Đại Vận Thông Thiên
-
Chương 12: Đếm Ngược (3)
So với Chu Quảng Sinh bị nhục, Hàn Lộ Vân phòng văn hóa thì thuận lợi hơn nhiều, bài viết về quan tâm nhi đồng ở nhà đã được nhất trí thừa nhận, nhất là tấm ảnh Trương Hợp Hoan chụp cô gái mắt to kia, đã được biên tập mỹ thuật, hình ảnh nhất trí khen ngợi, hơn nữa bọn họ còn đề nghị đặt bài này ở trang nhất, trọng điểm là tấm ảnh đó.
Hàn Lộ Vân từ đầu tới đuôi cũng không có nói người chụp ảnh là ai, làm người viết báo có thâm niên, cô dự đoán, tấm ảnh chụp này mới là bút vẽ rồng điểm mắt cho bài báo, quyết định cố ý vô tình bỏ qua người chụp ảnh.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Quảng Sinh giống như một con sư tử phẫn nộ xông về phía văn phòng, Trương Hợp Hoan đang ở trước computer gõ bài viết sâu hơn về thị trường heo hơi, Chu Quảng Sinh thực không khách khí chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan: "Tiểu Trương à, tôi thực không thấy ra, cậu mới đến vài ngày, lại có thể học được đâm thọc lãnh đạo."
Trương Hợp Hoan rõ ràng mà giả bộ hồ đồ: "Thầy Chu, ngài có ý gì, lãnh đạo lớn nhất mà tôi biết chính là ngài."
"Đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, bài viết về trại nuôi heo vì cậu mà thất bại, nhiệm vụ phòng quảng cáo năm nay hoàn thành hay không đều là vì cậu."
"Thầy Chu, lời này của ngài tôi là nghe không thông, phòng quảng cáo nhiệm vụ năm nay là ba trăm vạn, không ngờ không có 20.000 đồng tài trợ của nhà nuôi heo kia là không hoàn thành nhiệm vụ? Ngài hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không thể trốn tránh trách nhiệm bằng cách đổ lên người tôi."
"Góp ít thành nhiều, tích cát thành tháp, cậu hiểu không? Cậu không có bản lãnh đó, cậu cũng đừng phá hư chuyện của tôi? Trẻ tuổi không lo học cho tốt, đã vội giẫm lên vai của tôi mà đi lên trên, điếm đàng đến từ thành phố lớn!" Ở trong mắt người Hán Huyện, Bằng Thành chính là thành phố lớn, người Bằng Thành quá nửa đều là điếm đàng.
"Ông nói ai? Nói lại một lần tôi nghe coi?" Trương Hợp Hoan mắt trừng lên, đằng đằng sát khí.
Chu Quảng Sinh thật có chút sợ hãi, tiểu tử này không phải muốn đánh mình chứ?
Lập tức có người đến giữ bọn họ lại, trên cơ bản đều khuyên Trương Hợp Hoan tôn trọng tiền bối, Hàn Lộ Vân thật ra nói câu công bằng: "Lão Chu, ông cũng đừng tức giận, ông có chứng cứ gì nói Tiểu Trương người ta đâm sau lưng? Là Đỗ tổng biên tập gác chuyên đề của ông, ông giỏi thì đi tìm Đỗ tổng biên tập đi."
Tòa soạn báo cấp huyện vốn cũng không lớn, xung đột giữa bọn họ rất nhanh đã truyền khắp tòa soạn báo, Đỗ Trường Luân theo thứ tự gọi bọn họ vào phòng tổng biên tập, trước gọi Chu Quảng Sinh qua, thanh minh mình cũng không biết Trương Hợp Hoan, ông đã chứng thực với các cấp ngành bên trên, ngành tương quan quốc gia xác thực đang định ra chính sách liên quan đến thị trường nuôi dưỡng heo hơi, rất nhanh sẽ ra chính sách tương quan, gác chuyên đề của Chu Quảng Sinh cũng không phải nhằm vào ông ta mà là vì bảo hộ ông ta.
Trương Hợp Hoan đi vào phòng tổng biên tập sau Chu Quảng Sinh, Đỗ Trường Luân lời nói thấm thía giáo dục cậu phải hiểu được tôn trọng sư trưởng đoàn kết đồng nghiệp, đương nhiên cũng khen ngợi một chút tính mẫn cảm chính trị của cậu, đưa tin có hot hay không cũng không phải là quan trọng nhất, trên nguyên tắc không thể phạm sai lầm là quan trọng nhất.
Trương Hợp Hoan thuận tiện giao bài "Về thị trường nuôi dưỡng heo hơi" vừa mới viết xong cho Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Luân không ngờ cậu viết nhanh như vậy, thô sơ giản lược xem một chút, thiên văn chương này xác thực sắc bén, hơn nữa thời cơ lựa chọn cực kỳ thỏa đáng, nếu tuyên bố ra, khẳng định sẽ dẫn phát độ chú ý của xã hội rất lớn.
Trương Hợp Hoan cũng không phải kẻ ngốc, cậu tiêu phí một phen công phu viết bài này đương nhiên đã muốn thông qua bài viết này nổi danh lập vạn, nhưng cậu chỉ là một phóng viên thực tập, Tin tức sớm Ca Phong tuy nhiên không là báo lớn gì, cũng không có khả năng cho một phóng viên thực tập đãi ngộ có bài lên trang nhất, dưới đại thụ thì mát, cậu chỉ muốn thông qua phương thức này kiếm chút giá trị danh dự.
Trương Hợp Hoan vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đỗ tổng biên tập, tôi đề nghị ngài sau khi sửa chữa, bài này cứ lấy danh nghĩa của ngài mà phát hành, ngài là một cây viết tên tuổi, như vậy lực ảnh hưởng xã hội mới có thể lớn, mới có thể tạo nên càng nhiều chú ý."
Cái vỗ mông ngựa này thoải mái, Đỗ Trường Luân thật ra nhìn thấy bài viết này cũng có chút tâm ngứa khó nhịn, nhưng làm một tiền bối cũng không thể công nhiên đề xuất lấy văn của hậu bối làm của riêng: "Cái này không thích hợp."
Trương Hợp Hoan nghiêm trang nói: "Người làm truyền thông chúng ta trách nhiệm chính là tạo giá trị quan xã hội chính xác, thức tỉnh lương tri cùng giác ngộ trong lòng mọi người, không có tổng biên tập dẫn dắt thì bài viết này không thể xuất hiện, tôi chỉ đảm đương nhân vật chắp bút, tổng biên tập ngài mới là chỉ đạo tư tưởng, ngài mới là người sáng tạo chính."
Hàn Lộ Vân từ đầu tới đuôi cũng không có nói người chụp ảnh là ai, làm người viết báo có thâm niên, cô dự đoán, tấm ảnh chụp này mới là bút vẽ rồng điểm mắt cho bài báo, quyết định cố ý vô tình bỏ qua người chụp ảnh.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Quảng Sinh giống như một con sư tử phẫn nộ xông về phía văn phòng, Trương Hợp Hoan đang ở trước computer gõ bài viết sâu hơn về thị trường heo hơi, Chu Quảng Sinh thực không khách khí chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan: "Tiểu Trương à, tôi thực không thấy ra, cậu mới đến vài ngày, lại có thể học được đâm thọc lãnh đạo."
Trương Hợp Hoan rõ ràng mà giả bộ hồ đồ: "Thầy Chu, ngài có ý gì, lãnh đạo lớn nhất mà tôi biết chính là ngài."
"Đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, bài viết về trại nuôi heo vì cậu mà thất bại, nhiệm vụ phòng quảng cáo năm nay hoàn thành hay không đều là vì cậu."
"Thầy Chu, lời này của ngài tôi là nghe không thông, phòng quảng cáo nhiệm vụ năm nay là ba trăm vạn, không ngờ không có 20.000 đồng tài trợ của nhà nuôi heo kia là không hoàn thành nhiệm vụ? Ngài hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không thể trốn tránh trách nhiệm bằng cách đổ lên người tôi."
"Góp ít thành nhiều, tích cát thành tháp, cậu hiểu không? Cậu không có bản lãnh đó, cậu cũng đừng phá hư chuyện của tôi? Trẻ tuổi không lo học cho tốt, đã vội giẫm lên vai của tôi mà đi lên trên, điếm đàng đến từ thành phố lớn!" Ở trong mắt người Hán Huyện, Bằng Thành chính là thành phố lớn, người Bằng Thành quá nửa đều là điếm đàng.
"Ông nói ai? Nói lại một lần tôi nghe coi?" Trương Hợp Hoan mắt trừng lên, đằng đằng sát khí.
Chu Quảng Sinh thật có chút sợ hãi, tiểu tử này không phải muốn đánh mình chứ?
Lập tức có người đến giữ bọn họ lại, trên cơ bản đều khuyên Trương Hợp Hoan tôn trọng tiền bối, Hàn Lộ Vân thật ra nói câu công bằng: "Lão Chu, ông cũng đừng tức giận, ông có chứng cứ gì nói Tiểu Trương người ta đâm sau lưng? Là Đỗ tổng biên tập gác chuyên đề của ông, ông giỏi thì đi tìm Đỗ tổng biên tập đi."
Tòa soạn báo cấp huyện vốn cũng không lớn, xung đột giữa bọn họ rất nhanh đã truyền khắp tòa soạn báo, Đỗ Trường Luân theo thứ tự gọi bọn họ vào phòng tổng biên tập, trước gọi Chu Quảng Sinh qua, thanh minh mình cũng không biết Trương Hợp Hoan, ông đã chứng thực với các cấp ngành bên trên, ngành tương quan quốc gia xác thực đang định ra chính sách liên quan đến thị trường nuôi dưỡng heo hơi, rất nhanh sẽ ra chính sách tương quan, gác chuyên đề của Chu Quảng Sinh cũng không phải nhằm vào ông ta mà là vì bảo hộ ông ta.
Trương Hợp Hoan đi vào phòng tổng biên tập sau Chu Quảng Sinh, Đỗ Trường Luân lời nói thấm thía giáo dục cậu phải hiểu được tôn trọng sư trưởng đoàn kết đồng nghiệp, đương nhiên cũng khen ngợi một chút tính mẫn cảm chính trị của cậu, đưa tin có hot hay không cũng không phải là quan trọng nhất, trên nguyên tắc không thể phạm sai lầm là quan trọng nhất.
Trương Hợp Hoan thuận tiện giao bài "Về thị trường nuôi dưỡng heo hơi" vừa mới viết xong cho Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Luân không ngờ cậu viết nhanh như vậy, thô sơ giản lược xem một chút, thiên văn chương này xác thực sắc bén, hơn nữa thời cơ lựa chọn cực kỳ thỏa đáng, nếu tuyên bố ra, khẳng định sẽ dẫn phát độ chú ý của xã hội rất lớn.
Trương Hợp Hoan cũng không phải kẻ ngốc, cậu tiêu phí một phen công phu viết bài này đương nhiên đã muốn thông qua bài viết này nổi danh lập vạn, nhưng cậu chỉ là một phóng viên thực tập, Tin tức sớm Ca Phong tuy nhiên không là báo lớn gì, cũng không có khả năng cho một phóng viên thực tập đãi ngộ có bài lên trang nhất, dưới đại thụ thì mát, cậu chỉ muốn thông qua phương thức này kiếm chút giá trị danh dự.
Trương Hợp Hoan vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đỗ tổng biên tập, tôi đề nghị ngài sau khi sửa chữa, bài này cứ lấy danh nghĩa của ngài mà phát hành, ngài là một cây viết tên tuổi, như vậy lực ảnh hưởng xã hội mới có thể lớn, mới có thể tạo nên càng nhiều chú ý."
Cái vỗ mông ngựa này thoải mái, Đỗ Trường Luân thật ra nhìn thấy bài viết này cũng có chút tâm ngứa khó nhịn, nhưng làm một tiền bối cũng không thể công nhiên đề xuất lấy văn của hậu bối làm của riêng: "Cái này không thích hợp."
Trương Hợp Hoan nghiêm trang nói: "Người làm truyền thông chúng ta trách nhiệm chính là tạo giá trị quan xã hội chính xác, thức tỉnh lương tri cùng giác ngộ trong lòng mọi người, không có tổng biên tập dẫn dắt thì bài viết này không thể xuất hiện, tôi chỉ đảm đương nhân vật chắp bút, tổng biên tập ngài mới là chỉ đạo tư tưởng, ngài mới là người sáng tạo chính."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook