Đại Vận Thông Thiên
-
Chương 14: Phóng Viên Trương Hợp Hoan Tâm Đen (1)
Trên laptop của Hàn Lộ Vân cũng đồng bộ biểu hiện con số đếm ngược, cô ngẩn ra một chút, còn tưởng rằng Screensaver đột nhiên khởi động, cúi đầu nhìn nhìn.
Oành một tiếng laptop của cô đột nhiên nổ tung, thanh âm rất lớn, làm đồng nghiệp trong ban biên tập bị dọa giật mình, Hàn Lộ Vân dọa choáng váng, laptop nổ tung bốc lửa, khói đen cuồn cuộn.
Trương Hợp Hoan xông tới bên cạnh trước, cầm lấy bình chữa lửa, rút ra chốt an toàn, nhắm ngay Hàn Lộ Vân mà phun tới.
Phốc!
Bọt biển màu trắng văng lên đầy mặt và đầu cổ Hàn Lộ Vân, Hàn Lộ Vân phản ứng chậm nửa nhịp, che mặt, phát ra một tiếng thét chói tai đủ để phá tan nóc nhà.
Trương Hợp Hoan cũng không vì cô thét mà đình chỉ phun, nhắm vào laptop đang cháy tiếp tục phun, vọt tới trước mặt Hàn Lộ Vân một cước đá cả cô lẫn ghế xoay văng ra, ngoài miệng hô: "Cô Hàn, đừng sợ, tôi đến đây!" Bình chữa lửa nhắm về bốn phía chỗ ngồi của Hàn Lộ Vân phun một lần, xoay người lại nhằm vào trên người Hàn Lộ Vân đang ôm mặt thét lớn lại phun một lần.
Lần này để cho con đàn bà này biết, cướp giá trị danh dự của lão tử, lão tử phun cho đến khi mày hoài nghi cuộc đời.
Toàn bộ mọi người tòa soạn báo kinh động, laptop lại có thể nổ tung, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.
Hàn Lộ Vân bị kinh sợ, mang theo bọt trắng đầy mặt và đầu cổ vừa khóc vừa la, bình chữa lửa lực xịt khá là mạnh, xịt cả váy áo của cô bốc cả lên, lộ ra quần lót hồng nhạt bên trong, mặt trên còn mảng lớn bọt trắng, chật vật không chịu nổi, đại bộ phận nam trong tòa soạn báo đều nhìn thấy.
Lưu trưởng tòa soạn cũng đến ân cần thăm hỏi, trong lòng có chút thương hương tiếc ngọc.
Laptop sao lại tự nhiên nổ vậy? Trương Hợp Hoan liếc liếc mắt logo ở trên một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Trách không được, Samsung đó!"
Cả đám người đều nhìn cậu, Trương Hợp Hoan nói: "Thương hiệu này điện thoại di động còn nổ, đừng nói laptop, cho nên tôi vẫn thích dùng hàng nội, an toàn!"
Mọi người đều gật đầu theo, tuy chưa nghe nói qua chuyện Samsung bị nổ, phương diện yêu nước ai cũng không dám không thể hiện.
Lưu trưởng tòa soạn hỏi riêng một câu: "Đồng chí dập lửa kia là..."
Từ Trường Căn theo sát ở bên cạnh lãnh đạo nhanh trả lời: "Lưu trưởng tòa soạn, đây là Trương Hợp Hoan phóng viên thực tập tòa soạn chúng ta năm nay mới nhận!"
Lưu trưởng tòa soạn gật gật đầu: "Trương Hợp Hoan! Không tệ!"
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan không ngừng kêu lên, mọi người tản đi, vụng trộm lấy ra xem, giá trị danh dự vừa rồi = 0 đã biến thành 5.000, xem ra hành vi thấy việc hăng hái làm của mình đã tăng lên danh dự của mình ở tòa soạn báo trên diện rộng, tính ra vừa rồi dẫn nổ laptop chỉ chi ra hơn 7.000, có lời rồi!
Hàn Lộ Vân sau khi tắm sửa sạch sẽ thì đi văn phòng tòa soạn báo, không bao lâu lại ánh mắt hồng hồng đi ra, vừa rồi đồng nghiệp phòng kỹ thuật lấy laptop của cô đi kiểm tra một chút, nhìn xem có thể cứu lại thứ gì hay không, kết quả bên trong laptop đã bị nổ vỡ nát, phần cứng đều biến thành tro, dữ liệu gì cũng không còn.
Hàn Lộ Vân tổn thất cũng không nhẹ, bài viết mới nhất cũng không còn, bao gồm tấm ảnh cô gái mắt to mà Trương Hợp Hoan chụp.
Hàn Lộ Vân sửa sang lại cảm xúc một chút, đặc biệt đi đến trước mặt Trương Hợp Hoan tỏ vẻ cảm tạ, tuy bị Trương Hợp Hoan bắn đầy mặt, nhưng cũng bởi vì cậu không muốn bỏ sót, mà dưới loại tình huống này nếu không phải Trương Hợp Hoan làm như vậy đúng lúc, nói không chừng mặt của cô đã bị bỏng, làm phóng viên nhiều năm như vậy vẫn phân rõ được nặng nhẹ.
"Tiểu Trương à, vừa rồi thật sự cảm ơn cậu."
"Cô Hàn đừng khách khí, tình huống lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ quan tâm cứu hoả, kết quả phun đầy mặt, làm dơ quần áo của ngài, thật có lỗi!"
Hàn Lộ Vân nói: "Đổi thành ai cũng phải làm như vậy..." Nói xong nhất thời cảm thấy không ổn, theo bản năng nhìn thoáng qua văn phòng trưởng tòa soạn, gượng ra một nụ cười nói: "Cậu cũng đừng gọi tôi là cô Hàn, tôi thật ra chỉ lớn hơn vài tuổi so với cậu, cậu cứ gọi tôi là chị Hàn đi."
"Cô Hàn, máy tính của ngài bị nổ, dữ liệu bên trong..." Trương Hợp Hoan vẫn không có thay đổi.
Hàn Lộ Vân thở dài, bài viết không nói, nhưng ảnh chụp không còn, biết trong tay Trương Hợp Hoan khẳng định có nguyên bản, lại thấy xấu hổ mở miệng hỏi cậu ta.
Trương Hợp Hoan trong lòng vui vẻ, lúc này cô không phải trâu bò lắm sao? Chôm ảnh lão tử chụp, xứng đáng.
Còn phải giả bộ vẻ mặt chân thành: "Cô Hàn, có cái gì tôi có thể hỗ trợ, ngài cứ việc dặn dò."
Hàn Lộ Vân nghe cậu vẫn chứ gọi mình là cô Hàn thì rõ ràng tiểu tử này lòng mang khúc mắc, vừa rồi bị dọa làm cô đột nhiên hiểu rõ, đã nghĩ rõ ràng: "Tiểu Trương, tôi nghĩ lại, tấm ảnh kia tôi sẽ giúp cậu tranh quyền thủ kí tên, tổng biên bên kia tôi sẽ nói."
"Cảm ơn chị Hàn!"
Quả nhiên đa số người ta là sau khi nhận được giáo huấn mới có thể đại triệt đại ngộ.
Oành một tiếng laptop của cô đột nhiên nổ tung, thanh âm rất lớn, làm đồng nghiệp trong ban biên tập bị dọa giật mình, Hàn Lộ Vân dọa choáng váng, laptop nổ tung bốc lửa, khói đen cuồn cuộn.
Trương Hợp Hoan xông tới bên cạnh trước, cầm lấy bình chữa lửa, rút ra chốt an toàn, nhắm ngay Hàn Lộ Vân mà phun tới.
Phốc!
Bọt biển màu trắng văng lên đầy mặt và đầu cổ Hàn Lộ Vân, Hàn Lộ Vân phản ứng chậm nửa nhịp, che mặt, phát ra một tiếng thét chói tai đủ để phá tan nóc nhà.
Trương Hợp Hoan cũng không vì cô thét mà đình chỉ phun, nhắm vào laptop đang cháy tiếp tục phun, vọt tới trước mặt Hàn Lộ Vân một cước đá cả cô lẫn ghế xoay văng ra, ngoài miệng hô: "Cô Hàn, đừng sợ, tôi đến đây!" Bình chữa lửa nhắm về bốn phía chỗ ngồi của Hàn Lộ Vân phun một lần, xoay người lại nhằm vào trên người Hàn Lộ Vân đang ôm mặt thét lớn lại phun một lần.
Lần này để cho con đàn bà này biết, cướp giá trị danh dự của lão tử, lão tử phun cho đến khi mày hoài nghi cuộc đời.
Toàn bộ mọi người tòa soạn báo kinh động, laptop lại có thể nổ tung, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.
Hàn Lộ Vân bị kinh sợ, mang theo bọt trắng đầy mặt và đầu cổ vừa khóc vừa la, bình chữa lửa lực xịt khá là mạnh, xịt cả váy áo của cô bốc cả lên, lộ ra quần lót hồng nhạt bên trong, mặt trên còn mảng lớn bọt trắng, chật vật không chịu nổi, đại bộ phận nam trong tòa soạn báo đều nhìn thấy.
Lưu trưởng tòa soạn cũng đến ân cần thăm hỏi, trong lòng có chút thương hương tiếc ngọc.
Laptop sao lại tự nhiên nổ vậy? Trương Hợp Hoan liếc liếc mắt logo ở trên một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Trách không được, Samsung đó!"
Cả đám người đều nhìn cậu, Trương Hợp Hoan nói: "Thương hiệu này điện thoại di động còn nổ, đừng nói laptop, cho nên tôi vẫn thích dùng hàng nội, an toàn!"
Mọi người đều gật đầu theo, tuy chưa nghe nói qua chuyện Samsung bị nổ, phương diện yêu nước ai cũng không dám không thể hiện.
Lưu trưởng tòa soạn hỏi riêng một câu: "Đồng chí dập lửa kia là..."
Từ Trường Căn theo sát ở bên cạnh lãnh đạo nhanh trả lời: "Lưu trưởng tòa soạn, đây là Trương Hợp Hoan phóng viên thực tập tòa soạn chúng ta năm nay mới nhận!"
Lưu trưởng tòa soạn gật gật đầu: "Trương Hợp Hoan! Không tệ!"
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan không ngừng kêu lên, mọi người tản đi, vụng trộm lấy ra xem, giá trị danh dự vừa rồi = 0 đã biến thành 5.000, xem ra hành vi thấy việc hăng hái làm của mình đã tăng lên danh dự của mình ở tòa soạn báo trên diện rộng, tính ra vừa rồi dẫn nổ laptop chỉ chi ra hơn 7.000, có lời rồi!
Hàn Lộ Vân sau khi tắm sửa sạch sẽ thì đi văn phòng tòa soạn báo, không bao lâu lại ánh mắt hồng hồng đi ra, vừa rồi đồng nghiệp phòng kỹ thuật lấy laptop của cô đi kiểm tra một chút, nhìn xem có thể cứu lại thứ gì hay không, kết quả bên trong laptop đã bị nổ vỡ nát, phần cứng đều biến thành tro, dữ liệu gì cũng không còn.
Hàn Lộ Vân tổn thất cũng không nhẹ, bài viết mới nhất cũng không còn, bao gồm tấm ảnh cô gái mắt to mà Trương Hợp Hoan chụp.
Hàn Lộ Vân sửa sang lại cảm xúc một chút, đặc biệt đi đến trước mặt Trương Hợp Hoan tỏ vẻ cảm tạ, tuy bị Trương Hợp Hoan bắn đầy mặt, nhưng cũng bởi vì cậu không muốn bỏ sót, mà dưới loại tình huống này nếu không phải Trương Hợp Hoan làm như vậy đúng lúc, nói không chừng mặt của cô đã bị bỏng, làm phóng viên nhiều năm như vậy vẫn phân rõ được nặng nhẹ.
"Tiểu Trương à, vừa rồi thật sự cảm ơn cậu."
"Cô Hàn đừng khách khí, tình huống lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ quan tâm cứu hoả, kết quả phun đầy mặt, làm dơ quần áo của ngài, thật có lỗi!"
Hàn Lộ Vân nói: "Đổi thành ai cũng phải làm như vậy..." Nói xong nhất thời cảm thấy không ổn, theo bản năng nhìn thoáng qua văn phòng trưởng tòa soạn, gượng ra một nụ cười nói: "Cậu cũng đừng gọi tôi là cô Hàn, tôi thật ra chỉ lớn hơn vài tuổi so với cậu, cậu cứ gọi tôi là chị Hàn đi."
"Cô Hàn, máy tính của ngài bị nổ, dữ liệu bên trong..." Trương Hợp Hoan vẫn không có thay đổi.
Hàn Lộ Vân thở dài, bài viết không nói, nhưng ảnh chụp không còn, biết trong tay Trương Hợp Hoan khẳng định có nguyên bản, lại thấy xấu hổ mở miệng hỏi cậu ta.
Trương Hợp Hoan trong lòng vui vẻ, lúc này cô không phải trâu bò lắm sao? Chôm ảnh lão tử chụp, xứng đáng.
Còn phải giả bộ vẻ mặt chân thành: "Cô Hàn, có cái gì tôi có thể hỗ trợ, ngài cứ việc dặn dò."
Hàn Lộ Vân nghe cậu vẫn chứ gọi mình là cô Hàn thì rõ ràng tiểu tử này lòng mang khúc mắc, vừa rồi bị dọa làm cô đột nhiên hiểu rõ, đã nghĩ rõ ràng: "Tiểu Trương, tôi nghĩ lại, tấm ảnh kia tôi sẽ giúp cậu tranh quyền thủ kí tên, tổng biên bên kia tôi sẽ nói."
"Cảm ơn chị Hàn!"
Quả nhiên đa số người ta là sau khi nhận được giáo huấn mới có thể đại triệt đại ngộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook