vậy!
Mà một bên khác, đám người Trần Giang vẫn không ngừng thu hẹp vòng vây.

Nghe thuộc hạ báo cáo tình hình, Trần Giang nhếch miệng cười lạnh, “Tính trốn vào trong rừng cây tìm đường thoát thân? Có thể giúp hắn giữ được cái mạng chó của mình hay sao?”
Nhẩm tính thời gian, có lẽ bên Trần Hà cũng đã đến được nơi phục kích.

Trần Giang không chút chần chờ mà phất tay ra hiệu đẩy mạnh tánh công, thọc thẳng vào cánh rừng sâu kia.


Hắn muốn bức cho tên Lương Gian kia phải sợ hãi bỏ lại binh lính của mình tháo chạy!
Mà cùng lúc đó, nhận thấy được kẻ địch đẩy mạnh thế công, cả khuôn mặt của Lương Gian không còn chút huyết sắc, hắn hiển nhiên là đã bị thế công của Trần Giang làm kinh hãi đến tột độ.

Nhìn điệu bộ này, đối phương đúng là có quyết tâm muốn đuổi tận giết tuyệt!
Nhận thấy tử vong đang tiến đến gần, giờ khắc này, đầu óc của Lương Gian như triệt để nổ tung, cả người hắn lúc này dường như mất cả khống chế mà chửi ầm cả lên, “Con mẹ nó! Đám súc vật này muốn giết ta? Các ngươi hãy đợi đấy cho ta, đợi ta thoát ra được chỗ này, ta sẽ quay trở lại băm vằm các người thành trăm ngàn mảnh!”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn lại những tên binh lính ở phía sau lưng mình, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng không một chút tình cảm, không được, hắn không thể cùng cái đám binh sĩ quèn này chịu chết được, hắn nhất định phải phá vây! Phá vây càng sớm thì may ra còn có một đường sinh cơ, nếu tiếp tục lưu lại ở đây, e rằng chỉ có một con đường chết!
Nghĩ vậy, hắn một mình thúc ngựa rời đi, để mặc lại đám binh sĩ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn đang rời xa.

Lúc này bọn hắn mới thật sự biết được, cái gì mới gọi là vào sinh ra tử cùng nhau? Chó chết! Tất cả cũng chỉ là lời nói suông mà thôi! Bọn hắn chẳng còn chút băn khoăn gì nữa mà vứt sạch vũ khí xuống đất.
Lương Giang một bên vừa trốn, một bên vừa không ngừng đề phòng đám người Trần Giang phát hiện ra mình.

Hắn tuy cưỡi ngựa, nhưng thay vì đi đường mòn, hắn lại lựa chọn đâm vào rừng sâu để lẫn trốn truy sát, điều này khiến cho ngựa của hắn lúc này chẳng những không thể phát huy được tốc độ vốn có của mình, mà còn có chút gây ra sự cản trở cho hắn.

— QUẢNG CÁO —
Rừng cây rậm rạp, nào có chỗ thông thoáng để cho hắn dễ dàng một mạch lao đi.


Thân thể ngựa thì vốn đã cao, nay lại chứa thêm cả cơ thể của hắn, khiến cho vốn đã cao lại càng cao hơn.

Vì thế mà hắn vô số lần sém bị cành cây bất ngờ xuất hiện cản đường gạt hắn bay khỏi yên ngựa.
Chưa dừng lại ở đó, rừng cây vốn có vô số cành khô, thậm chí là những tảng đá lổm chổm dăng đầy trên khắp mặt đất, nay bọn chúng lại còn bị tuyết bao phủ, hắn nào có thể nhìn ra được đâu là đường gồ ghề để mà né tránh, ngựa của hắn cũng vì thế mà đã nhiều lần té ngã, khiến cho hắn vô cùng chật vật.
Với quyết ý muốn bằng mọi giá thoát thân, hắn cũng chẳng ngần ngại mà cởi phăng bộ áo giáp nặng nề ở trên người của hắn ra nhằm làm giảm trọng lượng để có thể di chuyển được nhanh hơn.
Nhưng dù hắn có cố gắng đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng chẳng có thể nhanh hơn được tốc độ của đám người Trần Giang là bao nhiêu.
“Báo cáo tướng quân, bên này phát hiện có tàn binh!”
“Tướng quân, bên này cũng có!”
“Bên này…”
“Còn có cả bên này nữa…”
“Hắc, tên này xem ra bỏ của chạy lấy người à?”, Trần Giang bĩu môi phun thẳng ra một ngụm nước bọt khinh thường.

Đối phương chơi chiêu này, cũng không ngoài dự đoán của hắn, một tên không màng sống chết của binh sĩ mình, lại còn ham sống sợ chết, lẽ nào hắn lại ngu ngốc mà đợi ở đây chịu chết được? — QUẢNG CÁO —
“Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Đám tàn binh này rõ ràng đều đã buông bỏ vũ khí không hề kháng cự!”, một tên binh lính nhanh chóng lên tiếng xin mệnh lệnh từ Trần Giang.
Nhìn lấy đám tàn binh kia, Trần Giang bĩnh tĩnh khoát tay áo, “Bọn hắn đã buông bỏ vũ khí, đồng ý quy thuận thì tha mạng, kẻ chống cự, giết không tha! Bọn binh lính này đều đã được trải qua huấn luyện, nếu sau này tiếp tục trải qua thêm sự huấn luyện của chúng ta, rất nhanh liền có thể tạo ra được một tiểu đội mới, trực tiếp giết chết thì có chút đáng tiếc!”
Sau khi phân phó xong hết thảy, Trần Giang lại tiếp tục dẫn người đuổi theo.

Dựa vào phương hướng mà đám tàn binh kia chỉ dẫn, bọn hắn lao nhanh như bay ở trong rừng.

Không qua bao lâu, bọn hắn phát hiện ra được một con ngựa ở phía trước mặt.

Không sai, đó chính là con ngựa của tên Lương Gian kia.

Nhìn thấy con ngựa này đứng ở đây, điều đó có nghĩa rằng tên kia vẫn trốn chưa xa khỏi đây!
Nghĩ như vậy, Trần Giang lại tiếp tục ráo riết cho người mở rộng cánh đuổi theo.

Dựa theo dấu chân lưu lại trên tuyết, bọn hắn nhanh chóng đến được một con suối nhỏ.

Mà lúc này, đám người Trần Hà cũng vừa kịp đuổi đến ở phía bên kia con suối.
Hai bên chạm mặt nhau, thấy bên Trần Hà báo cáo là không gặp được tên kia vượt suối sang, Trần Giang không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Tên kia chưa vượt qua khỏi con suối, mà bên này, dấu chân của Lương Gian lại biến mất ngay tại con suối này, điều đó có nghĩa rằng, tên kia đã bơi dọc theo con suối này trốn thoát.

Hoặc là…
Ánh mắt của Trần Giang dõi theo dọc con suối nhỏ, nước con suối này có vẻ cũng không quá sâu, nhưng củng đủ để khiến cho hắn không nhìn thấy đáy của nó.

Sau một cái nhíu mày, Trần Giang liền phất tay ra lệnh cho một tên binh lính đưa vũ khí của mình tới cho hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương