Đại Tụng Sư
-
Chương 171: Chương 171: Muốn Chết Thì Chết
Q1 – CHƯƠNG 171: MUỐN CHẾT THÌ CHẾT
Dịch giả: Luna Wong
Ánh mắt của Nghiêm Trường Điền lóe ra.
“Hồi đại nhân, đêm hôm đó học sinh và bạn tốt cùng trường hẹn nhau ở Đức Khánh lâu uống rượu, đại khái giờ tuất qua nửa mọi người tản ra, học sinh trở về nhà ngủ.”
“Nếu là đại nhân không tin, có thể đi hỏi bạn cùng trường của học sinh, còn có bà tử và sai vặt thủ vệ trong nhà.” Nghiêm Trường Điền nói.
Quế vương hé mắt, “Bổn quan đương nhiên sẽ hỏi.” Lại nói: “Lúc đó thời gian coi như sớm, ngươi ở trên đường không thấy người nào?”
Nghiêm Trường Điền lắc đầu, “Không, không có, lúc đó học sinh uống một chút rượu có chút say, không chú ý.”
“Đi đường nào về?” Đỗ Cửu Ngôn ngăn trước Quế vương, hỏi một câu.
Nghiêm Trường Điền nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, mâu quang đề phòng, ngừng một chút nói: “Ta đi Đại Dương ngõ, quẹo Thái An nhai trở về.”
Đức Khánh lâu ở Đại Dương ngõ giao giới với Thiệu Dương nhai, từ Đức Khánh lâu quay về Nghiêm phủ, trực tiếp theo Thiệu Dương đi về phía nam có thể trở về nhà rồi, bọn họ vừa ngay cửa Thiệu Dương nhai đạp cửa. Cũng có thể từ bên phái bắc rẽ đông tiến vào Đại Dương ngõ lại quẹo phải vào Thái An nhai, cũng có thể đến Nghiêm phủ.
Như là một hình vuông, từ nam bắc đều đi được.
Nhưng Thiệu Dương nhai phồn vinh nếu như Nghiêm Trường Điền đi từ đại lộ, tất nhiên có thể thấy người, nên hắn nói quẹo hẻm về.
Mà chỗ ở của Phó Vũ Tứ Đường hạng chỉ cách Đại Dương ngõ hai con hẻm.
Quế vương nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn. Đầu lông mày hơi nhướng, ý tứ hình như đang nói, ngươi có vấn đề ngươi hỏi tiếp.
“Đêm đó, ngươi mặc y phục màu gì? Chúng ta đi kiểm chứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Nghiêm Trường Điền suy nghĩ một chút, trả lời: “Một món trực chuyết xanh nhạt, nhan sắc của y phục người hỏi Đổng chưởng quỹ của Đức Khánh lâu sẽ biết.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, quay đầu nhìn Quế vương.
Quế vương ho khan một tiếng, hỏi: “Ngươi có mấy phòng thiếp?”
“Hiện… Hiện tại sáu phòng.” Nghiêm Trường Điền trả lời.
“Ngày đó ngươi lúc trở lại, ngủ ở phòng nào?”
“Ngày đó ngủ ở chính viện, điểm này phu nhân ta có thể làm chứng.” Lúc nói chuyện, Nghiêm Trường Điền gọi Nghiêm Hồ, “Đi thỉnh phu nhân đến.”
Nghiêm Hồ xác nhận, đang muốn đi, Quế vương hỏi: “Hành phòng sự rồi?”
“Từ thời giờ gì bắt đầu đến thời giờ gì kết thúc?” Đỗ Cửu Ngôn nói bổ sung.
Quế vương ghé mắt, cho Đỗ Cửu Ngôn một nhãn thần coi như hài lòng.
“Đại nhân!” Ngay cả Nghiêm Trường Điền háo sắc hoang dâm, cũng chịu không nổi bị người khác công khai hỏi chuyện hành phòng hay không như thế. Hắn nhất thời lúng túng đứng tại chỗ, không biết nói như thế nào.
Nghiêm Trí vừa nhìn nhi tử do dự, vội trả lời, “Đại nhân, việc này. . . Có phải nên nói riêng hay không?”
Quế vương ngạc nhiên nhìn Nghiêm Trí, “Chuyện này có thể làm, vì sao không thể nói?”
Nghiêm Trí bị hỏi á khẩu không trả lời được.
“Hỏi ngươi đáp, một đại lão gia nhăn nhó cái gì.” Quế vương nói.
Nghiêm Trường Điền chắp tay, trả lời: “Hành. . .hành phòng, đại. . . Đại khái từ chính giờ hợi đến giờ hợi một khắc đi.”
“Ân.” Quế vương bỗng nhiên đứng lên, nhìn Nghiêm Trường Điền, “Phòng ngươi ở nơi nào, dẫn chúng ta đi xem.”
Nghiêm Trường Điền cả kinh, chắp tay nói: “Đại nhân, như vậy không thích hợp.”
“Ngươi là dự định để bổn quan bắt lại ngươi trước, sau đó sẽ đi tra phòng của ngươi? Cũng đúng, hẳn là nên bắt ngươi trước, sau đó mới kiểm tra phòng, như vậy các ngươi cảm thấy thích hợp.” Lúc nói chuyện, hắn phân phó Tiêu Tam, “Bắt lại.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi phía sau hắn, nhìn say xưa.
“Đại nhân, đại nhân. Người vì sao bắt ta, học sinh không làm gì sai a.” Sắc mặt Nghiêm Trường Điền biến đổi lớn, tránh không thoát được ràng buộc của Tiêu Tam và Oa Tử, nhảy lên kêu oan.
Nghiêm Trí cũng đứng dậy, hỏi: “Đại nhân, từ lúc người tiến đến đến thời khắc này, vừa hỏi vừa thẩm hiện tại lại muốn bắt hài nhi của ta, người đây. . .cũng phải có lý do chứ, chúng ta đến bây giờ đều không rõ, người đây là vì sao.”
“Người hiềm nghi.” Quế vương nói: “Biết cái gì là người hiềm nghi không, có muốn bổn quan giải thích cho ngươi một chút hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Bả Tử, rất muốn biết hắn tìm được Lưu huyện lệnh chưa, rất muốn biết Lưu huyện lệnh biết được Quế vương dùng da mặt và thân phận của hắn làm việc, nói chuyện xong, hắn sẽ có phản ứng gì.
Có thể hai chân đạp một cái, khí quyệt chết mất hay không.
“Tam gia, ” Nghiêm Trí phát hiện và vị Lưu huyện lệnh này nói không rõ, chỉ có thể chuyển sang hỏi Tiêu Tam, mọi người đều là người quen, Tiêu Tam cũng không ít lấy chỗ tốt của Nghiêm gia, nên hắn hỏi Tiêu Tam tình lý bên trong ,” Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tam rất khách khí, đem chân tướng sự tình đại khái nói một lần.
Bookwaves.com.vn
Nghiêm Trí nghe xong, quay đầu lại trừng Nghiêm Trường Điền, giơ tay lên liền đánh, “Ngươi vô liêm sỉ, ngươi lại đi chơi gái?”
Nghiêm Trường Điền nhíu mày, trả lời: “Ta chỉ đi ngang qua bên kia đi vào một lần mà thôi, sau này không đi nữa.” Lúc nói chuyện, lại nhìn Quế vương, “Đại nhân, đây là đi hơn mười ngày rồi, sau đó không đi nữa, hiện nàng chết, có quan hệ gì với ta.”
“Không nên dong dài với ta.” Quế vương nói: “Nếu như ngươi thuần khiết, chờ bổn quan bài tra xong, không liên quan gì đến ngươi ngươi tự nhiên vẫn là thuần khiết.”
Lúc nói chuyện chắp tay trực tiếp ra cửa, Đỗ Cửu Ngôn nhất phái thoải mái mà theo ở phía sau, đi viện tử Nghiêm Trường Điền ở.
Nghiêm gia rất lớn, lui tới hầu hạ nhiều nha hoàn và sai vặt trẻ tuổi, thật đúng là chưa thấy qua mấy bà tử lớn tuổi. Đến ngọa thất của chính thất Nghiêm Trường Điền Liễu thị, Quế vương cũng không nóng lòng đi vào, mà là để Tiêu Tam dẫn người đi vào tra.
Liễu thị tiến lên đây hành lễ, Quế vương hỏi: “Hai mươi mốt tháng tám, Nghiêm Trường Điền ở nơi nào?”
Vóc dáng Liễu thị không lùn, thân hình cũng rất gầy gò, khóe mắt có chút nhăn, khóe môi có hai vết nhăn sâu, là cái loại bề ngoài nhìn qua rất nhu nhược, thế nhưng tính cách cũng rất kiên nghị.
“Hôm kia a, phu quân ta đầu tiên là ra ngoài uống rượu với bằng hữu, đại khái giờ tuất qua nửa đã trở về, sau đó chúng ta tắm một cái ngủ.” Liễu thị nói.
Nói nhanh như vậy, chính là có quỷ! Quế vương nhìn lướt qua Liễu thị, hé mắt.
Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, cười híp mắt hỏi: “Ta ngửi được vị thuốc đông y, phu nhân gần đây uống thuốc sao?”
“Đỗ tiên sinh hảo.” Liễu thị trả lời: “Gần đây khí trời chuyển lạnh, ta nhiễm bệnh vũ, nên mời đại phu mở vài thang thuốc.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đá Quế vương đang muốn nói chuyện một cước, nàng lại cười nói: “Có thể vào phòng phu nhân xem không?”
“Được, được.” Liễu thị rất xấu hổ, nhường đường, Đỗ Cửu Ngôn tiến ngọa thất, trong phòng đa phần là đáy thiểm tử, dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua, bên trong đều là đồ của tiến, đồ của Nghiêm Trường Điền không nhiều lắm.
Nàng đứng ở bên cạnh Đa Bảo các, phía dưới bày một hòm thuốc.
“Có thể mở ra xem không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Liễu thị gật đầu.
Đỗ Cửu Ngôn đặt hòm thuốc lên bàn mở ra, bên trong có rất nhiều bình nhỏ, có là thuốc mỡ, còn lại là thuốc uống dược hoàn địa hoàng sáu vị, nhưng không có loại thuốc Nghiêm Trường Điền dùng.
“Phu nhân có hài tử không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Trong nhà còn có hài tử khác không?”
Liễu thị trả lời: “Trưởng tử năm nay hai mươi, đã qua thi Hương. Một mực ở trong nhà cữu cữu hắn trên kinh thành đọc sách, muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm.”
“Tiểu nữ mười bảy, năm ngoái đã xuất các, ở Thần châu.” Liễu thị nói: “Thiếp trong nhà cũng không sinh dục.”
Nói như vậy một đôi nhi nữ của nàng cũng không bên người? Đỗ Cửu Ngôn vừa liếc nhìn Liễu thị, cười cười, cáo từ đi ra.
Cửa có ba bốn tiểu nha hoàn hầu hạ, Đỗ Cửu Ngôn đi tới, bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu bên tai nha hoàn, tiểu nha hoàn hách sắc mặt trắng nhợt, nhìn Liễu thị.
“Tiên sinh hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó.” Liễu thị cười yếu ớt nói.
Tiểu nha hoàn lắp bắp nói, “. . . Đêm hôm đó, lão gia và phu nhân cần nước. . . Đại. Đại khái, giờ tý đi.” Lúc nói chuyện phù phù quỳ xuống, “Ngày đó nô tỳ mơ mơ màng màng, thật sự là không nhớ rõ thời gian cụ thể.”
Sắc mặt Liễu thị cũng thay đổi, lập tức lại cười nói: “Quả thực không nhớ rõ, phỏng chừng cũng liền tầm chính giờ hợi. Lão gia chúng ta trở về rửa mặt còn ở trong phòng xem sách một chút.”
“Thời gian không đúng a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương.
Quế vương liếc Liễu thị một cái, “Một khắc đồng hồ, cần ngươi suy nghĩ hồi lâu, nói thời gian còn không đúng.”
Sắc mặt Liễu thị trắng nhợt, cũng khom mình hành lễ nói: “Đại nhân, loại sự tình này. . . Ai có thể nhớ kỹ thời gian cụ thể.”
Quế vương không để ý tới nàng.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân là chuẩn bị mang Nghiêm Trường Điền về sao?”
Quế vương gật đầu, “Đến một lần không thể về tay không, cũng phải mang chút gì về.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân nói có lý, Đỗ mỗ bội phục.”
“Chỗ ngươi nên bội phục rất nhiều.”
Hiện tại Hiện tại định Nghiêm Trường Điền là người hiềm nghi, không quan tâm có đạo lý hay không, chuyện cần làm kế tiếp, chính là chứng minh phán đoán của hắn đúng.
Nghiêm gia trong ngoài rung chuyển, sáu phòng thiếp thất của Nghiêm Trường Điền khóc sướt mướt chạy ra, song song quỳ gối phía trước Quế vương, mười mấy nha đầu cũng theo ở phía sau lau nước mắt.
Liễu thị dẫn đầu, phúc phúc với Quế vương, nói: “Đại nhân, nói là giết người, kỳ thực đại nhân cũng không có lấy ra được căn cứ chính xác có hiệu lực, người đơn giản mang người đi như thế, để một phòng phụ nhân chúng ta thực sự hoảng loạn.”
“Các nàng chưa từng đọc sách gì, nếu như nháo, không muốn sống ta chỉ sợ cũng ngăn không được.” Lúc nói chuyện, Liễu thị ngẩng đầu nhìn Quế vương.
“Đại nhân, phu quân chính là người Thiệu Dương, đời đời cũng đều ở Thiệu Dương, nếu là người cảm thấy hắn khả nghi, rồi lại tạm thời không có chứng cớ xác thực, không bằng để hắn ở nhà. Hắn sẽ không đào tẩu, đại nhân nên tra nên hỏi nên hỏi hạ bài phiếu cũng dễ làm thôi. Nhưng nếu mang hắn đi, ảnh hưởng quá lớn với Nghiêm phủ.”
“Không chỉ phụ nhữ như chúng ta, phụ thân tuổi tác cao, nếu xảy ra chuyện, thật sự là không thể ăn nói a.” Lúc nói chuyện Liễu thị xoa xoa nước mắt.
Đỗ Cửu Ngôn nghe xong cũng muốn vỗ tay, Liễu thị này không hỗ là chính thê, nói tiến có thể công lui có thể thủ, trong trong ngoài ngoài cẩn thận, nếu là Lưu huyện lệnh chân chính ở chỗ này, sợ rằng thực sự sẽ khó xử, rốt cuộc là mang Nghiêm Trường Điền đi, hay để ở nhà.
Dù sao, trong tay mọi người quả thực không có căn cứ chính xác định án.
Bookwaves.com.vn
Thế nhưng. . . Đỗ Cửu Ngôn cúi đầu sờ sờ mũi, biểu thị tiếc nuối với Liễu thị, bởi vì đây không phải Lưu huyện lệnh chân chính, mà là Quế vương!
Quế vương làm việc không kế hoạch!
“Nếu các ngươi muốn thì chết a, có quan hệ gì với ta. Cũng không phải nữ nhân của ta.” Quế vương không nhịn được nói: “Nói tới nói lui một đống chuyện, muốn giải thích lợi ích lợi hại với ta sao?”
Liễu thị mục trừng khẩu ngốc, không chỉ nàng, ngay cả Nghiêm Trường Điền và Nghiêm Trí cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
“Đại nhân, ” Liễu thị nhất thời cư nhiên không biết thế nào đáp lời, “Nhưng người không có chứng cứ a, người cứ mang người đi như vậy, chúng ta. . . Chúng ta không phục.”
Quế vương phất tay áo, nói: “Không phục cứ đi cáo đi, phủ nha nhận không, không biết thì đi hỏi người đi.” Dứt lời, vung tay lên, nói: “Mang đi!”
Nghiêm Trường Điền bị hai bộ khoái áp, mang đi.
“Lão gia.”
“Phu quân.”
“Con ơi.”
Nghiêm phủ nhất thời rối loạn, Quế vương nghênh ngang đi ở phía trước, Đỗ Cửu Ngôn đi theo phía sau hắn, Tiêu Tam buồn buồn cười, nói: “Lúc này đây, danh tiếng của ngươi hoàn toàn bị đại nhân đắp lên.”
“Mặc cảm.” Đỗ Cửu Ngôn xua tay.
Quế vương dừng lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi có thể chịu thua ngây bây giờ, ta có thể xử lý nhẹ.”
“Đại nhân, ngươi phải cố gắng a, án tử lúc này mới bắt đầu mà thôi.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.
Quế vương phất tay áo nói: “Chỉ chút chuyện nhỏ này, không làm khó được ta.” Lúc nói chuyện liền đi.
“Ta đi a.” Tiêu Tam chỉ chỉ phía trước, “Vụ án này ngươi còn có quản hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quản a, vụ án này không có ta, định không được án.”
Tiêu Tam lắc đầu, thấp giọng nói: “Ngươi và Lưu huyện lệnh thật đúng là. . .” Tiêu Tam thật đúng là nghĩ không ra từ thích hợp, một già một trẻ, hai người còn đều là nam nhân, hình dung như thế nào cũng không đúng, “Đều là người một bụng ý nghĩ xấu.”
“Tam gia, ngươi nói như vậy ta mất hứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiêu Tam ha ha nở nụ cười.
Đoàn người hạo hạo đãng đãng, người của Nghiêm phủ cũng theo ở phía sau, Đỗ Cửu Ngôn đi tới đi tới, phát hiện hài có chút bẩn, cũng rất chú ý cầm khăn lau hài, Tiêu Tam nói: “Có việc ta đi tìm ngươi a.”
Hắn nói xong, vừa quay đầu lại phát hiện Đỗ Cửu Ngôn không thấy, không khỏi sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Đi thật đúng là nhanh.”
Nghiêm phủ một mảnh tiếng khóc.
Oanh oanh yến yến rất náo nhiệt.
“Đi chào hỏi Tiêu Tam, đêm nay mặc kệ muộn bao nhiêu, ta đều ở nhà chờ hắn.” Nghiêm Trí phân phó Nghiêm Hồ.
Hắn muốn biết rõ, Lưu huyện lệnh rốt cuộc là có ý gì, muốn thật dự định bắt lại Nghiêm Trường Điền như phạm nhân, vậy hắn sẽ tìm tụng sư, mà nếu quả chỉ là muốn chỉ là muốn lừa bịp tống chút tiền, vậy hắn mượn tiền tiêu tai.
Nghiêm Hồ xác nhận đi.
“Ngươi đi theo ta.” Nghiêm Trí gọi Liễu thị, công tức hai người khiển người lui ra, nói chuyện trong chính đường, Nghiêm Trí hỏi: “Ngươi hãy thành thật nói với ta, buổi tối ngày đó mấy giờ Trường Điền về.”
Liễu thị lắc đầu, “Phụ thân, ta. . . Ta không biết, nghe nói hắn đêm đó trở về ngủ ở thư phòng, người trong phòng cũng không biết.”
Nói như vậy, hắn nói láo với Lưu đại nhân, đêm đó hắn căn bản không có ở trong phòng ngươi ngủ?” Nghiêm Trí hỏi.
Liễu thị gật đầu, hoảng loạn nói: “Quả thực như vậy. Lời mới vừa rồi, là hắn dặn ta nói.”
“Đồ vô dụng. Nam nhân của ngươi đều không quản được, ngươi còn là nữ nhân gì?” Nghiêm Trí lạnh lùng trừng mắt Liễu thị một cái, cảnh cáo nói: “Việc này không cho phép lộ ra, ngươi nói rõ ràng với nha đầu trong phòng, nếu là có người không thành thật không nghe lời, liền đánh chết.”
Liễu thị gật đầu xác nhận, trực tiếp trở lại trong phòng.
Ở trong phòng ngồi một hồi, hắn vội vã đi thư phòng ngoại viện, đụng tới chạm lui, một mình trong thư phòng không biết tìm cái gì.
—— lời nói ngoài ——
Lặp lại lần nữa, nguyệt đầu có vé tháng, đầu hoàn nhớ kỹ đoạt tiền lì xì!
Vì vé tháng ta cũng vậy rất nỗ lực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook