Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
-
Chương 23: Trâu già gặm cỏ non
Chiếc váy màu trắng bó sát phần trên thắt lưng khiến cho đường cong của Lâm Phong đẹp mê hồn, phía dưới thả suông dài, nhiều lớp voan khiến cho tầng váy phồng lên. Cổ váy yếm xếp li, vừa kín đáo, vừa quyến rũ.
"Đủ thuần khiết chưa?" Lâm Phong chau mày, khẽ bĩu môi hỏi người đàn ông đang thờ ơ lướt điện thoại.
Quách Dư Thành nhìn chằm chằm một lúc. "Không được, thuần khiết quá."
"Gì cơ?" Lâm Phong như muốn nổi điên. Cô tức giận quay lại nhìn đống váy gấm cô vừa thử qua chất cao thành núi, lầu bầu. Chiếc màu đen thì anh kêu già dặn quá, màu đỏ thì kêu hở hang quá, màu vàng thì kêu chói chang quá, màu hồng lại bảo bánh bèo quá, màu xanh thì không đủ thuần khiết mà màu trắng lại quá thuần khiết là sao?
Ngày chủ nhật đẹp trời của cô, lại vì "tên chết dẫm" này mà đi tong!
Khổ là không biết tiêu chuẩn của Quách Dư Thành ra sao mà cô đã thử hơn hai mươi cái váy rồi chưa ưng cái nào!
Gương mặt của cô là vẻ đẹp hoa thẹn liễu nhường, vóc dáng của cô là đường cong đẹp mê hồn quyến rũ. Trước nay chỉ cần là quần áo may theo tiêu chuẩn quốc tế, cô thử lên chắc chắn đều vừa như in, đẹp hoàn mĩ như nhà thiết kế mong đợi.
Thế mà người đàn ông này lại làm cô khổ sở như thế...
"Ăn cơm với lão phu nhân, chắc chắn bà ấy muốn thấy cháu dâu của mình thuần khiết trong sáng. Cái váy này quá ổn rồi đấy chứ?" Lâm Phong thả người xuống ghế sofa, nhìn nhân viên cực khổ treo hết đống váy cô vừa thay xong lên dàn.
"Tính tôi như thế nào ắt tự thể hiện ra, một bộ váy chẳng đánh giá gì được cả."
"Ngoại hình mang lại ấn tượng tốt."
"Được rồi, lão phu nhân thích kiểu nữ nhân mạnh mẽ cá tính đúng không, thế thì tôi mặc áo croptop và quần jogger nhé!" Lâm Phong mất kiên nhẫn, cáu lên rồi ngồi im, không làm gì nữa.
Đương nhiên Quách Dư Thành ngoảnh đầu lại, khẽ lườm cô nàng bướng bỉnh kia.
Bình thường anh đương nhiên không quan tâm đến chuyện ăn mặc của phụ nữ, đối với Lâm Phong lại càng không, vì anh đương nhiên biết phong cách của Lâm Phong có thể gọi là fashionista cũng không ngoa. Có điều bà nội anh là người anh kính trọng từ nhỏ, mẹ anh lại kể thời cha anh đưa mẹ anh về ra mắt lão phu nhân liền bị bà ý kiến về bộ váy quá thuần khiết, nên trước khi anh đi đón Lâm Phong về dùng bữa, mẹ anh đã dặn đi dặn lại là phải lựa đồ cho cô thật cẩn thận.
Quách Dư Thành nhìn vào trong hộp, màu hổ phách vừa nhẹ nhàng vừa sang trọng, liền hất cằm sang Lâm Phong. "A Phong, thử cái này đi."
Lâm Phong cau có đứng dậy, nhận lấy chiếc váy từ nhân viên, một mạch bỏ vào phòng thử đồ.
Nhân viên của cửa hàng nhìn nhau gãi đầu, chỉ vì một chiếc váy đáp ứng tiêu chuẩn quá cao của vị tổng tài này làm cho ai nấy đều sốt ruột. Phần trăm chiết khấu bán một sản phẩm chia ra cho hơn mười nhân viên của cửa hàng chắc chắn chỉ là vài chục tệ, có điều hai vị khách hàng này đều xuất thân hào môn thế gia, dù có bị làm khó cũng phải tươi cười, nếu làm phật lòng thì chắc chắn mất việc như chơi.
Một lát sau, Lâm Phong bước ra ngoài, cuối cùng thì lần đầu tiên trong buổi sáng hôm nay, Quách Dư Thành cũng gật đầu. Không chỉ cô mà hơn mười nhân viên trong cửa hàng đều mừng rớt nước mắt.
Vừa thuần khiết vừa năng động, thế này mà Quách Dư Thành còn dám lắc đầu nữa, cô chắc chắn sẽ đánh anh!
Lâm Phong vừa bảo quản lí kia đi thanh toán chiếc váy, nào ngờ Quách Dư Thành lại nhanh chóng nói một nhân viên khác. "Tất cả những chiếc váy khi nãy Lâm tiểu thư thử, đều mang đi thanh toán cho tôi."
Cả cửa hàng choáng ngợp một phen.
Vị quản lí đếm đi đếm lại, tổng cộng hai mươi tư chiếc váy, mỗi chiếc có giá từ sáu vạn đến mười vạn đô, hóa đơn lên tới hai triệu đô!
Chiếc môi nhỏ nhắn của Lâm Phong vô thức mở to. Ra tay hào phóng thế này, ngay cả Lâm Dương cũng mới chi cho cô nhiều nhất tám mươi vạn đô trong một buổi.
"Sao thế?" Nhìn đám nhân viên hí hửng gói váy vào hộp, đóng túi quẹt hóa đơn, Lâm Phong chau mày hỏi Quách Dư Thành.
"Mặc cái nào cũng đẹp." Quách Dư Thành thành thật.
Anh khó tính vì chọn theo gu của lão phu nhân thôi, còn Lâm Phong thật sự dáng người quá đẹp rồi, nãy giờ mặc gì anh cũng ưng.
Lâm Phong cười tủm tỉm. Cô đương nhiên không thiếu tiền, váy gấm này cô dư sức mua được, có điều chỉ trong một buổi sáng được người ta phóng tay mua cho từng đó hàng hiệu, là con gái tất nhiên sẽ thấy vui.
Quách Dư Thành đưa cho nhân viên một chiếc thẻ màu đen, cùng lúc đó Lâm Phong nhón chân lên, đặt cằm lên vai anh, hỏi nhỏ. "Thế là chỉ cần tôi mặc đẹp, anh sẽ mua cho đúng không?"
"Ừm." Anh chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, điềm đạm đáp.
"Dáng tôi là tiêu chuẩn quốc tế đó, chắc chắn cả cửa hàng này, à không, cả trung tâm thương mại này tôi sẽ mặc đẹp. Không lẽ anh định mua cả trung tâm thương mại cho tôi sao?" Lâm Phong vẫn muốn đùa dai.
Nào ngờ, Quách Dư Thành quay sang vị quản lí, bình thản. "Liên lạc cho tôi gặp chủ trung tâm thương mại... Ưʍ..."
Lâm Phong hoảng hốt bịt chặt miệng anh, cười gượng gạo. "Anh đùa tôi à? Trung tâm thương mại này là của tôi rồi đó!"
Quách Dư Thành ngẫm nghĩ lại, suýt quên. Tập đoàn AG nổi tiếng nhất là chuỗi trung tâm thương mại hơn năm mươi cơ sở đặt tại Trung Quốc và ba mươi cơ sở trên toàn thế giới. Trung tâm thương mại anh đang đứng này chính là một trong số đó, vậy mà cô gái này cư nhiên dám lôi anh vào tròng.
"Trêu anh thế thôi, tôi là đại tiểu thư của Lâm gia, giám đốc điều hành của AG, chỉ cần tôi muốn tôi có thể tự kiếm, cần anh nuôi sao?" Lâm Phong buông anh ra, nhún nhẹ vai sửa lại tà váy bị lận.
Đôi mày của Quách Dư Thành khẽ nhíu lại, bóp cằm cô, nâng lên. "Con gái nên biết dựa dẫm đàn ông một chút mới đáng yêu, đừng quá độc lập như thế."
Gương mặt cô vẽ lên ba chữ "không lọt tai". Cô từ nhỏ đã quá độc lập rồi, bảo cô dựa dẫm vào đàn ông, chuyện khác chưa nói nhưng chuyện tài chính chắc chắn không.
Những túi là túi được vệ sĩ của Quách Dư Thành khệ nệ bưng ra xe, chất đầy cốp. Lâm Phong trong lòng vui vẻ, tuy bị anh coi như búp bê nhưng đổi lại được mớ hàng hiệu này coi như cũng được xoa dịu rồi.
Quay lại chuyện chính, hôm nay lão phu nhân của Quách gia vừa từ nước ngoài chữa bệnh trở về, Quách phu nhân liền tổ chức một bữa cơm tại tư gia để ăn mừng. Quách Dư Thành đương nhiên được bà nội yêu cầu mang hôn thê đến để bà xem mặt, nên mới có chuyện như sáng nay.
.
.
.
Cô đến tư gia nhà họ Quách dự tiệc lộ thiên đã hai lần, nhưng bước vào phòng ăn và ăn một bữa cơm gia đình thì đây chính là lần đầu.
Nữ giúp việc mặc đồng phục gọn gàng xếp thành hàng khi xe chở Quách Dư Thành và cô tiến vào sân. Anh bước xuống trước, đỡ cô xuống sau, rồi cùng cô tự nhiên bước vào trong.
"Phong Nhi, hôm nay con rất xinh đẹp rồi." Quách phu nhân vừa thấy cô liền niềm nở bước đến, nắm lấy tay cô rồi nhìn thật kĩ bộ đầm hôm nay cô mặc. "Không uổng công dặn dò Dư Thành kĩ lưỡng, nó đã chọn cho con một chiếc váy rất hợp."
Lâm Phong cười niềm nở đáp lại bà. "Quách phu nhân, hôm nay tới nhà con có chút lễ."
Bà thoáng ngạc nhiên. Một vệ sĩ mặc vest đen cẩn thận đưa một cái túi lớn cho cô, Lâm Phong liền trao cho bà. "Cũng không có gì đáng giá, nhưng đây là một loại thực phẩm chức năng được điều chế khá kĩ lưỡng, loại này cho phu nhân dùng sẽ lưu giữ tuổi trẻ cho da, lão phu nhân dùng loại này sẽ giúp ngủ ngon, ăn ngon miệng và đề kháng bệnh tốt hơn."
Quách phu nhân mỉm cười hài lòng, xoa nhẹ lưng cô. "Phong Nhi chu đáo quá rồi, con mau vào nhà ngồi đi. Lão phu nhân đang có bác sĩ tư khám thường nhật, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Lâm Phong cúi đầu lễ phép. Quách phu nhân thật sự rất ưng ý cô, đối với cô thân thiện và chu đáo, khiến cô cũng có cảm tình với bà, coi bà như mẹ đẻ. Dù sao, mẹ đẻ của cô vì sinh cô mà mất.
Quách phu nhân sớm đã rời đi, nữ giúp việc phục vụ trà và bánh cho cô, Lâm Phong ngồi xuống ghế phòng khách, nhìn dáo dác xung quanh.
Một lúc sau, Quách Dư Thành bước lại chỗ cô, ngồi cạnh. "Đừng căng thẳng quá, cứ bình thường là được. Tôi tin lão phu nhân sẽ thích cô thôi."
Cô khẽ bĩu môi. Sáng nay qua cách nói của Quách Dư Thành đủ biết anh kính trọng Quách lão phu nhân nhiều như thế nào, cũng mập mờ đoán bà khá khó tính, nên cũng hơi bồn chồn. "Nhưng ít nhất anh nên cho tôi biết bà anh là người như thế nào, yêu ghét ra sao..."
Phải nghĩ ngợi một lúc lâu, Quách Dư Thành mới điềm đạm nói. "Đừng cố gắng lấy lòng quá lộ liễu, đừng ủy mị kiêu sa quá, đừng tỏ ra là con nhà quyền quý, cũng đừng tùy tiện cư xử..." Anh nghĩ ngợi thêm một lát. "Nói chung cứ bình thường đi, tôi tin chắc bà nội tôi sẽ thích cô."
Lâm Phong khẽ lườm anh, dẩu môi không thèm nói gì. Quách lão phu nhân có vẻ khó tính như vậy, cô việc gì phải lấy lòng chứ? Chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà, cưới xong cùng anh ta cuốn gói ra khỏi nhà, tránh mặt Quách bà bà không phải tốt hơn sao?
Trước kia cô chính là nghĩ vậy...
Nhưng bây giờ chẳng hiểu sao lại thật lòng muốn người nhà họ Quách thích mình...
"Anh Thành!" Một giọng nói non nớt mà lảnh lót vang lên, Quách Dư Thành liền quay ra cửa, lát sau nở một nụ cười dịu dàng.
Hàn tổng và Hàn phu nhân đi ở phía sau, chỉ có con gái mười tuổi của họ Hàn An Thẩm lại nhanh nhảu chạy đến chỗ Quách Dư Thành, nũng nịu.
Lâm Phong vô thức đứng dậy, cúi đầu hành lễ với vợ chồng Hàn gia. Hàn gia là thông gia với nhà Quách gia, có mặt tại bữa cơm này là điều dễ hiểu.
"Anh Thành, sao Lâm tiểu thư lại ở đây thế?" Hàn An Thẩm chống nạnh, giọng điệu lộ rõ không hài lòng.
"Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, đương nhiên phải ở đây rồi, An An." Quách Dư Thành đối với Hàn An Thẩm luôn luôn dịu dàng và nhẫn nại, không giống như giám đốc Quách Dư Thành cao cao tại thượng cô thường thấy, đủ hiểu anh coi trọng cô bé này nhiều như thế nào.
"Đã bảo là em sẽ gả cho anh, anh đợi em tám năm nữa thôi mà..." Hàn An Thẩm nũng nịu giật tay áo của anh, vừa dứt lời đã quay sang Lâm Phong, ánh mắt như phát ra tia sét. "Lâm đại tiểu thư, từ giờ tôi thừa nhận chị là tình địch của tôi."
"An An! Ta đã dặn con thế nào rồi?" Hàn phu nhân lại được phen xấu hổ với con gái, kéo tay Hàn An Thẩm về. Tuy Lâm Phong chắc chắn sẽ nể Quách Dư Thành mà không chấp vặt con gái nhỏ của bà, có điều Hàn Thị so với tập đoàn AG chỉ là một công ty nhỏ, vẫn là không nên chọc giận cô gái này.
"Hàn phu nhân đừng nghĩ nhiều, tôi thật lòng thấy những suy nghĩ của Hàn tiểu thư rất dễ thương." Lâm Phong cố gắng trấn an, cô thực tâm không hề để bụng những suy nghĩ của đứa nhỏ này một chút nào. "Chào em, An An. Chị là Lâm Phong, sau này em có thể gọi tên của chị, không cần khách khí."
Lâm Phong cúi người đưa tay ra bắt với Hàn An Thẩm, cười dịu dàng. Không ngờ, Hàn An Thẩm lại vì nụ cười này của Lâm Phong mà đỏ mặt, liền xấu hổ quay mặt đi.
"Ai thèm khách khí với chị chứ! Tôi nói rồi tôi chính là tình địch của chị đấy!" Giọng cô bé luống cuống.
"Có tình địch dễ thương như em, chị rất vui." Lâm Phong vẫn kiên trì làm quen với cô gái nhỏ này.
Hàn An Thẩm càng đỏ mặt. "Ừm... Thật ra thì... chị cũng khá xinh đấy, nên tôi mới thừa nhận chị là đối thủ!" Nói rồi Hàn An Thẩm liền bỏ chạy.
Hàn phu nhân và Lâm Phong cười gượng gạo. Cô bé Hàn An Thẩm này thật sự rất đáng yêu!
Quách Dư Thành dịu dàng xoa đầu cô, lát sau nói nhỏ vào tai. "Thể hiện tốt lắm, A Phong. Thật ra cũng không cần coi An An là tình địch, vì tôi không có nhã hứng gặm cỏ non."
Sắc mặt Lâm Phong đen đi, cô chỉ đùa thôi sao anh có thể đem ra nói nghiêm túc như thế chứ. Quách Dư Thành hơn Hàn An Thẩm những hai mươi hai tuổi, mà anh ta cũng hơn cô tám tuổi lận, kể ra cũng có thể cho là "trâu già gặm cỏ non"...
"Dư Thành dẫn bạn gái về nhà đấy à?" Đột ngột, Quách lão phu nhân chống gậy đi xuống cầu thang, cất giọng trầm trầm đặc trưng của người già, rất bình thản mà cũng khiến Lâm Phong giật hết cả mình.
___o0o0o___
Hết chương 23.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook