Đại Vận Thông Thiên
-
Chương 7: Phóng Viên Thực Tập (1)
Liễu Vân Tư mắt phượng trợn lên: "Phản rồi!" Không đợi bà phát hỏa, Trương Hợp Hoan nhặt lên chiếc dép tất cung tất kính đưa tới: "Mẹ, cái chân của mẹ nhìn thật là đẹp mắt, vừa trắng vừa mềm, một chút phù chân cũng không có, còn dễ coi hơn cả heo quay Bạch Vân."
"Cút!" Liễu Vân Tư vốn đang nghiêm mặt nhịn không được cười ra tiếng, Trương Hợp Nguyệt cũng nhịn không được cười lên, thằng anh này khi nào thì có thể nói như vậy?
"Khi nào đi làm?"
"Cuối tuần."
Liễu Vân Tư gật gật đầu: "Ngày mai gọi chị của con tới cùng nhau ăn bữa cơm."
"Ba con..."
"Miễn bàn tới súc sinh không bằng heo chó đó!"
Trương Hợp Hoan hoàn toàn không nói gì, cái cừu hận này lớn tới chừng nào vậy.
Phụ thân Trương Gia Thành chưa chết, bất quá đã ly hôn với mẹ năm năm trước, hai người ly hôn là vì Trương Gia Thành lừa dối, như thế mới phù hợp với lối sống của người ba này, trong quá khứ ông cũng là công tử tính phong lưu trời sinh.
Trương Hợp Hoan cũng thừa hưởng từ ba điểm này, trước đây tuy 36 tuổi chưa kết hôn, nhưng không gây trở ngại hắn duyệt nữ vô số, có thể nói là trong vạn bụi hoa phiến lá không dính thân.
Báo ứng sao? Cuộc đời sau khi trở lại lập tức đã bị bạn gái đá, ghét bỏ cậu không cầu tiến, ghét bỏ điều kiện gia đình cậu quá kém, Lâm Nhiễm có phải mù rồi không, mình tốt xấu cũng là người giàu hàng đầu châu Á, bỏ qua tài phú không nói, diện mạo của mình không tốt sao? Mình hít đất được không tốt sao?
Trương Hợp Hoan tổng kết một chút, Lâm Nhiễm cần là phiếu cơm trường kỳ, phiếu cơm là mình trước mắt hiển nhiên không có tác dụng này trong thời gian có hạn.
Tuy Liễu Vân Tư rất muốn ăn bữa cơm đoàn viên chúc mừng con trai tìm được công việc, nhưng hai con gái đều không có hứng thú gì đối với cái này, cho nên bữa cơm đoàn viên này chỉ có thể bỏ qua.
Hai chị em không có hảo cảm gì đối với Trương Hợp Hoan là có nguyên nhân, Liễu Vân Tư đối với hắn đủ bất công, từ nhỏ đến lớn vô luận thứ tốt gì đều cho hắn, vì hắn có thể có tiền đồ tốt, không biết đã chi bao nhiêu tiền vào học thêm, hắn lại không nên nổi gì, văn bằng hạng ba này cũng là trong nhà dùng tiền mà lấy xuống.
Hai chị em đều cho rằng trong nhà đã chi nhiều tiền như vậy cho một thanh gỗ mục, Trương Hợp Nguyệt cho rằng trong nhà nếu đối với mình có thể tốt bằng một nửa đối với hắn, mình còn có hy vọng đậu được văn bằng hạng hai, nói đến một phóng viên thực tập báo huyện có gì để chúc mừng?
Từ Bằng Thành đến Hán Huyện chỉ có 17 km, Trương Hợp Hoan không có xe riêng, chỉ có thể ngồi phương tiện giao thông công cộng mà tới, đến chợ CY ngồi xe tới Hán Huyện.
Cậu mấy ngày nay đã thích ứng loại sinh hoạt phố phường bình thường này, tuy đã không có sinh hoạt ngợp trong vàng son, nhưng cả người cậu đã trở nên tích cực hẳn lên, vì sinh tồn mà phấn đấu, cậu phải nhanh chóng tăng lên giá trị danh dự của bản thân, lặng lẽ lập một cái mục tiêu nhỏ, trong một năm ít nhất kiếm về 365 vạn giá trị danh dự, như vậy cậu có thể kéo dài sinh mạng một năm, một năm lại một năm, vô hạn tuần hoàn đi tới chính là trường sinh bất lão.
Xe vừa vặn qua cửa tòa soạn báo Hán Huyện, Trương Hợp Hoan bảo lái xe hỗ trợ dừng xe, kéo vali hành lý đi vào tòa soạn báo, trải qua phòng thường trực chỉ dẫn, thuận lợi tìm được phòng nhân sự, Từ Trường Căn sắp xếp cậu đi phòng quảng cáo làm phóng viên thực tập, kỳ thực tập là sáu tháng, lương cơ bản 1.200 nguyên mỗi tháng, tiền nhuận bút tính khác.
Tòa soạn báo không có cung cấp ký túc xá, cho nên cậu chỉ có thể tự đi thuê phòng, tòa soạn báo có thể cung cấp trợ cấp cho cậu mỗi tháng 500 nguyên, cái này cũng là Từ Trường Căn tranh thủ giúp cậu.
Trương Hợp Hoan đối với phương diện tiền lương không có yêu cầu gì quá nhiều, dù sao chỉ là một phóng viên thực tập, lương không có khả năng quá cao, thật ra trả lương cho cậu mỗi tháng 1.000 hay là 10.000 ở trong mắt cậu cũng không có gì phân biệt, dù sao đều là tiền lẻ, cậu chân chính để ý là giá trị danh dự, hiện tại cậu đã là phóng viên tòa soạn báo, cậu phải lợi dụng bình đài công tác hiện có, mau chóng tăng lên giá trị danh dự của bản thân.
Từ Trường Căn đưa Trương Hợp Hoan tới phòng quảng cáo, thuận tiện giúp cậu phổ cập một chút kết cấu của tòa soạn báo, tòa soạn báo cấp huyện se sẻ tuy nhỏ những ngũ tạng cũng đầy đủ, phòng tin tức, phòng bình luận, phòng văn hóa, ban biên tập, phòng phát hành, phòng quảng cáo, phòng liên lạc, phòng in ấn chế bản, tân truyền thông đầy đủ mọi thứ.
Chức vị đối ứng có tổng biên tập, phóng viên viết, phóng viên ảnh, biên tập viết, biên tập mỹ thuật, biên tập hình ảnh, đọc dò, sắp chữ, thêm nhân viên phòng kỹ thuật, hành chính hậu cần, cộng lại tòa soạn báo cũng có hơn năm mươi người, so sánh với đơn vị sự nghiệp khác nhắm chừng quá nửa đều là ăn không ngồi rồi.
"Cút!" Liễu Vân Tư vốn đang nghiêm mặt nhịn không được cười ra tiếng, Trương Hợp Nguyệt cũng nhịn không được cười lên, thằng anh này khi nào thì có thể nói như vậy?
"Khi nào đi làm?"
"Cuối tuần."
Liễu Vân Tư gật gật đầu: "Ngày mai gọi chị của con tới cùng nhau ăn bữa cơm."
"Ba con..."
"Miễn bàn tới súc sinh không bằng heo chó đó!"
Trương Hợp Hoan hoàn toàn không nói gì, cái cừu hận này lớn tới chừng nào vậy.
Phụ thân Trương Gia Thành chưa chết, bất quá đã ly hôn với mẹ năm năm trước, hai người ly hôn là vì Trương Gia Thành lừa dối, như thế mới phù hợp với lối sống của người ba này, trong quá khứ ông cũng là công tử tính phong lưu trời sinh.
Trương Hợp Hoan cũng thừa hưởng từ ba điểm này, trước đây tuy 36 tuổi chưa kết hôn, nhưng không gây trở ngại hắn duyệt nữ vô số, có thể nói là trong vạn bụi hoa phiến lá không dính thân.
Báo ứng sao? Cuộc đời sau khi trở lại lập tức đã bị bạn gái đá, ghét bỏ cậu không cầu tiến, ghét bỏ điều kiện gia đình cậu quá kém, Lâm Nhiễm có phải mù rồi không, mình tốt xấu cũng là người giàu hàng đầu châu Á, bỏ qua tài phú không nói, diện mạo của mình không tốt sao? Mình hít đất được không tốt sao?
Trương Hợp Hoan tổng kết một chút, Lâm Nhiễm cần là phiếu cơm trường kỳ, phiếu cơm là mình trước mắt hiển nhiên không có tác dụng này trong thời gian có hạn.
Tuy Liễu Vân Tư rất muốn ăn bữa cơm đoàn viên chúc mừng con trai tìm được công việc, nhưng hai con gái đều không có hứng thú gì đối với cái này, cho nên bữa cơm đoàn viên này chỉ có thể bỏ qua.
Hai chị em không có hảo cảm gì đối với Trương Hợp Hoan là có nguyên nhân, Liễu Vân Tư đối với hắn đủ bất công, từ nhỏ đến lớn vô luận thứ tốt gì đều cho hắn, vì hắn có thể có tiền đồ tốt, không biết đã chi bao nhiêu tiền vào học thêm, hắn lại không nên nổi gì, văn bằng hạng ba này cũng là trong nhà dùng tiền mà lấy xuống.
Hai chị em đều cho rằng trong nhà đã chi nhiều tiền như vậy cho một thanh gỗ mục, Trương Hợp Nguyệt cho rằng trong nhà nếu đối với mình có thể tốt bằng một nửa đối với hắn, mình còn có hy vọng đậu được văn bằng hạng hai, nói đến một phóng viên thực tập báo huyện có gì để chúc mừng?
Từ Bằng Thành đến Hán Huyện chỉ có 17 km, Trương Hợp Hoan không có xe riêng, chỉ có thể ngồi phương tiện giao thông công cộng mà tới, đến chợ CY ngồi xe tới Hán Huyện.
Cậu mấy ngày nay đã thích ứng loại sinh hoạt phố phường bình thường này, tuy đã không có sinh hoạt ngợp trong vàng son, nhưng cả người cậu đã trở nên tích cực hẳn lên, vì sinh tồn mà phấn đấu, cậu phải nhanh chóng tăng lên giá trị danh dự của bản thân, lặng lẽ lập một cái mục tiêu nhỏ, trong một năm ít nhất kiếm về 365 vạn giá trị danh dự, như vậy cậu có thể kéo dài sinh mạng một năm, một năm lại một năm, vô hạn tuần hoàn đi tới chính là trường sinh bất lão.
Xe vừa vặn qua cửa tòa soạn báo Hán Huyện, Trương Hợp Hoan bảo lái xe hỗ trợ dừng xe, kéo vali hành lý đi vào tòa soạn báo, trải qua phòng thường trực chỉ dẫn, thuận lợi tìm được phòng nhân sự, Từ Trường Căn sắp xếp cậu đi phòng quảng cáo làm phóng viên thực tập, kỳ thực tập là sáu tháng, lương cơ bản 1.200 nguyên mỗi tháng, tiền nhuận bút tính khác.
Tòa soạn báo không có cung cấp ký túc xá, cho nên cậu chỉ có thể tự đi thuê phòng, tòa soạn báo có thể cung cấp trợ cấp cho cậu mỗi tháng 500 nguyên, cái này cũng là Từ Trường Căn tranh thủ giúp cậu.
Trương Hợp Hoan đối với phương diện tiền lương không có yêu cầu gì quá nhiều, dù sao chỉ là một phóng viên thực tập, lương không có khả năng quá cao, thật ra trả lương cho cậu mỗi tháng 1.000 hay là 10.000 ở trong mắt cậu cũng không có gì phân biệt, dù sao đều là tiền lẻ, cậu chân chính để ý là giá trị danh dự, hiện tại cậu đã là phóng viên tòa soạn báo, cậu phải lợi dụng bình đài công tác hiện có, mau chóng tăng lên giá trị danh dự của bản thân.
Từ Trường Căn đưa Trương Hợp Hoan tới phòng quảng cáo, thuận tiện giúp cậu phổ cập một chút kết cấu của tòa soạn báo, tòa soạn báo cấp huyện se sẻ tuy nhỏ những ngũ tạng cũng đầy đủ, phòng tin tức, phòng bình luận, phòng văn hóa, ban biên tập, phòng phát hành, phòng quảng cáo, phòng liên lạc, phòng in ấn chế bản, tân truyền thông đầy đủ mọi thứ.
Chức vị đối ứng có tổng biên tập, phóng viên viết, phóng viên ảnh, biên tập viết, biên tập mỹ thuật, biên tập hình ảnh, đọc dò, sắp chữ, thêm nhân viên phòng kỹ thuật, hành chính hậu cần, cộng lại tòa soạn báo cũng có hơn năm mươi người, so sánh với đơn vị sự nghiệp khác nhắm chừng quá nửa đều là ăn không ngồi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook