Đại Vận Thông Thiên
Chương 3: Cuộc Đời Trở Lại (3)

"Anh không cần sợ hãi, em cũng không muốn quấn lấy anh, anh đi cùng em tới bệnh viện một chuyến, giải quyết chuyện này, sau đó chúng ta mỗi người đi một hướng." Thật ra Lâm Nhiễm mới lo lắng Trương Hợp Hoan sẽ quấn lấy mình.

"Chỉ cái này?"

"Anh còn muốn thế nào? Em cũng đã cho anh cơ hội, là chính anh không biết nắm bắt."

"Em! Đã đá anh?" Trương Hợp Hoan càng ngày càng tiếp cận chân tướng sự thật, cái này là thể nghiệm hoàn toàn mới, quá khứ đều là hắn đá người khác.

"Em biết có lỗi với anh, nhưng em cũng không thể mang tương lai của em buộc cùng một người không có chí tiến thủ như anh một chỗ, hơn nữa điều kiện nhà anh..."

"Nhà anh đã chọc giận gì em?"

Lâm Nhiễm thở dài, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở trên đề tài này nữa.

"Uống xong rồi chứ?"

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, đứng dậy, vẫn chuẩn bị phụ trách vì thanh xuân bốc đồng, tính cùng cô ta đi bệnh viện, đàn ông ở trên vấn đề nguyên tắc là tuyệt không thể rút đầu, nhưng mấu chốt là mình sao không có một chút ấn tượng nào vậy?

Hai người cùng nhau đi dưới ánh mắt trời tháng bảy nóng bỏng, Trương Hợp Hoan từ lúc chào đời tới nay là lần đầu bị người ghét bỏ như vậy, trước hôm nay, không biết có bao nhiêu cô gái sau tiếp trước muốn gả cho cậu, ý đồ thông qua có cốt nhục của cậu mà nhắm vào tài sản đổi đời.

Đang nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên một chiếc xe hơi nhỏ lướt qua bên cạnh họ, bánh xe nghiến qua vũng nước thải, bùn đất bắn lên, hai người đều có tâm tư không kịp tránh né, đều bị bắn một thân nước bẩn thối hoắc.

Hai người nhìn nhau, đều thực buồn bực cũng thực bất đắc dĩ, trời cũng khó dò gió mây, người có họa phúc sớm tối, đây là hiện thực.



Lâm Nhiễm lại nghiệm chứng mình chỉ cần cùng một chỗ với hắn là sẽ xui xẻo, Trương Hợp Hoan là không dính dáng gì tới hai chữ may mắn này.

Trương Hợp Hoan tâm tình bực bội vốn định đuổi theo người gây họa, lại bị Lâm Nhiễm khuyên bỏ đi.

Lâm Nhiễm chỉ chỉ nhà nghỉ phía trước, nhìn Trương Hợp Hoan, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của cậu, xuất phát điểm của cô thực đơn thuần, chính là muốn tìm một chỗ tắm rửa một cái, tẩy sạch quần áo trên người.

"Cấp bậc thấp chút."

Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn cậu, còn có thể muốn thể diện sao? Đã bao nhiêu lần vì tiết kiệm chút tiền nhà nghỉ này, hắn tình nguyện dẫn mình chui vào rừng cây, quá keo kiệt, Lâm Nhiễm càng ngày càng chán ghét người nam này, không có một túi da tốt, làm việc cũng không đàn ông.

Lâm Nhiễm cắn cắn môi, ba chữ tôi trả tiền này muốn thốt ra.

Trương Hợp Hoan chỉ chỉ Hilton đối diện.

Lâm Nhiễm ánh mắt tròn xoe, miệng há hốc, hắn là giả mù sa mưa, hay là thật sự lương tâm phát hiện? Lấy tính cách của hắn sẽ không để cho mình AA chứ (AA (Algebraic Average) – share tiền).

Trương Hợp Hoan đã đi vào trước, Lâm Nhiễm chỉ có thể kiên trì đuổi theo.

Trương Hợp Hoan đưa CMND của mình qua.

Lễ tân đánh giá cậu, ăn mặc giống như cậu đến đây cũng không nhiều lắm, lại nhìn nhìn Lâm Nhiễm cúi đầu ở phía sau cậu: "Hai người đều phải đăng ký CMND."

Trương Hợp Hoan quay sang, thực không biết xấu hổ nói một câu: "Bà xã, CMND!"

Lâm Nhiễm lấy ra CMND của mình đưa nhanh qua, sau đó nhanh bỏ chạy sang khu chờ, thật sự chịu không nổi ánh mắt người ngoài, thật mà làm bà xã của mặt hàng này, nửa đời sau đều không ngẩng đầu được trước người khác.



"Ngài, tiền mặt hay quét thẻ?"

Trương Hợp Hoan lấy ra thẻ thẻ American Express của cậu, lễ tân mắt liền sáng ngời, người không thể nhìn tướng mạo, người trẻ tuổi lôi thôi lếch thếch này lại là một phú nhị đại (con nhà giàu).

Trương Hợp Hoan thật ra trong lòng cũng có chút thấp thỏm, không biết cái thẻ này còn có thể dùng hay không, sau khi xác nhận thành công, lúc này mới yên lòng, lấy thẻ phòng lại đưa Lâm Nhiễm đi siêu thị trong khách sạn quét thẻ mua hai bộ quần áo.

Lâm Nhiễm là bạn học trung học của Trương Hợp Hoan, biết nhau nhiều năm như vậy, cô vẫn là lần đầu thấy Trương Hợp Hoan hào phóng như vậy, xem ra Trương Hợp Hoan là thật yêu mình, muốn thông qua phương thức như vậy vãn hồi tình cảm hai người bọn họ, đáng tiếc đã quá muộn, cô sẽ không quay đầu.

Vào phòng, Lâm Nhiễm đi tắm trước.

Trương Hợp Hoan chờ cô ra thì đi vào, tắm rửa xong mặc đồ tắm đi ra, nhìn thấy Lâm Nhiễm còn chưa có thay quần áo, đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh phố bên ngoài, bóng lưng mặc đồ tắm có chút xinh đẹp.

"Chúng ta nhanh đi bệnh viện, nếu không sẽ không kịp."

Lâm Nhiễm xoay người bỗng nhiên chạy tới nhào vào trong lòng cậu, ôm chặt lấy cậu, yêu nhau năm năm dù sao cẫn có cảm tình.

Áo tắm của Trương Hợp Hoan mở ra, Lâm Nhiễm mặt dán ở trên lồng ngực rắn chắc của cậu: "Hợp Hoan, cảm ơn anh đã nguyện ý làm nhiều như vậy cho em, thực xin lỗi."

Trương Hợp Hoan ôm noãn ngọc ôn hương trong lòng, có chút dở khóc dở cười: "Ngài ngàn vạn đừng cảm động, tôi cũng không phải là làm..." Nói còn chưa dứt lời, bị Lâm Nhiễm lôi lên giường.

"Em nghe anh giải..."

Không đợi cậu giải thích Lâm Nhiễm đã cởi áo tắm ra, thân thể trắng nõn rất là chói mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương