Đại Tùy Quốc Sư
-
Chương 1: Sơn Thôn, Ác Mộng
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
“Đại sơn nha... Trong núi sài lang rất nhiều, đại ca đi đường lo sợ bất an. Chặt xong củi khô bán kiếm tiền, nhanh về nhà bên cửa phòng cha...”
Sơn ca thanh thúy lúc ẩn lúc không lay động biển mây tung bay bên sườn núi.
Thế núi uốn lượn, kéo dài hơn mười dặm, như Phật Đà nằm ngang, rừng hoang xanh ngắt chập chờn, phi điểu xẹt qua bầu trời, trong ánh nắng tây thùy, đáp xuống một cây tùng già trên độc phong, chải vuốt lông vũ, nghe được tiếng ca từ xa đến gần, nhấp nháy con ngươi chim nhìn lại phía dưới.
Đường núi uốn lượn, mơ hồ có tiếng bước chân đ I tới, chốc lát, thân ảnh một thiếu niên xuyên qua mây mù cuồn cuộn.
“Sài lang nha..... Đại ca đốn củi bán được tiền, hiếu thuận cha cầu bút mực. Xin đừng hại mệnh ta, hai ngày sau sẽ mua thịt hiếu kính ngươi....”
Thiếu niên đi tới, tình hình trở nên rõ ràng, phía sau lưng buộc hai bó củi khô, bên hông còn có treo một con thỏ rừng đang giãy dụa, thiếu niên hát sơn ca, con mắt thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cây tùng già, chậm rãi đi qua, kính cẩn bái một bái với lão thụ mới tiếp tục tiến lên.
- Người trong thôn nói cây tùng già có linh, người lên núi, cần phải bái nó... Cũng không biết thật giả.
Người thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú, bất quá gương mặt bị gió thổi lạnh đến trắng xanh, y phục vải thô, quần che hạ thân miễn cưỡng chỉ tới bắp chân, ngược lại có mấy nơi có miếng vá, cõng hai bó củi khô còn cao hơn hắn, có chút cật lực đi về hướng dưới chân núi.
Đi qua một đoạn nào đó, hắn đột nhiên chuyển đường, đi đến một cây có treo tơ hồng gần đó, một đường kéo dài, còn có rất nhiều cây được treo tơ hồng khác, thẳng đến một chỗ vách núi gần đó, thiếu niên mới dừng lại.
Gỡ xuống con thỏ đang giãy dụa bên hông, sờ sờ lông thỏ:
- Ngươi khả ái như vậy, hảo hảo thay ta bồi tiên sinh cao nhân, hắn cơm nước no nê, nói không chừng cao hứng sẽ thu ta làm đồ đệ nữa.
Nói xong, quăng thỏ rừng trong tay tới mỏm đá xanh phía phía dưới một khối lớn trước vách núi, cung cung kính kính xá một cái, lúc này mới rời đi, dọc theo đường lúc tới, trở về tới trên đường trước đó, chuyển hướng rẽ ngoặt tại một chỗ, phía trước tầm mắt bày ra một chỗ thôn xóm.
Một đầu suối nước từ dưới chân núi chảy xuôi xuống ngang qua thôn phía trước, giống như một đai lưng màu trắng, vũng bùn đường nhỏ dưới chân thiếu niên thẳng tắp kéo dài đi qua, hai bên là đồng ruộng, vườn rau, có cầu gỗ cuối cùng, thôn xóm xung quanh có cột rào vây quanh, phòng bị sài lang hổ báo trong núi.
- Lương Sinh ơi Lương Sinh, gần đây chịu khó như thế, cha ngươi đáp ứng mua bút cho ngươi à?
- ..... Ngươi muốn thi Trạng Nguyên.
Xa xa, còn không có vào thôn miệng, một lão nhân ngồi trên một tảng đá, đang cầm tẩu thuốc hít một hơi chào hỏi thiếu niên mới đi ra từ trên núi, lão nhân họ Lục, đại đa số người trong thôn đều là cái họ này, có quan hệ thân thích, theo bối phận, thiếu niên tên là Lục Lương Sinh phải gọi lão nhân một tiếng: Thái công.
Nói đến chuyện mua bút, trong lòng Lương Sinh vẫn luôn ngóng trông, từ khi hiểu chuyện đến nay đã đặc biệt ưa thích viết chữ, vẽ tranh, đầu năm nay, bút mực là vật liệu người đọc sách, người nghèo khổ muốn mua, chỉ mực nước thôi cũng tiêu hao không nổi, huống chi mấy người không biết bao nhiêu chữ, còn không bằng đi vào thành mướn người viết chữ dùm mình còn thực tế hơn một chút.
Nhà thiếu niên ngay tại giữa thôn, hàng rào tường viện chỉ cao tới thắt lưng người, đi vào sân nhỏ, bên kia có một phu nhân đang phơi mấy bộ y phục, quay đầu nhìn sang tiểu cô nương đang cho một con gà mái ăn, kêu một tiếng:
- Muội muội, nhanh đi giúp ca ngươi.
- Có ngay.
Dưới mái hiên, tiểu nữ hài ghim bím tóc vỗ tay đứng lên chạy tới, cười hì hì nói:
- Ca, nương nói ngươi đây đang tích lũy tiền cưới vợ, đúng hay không?
Nữ hài khoảng mười tuổi, gọi Lục Tiểu Tiêm, người sống trên núi không có yếu ớt, hỗ trợ để hai bó củi xuống mặt đất, làn da trên cánh tay đen nhánh hiện ra hai ba đường ngấn cũng không để ý.
- Hắc hắc, ca là tích lũy tiền mua bút..... Còn kém chút nữa là đủ.
Lục Lương Sinh vuốt vuốt đầu muội muội, kéo củi khô trên mặt đất đi đến một góc trong nhà có lều che nắng rồi chồng chất lên đó, nữ hài hỗ trợ phồng hai gò má, quay đầu chạy tới phu nhân bên cạnh đang phơi y phục.
- Nương, ca không muốn tìm vợ, nhà chúng ta phải đoạn mầm rồi.
- Thân là cô nương, nào có ai nói như vậy.
Lý Kim Hoa cầm mộc côn đánh đánh y phục, ngữ khí nghiêm khắc, đồng thời, nhãn thần lại hung hăng trừng Lục Lương Sinh bên kia:
- Cha ngươi biết sẽ đánh gãy chân ngươi, còn băn khoăn chuyện mua bút.
Lương Sinh không phản bác, chỉ nhìn phu nhân cười hắc hắc, cũng không lâu lắm, Lục Lão Thạch ra ngoài đi làm khiêng cuốc trở về, nhìn thấy nhi tử cũng trừng mắt, chắc hẳn còn không có vào nhà ở xa xa đã nghe được lời thê tử nói.
Hắn là một người hiền lành, hung ác không nổi, đi đến trong phòng, cất kỹ cái cuốc:
- Lương Sinh à Lương Sinh, chúng ta quá nghèo khổ, ngươi muốn mua bút, vậy cũng phải trước biết chữ cái đã.
- Ta biết.
- Ngươi biết cái rắm!
Phu nhân bên kia la lớn:
- Tích lũy thẻm chút tiền, chuẩn bị tốt lễ hỏi, tìm một bà mối, giải quyết việc hôn nhân của ngươi, đây mới là chuyện khẩn yếu.
Nhìn ca ca bị la, Lục Tiểu Tiêm ở bên cạnh che miệng cười trộm, sau đó đi qua vỗ vỗ cánh tay ca ca, có bộ dáng lão ca của ta, ngươi không được như nguyện, cười trên nỗi đau của người khác.
Tràng diện dạng này, mỗi ngày đều sẽ có, Lục Lương Sinh cơ hồ đã thành thói quen, đối với truy cầu của mình, chưa hề buông tha, nếu có thể biết chữ, còn có bút, ngược lại thật muốn đọc sách.
Huống chi, mấy ngày trước lên núi đốn củi xa xa nhìn thấy một đoàn tử khí (khí tức màu tím) từ bầu trời rơi vào giữa núi.
Nghe lão cha biểu huynh Nhị Cẩu Tử nhà cách vách nói qua.
- Trên đời này có cao nhân thật, làm ra chuyện còn muốn lớn hơn so với quan gia.
Hắn là người duy nhất trong thôn tiến vào thành lớn như Hà Cốc Quận.
Mặc dù không biết thực hư, nhưng Lục Lương Sinh lúc ấy đã truy theo phương hướng tử khí hạ xuống, tìm được khối cự thạch hôm nay bỏ con thỏ xuống cúng bái, vị trí tản đá có vết tích xê dịch rõ ràng, nói không chừng thật có cao nhân ở chỗ này.
- Cao nhân hẳn đã học chữ? Nếu có thể thu ta làm đồ đệ, học được viết chữ, tương lai đi vào trong thành cũng có thể bày cái này, làm cái kia, cũng có bản sự sống tạm.
Sau khi có tâm tư dạng này, Lục Lương Sinh lên núi đốn củi, có lúc bắt được con mồi sẽ đến đó rồi thả xuống, nếu không có bắt được thứ gì liền lấy cơm canh mình tiết kiệm để xuống, tất cả đều không ngoại lệ, đồ ăn phóng tới nơi đó sung làm lễ bái sư đều biến mất, bốn phía lại không có bất kỳ dã thú gì lưu lại dấu chân.
Cái này càng khiến hắn kiên định ý nghĩ bái sư trong lòng.
Sau khi ăn cơm tối xong, trời đã tối đen, trăng lạnh rõ ràng chiếu sáng, Lục Lương Sinh bẻ gãy một nhánh cây tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, muội muội ở ngay một bên, chống đỡ cái cằm nhìn qua mặt trăng ngẩn người, ngẫu nhiên nhìn lại ca ca đang vẽ gì đó.
- Ca, ngươi viết là cái gì thế?
- Ta cũng không biết..... Chỉ dựa vào chữ viết trên biển của phế miếu bị gãy mất cánh cửa ngoài thôn, nó là cái gì thì... Ta cũng không rõ ràng.
- Thế nhưng nhìn rất đẹp, có thấy giống với chữ trên biển không?
- Đẹp mắt có thể làm được cái gì.
Chữ được vẽ trên mặt đất thật ra là một chữ "Thần", Lục Lương Sinh đưa chân cọ xát vài cái, xóa hết dấu về, lại vẽ lên một đầu lão hổ nhỏ giương nanh múa vuốt tại vị trí cũ, chữ Vương trên trán rất uy vũ, ánh mắt thật to lại mang theo vẻ ngây thơ, để muội muội một bên hưng phấn vỗ tay.
- Ca ca thật là lợi hại, vẽ tiếp một bức, vẽ tiếp một bức, có được hay không vậy....
- Tốt, vẽ thêm bức tranh một phi điểu cho ngươi, chờ nhìn xem!
Hai huynh muội cũng ngồi dưới mái hiên, nhờ lấy ánh sáng của ánh trăng tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, Lý Kim Hoa thì ngồi tại trên ghế ngay cửa ra vào bện cái sọt, trong phòng, Lục Lão Thạch đi làm vất vả một ngày đã phát ra tiếng ngáy, âm tiết hòa hợp cùng tiếng cười vui đùa ầm ĩ của hai huynh muội trong đêm tối ấm áp.
Đêm theo thời gian mà càng ngày càng tối, trong thôn ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng chó sủa, lúc gió nổi lên, mây đen du đãng trên bầu trời dần dần che đậy nửa vòng trăng thanh.
Bóng đen bao phủ xuống, côn trùng kêu vang đều trở nên im ắng tại một khắc này.
Lục Lương Sinh ngủ riêng một phòng đang nằm trên giường nói mơ, thân thể đang trằn trọc đột nhiên run rẩy một chút trong nháy mắt khi thanh nguyệt bị che đậy, tri giác dần dần tiêu thất, cái trán dày đặc mồ hôi lạnh, giấc mộng xuất hiện.
Tựa như ảo giác, loáng thoáng, một thủ chưởng gầy còm duỗi ra từ hư không chộp tới hắn, bên tai như nghe tiếng của rất nhiều người, có nam, có nữ, lão nhân, tiểu hài, âm thanh chồng chất vang lên.
Lục...
Lương...
Sinh...
Trong đen tối, Lục Lương Sinh A --
Gọi một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, hắn quay sang, cửa sổ rộng mở, bầu trời phương đông đã nổi lên tia sáng.
Mẫu thân đã sớm rời giường, đang bận rộn trong bếp lò, động tĩnh truyền đến để cho hắn cảm thấy an tâm.
Xảy ra chuyện gì..... Ta nhớ tối qua đã đóng cửa sổ rồi mà.
Xuống giường, mặc quần áo vào, mang giày, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, kiểm tra ngoài trong cửa sổ, cũng không có phát hiện ra cái gì.
Có thể là khi nương rời giường giúp ta mở cửa.....
Lục Lương Sinh nhìn thoáng qua, giữa lò xuất hiện khói bếp, trong lúc đang nghĩ ngợi, ngay khi hắn dời mắt qua chỗ khác, ánh mắt đảo qua trên mặt đất một cái, thân thể đột nhiên cứng ngắc tại chỗ, trên mặt đất kia, chỗ hôm qua vẽ cho muội muội họa mấy bức tranh, là dấu chân của người nào đó, nói cho đúng là dấu chân của nam nhân, bởi vì dấu chân nữ nhân sẽ không lớn như thế.
Có người từng đến đây.....
..... Lần theo phương hướng, vẫn là phòng ta... Cửa sổ phòng ta còn mở.....
..... Nói cách khác, có người nhìn ta chằm chằm trong đêm??
..... Vậy giấc mông tối hôm qua.
Xâu chuỗi lại mọi chuyện, lưng Lục Lương Sinh tựa như có con kiến bò qua, tiết ra một tầng mồ hôi lạnh, cố nén bất an trong lòng, tiến lên phân biệt dấu chân một chút, đột nhiên phát hiện, vị trí phía dưới dấu chân không xa, bùn đất đã phác hoạ ra một bức tranh khác -- tảng đá lớn đắp lên vách núi, một thỏ rừng bày ra ở nơi đó.
Là khối cự thạch này...
Hắn nhẹ nỉ non.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
“Đại sơn nha... Trong núi sài lang rất nhiều, đại ca đi đường lo sợ bất an. Chặt xong củi khô bán kiếm tiền, nhanh về nhà bên cửa phòng cha...”
Sơn ca thanh thúy lúc ẩn lúc không lay động biển mây tung bay bên sườn núi.
Thế núi uốn lượn, kéo dài hơn mười dặm, như Phật Đà nằm ngang, rừng hoang xanh ngắt chập chờn, phi điểu xẹt qua bầu trời, trong ánh nắng tây thùy, đáp xuống một cây tùng già trên độc phong, chải vuốt lông vũ, nghe được tiếng ca từ xa đến gần, nhấp nháy con ngươi chim nhìn lại phía dưới.
Đường núi uốn lượn, mơ hồ có tiếng bước chân đ I tới, chốc lát, thân ảnh một thiếu niên xuyên qua mây mù cuồn cuộn.
“Sài lang nha..... Đại ca đốn củi bán được tiền, hiếu thuận cha cầu bút mực. Xin đừng hại mệnh ta, hai ngày sau sẽ mua thịt hiếu kính ngươi....”
Thiếu niên đi tới, tình hình trở nên rõ ràng, phía sau lưng buộc hai bó củi khô, bên hông còn có treo một con thỏ rừng đang giãy dụa, thiếu niên hát sơn ca, con mắt thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cây tùng già, chậm rãi đi qua, kính cẩn bái một bái với lão thụ mới tiếp tục tiến lên.
- Người trong thôn nói cây tùng già có linh, người lên núi, cần phải bái nó... Cũng không biết thật giả.
Người thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú, bất quá gương mặt bị gió thổi lạnh đến trắng xanh, y phục vải thô, quần che hạ thân miễn cưỡng chỉ tới bắp chân, ngược lại có mấy nơi có miếng vá, cõng hai bó củi khô còn cao hơn hắn, có chút cật lực đi về hướng dưới chân núi.
Đi qua một đoạn nào đó, hắn đột nhiên chuyển đường, đi đến một cây có treo tơ hồng gần đó, một đường kéo dài, còn có rất nhiều cây được treo tơ hồng khác, thẳng đến một chỗ vách núi gần đó, thiếu niên mới dừng lại.
Gỡ xuống con thỏ đang giãy dụa bên hông, sờ sờ lông thỏ:
- Ngươi khả ái như vậy, hảo hảo thay ta bồi tiên sinh cao nhân, hắn cơm nước no nê, nói không chừng cao hứng sẽ thu ta làm đồ đệ nữa.
Nói xong, quăng thỏ rừng trong tay tới mỏm đá xanh phía phía dưới một khối lớn trước vách núi, cung cung kính kính xá một cái, lúc này mới rời đi, dọc theo đường lúc tới, trở về tới trên đường trước đó, chuyển hướng rẽ ngoặt tại một chỗ, phía trước tầm mắt bày ra một chỗ thôn xóm.
Một đầu suối nước từ dưới chân núi chảy xuôi xuống ngang qua thôn phía trước, giống như một đai lưng màu trắng, vũng bùn đường nhỏ dưới chân thiếu niên thẳng tắp kéo dài đi qua, hai bên là đồng ruộng, vườn rau, có cầu gỗ cuối cùng, thôn xóm xung quanh có cột rào vây quanh, phòng bị sài lang hổ báo trong núi.
- Lương Sinh ơi Lương Sinh, gần đây chịu khó như thế, cha ngươi đáp ứng mua bút cho ngươi à?
- ..... Ngươi muốn thi Trạng Nguyên.
Xa xa, còn không có vào thôn miệng, một lão nhân ngồi trên một tảng đá, đang cầm tẩu thuốc hít một hơi chào hỏi thiếu niên mới đi ra từ trên núi, lão nhân họ Lục, đại đa số người trong thôn đều là cái họ này, có quan hệ thân thích, theo bối phận, thiếu niên tên là Lục Lương Sinh phải gọi lão nhân một tiếng: Thái công.
Nói đến chuyện mua bút, trong lòng Lương Sinh vẫn luôn ngóng trông, từ khi hiểu chuyện đến nay đã đặc biệt ưa thích viết chữ, vẽ tranh, đầu năm nay, bút mực là vật liệu người đọc sách, người nghèo khổ muốn mua, chỉ mực nước thôi cũng tiêu hao không nổi, huống chi mấy người không biết bao nhiêu chữ, còn không bằng đi vào thành mướn người viết chữ dùm mình còn thực tế hơn một chút.
Nhà thiếu niên ngay tại giữa thôn, hàng rào tường viện chỉ cao tới thắt lưng người, đi vào sân nhỏ, bên kia có một phu nhân đang phơi mấy bộ y phục, quay đầu nhìn sang tiểu cô nương đang cho một con gà mái ăn, kêu một tiếng:
- Muội muội, nhanh đi giúp ca ngươi.
- Có ngay.
Dưới mái hiên, tiểu nữ hài ghim bím tóc vỗ tay đứng lên chạy tới, cười hì hì nói:
- Ca, nương nói ngươi đây đang tích lũy tiền cưới vợ, đúng hay không?
Nữ hài khoảng mười tuổi, gọi Lục Tiểu Tiêm, người sống trên núi không có yếu ớt, hỗ trợ để hai bó củi xuống mặt đất, làn da trên cánh tay đen nhánh hiện ra hai ba đường ngấn cũng không để ý.
- Hắc hắc, ca là tích lũy tiền mua bút..... Còn kém chút nữa là đủ.
Lục Lương Sinh vuốt vuốt đầu muội muội, kéo củi khô trên mặt đất đi đến một góc trong nhà có lều che nắng rồi chồng chất lên đó, nữ hài hỗ trợ phồng hai gò má, quay đầu chạy tới phu nhân bên cạnh đang phơi y phục.
- Nương, ca không muốn tìm vợ, nhà chúng ta phải đoạn mầm rồi.
- Thân là cô nương, nào có ai nói như vậy.
Lý Kim Hoa cầm mộc côn đánh đánh y phục, ngữ khí nghiêm khắc, đồng thời, nhãn thần lại hung hăng trừng Lục Lương Sinh bên kia:
- Cha ngươi biết sẽ đánh gãy chân ngươi, còn băn khoăn chuyện mua bút.
Lương Sinh không phản bác, chỉ nhìn phu nhân cười hắc hắc, cũng không lâu lắm, Lục Lão Thạch ra ngoài đi làm khiêng cuốc trở về, nhìn thấy nhi tử cũng trừng mắt, chắc hẳn còn không có vào nhà ở xa xa đã nghe được lời thê tử nói.
Hắn là một người hiền lành, hung ác không nổi, đi đến trong phòng, cất kỹ cái cuốc:
- Lương Sinh à Lương Sinh, chúng ta quá nghèo khổ, ngươi muốn mua bút, vậy cũng phải trước biết chữ cái đã.
- Ta biết.
- Ngươi biết cái rắm!
Phu nhân bên kia la lớn:
- Tích lũy thẻm chút tiền, chuẩn bị tốt lễ hỏi, tìm một bà mối, giải quyết việc hôn nhân của ngươi, đây mới là chuyện khẩn yếu.
Nhìn ca ca bị la, Lục Tiểu Tiêm ở bên cạnh che miệng cười trộm, sau đó đi qua vỗ vỗ cánh tay ca ca, có bộ dáng lão ca của ta, ngươi không được như nguyện, cười trên nỗi đau của người khác.
Tràng diện dạng này, mỗi ngày đều sẽ có, Lục Lương Sinh cơ hồ đã thành thói quen, đối với truy cầu của mình, chưa hề buông tha, nếu có thể biết chữ, còn có bút, ngược lại thật muốn đọc sách.
Huống chi, mấy ngày trước lên núi đốn củi xa xa nhìn thấy một đoàn tử khí (khí tức màu tím) từ bầu trời rơi vào giữa núi.
Nghe lão cha biểu huynh Nhị Cẩu Tử nhà cách vách nói qua.
- Trên đời này có cao nhân thật, làm ra chuyện còn muốn lớn hơn so với quan gia.
Hắn là người duy nhất trong thôn tiến vào thành lớn như Hà Cốc Quận.
Mặc dù không biết thực hư, nhưng Lục Lương Sinh lúc ấy đã truy theo phương hướng tử khí hạ xuống, tìm được khối cự thạch hôm nay bỏ con thỏ xuống cúng bái, vị trí tản đá có vết tích xê dịch rõ ràng, nói không chừng thật có cao nhân ở chỗ này.
- Cao nhân hẳn đã học chữ? Nếu có thể thu ta làm đồ đệ, học được viết chữ, tương lai đi vào trong thành cũng có thể bày cái này, làm cái kia, cũng có bản sự sống tạm.
Sau khi có tâm tư dạng này, Lục Lương Sinh lên núi đốn củi, có lúc bắt được con mồi sẽ đến đó rồi thả xuống, nếu không có bắt được thứ gì liền lấy cơm canh mình tiết kiệm để xuống, tất cả đều không ngoại lệ, đồ ăn phóng tới nơi đó sung làm lễ bái sư đều biến mất, bốn phía lại không có bất kỳ dã thú gì lưu lại dấu chân.
Cái này càng khiến hắn kiên định ý nghĩ bái sư trong lòng.
Sau khi ăn cơm tối xong, trời đã tối đen, trăng lạnh rõ ràng chiếu sáng, Lục Lương Sinh bẻ gãy một nhánh cây tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, muội muội ở ngay một bên, chống đỡ cái cằm nhìn qua mặt trăng ngẩn người, ngẫu nhiên nhìn lại ca ca đang vẽ gì đó.
- Ca, ngươi viết là cái gì thế?
- Ta cũng không biết..... Chỉ dựa vào chữ viết trên biển của phế miếu bị gãy mất cánh cửa ngoài thôn, nó là cái gì thì... Ta cũng không rõ ràng.
- Thế nhưng nhìn rất đẹp, có thấy giống với chữ trên biển không?
- Đẹp mắt có thể làm được cái gì.
Chữ được vẽ trên mặt đất thật ra là một chữ "Thần", Lục Lương Sinh đưa chân cọ xát vài cái, xóa hết dấu về, lại vẽ lên một đầu lão hổ nhỏ giương nanh múa vuốt tại vị trí cũ, chữ Vương trên trán rất uy vũ, ánh mắt thật to lại mang theo vẻ ngây thơ, để muội muội một bên hưng phấn vỗ tay.
- Ca ca thật là lợi hại, vẽ tiếp một bức, vẽ tiếp một bức, có được hay không vậy....
- Tốt, vẽ thêm bức tranh một phi điểu cho ngươi, chờ nhìn xem!
Hai huynh muội cũng ngồi dưới mái hiên, nhờ lấy ánh sáng của ánh trăng tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, Lý Kim Hoa thì ngồi tại trên ghế ngay cửa ra vào bện cái sọt, trong phòng, Lục Lão Thạch đi làm vất vả một ngày đã phát ra tiếng ngáy, âm tiết hòa hợp cùng tiếng cười vui đùa ầm ĩ của hai huynh muội trong đêm tối ấm áp.
Đêm theo thời gian mà càng ngày càng tối, trong thôn ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng chó sủa, lúc gió nổi lên, mây đen du đãng trên bầu trời dần dần che đậy nửa vòng trăng thanh.
Bóng đen bao phủ xuống, côn trùng kêu vang đều trở nên im ắng tại một khắc này.
Lục Lương Sinh ngủ riêng một phòng đang nằm trên giường nói mơ, thân thể đang trằn trọc đột nhiên run rẩy một chút trong nháy mắt khi thanh nguyệt bị che đậy, tri giác dần dần tiêu thất, cái trán dày đặc mồ hôi lạnh, giấc mộng xuất hiện.
Tựa như ảo giác, loáng thoáng, một thủ chưởng gầy còm duỗi ra từ hư không chộp tới hắn, bên tai như nghe tiếng của rất nhiều người, có nam, có nữ, lão nhân, tiểu hài, âm thanh chồng chất vang lên.
Lục...
Lương...
Sinh...
Trong đen tối, Lục Lương Sinh A --
Gọi một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, hắn quay sang, cửa sổ rộng mở, bầu trời phương đông đã nổi lên tia sáng.
Mẫu thân đã sớm rời giường, đang bận rộn trong bếp lò, động tĩnh truyền đến để cho hắn cảm thấy an tâm.
Xảy ra chuyện gì..... Ta nhớ tối qua đã đóng cửa sổ rồi mà.
Xuống giường, mặc quần áo vào, mang giày, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, kiểm tra ngoài trong cửa sổ, cũng không có phát hiện ra cái gì.
Có thể là khi nương rời giường giúp ta mở cửa.....
Lục Lương Sinh nhìn thoáng qua, giữa lò xuất hiện khói bếp, trong lúc đang nghĩ ngợi, ngay khi hắn dời mắt qua chỗ khác, ánh mắt đảo qua trên mặt đất một cái, thân thể đột nhiên cứng ngắc tại chỗ, trên mặt đất kia, chỗ hôm qua vẽ cho muội muội họa mấy bức tranh, là dấu chân của người nào đó, nói cho đúng là dấu chân của nam nhân, bởi vì dấu chân nữ nhân sẽ không lớn như thế.
Có người từng đến đây.....
..... Lần theo phương hướng, vẫn là phòng ta... Cửa sổ phòng ta còn mở.....
..... Nói cách khác, có người nhìn ta chằm chằm trong đêm??
..... Vậy giấc mông tối hôm qua.
Xâu chuỗi lại mọi chuyện, lưng Lục Lương Sinh tựa như có con kiến bò qua, tiết ra một tầng mồ hôi lạnh, cố nén bất an trong lòng, tiến lên phân biệt dấu chân một chút, đột nhiên phát hiện, vị trí phía dưới dấu chân không xa, bùn đất đã phác hoạ ra một bức tranh khác -- tảng đá lớn đắp lên vách núi, một thỏ rừng bày ra ở nơi đó.
Là khối cự thạch này...
Hắn nhẹ nỉ non.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook